Sáng sớm hôm sau, Ninh Tương Y đã bị Tuyết Dạ đưa tới chỗ ông lão điên.

“Bất kể giá nào, ta muốn nữ nhân này, phải nghe mệnh lệnh của ta.” Tuyết Dạ chỉ vào Ninh Tương Y nói với lão điên, hắn nhất định phải khống chế được Ninh Tương Y!
Lão kẻ điên nghe vậy trên dưới đánh giá Ninh Tương Y liếc mắt một cái, không chút khách khí nói, “Được rồi! Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài chờ!”.

Tuyết Dạ biết tính tình của lão nhân gia này, cho nên hiện tại cũng không vướng bận, chỉ nói với Ninh Tương Y nói, “Nếu dám làm gì hắn, ta sẽ đối xử với con ngươi như vậy, hy vọng công chúa hãy biết điều một chút!”.

Ninh Tương Y nhún nhún vai, “Ta còn không đến nỗi lấy bản thân ra chơi đùa với ngươi, ngươi không xứng!”
Tuyết Dạ cười lạnh, rồi mới đi ra ngoài, lão điên kia đối với Ninh Tương Y cũng không khách khí.

“Đưa tay đây, lấy máu!” Ninh Tương Y nhìn hắn một cái, thả máu vào chén cho hắn, lão nhân kia tựa hồ không nghĩ tới Ninh Tương Y phối hợp như thế, hừ hừ vài tiếng bưng máu đi, Ninh Tương Y phối hợp như vậy, cũng là muốn biết, mình trúng độc sẽ khác với người khác thế nào.

Mà bên kia, Ninh Úc vội vàng tới, nghe được tin tức người Liên quốc mang Ninh Tương Y đi, hắn giận đến cực điểm đến bật cười!
“Ngươi nói hoàng tỷ trúng đồng tâm cổ?”
Tư Vô Nhan nghe giọng của hắn thì vô cớ hoảng sợ “Đúng vậy, nếu không phải như thế, Ninh Tương Y cũng sẽ không theo bọn họ đi!”.

Ninh Úc nghe Tư Vô Nhan nói tình huống lúc đó, trong lòng liền có suy đoán, hoàng tỷ cẩn thận như vậy, lại có không gian, căn bản không có khả năng sẽ trúng độc, giải thích duy nhất chính là lúc nàng bị mất trí nhớ!
Ninh Úc híp híp mắt, có một lần hoàng tỷ nói cho hắn, nói suy đoán kẻ hạ độc thủ phía sau, là chính là ca ca cùng cha khác mẹ với Tuyết Liên là Tuyết Dạ.


Nhưng hiện giờ xem ra, Tuyết Dạ này…… Rất có khả năng chính là Phúc Nhai!
Mà Tư Vô Nhan kiểm tra biểu hiện của Tuyết Liên, chứng minh nàng cũng chẳng hay biết gì, không biết chuyện này, Ninh Úc lạnh lùng cười.

Đối phương muốn bảo vệ thê tử của mình, lại muốn thương tổn thê tử của hắn, hắn sao có thể cho phép?! Nghĩ xong, Ninh Úc vỗ vỗ con khỉ bên người, lúc trước đoán rằng mang theo nó có lẽ có dùng, không nghĩ nó sẽ có công dụng bây giờ……
Cả buổi sáng Tuyết Liên cũng chưa nhìn thấy Ninh Tương Y, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, lúc này…… Nàng đột nhiên nhìn thấy một con khỉ nhỏ…….

Bởi vì Liên quốc ở nơi rừng núi sâu, cho nên thỉnh thoảng có động vật xuất hiện cũng rất bình thường, nhưng con khỉ này nhìn qua, rõ ràng có gì đó rất khác.

Nó tuy rằng nhỏ, nhưng bộ dáng rất thông minh, có thể tránh né nhiều thị vệ như vậy nhẹ nhàng nhảy đến nơi đây, tựa như thành tinh.

Thần kinh Tuyết Liên vẫn luôn căng thẳng, chợt thấy con khỉ kỳ lạ, nàng cũng không dám thả lỏng, con khỉ kia há mồm, phun ra một viên thuốc, Tuyết Liên ngạc nhiên, thật cẩn thận nhặt lên, sau khi bóp nát mở ra nhìn thấy tờ giấy, xem xong nàng như bị chôn chân tại chỗ!
Là Ninh Úc!
Hắn nói Tuyết Dạ là phu quân nàng? Nhưng sao có thể như vậy chứ! Sao có thể có chuyện này?
Tên gia hỏa Tuyết Dạ kia, bất quá là hài tử của phụ thân với nô lệ sinh ra, bản tính u ám, chẳng khác gì chuột trong rãnh nước hay rắn độc trong hang!
Nhưng Phúc Nhai, hắn là công tử ôn tồn lễ độ, hắn nói hắn nguyên bản là quý tộc Ngọc Hành, vì bất đồng với ý kiến gia đình, phẫn nộ mà ly hương, rồi tới nơi biên giới của tam quốc, thành lập một ngoại quốc, đối xử với mọi người bằng sự dịu dàng, như ánh nắng mặt trời.

Tuyết Dạ hắn dã tâm bừng bừng, Phúc Nhai hắn xử sự đạm nhiên.

Tuyết Dạ hắn âm trầm, Phúc Nhai hắn ấm áp, rõ ràng chính là hai người! Nàng là thê tử của Phúc Nhai, chẳng lẽ sẽ nhận không ra sao?
Nhưng không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ tới, thật sự nơi chốn đều là sơ hở, tại sao lâu như vậy Tuyết Dạ không xuất hiện, vừa xuất hiện liền nhắm ngay Liên quốc chứ?
Liên quốc trên vạn người, những dư nghiệt Tuyết tộc bên ngoài, sao có thể bắt được Phúc Nhai?
Còn nữa hắn sắp xếp cho nàng ở tại tẩm cung nàng từng ở, lúc dùng bữa cũng an bài những món nàng thích…
Tuyết Liên đột nhiên cảm thấy chính mình không thể đứng vững nữa! Nàng nghiêng ngả lảo đảo phóng ra bên ngoài, rồi mới bị thị vệ ngăn cản lại.

Trước đây, Tuyết Liên bận tâm Phúc Nhai luôn không dám dây dưa nhiều, nhưng là hiện tại, nàng trong lòng một đoàn lửa giận không chỗ phát tiết, tay bắt lấy thương của đối phương, hung hăng nói!
“Ta muốn gặp vương của các ngươi! Tuyết Dạ đâu? Ta phải gặp hắn!”
Thị vệ rất khó xử, bởi vì bọn họ có lệnh, ngàn vạn lần không thể thương tổn Tuyết Liên, nhưng Tuyết Liên như vậy, bọn họ nên làm sao bây giờ?
Cuối cùng, vẫn là Tuyết Dạ tự mình xuất hiện, hắn nhíu nhíu mày.

“Có chuyện gì?”
Nhìn thấy hắn trong nháy mắt, Tuyết Liên áp chế cơn giận trong lòng!
Nàng tỉ mỉ nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt này, hai tròng mắt căm giận rưng rưng, lại một câu đều không nói.


Tuyết Dạ đột nhiên dự cảm không ổn, liền đi vào nhà, cho tất cả mọi người lui xuống, lúc này Tuyết Liên nhìn qua giống như bình tĩnh rất nhiều, nàng nhìn chằm chằm Tuyết Dạ, càng xem càng cảm thấy nơi nơi đều bất ổn!
Không có khả năng, Tuyết Dạ sao có thể là Phúc Nhai chứ?
Nàng lắc đầu, đột nhiên nói.

“Ngươi đem tay trái cho ta xem!”
Tuyết Liên đột nhiên hỏi.

Tuyết Dạ cả kinh, lại theo bản năng thu tay trái nắm chặt, tay trái hắn mang theo bao tay, mà đối phương nói như thế, chẳng lẽ là hoài nghi hắn? Nhưng cái hôm ở trên xe ngựa hắn đã lắng nghe rõ ràng, Ninh Tương Y không có nói cho Tuyết Liên bất luận chuyện gì về thân phận của hắn, hắn cũng luôn đề phóng, rốt cuộc là sơ hở ở đâu?
“Nếu là không có việc gì, ta đi trước.”
Tuyết Dạ cảm thấy không thể ở lâu, nói xong xoay người liền chuẩn bị đi.

“Phúc Nhai!”.

Tuyết Dạ bước chân dừng lại, rồi mới bước càng nhanh hơn.

“Ngươi nếu dám đi ra ngoài! Ta sẽ chết ngay chỗ này!”
Một câu của Tuyết Liên, thành công làm Tuyết Dạ ngừng lại, môi hắn giật giật, cuối cùng xoay người, “Ngươi nghĩ đến Phúc Nhai nghĩ đến điên rồi sao? Chẳng lẽ, ngươi không biết ta là ai?”
Tuyết Liên dùng trâm cài đâm vào cổ mình, nghe vậy gắt gao bi thương nói, “Ta không biết ngươi là ai.”
“Bỏ cây trầm xuống……”
“Ngươi đừng tới đây!” Tuyết Liên lại một lần trở nên kích động lên, mũi nhọn của cây trâm đã đâm thủng cổ nàng.

Tuyết Dạ có chút khẩn trương đứng ở bên kia, lúc này cả người hắn căng chặt, vết sẹo trên mặt càng hiện lên dữ tợn hơn.


Hắn thấy bộ dáng của Tuyết Liên, liền biết đã không thể gạt được nữa, cho nên hắn lạnh giọng hỏi.

“Ai nói cho nàng.”.

Hóa ra là sự thật!
Một khắc kia, Tuyết Liên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thế giới đều trở nên hoàn toàn thay đổi.

Thấy nàng đứng không vững, Tuyết Dạ có chút lo lắng tới gần một bước, lại bị Tuyết Liên đẩy mạnh ra!
“Ngươi, đừng tới đây!”
Nàng hai mắt trừng lớn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, “Ta không quen biết ngươi, ngươi đừng tới gần ta!”
Nàng khóc làm Tuyết Dạ đau lòng, hắn trầm mặc thật lâu, đột nhiên từ trong lòng…… Móc ra một mặt nạ da người.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Tuyết Liên, hắn từng chút từng chút biến thành gương mặt quen thuộc kia.

Khóe miệng mỉm cười, khiến cho người khác như tắm mình trong gió xuân, chỉ là lúc này, cặp mắt kia lại là đau khổ.

“Như vậy, nàng có cảm thấy thoải mái hơn không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện