Ninh Tương Y cắn răng nói với người phía dưới, “Các ngươi giết hắn cũng vô dụng, ở Ngọc Kỳ, không chỉ có một người có thể đảm đương, dù Tư Vô Nhan đã chết, Ngọc Kỳ cũng sẽ không rơi vào tay các ngươi!”
Tư Vô Nhan không biết nên cười hay là nên khóc.

“Ý ngươi nói ra rất vô dụng sao……”
Người phía dưới tựa hồ cũng cảm thấy chỉ là giết Tư Vô Nhan, cũng không sẽ tạo thành đại loạn ở Ngọc Kỳ, nhưng bọn họ muốn cũng không phải Ngọc Kỳ đại loạn, mà là muốn Ninh Tương Y giết người!
Chỉ cần mở đầu, sẽ không có cách nào thu tay lại, cho nên bọn họ chính là muốn buộc Ninh Tương Y đi tới bước đó!
“Công chúa không cần nói nữa, giết hắn, bằng không người chết chính là ngươi!”
Trong mắt Ninh Tương Y hiện lên ánh lửa phẫn nộ, “Nếu bổn cung nói không thì sao?”
Sắc mặt đối phương trầm xuống, đang chuẩn bị nói thì nhìn thấy vẻ mặt nàng, Ninh Tương Y đột nhiên híp híp mắt, trong nháy mắt kia, khí thế thuộc về đại công chúa bùng nổ, thế nhưng làm lời nói của đối phương đều nghẹn ở trong cổ họng!
“Nếu bổn cung nói không, các ngươi sẽ cho ta nỗi đau xuyên tim sao? Ha ha, ngươi cứ việc thử xem, có bản lĩnh, hiện tại cứ giết bản công chúa! Bổn cung còn kính các ngươi là hán tử có tâm huyết!”
“Ninh Tương Y!” Tư Vô Nhan thấy kích thích đối phương như vậy, có chút lo lắng.

Phía dưới người nọ cũng không nghĩ tới Ninh Tương Y sẽ như vậy, còn không nghe lời, hắn nhíu nhíu mày, nhưng nghĩ đến đại kế, lúc này bức ép Ninh Tương Y quá mức thì đối với bọn họ cũng không phải chuyện tốt…… Cho nên hắn trực tiếp bỏ qua chuyện này, nói tiếp.

“Thôi thôi, đêm nay giữ lại mặt mũi cho công chúa vậy, như thế…..Mời công chúa đi!”
Ninh Tương Y trong lòng cười lạnh, nàng cũng muốn đi tên mặt sẹo kia một lần, vì sao lại muốn làm thế, đối hắn có ích lợi gì chứ?
Tư Vô Nhan không yên tâm, “Ngươi mà đi, chờ Ninh Úc bọn họ tới, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.”

Ninh Tương Y bước chân đi, cuối cùng nghiêm túc nói.

“Nếu bọn họ đem ta ra ép các ngươi làm chuyện gì, không cần nghe.”
Tư Vô Nhan cười khổ, “Ngươi nói giỡn sao? Không nói chúng ta, ngươi cảm thấy Ninh Úc biết ngươi có nguy hiểm, hắn sẽ không động tay sao?”
Ninh Tương Y trầm mặc, cuối cùng trước khi xuống của thành chậm rãi nói.

“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, kêu hắn tin tưởng ta.”
Thấy Ninh Tương Y đi xuống, đối phương đã đạt được mục đích, lộ ra một gương mặt tươi cười.

“Thỉnh công chúa đi làm khách thật đúng là không dễ dàng a! Công chúa, mời -”
Tầm mắt Ninh Tương Y đảo một vòng quanh người đó, nàng biết kẻ đứng sau đang ở giữa đám người này, nàng lại không biết là ai, trong lòng phiền muộn, việc đã đến nước này, chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó!
Trên đường trở về, Tuyết Liên thấy Ninh Tương Y cũng tới, nàng kinh hoảng hỏi, “Y Nhi! Con sao lại ngốc như vậy! Đã nói không cần lo cho ta, bọn họ sẽ không làm gì ta đâu!”
Ninh Tương Y cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhìn thấy nàng không khỏi bật cười.

“Không có việc gì, chuyện này không liên quan tới mẹ, là ta, không cẩn thận như bọn họ nói, trúng đồng tâm cổ.”
“Cái gì?” Tuyết Liên sợ ngây người, nhưng bởi vì nàng không phải lúc nào cũng ở cạnh Ninh Tương Y, cho nên đối với chuyện này, nàng cũng không có quyền lên tiếng, chỉ là rầu rĩ nói.

“Vì sao ngay cả con cũng trúng chiêu chứ? Chuyện này phải làm thế nào đây……”
Ninh Tương Y thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại kìm lòng không được.

Cứ như vậy, các nàng một đường đi tới Liên quốc.

Ninh Tương Y thấy Tuyết Liên vẫn ở trong tẩm điện cũ, trong lòng thổn thức không thôi, đối phương sau đó mang nàng đi chỗ khác, ở trên đường, Ninh Tương Y đột nhiên nói.

“Bổn cung muốn gặp người đứng đầu của các ngươi.”
Kẻ dẫn đường ngẩn người “Vương không phải là người nói muốn thấy là có thể thấy..”
“Đám các ngươi tự mình tới đón ta, hà tất giấu đầu lộ đuôi, bổn cung thật xem không được các loại diễn xuất ngượng ngùng này của các người rồi!”
Đối phương ngẩn người, ngay sau đó lộ ra sắc mặt giận dữ!
“Công chúa thực sự cho rằng ngài tới đây làm khách hay sao? Ngài tốt nhất vẫn là thành thật một chút, bằng không, cảm giác cổ trùng xuyên tim cảm giác không dễ chịu đâu!”
Đêm xuống, bước chân Ninh Tương Y dừng lại, gió thổi bay tóc nàng, khuôn mặt nhỏ không nói tiếng nào trở nên lạnh lùng.


“Nếu hắn không tới gặp bổn cung, tiếp theo, bổn cung sẽ nói cho Tuyết Liên, thân phận thật của hắn.”
Ninh Tương Y nói làm đối phương luống cuống, “Cái gì thân phận thật sự, công chúa không cần nói bậy……”
“Hi Hi……” Ninh Tương Y cười khẽ, mà sau lưng nàng không biết từ khi nào đã có một người đứng đó, mặc quần áo bình thường của thị vệ, vẻ mặt rất bình thường.

Nhưng hắn vừa xuất hiện, người trước mặt Ninh Tương Y liền khom người xuống hành lễ, Ninh Tương Y nghe được tiếng bước chân của hắn, có chút bi ai nói.

“Ta rốt cuộc nên gọi người là cái gì? Nghĩa phụ? Phụ thân? Phúc Nhai? Hay là…… Tuyết Dạ?”.

Nàng chậm rãi nghiêng người, liếc mắt nhìn đối phương.

Đêm khuya vương cung yên tĩnh không tiếng động, trước cung điện tinh xảo, tuyệt sắc nữ tử nhất có ý cười nghiêng đầu ngoái lại nhìn, nhưng trong mắt nàng, là đóng một lớp băng lạnh lẽo.

Thị vệ kia thở dài, từ trên mặt bóc ra một lớp mặt nạ, lộ ra một gương mặt sẹo dữ tợn, hắn lãnh đạm nói, “Gọi là gì cũng được, chỉ là không nghĩ tới, công chúa lại thông minh như thế.”
Ninh Tương Y duỗi tay sờ vào một bên tai, nhàn nhạt nói, “Kỳ thật cũng không khó đoán, ta nhìn như không thèm để ý, trên thực tế, ở chỗ lạ, ta đều sẽ rất cẩn thận với mọi món đồ, thật sự không có khả năng nhiễm đồng tâm cổ, khả năng duy nhất…… Chính là lúc trước mất trí nhớ, không biết lúc nào, bị người nào đó lợi dụng sơ hở.”
Tuyết Dạ nhẹ nhàng cười, “Thì ra là thế, thì ra, công chúa vẫn luôn là một người tinh tế, điểm này…… Cũng không biết giống ai.”
Ninh Tương Y cũng cười lạnh, “Cũng không phải giống ngươi.”
Tuyết Dạ hơi ngưng lại nụ cười.

“Ta biết trên người của ngươi có một đồ vật không thuộc về phàm tục.”
Hắn đột nhiên nghiêm mặt nói.


Ninh Tương Y biết hắn nói chính là không gian, cũng không che lấp, “Vậy thì sao?”
“Vậy thì…… Ngươi không phải hài tử ta.” Hắn chắc chắn nói, “Ta là người trần mắt thịt, mẹ ngươi cũng là người thường, chỉ có tảng đá kia, là từ bầu trời tới, mà Liên Nhi dùng thạch phần lớn lên, cho nên hoài hài tử, cũng không phải khác lạ, cho nên sẽ không có đồ vật không thuộc phàm tục.”
Ninh Tương Y cười nhạo.

“Nên nói ngươi rất có sức tưởng tượng?”.

Hắn lắc đầu, “Ngươi nhìn xem ngươi, người biết nói, biết được tất cả, điều này không phải một hài tử lớn lên ở lãnh cung có thể có được, khả năng duy nhất, chính là ngươi trời sinh đã vậy.”
Nói xong, hắn mím môi, “Tuy rằng người hiện tại tựa hồ cũng là người trần mắt thịt, nhưng ta cũng không dám coi thường ngươi, Ninh Tương Y, ngươi là một người nguy hiểm.”
Bị kẻ chủ mưu nguy hiểm đứng sau nói là người nguy hiểm, cảm giác kia, thật đúng là một lời khó nói hết.

Ninh Tương Y nhấp môi cười nói, “Ta nên cảm tạ người coi trọng ta như thế sao?”
Hắn gật gật đầu, “Đối với ngươi, ta một khắc cũng không dám thả lỏng!”
Nói xong, hắn từng bước tới gần, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, không hề chớp mắt, tựa hồ muốn đem nàng nhìn thấu.

“Ta là tới hoàn thành nghiệp lớn! Mà ngươi, chính là chướng ngại lớn nhất của ta!!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện