“AI” Ninh Giác kêu khẽ một tiếng rồi ngồi bật dậy! Động tác lần này của hắn ta quá lớn làm Ninh Tương Y cũng tỉnh táo hơn phần nào, nàng xoa xoa mắt, ngồi dậy, dáng vẻ ngây ngô.
“Làm sao vậy?” Hình như nàng mới cắn thứ gì đó… Nàng cắn thái tử sao?
Suy nghĩ này làm nàng càng thêm tỉnh táo, lại nhìn thấy Ninh Giác đang bịt tai, gương mặt đỏ bừng.

Nàng không khỏi nói: “Muội cắn huynh?!”
Trong lòng nàng lại cảm thấy buồn bực, không có chuyện gì hắn ta đưa đầu lại gần như vậy làm gì chứ…
Ninh Giác chỉ cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh nhưng cả người không hề lạnh ngắt như lúc bị bệnh, hiện tại hắn ta giống như bị người ném vào nướng trên bếp lửa.

Hơn nữa, chỗ vành tai bị cắn, cổ và bả vai đều cảm thấy tê dại.
Hắn ta không hiểu rõ cảm giác kích thích giống như bị nhột hay bị điện giật vừa rồi là gì, nhưng thật kỳ lạ, hắn ta muốn nếm thử cảm giác này một lần nữa.
“..

Không, không sao.” Hắn ta nói lắp bắp, ánh mắt lóe sáng nhưng không hề nhìn nàng.


Ninh Tương Y nghỉ ngời, khẽ “A” một tiếng, men say lại dâng lên, bất chợt xoay người nằm xuống, tiếp tục mơ màng ngủ.
Thấy nàng lại ngủ, Ninh Giác thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời, cảm giác mất mát trong lòng chợt dâng lên, ngay đến chính bản thân hắn ta cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này.
Hắn ta đắp tấm chăn bằng gấm lên cho Ninh Tương Y, nhớ lại những gì nàng đã nói trước đó, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui vẻ trở lại.
Nàng nói nàng không muốn lấy chồng…
Vậy không lấy chồng là được, hắn ta vẫn có thể chăm sóc, nuôi nấng nàng! Ngày hôm sau, lúc Ninh Tương Y tỉnh lại đã là buổi trưa, nàng day day mắt, nhìn thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, hơn nữa, dựa vào sắp xếp trong phòng, đây còn là chỗ ở của một người đàn ông.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Người tới vén rèm lên, rất bất ngờ, nàng ta để chậu rửa mặt trong tay xuống rồi tiến lên vài bước đón nàng.
Thấy nàng ta, Ninh Tương Y biết ngay mình đang ở đâu.

Cô bé trước mắt là tỳ nữ rất được trọng dụng bên cạnh Ninh Giác, hình như tên là… Luyến Hương? Ninh Tương Y mở mắt nhìn: “Thái tử điện hạ đâu?” Hiện tại, thân phận của nàng có chút đặc biệt, ở trước mặt người khác, nàng cũng không thể cứ gọi thái tử ca ca, thái tử ca ca không ngừng được.
Luyến Hương nhẹ nhàng cười: “Điện hạ vẫn ở trong cung, nơi đây là biệt uyển dưới danh nghĩa của điện hạ, tiểu thư có thể yên tâm ở đây”
Ninh Tương Y gật đầu, đột nhiên, nàng như nghĩ đến chuyện gì nên mở miệng hỏi: “Gần đây điện hạ rất bận phải không?”
Nàng không nên hỏi chuyện này, nhưng Luyến Hương có vẻ thấy chuyện lạ nhưng không sợ, trực tiếp nói: “Gần đây, điện hạ vô cùng bận rộn.”
Nói xong, nàng ta cau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng: “Hơn nữa, người giống như có chuyện gì phiền lòng, chân mày đã mấy ngày trời chưa từng giãn ra.”

Trong lòng Ninh Tương Y liền có tính toán.

Lần trước, đám người đó công kích nhưng không thành công, chúng đã bị lộ mặt.

Chúng sợ hoàng hậu sẽ từ từ quay lại rồi phản công, vậy nên gần đây khẳng định sẽ xé bỏ lớp mặt nạ, liên tục nghĩ ra kế sách.
Quả nhiên, đến chạng vạng, Ninh Tương Y vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Giác.
Luyến Hương thấy nàng nhìn ra ngoài liên tục, không khỏi an ủi: “Tiểu thư không cần quá lo lắng, có lẽ hôm nay công việc quá bận rộn nên điện hạ đã ở lại Đông cung rồi.”
Ninh Tương Y nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta không lo lắng chuyện này… Đúng rồi, Lưu gia là một gia tộc lớn, có quyền thế, đất đai được phong cho ở nơi nào của Đại Dục vậy?”
Nàng hỏi bất ngờ như vậy khiến Luyến Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, nàng ta nghĩ một lát: “Đất đai được phong thưởng của Lưu gia lưu truyền từ đời này qua đời kia đều là vùng đất Ngọc Lâu xuôi về phía nam, tổ tiên của Lưu gia đầu được thờ cúng ở Ngọc Lâu.”
Ninh Tương Y gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết rồi.
Kiếp trước, khi nàng gặp được Ninh Giác, hắn ta đã là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, hiện giờ lại có thêm một gia đình bên ngoại, có thể lợi dụng phần nào.
Vốn dĩ, Ninh Tương Y muốn đợi Ninh Giác trở về cùng ăn cơm, nhưng đợi chờ rất lâu mà vẫn không thấy người đâu, nàng đang chuẩn bị ăn một mình, đúng lúc này Luyến Hương vội vã chạy tới: “Tiểu thư! Không hay rồi! Hoàng hậu nương nương từng bị buộc tội mưu hại con cháu hoàng tộc, hiện tại chứng cứ xác thực, đang chờ định tội, mà điện hạ… Điện hạ đang ở điện Chiêu Dương xin tha cho người!”
“Phụ hoàng!” Ninh Giác quỳ gối ở điện Chiêu Dương.
Những ngây gần đây, chuyện không may liên tiếp xảy ra với hắn ta, đầu tiên là ông ngoại gặp chuyện, hôm nay là mẫu hậu của hắn ta.

Hoàng đế ngồi ở ghế rồng trên cao, cười nhạt: “Ngươi còn có gì để nói?” Ninh Giác cúi đầu thật sâu: “Phụ hoàng, nhi thần biết, ngày xưa, vì nhi thân mà mẫu hậu ra tay với những phi tần đang mang thai khác, chuyện này là mẫu hậu không đúng.

Nhưng ở nơi hậu cung này, có mấy người trong sạch chứ? Phụ hoàng, mẫu hậu gả cho người bao nhiêu năm như vậy, không có công lao nhưng cũng có khổ lao, vẫn mong phụ hoàng khoan hồng độ lượng… Xin đừng phế hậu!”
Trên đầu đội Long quan*, Ninh Kham cúi đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta, tiện tay ném chứng cứ người khác đã trình lên tới trước mặt hắn ta để hắn ta xem.
*Long quan: Mũ rồng dành cho vua ngày xưa.
“Vì sao trẫm phải nghe lời ngươi? Giết hại hoàng tử, còn ra tay với phụ nữ có thai, hoàng hậu đã không có đức hạnh của một người phụ nữ, lòng dạ độc ác, không đảm đương nổi chức vị quốc mẫu, ngươi còn gì dị nghị?”
Ninh Giác hiểu rõ, trong hoàn cảnh đối phương liên thủ chặt chế với nhau, chĩa mũi nhọn về phía mẫu hậu, mà người thật sự đã phạm phải sai lầm, không có cách nào có thể chuyển mình.

Dù vậy, hắn ta thân là con trai, sao có thể ngồi nhìn, không quan tâm? Hắn ta đứng lên, nhìn thẳng vào thánh nhan.
“Phụ hoàng, rốt cục, mẫu hậu làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ ngôi vị thái tử cho nhi thần…”
Nói xong, hắn ta nở nụ cười tự châm biếm bản thân, lại tiếp tục bái lạy: “Cũng như những ngày gần đây, ngày nào trên triều đình cũng đều rất hỗn loạn.

Hiện tại, ngay đến chuyện cũ của mười mấy năm trước cũng có thể phơi bày rõ ràng trước mặt mọi người, mục đích, cũng đều là vì vị trí thái tử của nhi thần.
Như vậy, chẳng bằng phụ hoàng lập một vị trữ quân* khác, chỉ mong phụ hoàng có thể tha cho mẫu hậu lần này!”
*Trữ quân: cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.
Ninh Kham nghe thấy lời của hắn ta, đột nhiên cười ha ha, đứng dậy.
Ninh Giác nói rất đúng, tất cả mọi chuyện đều chỉ vì vị trí thái tử mà thôi…

Mà trong thời gian này, ông ta đã bị những chuyện này làm phiền đủ rồi! Đám người cả ngày chỉ lo nghĩ mưu tính kế đó, nếu có thể dùng những khả năng này phục vụ dân chúng, phục vụ quốc gia, vậy Đại Dục lo gì không thịnh vượng?
“Không cần nhiều lời!” Vẻ mặt Ninh Kham lạnh lùng, trong lòng hạ quyết tâm: “Hoàng hậu thất đức, cấm túc tại cung Phượng Thê chờ định tội! Về phần ngươi…
Ninh Kham sờ sờ cằm rồi chợt bật cười.
“Thái tử thì làm sao? Thái tử nhất định sẽ thừa kế vị trí của trẫm sao?” Không ai ở đó dám tiếp lời này của ông †a, tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Ông ta lại cười nói: “Trẫm gây dựng nên giang sơn rộng lớn như vậy, điều trẫm cần là một người thừa kế có thể dẫn dắt Đại Dục của trầm tiến tới đỉnh cao, mà không phải thái tử gì đó!”
Lời ông ta nói khiến Ninh Giác hiểu rõ mọi chuyện.

Một cảm giác nhục nhã sâu sắc và bị đùa cợt dường như đánh hắn ta ngã gục! Nếu vị trí thái tử không tính là gì, vậy sự đau khổ của mẫu hậu, những gì Lưu gia bỏ ra trong từng ấy năm chỉ giống như một câu chuyện cười mà thôi!
Lúc này, Thường Thịnh coi như là người duy nhất có thể mở miệng, ông ta khẽ cau mày: “Bệ hạ, việc này không ổn, lập con trưởng, lập con vợ cả là quy củ từ xưa tới nay.
Người nói như vậy, nếu như các gia đình quyền thế học theo, trưởng thứ không phân, con cả con vợ lẽ không chia rõ, chẳng phải đại loạn sao?” Ninh Kham hừ lạnh.
“Lập con trưởng, lập con vợ cả, nếu đặt ở gia đình bình thường, cho dù sai thì cũng chỉ là sai lầm của người trong một gia đình, nhưng nếu là thiên tử, một khi phạm sai lầm, đó chính là sai lầm của người trong thiên hại” Có lẽ Ninh Kham đã có suy nghĩ này từ lâu, chỉ là bây giờ mới áp dụng vào thực tế.

Ông ta nhíu đôi mày rậm, trầm giọng nói.
“Trấm muốn những người đó cũng đều biết! Thay vì dùng thủ đoạn trước mặt trẫm, tàn sát lẫn nhau, không bằng lập công để người đời công nhận! Trâm không phải người cổ hủ, trẫm sẽ trao cơ hội cho tất cả mọi người.
Nếu con trai của trẫm có thể thắng trẫm, đó mới là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của trẫm!” Nói xong, ông ta lại nhìn gương mặt trắng bệch của Ninh Giác, nói: “Ngươi cũng giống vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện