Bị Ninh Tương Y dọa sợ, Diệp Khuynh Vãn không dám động tay động chân nữa.

Rượu ngon, đồ ăn ngon được gửi tới sườn núi nhiều như nước, một vài quý nữ bị dọa sợ cũng đã xin cáo từ trước, vậy nên cả một trang viên như vậy, chỉ có sườn núi này là nơi náo nhiệt nhất.
Ninh Tương Y đã khá say, bởi hương vị rượu nơi đây rất nhẹ, dư vị kéo dài, làm người vô thức say mê.

Hơn nữa, trước đây khi còn ở hoàng cung, dù nàng có muốn say cũng không thể.
Cũng chỉ có hôm nay, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cho Ninh Úc, lại cứu thoát được nhà họ Lưu, rồi rời xa hoàng cung, nàng mới cảm thấy hoàn toàn thư giãn, uống mãi không ngừng!
Hầu hết những người ở đây đều là những người quyền quý có tiếng ở kinh thành, đương nhiên cũng có vài con cháu đời sau của các vị quan lại, được cưng chiều lại không có gì làm, bình thường đều rất biết cách ăn chơi, hôm nay thấy một cô bé nhỏ tuổi như Ninh Tương Y nhưng lại phóng khoáng tới vậy, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt.
Vốn dĩ, mọi người còn chơi vài trò chơi hoặc trò chuyện với Ninh Tương Y, nàng là một người hiểu biết, đa tài như vậy, dù mọi người nói tới lĩnh vực nào, nàng đều có thể mang lại những lời giải thích mới mẻ.
Nhưng khi trăng đã treo trên đầu ngọn cây, đột nhiên nàng đưa bình rượu lên, ngẩng đầu uống rượu! Dáng vẻ phóng khoáng, tùy ý này của nàng làm mọi người mê mẩn.

Có lẽ, có một số người, không cần làm gì, bản thân họ đã tự toát ra vẻ phong lưu!

Có vẻ tâm trạng nàng không tốt, vậy nên mọi người ở đây đều im lặng, chỉ có tiếng rượu chảy ào ào, rượu chảy xuống làm ướt tóc và váy nàng.

Vốn dĩ, đôi mắt của nàng rất trong trẻo, nhưng khi mở ra một lần nữa lại mang theo phong thái khiến người say mê.
“Hôm nay ta mới cảm thấy, giống như công chúa mới là sống.” Trong đám người, không biết ai đã nói ra một câu như vậy, Ninh Tương Y nhếch miệng cười: “Ngươi cảm thấy ta sống rất tốt? Những người khác cũng đã ngà ngà say, công tử Ngọc Tử Thanh, Thị lang bộ Hình cười nói: “Dù đã không còn chức vị công chúa nhưng thấy công chúa vui vẻ, phóng khoáng, tựa như ở trong tình huống nào cũng có thể tùy ý sinh sống, vậy còn không tốt sao?”
“Đừng gọi ta là công chúa nữa…” Ninh Tương Y bĩu môi, vung tay: “Ừ… Vui vẻ, phóng khoáng, a… Từ lúc bắt đầu ta đã muốn sống vui vẻ, phóng khoáng…” Ninh Tương y ngẩng đầu nhìn trời, giống như đang nhớ lại những kỉ niệm rất lâu trước đây khi còn ở tại lãnh cung.
Lúc này trời cũng đã tối, dưới ánh sáng của đuốc, ánh sao trở nên rất nhạt nhòa, nhưng gò má của nàng lại càng trở nên đẹp hơn, khiến người không thể rời mắt.
“Đại khái sống trên đời này, không thể cứ làm theo ý mình được… Có lẽ vỗn dĩ mỗi người đều sống vì người khác… Mọi xiềng xích trên người đều là những người mình quan tâm… Từng lớp từng lớp gông xiềng, nếu như… Không có những người đó, vậy mới thật sự tự do…” Nàng tự lẩm bẩm.
Chẳng biết tại sao, những suy nghĩ nhỏ bé lúc đầu cứ không ngừng phóng đại, nàng… Vốn dĩ, không phải theo đuổi cuộc sống giang hồ vui vẻ một mình sao? Lời của nàng làm mọi người rơi vào im lặng.

Họ hoàn toàn không ngờ, một cô bé mới gần mười hai tuổi lại có thể nói ra một triết lý về cuộc sống có chiều sâu như vậy, có lẽ ở hoàng cung rèn luyện người tốt hơn.
Úc Cửu Thiên nhìn gương mặt đầy khao khát của Ninh Tương Y, không khỏi cảm thấy bực mình.
“Ngươi uống say rồi.” Hắn vừa nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Tương Y liền nhìn hắn.

“Ta không say.” Úc Cửu Thiên buồn bực, đứng dậy nói: “Không uống nữa, không uống nữa, ta muốn về!” Có người vẫn còn lưu luyến chưa muốn về, nhưng ở đây, Úc Cửu Thiên là người có địa vị cao nhất, bọn họ cũng không dám làm trái lời của vị tiểu bá vương này.
“Vậy ta thì sao?” Ninh Tương Y rất ngu ngơ chỉ bản thân mình.

Dưới ánh lửa, đôi mắt nàng ngơ ngác, giống như một chú dê con say rượu, làm mọi người muốn bảo vệ nàng thật tốt.
“Ta đưa ngươi về nhà…” Mọi người đều đã biết hiện giờ Ninh Tương Y đang ở tại biệt uyển của Úc Cửu Thiên.

Con người Úc Cửu Thiên, dù làm xằng làm bậy nhưng rất có nghĩa khí, vậy nên những người khác đều rất an tâm khi để hắn đưa người đi.
Một lần uống rượu cùng nhau, vô tình giữa bọn họ và Ninh Tương Y đã trực tiếp xuất hiện một thứ tình cảm rất kỳ diệu, không giống tình cảm nam nữ, mà tựa như sự đồng cảm giữa những người có cùng hoàn cảnh, tính cách.
Cổng thành đã đóng, nhưng Úc Cửu Thiên là ai chứ, hắn ta khăng khăng gõ cổng thành, đỡ Ninh Tương Y vào trong.
Dù đang ở giai đoạn phồn hoa, nhưng vào buổi tối, khi thiếu đi những trò vui tiêu khiển, kinh thành vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ con phố Hồng Liễu, những nơi khác đều rất im ắng, chỉ có những chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa, phía trên có viết các họ như “Lý”, “Trần”.
Trang nghiêm mà vắng lạnh.

Cả người Ninh Tương Y dựa vào Úc Cửu Thiên.

Lúc này, nàng cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo, nhưng tay chân lại không nghe lời, cảm giác này thật không thoải mái.
Úc Cửu Thiên cũng không biết bản thân bị làm sao, vì sao hắn ta lại bảo vệ một cô bé mới quen không lâu như vậy.
Thậm chí, vì nàng mà hôm nay hắn ta đã đẩy Diệp Khuynh Vấn, người mà hắn ta từng có ấn tượng tốt ra.

Nhưng lúc này đây, khi ngửi thấy hương rượu ấm áp trên người nàng, Úc Cửu Thiên chợt thấy, cảm giác như vậy cũng không hề tỆ.
Trong lúc không tỉnh táo, Ninh Tương Y hỏi.
“Úc Cửu Thiên… Tên gọi quỷ quái gì vậy, tại sao ngươi lại có cái tên kỳ quái như thết” Nghe thấy lời này, Úc Cửu Thiên sửng sốt, ký ức không khống chế được dần ùa về.
Trên một con phố vắng vẻ như vậy, không rõ vì sao, một vài chuyện mà hắn ta đã quên lại dần rõ ràng trở lại.

Hắn ta không khỏi nhìn con sâu rượu bên cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ta đang hỏi ngươi đấy…” Ninh Tương Y lầm bầm.
Úc Cửu Thiên nhìn bộ dạng của nàng, không nhịn được sờ đầu nàng.

Có lẽ uống rượu vào sẽ có nhiều điều muốn nói, vậy nên hiện tại, hắn ta rất muốn kể với cô nhóc đang tựa sát vào mình những chuyện nhỏ nhặt, lỗi thời ấy.
“Tên này… Là mẫu phi của ta đặt.” “A2” Ninh Tương Y trả lời có lệ, nhưng Úc Cửu Thiên rất muốn kể chuyện này khi nàng đang say khướt như vậy.
“Mẫu phi của ta… Người cũng là một người phụ nữ rất tuyệt vời!” Úc Cửu Thiên không biết tại sao mình lại muốn dùng chữ “Cũng”, hắn ta nói vậy xong, trước mắt giống như lại xuất hiện hình ảnh người phụ nữ như ánh lửa trong hồi ức.
“Người là con gái đầu của Trấn Quốc Hầu, vốn nên là một hình mẫu về đạo đức cho những người phụ nữ trên đời này.

Thế nhưng, ngay từ nhỏ, người đã không coi trọng những lễ giáo bình thường, tùy tiện một cách công khai, tính tình như lửa, vì người đặc biệt như vậy nên có rất nhiều người tới cầu thân.”
“Phụ vương ta cũng là một người trong số đó, hơn nữa người còn rất may mắn khi được mẫu phi ta coi trọng, trở thành trượng phu của người.”
Ninh Tương Y nghe chuyện, đầu óc mơ màng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trong bộ áo cưới, vừa nhăn mày vừa nở nụ cười, giống như một viên minh châu rực lửa.
Vốn dĩ, vẻ mặt Úc Cửu Thiên rất phiền muộn, nhưng khi nói tới đây, nó dần biến thành vẻ mặt đau khổ.
“Nhưng ai ngờ? Phụ vương của ta có dụng ý khác, mục đích thật sự khi ông ta xin cưới mẫu thân của ta lại là vì muội muội góa phụ của mẫu thân, cũng chính là dì của ta… Bởi tổ mẫu của ta, dù có chết cũng không cho phép ông ta cưới dì của ta, vậy nên ông ta mới nghĩ tới cách này…”
Vẻ mặt Úc Cửu Thiên biến thành châm biếm: “Lúc mới bắt đầu cũng khá tốt, vì tổ mẫu của ta nói, người chỉ nhận con của mẫu phi ta làm người thừa kế, nên bề ngoài, ông ta vẫn rất quan tâm tới mẫu thân của ta.

Sau này, khi mẫu thân đã mang thai, ông ta cũng không còn kiêng ky gì nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện