Một giọng nữ cao vang lên, đám quý nữ đang muốn đi ra, vừa nghe được câu này thì lại quay đầu lại.

Hóa ra, Ninh Duyệt Hàm đã đi tới từ lúc nào, đang cười lạnh lùng dùng một đôi mắt dài nhỏ quan sát Ninh Tương Y.
“Xem ra ngươi đã quên rồi, bây giờ ngươi không còn là công chúa nữa mà chỉ là một dân đen!” Ninh Hàm Duyệt hếch cằm lên nói, dáng vẻ kích động và đắc ý giống như nàng ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Quả là thoải mái! Nhớ ngày đó nàng ấy cao cao tại thượng như vậy! Bây giờ rốt cục cũng có thể thể nghiệm một chút cảm giác khi làm khó dễ nàng ấy, nghĩ đến đây thì giọng nói của Ninh Hàm Duyệt càng thêm mạnh mẽt “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lăn tới quỳ xuống! Chẳng lẽ ngươi muốn miệt thị hoàng quyền sao? Ta không có nhân từ như phụ hoàng đâu!”
Nàng ta nói chuyện rất phách lối, sự uy hiếp ẩn giấu bên trong câu nói khiến cho Ninh Tương Y phải nheo mắt liếc nhìn nàng ta một cái.
Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì Tần Khả Nhi đang đứng sau lưng Ninh Hàm Duyệt lặng lẽ lùi về sau một chút, không muốn đứng chung với nàng ta nữa.
“Hóa ra là… Trưởng công chúa.” Ninh Tương Y thở dài, vị hoàng tỷ này của nàng là một người không có ngực, lại không có não.

Thảo nào tới từng tuổi này rồi mà vẫn chưa lấy được chồng, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.

Cũng được! Cuối cùng nàng cũng đứng dậy đi qua đó.
Thấy cảnh này thì không ít quý nữ đều thầm nghĩ, Ninh Tương Y sẽ khuất phục chứ? Nàng ấy sẽ quỳ xuống thật sao? Gió lay động tà áo luyện công màu trắng của Ninh Tương Y, lúc này nàng đứng lên.

Ống quần ôm trọn đôi chân dài thẳng táp của nàng, bước chân vững vàng như đang đi dạo nhưng trên người lại bộc lộ ra nét quý phái bá đạo khiến cho không ít người thầm cho rằng so với Ninh Hàm Duyệt thì nàng càng giống công chúa của một nước hơn.
Thấy nàng đang từ từ tới gần thì trưởng công chúa hơi sợ hãi lùi về sau một bước, nhưng chợt nhớ tới thân phận bây giờ của nàng thì nàng ta bình tĩnh lại, nghiêm mặt quát! “Còn không quỳ xuống!” Suy cho cùng thì nàng ta vẫn là một công chúa, một tiếng quát này khiến cho chân của không ít quý nữ như muốn nhữn ra.
Nhưng mà lại vô dụng với Ninh Tương Y, nàng quan sát từ đầu đến chân nàng ta, sau đó như cười như không nói: “Chắc là trưởng công chúa đã quên rồi! Tuy là bệ hạ tước đoạt địa vị phong hào của ta nhưng bệ hạ từng nói là cho dù ta gặp bất kỳ người nào cũng có quyền không hành lễ! Chẳng lẽ bệ hạ cũng tước luôn quyền này của ta sao?”
Câu nói của nàng gợi lại ký ức của Ninh Hàm Duyệt, đúng là khi Ninh Tương Y gặp mặt phụ hoàng thì đều rất ít hành lễ, nghĩ đến chỗ này thì nàng càng thêm ghen ty
! “Thật sao? Vậy ngươi ăn mặc xốc xếch, nói năng lỗ mãng trước mặt bản công chúa thì bản công chúa có quyền trừng phạt ngươi, đúng không!”
Ninh Tương Y khế nhún vai: “Đương nhiên là vậy rồi.” Thấy nàng nói như vậy, hai mắt Ninh Hàm Duyệt nheo lại, hiện lên một tia ác độc: “Đã như vậy thì… Người đâu? Ninh Tương Y ăn mặc kỳ dị, làm mất hình tượng trước mặt mọi người, bổn công chúa lệnh cho các ngươi, mau lột y phục của nàng ra, ném ra ngoài!”
Câu nói của nàng ta khiến cho đám quý nữ xung quanh khẽ kinh hô lên, làm việc ác độc như vậy, sau này sao Ninh Tương Y có thể nhìn mặt người khác nữa? Ninh Hàm Duyệt hung hăng ra lệnh, nhưng bốn người đại cung nữ sau lưng cũng không dám động.
Dư uy ngày xưa của Ninh Tương Y vẫn còn, đây chính là người mà ngay cả bệ hạ cũng không thể làm gì được.
“Sao thế? Các ngươi điếc hết rồi sao? Mau lột y phục của nàng cho ta! Nhanh lên!” Thấy bọn họ vẫn bất động, Ninh Hàm Duyệt giống như là đã bị nhục nhã rất lớn! Nàng ta la hét như điên!
Vừa dùng sức đá mấy cung nữ đó vừa hung tợn trừng mắt Ninh Tương Y, sự ghen tụ trong mắt đều sắp biến thành vật chất thật! Vì sao cái gì Ninh Tương Y cũng có, phụ hoàng sủng ái nàng ấy, Thái tử sủng ái nàng ấy, dung mạo xinh đẹp lại còn kiêu ngạo như vậy, ai cũng sợ nàng ấy!
Đã như vậy thì nàng ta nhất định phải lột được y phục của Ninh Tương Y, sau đó ném nàng ấy ra ngoài, khiến cho nàng ấy mất hết mặt mũi! Cả đời không ngóc đầu dậy nổi!
Thấy trưởng công chúa nổi điên lên thì bốn đại cung nữ cũng không dám chần chừ nữa, bọn họ lề mề đi tới chỗ Ninh Tương Y, ánh mắt có chút không nỡ.
Ninh Tương Y lại chẳng hề để ý, nàng quan sát từ đầu đến chân Ninh Hàm Duyệt, híp mắt nói: “Trưởng công chúa điện hạ, có phải ngươi bị nam sủng moi rỗng người hay không? Chẳng những thế, đầu óc còn bị móc rỗng?” Câu nói này của nàng có thể nói là long trời lỡ đất, mấy quý nữ nghe xong cũng muốn ngất xỉu.

Ninh Tương Y lại nói tiếp: “Ta là người biết võ công, mấy cung nữ như vậy mà muốn bắt được ta, ngươi đang năm mơ sao
Lời nói phách lối khiến cho mấy người có mặt ở chỗ này cũng hít một hơi khí lạnh, các nàng chỉ mong mình đừng nghe được lời như vậy! Loại bí mật hoàng gia như vậy, biết được càng nhiều thì chết cũng càng nhanh!
“AI… A al Ngươi! Ngươi!” Ninh Hàm Duyệt cảm thấy một cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu! Thấy dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của nàng ta, các quý nữ ở đây nhao nhao quỳ xuống, chỉ hận Diệp Khuynh Vãn nhiều chuyện mới khiến cho các nàng ta bị tai bay vạ gió.

Ninh Hàm Duyệt chỉ vào Ninh Tương Y, ngón tay cũng đang run rẩy.

Nàng ta không dám tưởng tượng tới sẽ có người dám nói thẳng ra chuyện nàng ta nuôi nam sủng, sau này sao nàng ta còn dám ngẩng mặt nhìn người nữa? Quá ghê tởm! Quá khốn nạn!
“Người đâu! Thị vệ! Gọi thị vệ tới! Bản cung muốn giết nữ nhân này!” Công chúa xuất cung thì luôn có một đội thị vệ đi theo, bây giờ bọn họ cũng không có đi vào đây.

Sau khi nghe truyền thì cũng không them quan tâm ở đây có bao nhiêu nữ quyến, mau chóng chạy vào.
Đám quý nữ trên Hoa sơn bị kinh sợ, nhao nhao né tránh.

Động tĩnh bên này cũng làm kinh động tới đám thiếu niên bên đình nghỉ mát, bọn họ cũng nhanh chóng chạy qua.
Tất cả mọi người tản ra, bây giờ chỉ còn lại có một mình Ninh Tương Y.
Một đội thị vệ đeo cung nhanh chóng bao vây Ninh Tương Y, những hoa cỏ quý báu trên mặt đất bị chà đạp vô tình, lưỡi đao trong tay bọn họ đều chỉ về thiếu nữ non nớt đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Con trai của Hộ bộ Thượng Thư là Lý Kha cau mày hỏi, một quý nữ như là đã tìm được nơi an toàn, núp sau lưng hắn ta.
“Là trưởng công chúa, nàng ta muốn giết công chúa Triêu Dương!” “Công chúa Triêu Dương?” Trong mắt Lý Kha có một tia sáng lóe lên, uy danh của công chúa Triêu Dương đã truyền khắp kinh thành.

Các nam tử không có ghen ghét nàng như các nữ tử, mà ngược lại còn thấy rất khâm phục.

Bây giờ, công chúa Triêu Dương đang ở ngay trước mặt, chỉ đáng tiếc là đang bị thị vệ mặc giáp đen vây quanh, hắn ta không nhìn thấy gì cả.
Ninh Tương Y vẫn đứng đó cười, vẫn còn đang nhìn ngắm dáng vẻ nổi điên của Ninh Hàm Duyệt.
“Trưởng công chúa, ngươi có biết là nếu như ngươi làm như vậy thì ngày mai Hoàng thượng sẽ thu được đơn vạch tội của ngươi.

Đến lúc đó hoàng thượng nổi giận thì chỉ sợ đám nam sủng của ngươi cũng sẽ không thể giữ lại một người nào ca.
“Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi câm miệng cho ta!” Vẻ mặt Ninh Hàm Duyệt gần như vặn vẹo: “Ta không có nam sủng, ta không có!” “Thật sao…” Vẻ chế giễu lạnh nhạt của nàng đập sâu vào mắt của Ninh Hàm Duyệt, chính là như vậy.

Mỗi lần nàng đều dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta, giống như tôm tép nhãi nhép không đáng quan tâm! “Còn đứng ngây ra đó làm gì, giết nàng! Các ngươi mau giết nàng cho ta”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện