Nhìn nàng như đang cười, nhưng song bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên vẻ lạnh lẽo trong mắt trở nên lạc loài, khiến người ta rùng mình, nàng thật sự dám làm như vậy!
Thế tử gia ngồi dưới đất hâu kết mấp mô, ực một tiếng: “Ngươi… Ngươi dám!”
“Có lẽ ngươi không biết danh tiếng của ta ở hoàng cung rồi…” Ninh Tương Y đứng lên, vỗ võ nước trên tay, chậm rãi nhìn hắn: “Từ lúc bảy tuổi ta đã bắt đầu giết người rồi, ngươi nói xem ta có dám hay không?” Nàng cười một tiếng, lộ hàm răng trắng dưới ánh mặt trời, cố ý thể hiện sự ác ý, sát khí lan ra khắp người.

Nàng thích dọa người như này nhất, chẳng phải vô cùng thú vị sao? Thế tử sợ rồi…
Sát khí từng thấy máu của đối phương là thứ mà người như hắn không thể có, nhưng cho dù trong lòng sợ, sự tôn nghiêm của người thân là thế tử khiến hắn vẫn hất cao cằm, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Vậy thì sao, giết ta, ngươi cứ chờ chạy trốn đến tận chân trời đi!” Tuy hắn nói như vậy, nhưng đôi mắt đẹp lóe lên rõ ràng, ngập nước, lanh lợi, khiến người ta nhìn không rời mắt.

Thật ra Ninh Tương Y thích nhất kiểu thiếu niên tràn trê sức sống này, trong cung, nàng luôn đóng vai một nhân vật, thật ra với tính cách của nàng mà nói, dáng vẻ này của đối phương mới là thiếu niên chân thật nhất.

Nàng đi qua, ngồi xổm trước mặt đối phương, thế tử gia bị nàng nhìn chằm chằm, rụt chân lại, lại cảm thấy như vậy không dũng cảm chút nào, ưỡn ngực về phía trước, dáng vẻ không biết sợ.

Đôi mắt kia viết rõ: “Ngươi nhìn cái gì! Bản thế tử cho phép ngươi nhìn à?” Ninh Tương Y không khỏi cười một tiếng, nàng vỗ mặt đối phương, quả nhiên cảm xúc rất tốt.


“Tên.

” Con của Bình vương chết sớm, dù nàng từng nghe người khác nói qua tên của hắn nhưng quên từ lâu rồi, vẫn nên xác nhận thì tốt hơn.

“Tại sao tiểu gia ta phải nói cho…” Giọng điệu phách lối của hắn lập tức im bặt khi thấy Ninh Tương Y mò ra một con dao không biết từ đâu.

Ninh Tương Y vuốt ve con dao trong tay, đá quý và lưỡi đao trên đó chói sáng khiến người ta hoa mắt, trong lòng run sợ.

“Tên?” “Bản thế tử…” Đôi mắt mèo của hắn mở tròn xoe, dần bớt giận, lầm bầm: ” Úc Cửu Thiên.

” “Cửu Thiên? Rất tốt, rõ ràng chúng ta không quen nhau, vì sao ngươi ra tay với ta?”
“Ngứa mắt ngươi thôi! … Không… Không được à.

” Trong lòng Úc Cửu Thiên tuôn nước mắt, mẹ ơi, ánh mắt của nàng thật đáng sợt.

“Ngứa mắt ta?” Ninh Tương Y cân nhắc, trở tay cắm con dao xuống! … Cắm vào bên đùi hắn, suýt nữa thì cắm nhầm chỗ rồi! Úc Cửu Thiên muốn nổi giận theo phản xạ!
Nhưng hắn ta nghĩ đến đây là nơi rừng núi hoang vắng, chọc giận đối phương bị vứt xác thì làm sao… Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn ta phải nhịn! Hắn ta phải nhịn nữ nhân xấu xí này!! Ninh Tương Y cười áp mặt lại gần, cười hì hì nói: “Vậy ngươi ngứa mắt ta ở điểm nào? Mắt? Mũi? Miệng? Chỉ cần ngươi nói một cái, ta sẽ hôn ngươi một cái, ngươi nói xem trò chơi này có vui không?”
Đứa trẻ trước mắt đáng yêu như thế, khiến trái tim bà thím của nàng rục rịch nha.

Úc Cửu Thiên phục rồi, gặp phải người không biết xấu hổ lại võ nghệ cao cường như vậy làm gì được nữa? Vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Hắn ta ai oán nhìn mặt Ninh Tương Y, rõ ràng nhỏ nhắn non nớt, cặp mắt kia lại chín chắn thông minh, mặc dù lời nói đáng chết, nhưng bờ môi nhỏ đóng đóng mở mở hình như… Cũng không đáng ghét đến vậy…
Nhất là nàng đến gần, mùi thơm ngọt ngào trên người lại khiến người ta thả lỏng kỳ lạ, hình như nàng cũng không xấu như biểu hiện của nàng…
Ninh Tương Y nhéo thịt mềm trên mặt hắn! Đáng lẽ nên làm vậy ngay từ đầu rồi, xúc cảm thật tốt! “Bé ngoan, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu.


“A… A a, ngươi khốn khiếp! Ngươi buông tay cho ta! Đáng chết, ta… Bản thế tử muốn chặt tay ngươi!” Hắn rút lại những lời mù quáng vừa rồi, rõ ràng đây là nha đầu khiến người ta ghét, bảo sao Hoàng đế cũng không cần nàng!
Nhưng Ninh Tương Y càng chơi càng hăng, thậm chí giở trò, da mặt hắn tốt quá, tên này sống an nhàn sung sướng, không biết bình thường chăm sóc thế nào, xúc cảm tốt đến nỗi khiến người ta muốn căn một cái.


Úc Cửu Thiên thua hoàn toàn, cầu xin: “Này bà cô, ta phục rồi! Ta nói cho cô hết, cô buông tay được không…” Hắn ta uể oảï như con gà trống thất bại, vì sao không có ai tới cứu hắn ta vậy? Làm hại hắn ta phải xuống nước chịu thiệt, vì sao!
Ninh Tương Y nuốt tiếc thả tay xuống: “Vậy ngươi nói đi, sao lại nhằm vào ta.

” Hai mắt Úc Cửu Thiên ngập nước, lên án lại không dám, chỉ có thể ngước khuôn mặt tủi thân lại bướng bỉnh nhìn nàng, hại Ninh Tương Y suýt nữa lại không nhịn được.

“Ai bảo cô chọc Diệp muội muội không vuil” Lời của hắn ta khiến nét mặt Ninh Tương Y đang cười hơi cứng lại: “Diệp muội muội?”
Nàng đọc chậm mấy chữ này, nhíu mày: “Diệp muội muội mà ngươi nói chính là hòn ngọc quý trên tay Trấn Quốc hậu, Diệp Khuynh Vấn ư? Ngươi có quan hệ thế nào với nàng ta?” Nói đến đây, trên khuôn mặt Úc Cửu Thiên đột nhiên nổi lên màu đỏ: “Nàng là con gái của muội muội mẫu phi ta, biểu muội của ta.

” Ninh Tương Y hơi híp mắt lại, quan hệ anh em họ thời cổ đại tốt đẹp nhỉ.

“Ta không nhớ ta ta từng gặp nàng ta đấy.

” Cái này nàng nói thật.

Từ khi sống lại đến nay, nàng vấn luôn cố ý tránh Diệp Khuynh Vẫn, bởi vì nàng sợ lúc thấy nàng ta, nàng sẽ không nhịn được mà làm gì đó mất.

Cho nên mấy năm nay, cho dù có nghe qua về tiểu thư nhà quan mới vừa mười bốn, được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, song chưa gặp bao giờ.

Úc Cửu Thiên nhạy cảm cảm giác được Ninh Tương Y không vui, nét mặt không khỏi bắt đầu cẩn thận: “Cô chưa từng gặp nàng, nhưng lần trước, Diệp muội muội tốn tròn một năm mới thêu được một bức tranh hai mặt, đưa cho Thái tử, cô thấy tranh, nói một câu thích, Thái tử liền đưa cho cô! Sau khi Diệp muội muội biết được đau lòng hơn một tháng ở nhà, cô có biết không?!”

Hắn ta càng nói càng kích động, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy trên khuôn mặt Ninh Tương Y như buồn như vui, như khinh như oán, trong nháy mắt ánh nhìn đó khiến lời chất vấn tiếp theo của hắn ta bị chặn lại, không nói nên lời.

Rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi, tại sao trong mắt nàng có thể có cảm xúc phức tạp như vậy? Úc Cửu Thiên cảm thấy, một giây vừa rồi, hắn ta như nhìn thấy mẫu phi mình.

Lúc mẫu phi còn sống, thường xuyên nhìn hắn ta với ánh mắt mà hắn ta không thể hiểu nổi, rất giống Ninh Tương Y bây giờ.

Lúc này, Ninh Tương Y đột nhiên đưa tay, cởi roi trên người hắn ta.

Khi hắn đang ngạc nhiên, đối phương lấy ra một thứ như làm ảo thuật, Úc Cửu Thiên nhìn kĩ, chính là tranh hai mặt mà lúc trước Diệp muội muội thêu
! Nói đến đây, Ninh Tương Y cười hơi tự giêu, không gian của nàng vẫn luôn để một số thứ mà nàng cho rằng quý giá, tấm tranh này là một trong số đó, nhưng nếu từ tay của Diệp Khuynh Văn thì nàng không thèm.

“Ngươi nói cái này à?” Nàng cười nhạt: “Trả lại cho ngươi đấy, hi vọng sau này ngươi đừng gây phiền phức với ta nữa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện