Thế là lập tức có người đi lên muốn lôi nàng đi, Ninh Tương Y sốt ruột, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỉnh táo kiên định! “Phụ hoàng! Nhi thần muốn giao dịch với phụ hoàng!”
Đúng là ngoài sức tưởng tượng! Ninh Kham giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn nàng: “Ha, ngươi nói xem ngươi có thể giao dịch gì với trẫm?” Ninh Tương Y nghe vậy, tâm tư xoay chuyển, ánh mắt sáng rực nhìn ông ta.

“Phụ hoàng, trong hai năm qua, nhi thần cải tiến thuật làm giấy, thuật in ấn, phát minh ra cách lọc nước sạch, mở rộng đường ống dưới ngầm, ngày trước còn dâng ra kế sách giải quyết khô hạn kéo dài ở Tây Châu dứt điểm trong một lần, nhi thần cho rằng, nhi thần có công! Có công với xã tắc!”
Hoàng đế nghe xong, cười nhạt: ‘Cho nên?” Ninh Tương Y bị ông ta nhìn mà sợ, nhưng vẫn ép mình không thể lùi bước! ”
Ngày xưa phụ hoàng thưởng cho nhỉ thần rất nhiều, nhi thần sẵn lòng đóng góp toàn bộ những thứ đó cho việc xây dựng Tây Châu, hi vọng phụ hoàng có thể nể tình nhi thần có công đóng góp, có công với xã tắc mà tha cho Lưu gial”
Đúng là làm trò cười cho thiên hại Một nữ nhân mà đòi bàn công nhận thưởng với ông ta hay sao? Hoàng đế cười to: “Có công? Ha, ngươi thân là công chúa, dốc sức vì nước là trách nhiệm của ngươi! Ngươi muốn dùng công lao này đổi một con đường sống cho Lưu gia ư? Đúng là mơ tưởng hão huyền! Không biết Lưu gia cho ngươi lợi ích gì mà ngươi dám ba lần bốn lượt ngỗ nghịch với trẫm ở đây hả?!”
Ông ta nói rồi bỗng nhiên vỗ ngai vàng! Toàn bộ đại điện lập tức câm như hến! Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông! Nhưng Ninh Tương Y đã đâm lao phải theo lao, chỉ có con đường đánh cược! “Phụ hoàng…“

Tim nàng khẽ run lên, nét mặt theo đó mà trở nên đau đớn.

“Nhi thần… lớn lên ở lãnh cung từ nhỏ, khao khát tình thân nhất.

” Nàng nhìn qua Thái tử vẫn thất thần: “Thái tử ca ca đối xử với con vô cùng tốt.

Phụ hoàng, nhi thần không muốn nhìn thấy người bị kẻ gian xui khiến, làm ra chuyện tổn thương tình cha con không cách nào cứu vấn được! Người chí cao vô thượng như thế, trừng trị hay khoan dung đều chỉ ở suy nghĩ của người, xin người hãy nể tình cha con mà tha cho Lưu gial” Nàng còn chưa nói dứt lời, tiếng “ầm” đã vang lên! Chiếc bàn con bên cạnh ngai vàng bị Ninh Kham lật tung, chén trà rơi đầy đất.

“Bị người xui khiến? Tình cha con?” Ông ta nhìn Ninh Tương Y cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt lờ mờ sự giết chóc.

Ý nàng là, chẳng lẽ ông ta giết người Lưu gia, Thái tử sẽ sinh ra ngăn cách với ông ta sao? Đúng là buồn cười! Thân là đế vương, ông ta ghét nhất là có kẻ ba lần bốn lượt cãi lại quyết định của ông ta!
Nhất là còn uy hiếp ông ta! Đây là vảy ngược của Hoàng đế, chạm vào chết chắc! “Tốt lắm, ngươi đã luôn mồm muốn trẫm tha cho Lưu gia, được thôi! Như vậy ngươi hãy gánh tội của Lưu gia đi!” Lời của ông ta khiến Ninh Giác như bừng tỉnh trong mộng: “Phụ hoàng, không thể” Mà Ninh Kham không để ý đến, nhìn chằm chằm vào Ninh Tương Y nói, mà Ninh Tương Y cũng nhìn ông ta, dáng vẻ lạnh nhạt đó như đã chuẩn bị từ trước.

Nhất thời Hoàng đế giận không kìm được! “Ninh Tương Y nghe chỉ! Ngươi ba lần bốn lượt ngỗ nghịch phạm thượng, thân là nữ tử lại can thiệp vào triều đình, tội không thể tha, ngay hôm nay bãi miễn phong hào, vị phân, biếm thành thứ dân, ngươi có tiếp chỉ không!”
chỉ của Hoàng đế khiến tất cả mọi người không dám tin, ngay cả Thường Thịnh, cũng không đành lòng nhìn Ninh Tương Y.


Chỉ có Ninh Tương Y thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu.

“Dân nữ… Tiếp chỉ! Tạ chủ vinh ân.

” Nàng nghe lời khiến Ninh Kham càng giận dữ hơn! Ông ta đứng bật dậy, nhanh chân đi ra ngoài điện, rất nhanh đã có người kéo Ninh Tương Y đi, Ninh Giác còn không có cơ hội nói với nàng câu nào.

Cả người hắn ta hoảng loạn, vì sao, tại sao phải làm đến vậy vì hắn? Ninh Giác vốn hận, hận nàng bức tử ông ngoại, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không làm vậy, hôm nay bọn họ khó thoát khỏi tai kiếp.

Nhưng lúc này đây hắn được trở về từ cõi chết là nhờ Ninh Tương Y đánh đổi mọi thứ của nàng.


Ninh Giác thực sự không cách nào tưởng tượng, nàng mới mười hai tuổi, cho dù thông minh, song dù sao cũng không có kinh nghiệm, liệu có bị người ta lừa gạt, hãm hại hay không?
Không có nhà ngoại, một mình nàng đi đâu được đây! Chỉ nghĩ thôi mà trái tim hắn ta như bị ngâm trong bình giấm, không nén nổi chua xót.

Nàng liều lĩnh vì hắn, mà ban đầu hắn còn nghi ngờ nàng, nàng dốc hết sức gạt bỏ tất cả chỉ trích, mà ngay cả cầu xin hắn cũng không làm được! Ninh Giác đấm mạnh vào bàn! Là hắn vô dụng… Là hắn vô dụng! Ý chỉ của Hoàng đế nhanh chóng được truyền đến các nơi, không nói đến dấy lên sóng gió lớn như nào ở hậu cung, mà Thái tử và Hoàng hậu cũng đều chịu cấm túc trừng phạt.

Giơ cao mà lại đánh khế, kẻ mưu đồ phía sau gần như cắn nát răng! Tốn bao tâm tư như thế chỉ đổi lại được kết quả như hôm nay! Ninh Tương Y, ngươi được lắm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện