“Rõ!” Lập tức có cấm quân đi đến bịt miệng cung nữ quỳ xuống đất kéo ra ngoài, trong phòng còn lại hai tâm phúc đứng run run, thở mạnh cũng không dám.

“Mẫu hậu nổi giận cứ trút vào nhi thần là được, cần gì liên lụy đến người vô tội?” Thái tử đã quỳ một khoảng thời gian, giờ mới nói câu đầu tiên.

Đôi mắt sắc của Hoàng hậu bỗng nhiên nhìn thẳng hắn ta: “Con cho rằng mẫu hậu không dám à? Con hãy nói đi, tiểu tiện nhân Ninh Tương Y kia chuốc thuốc mê gì cho con mà con giúp nó đến như vậy!”
Ninh Giác nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thẳng bà ta: “Nhi thần càng muốn biết vì sao mẫu hậu tức giận vì chuyện này như vậy hơn?” Lời của hắn ta khiến Hoàng hậu nghẹn lời, thấy bà ta né tránh, Ninh Giác khó có thể tin.

“Mẫu hậu thật hồ đồ! Chúng ta có thể động vào vật tư cứu trợ thiên tai được sao?!”
Lời chỉ trích của hắn khiến Hoàng hậu thẹn quá hoá giận: “Người khác đã động vào, vì sao ta thì không được? Con thân là con của ta, sao lại khiến ta khó xử vậy hả? Con có biết việc này chuẩn bị từ trên xuống dưới cần bao nhiêu tài nguyên không? Bàn về xuất thân, nhà mẹ đẻ ta suy thoái, không sánh bằng Lý Hiền phi, bàn về được sủng ái, ta không so nổi với Long quý phi! Vị trí Hoàng hậu này của ta ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu không mưu toan sớm muộn cũng sẽ bị thay thế, ta làm vậy có gì không đúng chứ?!”
“Vậy cũng không thể động vào đồ cứu trợ thiên tai được!” Nét mặt Ninh Giác dần lo lắng.

“Lần đi về phía tây này có ý nghĩa vượt xa lúc trước, phụ hoàng vì có thể giải quyết chuyện khô hạn của Tây Châu một lần duy nhất, lần này đã hạ quyết tâm, nếu không phải coi trọng, người cho rằng cha con sẽ đồng ý đề nghị đi ra từ ba cửa của Triêu Dương công chúa sao?
Nếu không coi trọng, người cho rằng phụ hoàng sẽ mắt nhắm mắt mở với việc Hộ bộ có thêm hơn ba trăm chiếc xe ngựa sao? Lần này người không thành công cũng không sao! Nếu thành công, lúc này chắc hẳn mẫu hậu không có cách nào trừng trị nhi thần nữa đâu.



Lời của hắn như một cái búa đập mạnh vào người Hoàng hậu, bà ta ngồi ngây ra trên tháp phượng, trong mắt dần tràn ngập khủng hoảng.

“Vậy cũng không thể động vào đồ cứu trợ thiên tai được!” Nét mặt Ninh Giác dần lo lắng.

“Lần đi về phía tây này có ý nghĩa vượt xa lúc trước, phụ hoàng vì có thể giải quyết chuyện khô hạn của Tây Châu một lần duy nhất, lần này đã hạ quyết tâm, nếu không phải coi trọng, người cho rằng cha con sẽ đồng ý đề nghị đi ra từ ba cửa của Triêu Dương công chúa sao? Nếu không coi trọng, người cho rằng phụ hoàng sẽ mắt nhắm mắt mở với việc Hộ bộ có thêm hơn ba trăm chiếc xe ngựa sao? Lần này người không thành công cũng không sao!
Nếu thành công, lúc này chắc hẳn mẫu hậu không có cách nào trừng trị nhi thần nữa đâu.


Lời của hắn như một cái búa đập mạnh vào người Hoàng hậu, bà ta ngồi ngây ra trên tháp phượng, trong mắt dần tràn ngập khủng hoảng.

“Con nói thật sao? Phụ hoàng con thật sự coi trọng việc này đến vậy ư?”
Ninh Giác gật đầu: “Lúc ấy Triêu Dương công chúa nói với nhỉ thần chuyện này, nhi thần không hạ lệnh tùy tiện, nàng ấy chỉ là nữ nhân chưa từng ra khỏi cung, lại nhận ra động tĩnh của kinh thành từ mấy tháng trước, hơn nữa còn tìm đến nhi thần xin giúp đỡ, tất nhiên là đã được phụ hoàng ngầm đồng ý, cho nên nhi thân thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, vốn định kiếm ân tình, song không ngờ chuyện này còn có mẫu hậu nhúng tay… Sao người không nói cho con?!”
Nét mặt Hoàng hậu trở nên bối rối rồi hiện vẻ né tránh: “Cái này… Chuyện như vậy đâu để con nhúng tay được, con là Thái tử mà! Nhưng… nếu đúng như lời con nói, bây giờ nên làm sao đây?” Bà ta càng nghĩ càng kinh hãi, trán rịn đây mồ hôi lạnh.


Nhà mẹ đẻ ngày càng xuống dốc khiến địa vị Hoàng hậu này như chim sợ cành cong, mặc dù bây giờ bà ta không thành công, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới sự việc bại lộ, Long quý phi, Liễu Hiền phi chắc chắn không sẽ bỏ qua cơ hội này giãm đạp bà tai Hoàng hậu càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng.

Thấy bà ta như vậy Ninh Giác không đành lòng, mềm giọng nói: “Mẫu hậu đừng sợ, việc này không thành công chắc không sao.

” Nếu chỉ là tham ô bình thường, chỉ cần không có người giúp sau lưng là không có việc gì.

Nghĩ đến đây, Ninh Giác vội nói: “Việc này liên quan hệ trọng, bây giờ đã cửu đệ đã thuận lợi ra khỏi thành, mẫu hậu hãy mau thu lại người để tránh lộ dấu vết đi.

” Hoàng hậu nghe lời của Ninh Giác, trong mắt mới dần xuất hiện sắc thái.

“Con nói đúng, con nói đúng…” Thấy Ninh Giác còn quỳ trên mặt đất, bà †a tự mình đi lên trước đỡ Ninh Giác dậy, xấu hổ nói: “Việc này là mẫu hậu sai, mẫu hậu vốn không muốn con tham dự vào những chuyện nhỏ nhặt này, cho nên không nói cho con biết, là mẫu hậu không tốt…” Nói rồi, nước mắt rưng rưng trong mắt phượng, vô cùng hối hận.

Nói cho cùng, bà ta làm những việc này hoàn toàn là vì hắn ta.


Ninh Giác nghĩ vậy liền mềm lòng, liên tục an ủi bà ta: “Mẫu hậu đừng sợ, không có việc gì đâu.

” Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn lại hơi bất an…
Quả nhiên, lúc Hoàng hậu gọi nữ quan tâm phúc đi hỏi thăm tình huống, một thị vệ vội vàng chạy đến, mà tin tức hắn mang đến lại khiến Hoàng hậu lòng như tro nguội chỉ trong nháy mắt! Sao lại thế được?! Xong rồi! Bà ta hoảng loạn! Chỉ trách biểu ca bà ta tự cho là thông minh, thấy sự khác lạ của đội ngũ vật tư cũng không kịp thời thu tay lại… Thì ra ngoại trừ cửa Nam ra, trong xe ngựa đội ngũ vật tư ở thành Đông và thành Tây toàn là cấm quân dưới tay Hoàng đết Có thể tưởng tượng, khi một đám người áo đen muốn nhân cơ hội làm loạn đội ngũ để nhét hàng giả vào, từng đội cấm quân đi xuống từ trên xe ngựa khiến bọn họ sợ vỡ mật!
Rõ ràng bọn họ đã nhận được mật lệnh của Hoàng đế là bắt sống kẻ cầm đầu, giết sạch những kẻ khác! Cho nên bọn họ không có thời gian trở về bẩm báo với Hoàng hậu, bởi vì đã sớm xuống suối vàng rồi.

Hoàng hậu ngã phịch xuống đất! Chỉ sợ… tất cả là một âm mưul Đầu tiên là giật dây Lưu gia bọn họ động vào vật tư cứu trợ thiên tai, rồi lại đi mật báo với Hoàng đế, nếu không phải giải thích bệ hạ có sự chuẩn bị sớm, sau đó cho một đòn chí mạng thế nào đây?!
Rốt cuộc là ai đứng điều khiển sau lưng, đồn bà ta đến đường cùng vậy? Ninh Tương Y? Không có khả năng, tiểu tiện nhân đó chưa có thủ đoạn như vậy…
Hoàng hậu không khỏi nghĩ đến lời của Ninh Giác trước đó, Hộ bộ có thêm của Hoàng đế là bắt sống kẻ cầm đầu, giết sạch những kẻ khác! Cho nên bọn họ không có thời gian trở về bẩm báo với Hoàng hậu, bởi vì đã sớm xuống suối vàng rồi.

Hoàng hậu ngã phịch xuống đất! Chỉ sợ… tất cả là một âm mưul Đầu tiên là giật dây Lưu gia bọn họ động vào vật tư cứu trợ thiên tai, rồi lại đi mật báo với Hoàng đế, nếu không phải giải thích bệ hạ có sự chuẩn bị sớm, sau đó cho một đòn chí mạng thế nào đây?!
Rốt cuộc là ai đứng điều khiển sau lưng, đồn bà ta đến đường cùng vậy? Ninh Tương Y? Không có khả năng, tiểu tiện nhân đó chưa có thủ đoạn như vậy… Hoàng hậu không khỏi nghĩ đến lời của Ninh Giác trước đó, Hộ bộ có thêm hơn ba trăm chiếc xe ngựa.

Hộ bộ… Long quý phi! Mồ hôi lạnh thấm đẫm trán Hoàng hậu…
Bà ta luống cuống, bà ta hoàn toàn không ngờ tới phía sau một vụ cứu trợ thiên tai đơn giản lại là kế giết bà ta! Nữ nhân Long Hương Hương đó không ra tay thì thôi, vừa ra tay lại quyết đoán như vậy! Lần này xong thật rồi!

Ninh Giác cũng bị tin này đả kích không nhỏ, hắn vốn chỉ nghĩ lần này ai tham lam như vậy, không nghĩ xem liệu có bị Hoàng đế bắt hay không, nhưng hắn ta không nghĩ đến mẫu hậu hắn ta! Hơn nữa rõ ràng đây không phải một vụ án tham ô bình thường, mà là có kẻ mưu toan đã lâu!
Lúc này, hắn nhắm mắt lại, quay người đi ra ngoài cung! “Con đi đâu!” Lúc này búi tóc của Hoàng hậu hơi rối, tâm phúc vội vàng đi lên dìu bà ta, bà ta bước lảo đảo về phía trước mấy bước, bắt lấy tay áo Ninh Giác.

Ninh Giác không quay đầu lại: “Con đi nhận tội với phụ hoàng, nhân lúc phụ hoàng còn chưa nổi giận…” “Không thể!” Hoàng hậu nghẹn ngào quát to: “Con mà đi thì xong thật đấy!” Bà ta bước đến trước mặt Ninh Giác, năm chặt vạt áo của hắn ta: “Con là hi vọng duy nhất của Lưu gia chúng ta, con không thể có chuyện gì được, không thể!” Ninh Giác nắm chặt bàn tay run rẩy của bà ta.

“Mẫu hậu, cô đã mười sáu tuổi rồi, không nên để người bảo vệ nữa, lần này, hãy để cô đi gánh chịu đi!” “Không!” Hoàng hậu trơ mắt nhìn Thái tử nhanh chóng rời đi, bà ta ngã ngồi trên đất! Nhìn bóng lưng hắn ta, Hoàng hậu như đại ra trong giây lát, vội vàng khàn giọng quát to.

“Còn ngây ra đó làm gì… Còn đờ ra đấy làm gì! Mau ngăn điện hạ lại!!”
Mà lúc này, trong triều đình cũng gió nổi mây phun.

Phụ thân Hoàng hậu là Hữu tướng lúc này đang quỳ trong điện, đủ mọi ánh mắt nhắm vào ông ta! Sự không có ý tốt và tính toán ác độc trong đó khiến tấm lưng vị lão thần năm mươi mấy tuổi này run rẩy, Hoàng đế im lặng, mà mỗi giây người im lặng, Hữu tướng cảm giác hô hấp càng khó khăn hơn.

Xong rồi, xong rồi, ai mà biết vật tư cứu tế hàng năm đều bị ăn bớt lại khiến đế vương nổi giận vào năm nay chứ? Mặc dù hành động lần này của bọn họ là bí quá hoá liều, nhưng Hoàng đế cảnh giác như thế, nếu nói trong này không có dấu tay của Long quý phi và Liễu Hiền phi, còn lâu ông ta mới tin, rõ ràng đây là một âm mưu.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện