Ninh Tương Y cảm thấy Ninh Úc thích nàng là chuyện không có khả năng.

Ai sẽ có dạng tình cảm này đối với người như chị, như mẹ đã nuôi dưỡng chính mình?
Lại không phải biến thái hơn nữa ở trong lòng Ninh Úc, nàng chính là tỷ tỷ ruột.

Đối với người ở cổ đại, lời của trưởng bối cực kỳ có quyền uy, gần như là tuyệt đối cho nên nàng cũng không lo lắng Ninh Úc có ý gì với mình.
Ninh Tương Y vừa hỏi vừa đi tới bàn trà, Hinh Nhi thấy vậy vội vàng chỉnh sửa trang dung chạy lại châm trà.
Trong lòng Ninh Úc lúc này lại nghiêng trời lệch đất một lần nữa.

Điểm khác biệt duy nhất chính là vừa rồi nó gần như tuyệt vọng, còn hiện tại thì càng thêm phức tạp, sợ hãi, vui sướng, chua xót, bàng hoàng… đều đủ cả.
Nó không biết phải trả lời hoàng tỷ như thế nào nữa.

Tối qua nó bị cung nhân hạ dược, khi cảm giác được thân thể mình không ổn nó vội vàng nhốt mình vào phòng, trong tâm trí đều là hình bóng của nàng! Nàng lúc tươi cười rạng rỡ, lúc mặt ủ mày ê, lúc thì lười biếng mơ màng… còn có… khi luyện võ nàng mặc trang phục tự chế lộ ra phần da trắng bóng… đôi môi đỏ thắm khi bĩu môi răn dạy nó… nó cảm thấy nó sắp điên rồi cho nên mới ngâm mình trong nước lạnh một đêm.
Nhưng mà không ngờ sang ngày hôm sau tâm tình nó vẫn luôn không bình tĩnh được, nhiệt độ cơ thể cao như phát sốt, cho nên vì để tập trung lực chú ý nó mới điêu khắc… nhưng thành quả khắc ra tới vẫn là nàng! Nó tuy hoảng sợ nhưng cũng mừng rỡ trong lòng.

Đúng lúc thập tứ hoàng tử lại tới nói nhảm, vừa ác ý nói xấu nàng vừa đánh bậy đánh bạ nói trúng tâm sự cho nên nó nhất thời không thể nhịn mới hạ nặng tay.
Ninh Úc thật lâu không có trả lời, Ninh Tương Y cảm thấy kỳ quái quay đầu, lại thấy vẻ mặt Ninh Úc bỗng nhiên lại biến thành ấm ức, giương đôi mắt đen to tròn hỏi nàng: “Chẳng lẽ ngay cả hoàng tỷ cũng không tin đệ, bức tượng gỗ kia…
đệ vốn dĩ muốn tặng cho hoàng tỷ.” Nó nói như vậy Ninh Tương Y đã tin hơn phân nửa, cũng không hỏi tiếp, quay sang cho người truyền thiện.

Hôm nay lăn lộn một ngày, nàng vừa mệt vừa đói, đầu óc vận hành không nhanh nhẹn.
Còn Ninh Úc thì lại dằn những mất mát trong lòng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nó không thể nói.
Nếu nó nói ra không chỉ có phụ hoàng không chấp nhận nàng, mà thế nhân cũng sẽ dùng thái độ ác ý nhất đối với nàng.
Thời đại này đối với nữ nhân vẫn luôn hà khắc, trừ phi, nó có năng lực có thể trấn áp hết thảy dư luận.
Trừ phi, nó trở nên mạnh mẽ hơn! Ý niệm này trong lòng nó chưa bao giờ mãnh liệt như khoảnh khắc này! Mãnh liệt đến mức cả người nó phải run rẩy.
Ninh Tương Y… A! Ninh Tương Y! * Thời gian như một con dao giết heo, hai năm nhanh chóng vụt trôi, hiện giờ Ninh Úc đã mười một, Ninh Tương Y cũng mười hai tuổi.
Muốn nói mấy năm nay chuyện gì có thể khiến cho mọi người phải bàn tán say sưa thì phải nhắc đến Triêu Dương công chúa được sủng ái đến cỡ nào! Cũng không biết vì cái gì mà Hoàng đế đột nhiên lại sủng ái vạn phần đối với vi công chúa sống trong lãnh cung này, ngay cả Thái tử cũng thua xa không bằng.
Nàng thích đồ uống lạnh, phòng bếp nhỏ trong điện Thái Cực một năm bốn mùa đều phải chuẩn bị băng.
Nàng không quen dùng bô, hoàng cung dựa theo nàng bản vẽ rầm rộ đào cống thoát nước, haotốn nhân lực dùng con sông trong cung xây dựng tháp nước và lưới lọc, từ đó mỗi một cung điện đều có “nước máy” riêng, giúp hạ nhân tiết kiệm không ít sức lực.

Những việc như vậy nhiều không đếm xuể, bất tri bất giác, nàng cũng làm không ít chuyện tốt.
Cống thoát nước đã thông dụng khắp kinh thành, vì sạch sẽ, công chúa còn tạo ra vật như “giấy vải”, chuyên dùng cho nhà xí, cũng cải tiến thuật làm giấy mang lại lợi ích không nhỏ cho người đọc sách, huống chi còn có thuật in rời và bút ngòi cứng.
Trong đầu nhỏ của Triêu Dương công chúa có vộ tận sáng ý kì diệu, cũng khó trách hoàng đế sủng nàng như vậy, ngay cả dân chúng cũng là mang ơn đội nghĩa nàng.
Trong thiên điện của Điện Chiêu Dương.
Ninh Kham ngồi trên long ỷ, nghiêng thân mình nghe hạ thần nghị sự.

Điện này cũng tựa như ngự thư phòng cho nên mọi người cũng không nghiêm cẩn như lúc ở chính điện, ai nấy đều ngồi xuống chỗ của mình.
Trong đó có một vị lúc này cũng đang nghiêng ngả trên ghế mềm, dáng vẻ chẳng khác gì Dục Kham Đế.

Người này không phải Thái tử hay vị trọng thần nào, mà là một vị công chúa.
Nơi này đều là các vị trọng thần đang thảo luận quốc sự, sao có thể để nữ quyến xuất hiện ở đây? Không ít lão thần lộ vẻ bất mãn với việc này, nhưng mà một số ít triều thần trẻ đã tiếp thu sự thật, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Hoàng thượng không có trực tiếp mang công chúa đi thượng triều đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Lúc này bọn họ đang thượng nghị những vấn đề chưa được giải quyết trên Điện Chiêu Dương, xem như tăng ca.
Ninh Tương Y nhàm chán mà ngồi ngáp, khiến một đám lão thần dựng râu trợn mắt! Hiện giờ bọn họ đang thảo luận việc hạn hán mỗi năm ở Tây Châu, nhất thời cũng không có thượng sách gì.
Tây Châu địa hình như thung lũng, bởi vì không có nguồn nước, dân chúng nơi đó dùng nước để sinh hoạt thôi cũng đã rất khó khăn chứ nói chỉ đến gieo trồng.

Mỗi khi ông trời không chiều lòng người, hạn hán tới thì một chút lương thực cũng không thu hoạch được, cho nên trong ba năm thì đã có hai năm phải đợi cứu tế lương từ triều đình.

Đây là vấn đề hàng năm đều phải thảo luận nhưng cũng chẳng có ích lợi gì.
Mọi người nói tới nói đi hồi lâu cũng chẳng đưa ra được đối sách, có người liếc mắt nhìn sang Ninh Úc, trâm giọng nói.
“Vùng đất Tây Châu căn cỗi, bá tánh hàng năm phải chịu gió cát, khô hạn, sống vô cùng vất vả.

Hiện giờ đang là thái bình thịnh thế, Trấn Tây Vương cũng không cần dùng đến nhiều binh mã như vậy, nếu giải tán một nửa của mười vạn binh mã, triều đình cũng đỡ áp lực phần nào.
Ninh Úc nghe vậy híp mắt nhìn người nọ, lạnh lùng cười.
Hắn mười một tuổi đã cao hơn Ninh Tương Y nửa cái đầu, mặt mày lạnh lùng, khí chất thanh lãnh, đã trở thành một vị thế giai công tử.

Nhưng mấy năm nay hắn nghe theo Ninh Tương Y giả dốt, khiến mọi người cảm thấy hắn chỉ biết mỗi lộng đao múa kiếm, chuyện khác thì dốt đặc cán mai.
Từ khi gặp biểu ca trong đại thọ của Thái Hậu, hắn và Trấn Tây Vương liên hệ càng thêm chặt chẽ.

Hắn lo lắng một ngày nào đó sẽ có người lợi dụng vấn đề của Tây Châu mà đoạt binh quyền của ông ngoại, nên trước đó đã thảo luận riêng với hoàng tỷ, nhưng sau khi hoàng tỷ nghe xong lại hào hứng nói thẳng đây là một cơ hội tốt.
Nghĩ vậy Ninh Úc không khỏi nhìn sang cô gái đang mơ màng sắp ngủ kia, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn.
Vị này lão thần nói cũng khá đạo lý.
Hàng năm đều phải cứu tế, nhưng lại không cần đánh trận, nếu giảm bớt số lượng binh sĩ thì triều đình sẽ nhẹ nhàng hơn, cho nên có không ít người cũng phụ họa theo.

Nhưng chẳng qua đây chỉ là biện phấp trị phần ngọn mà không trị được phần gốc.

Ninh Giác khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy biện pháp này không ổn, sẽ để lại tai họa ngầm.
Lúc này Tả tướng tiến lên một bước nói: “Bệ hạ, lão thần cho rằng Phổ đại nhân nói có lý, Trấn Tây Vương trấn thủ Tây Châu mấy năm nay lại không có biện pháp nào giải quyết vấn đề này.

Có lễ tuổi tác ông ấy đã cao, khó có thể tiếp tục gánh trọng trách, cũng đến lúc nên hồi kinh dưỡng lão.”
Từng chữ từng lời nghe thật êm tai, nhưng trong vô hình lại biến vấn đề mình không thể giải quyết được thành Trấn Tây Vương vô năng.

Về kinh dưỡng lão… nói cũng không thấy ngượng miệng.
Ở Tây Châu, Trấn Tây Vương là danh xứng với thật, nhưng nếu về kinh thành, một Trấn Tây Vương không có binh quyền chẳng khác nào một lão gia nhàn hạ.

Đến lúc đó đừng nói phù hộ gia tộc, không bị người đâm sau lưng đã là phước đức ba đời rồi.
Hoàng đế cũng biết đạo lý này nên tạm thời cũng không muốn thay đổi người, nhưng hạn hán Tây Châu lại thật sự không có biện pháp giải quyết, ông ta không khỏi cúi đầu nhìn về phía Ninh Tương Y.
“Hoàng nhi, con cảm thấy việc này như thế nào?” Thấy Hoàng thượng hỏi công chúa cảm thấy thế nào về chính sự, không ít đại thần lộ vẻ không vui, nhưng lúc trước đã từng có vài lần giết gà dọa khỉ, hiện giờ bọn họ chỉ dám buồn bực trong lòng, không dám mở miệng bất mãn.
Ninh Tương Y vốn dĩ sắp ngủ rồi, nghe Hoàng thượng hỏi tới mình, nàng hoang mang trợn tròn mắt hỏi có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện