“Vốn dĩ phụ hoàng vẫn cho rằng đệ không biết gì, nên sau khi kiểm tra đệ, phụ hoàng rất kinh ngạc, ban thưởng cho đệ bao nhiêu đồ.

Đợi lát nữa đệ sẽ cho người đưa tới chỗ tỷ!”
Ninh Tương Y cười thoải mái: “Coi như tên nhóc này có lương tâm, nhưng nếu là đồ tặng cho đệ, tỷ cũng không cần…
Mấy ngày này, đệ vẫn nhớ những lời tỷ nói chứ?” Nàng vẫn luôn hy vọng Ninh Úc có thể giấu mình thật kỹ trước khi lông cánh đầy đủ, giữ vững hình ảnh là một người không có toan tính, chỉ có ấn tượng về một đứa trẻ cơ bắp phát triển.
Ninh Úc gật gật đầu: “Đệ nhớ, nhiều khi đệ chỉ hơi thể hiện ra một chút, không quá xuất sắc, nhưng cũng không quá kém cỏi.”
Chỉ có tài năng bình thường mới là người bình thường nhất, quá ưu tú hay quá kém cỏi đều sẽ thu hút ánh nhìn của người khác, bây giờ nó vẫn chưa thể tự bảo vệ mình, chỉ có thể như thế.
Vẻ mặt Ninh Úc trầm xuống.

Đúng lúc này, đầu ngón tay Ninh Tương Y chợt lướt qua điểm nhỏ trước ngực nó.

Nó run lên, tất cả suy nghĩ trong đầu đều bay đi hết, mặt nó đỏ bừng, tựa như có thể rang trứng!
“… Chuyện này, phía trước đệ có thể tự làm được.” Nói xong, nó muốn lấy bình thuốc, nào ngờ Ninh Tương Y lại giơ bình thuốc lên cao, trên mặt là nụ cười gian xảo.
“Hóa ra điện hạ nhà ta lại ngây thơ như thế, vậy là không được rồi, quá ngây thơ thì khi mới biết yêu sẽ bị người phụ nữ khác bắt đi mất, tỷ phải huấn luyện cho đệ chuyện này!” Nói rồi, nàng không quan tâm đến cơ thể cứng đờ của nó mà tiếp tục vẽ loạn lên người nó.
Cũng không biết có phải cố ý hay không mà ngón tay nàng nhẹ nhàng trượt đến bụng của nó.


Nó hồi hộp hít vào, chỉ cảm thấy không khí đang dần nóng lên nhưng ngay cả phản kháng nó cũng không dám làm.

Hoàng tỷ mãi mãi là người như vậy, nghĩ là làm, sẽ không quan tâm đến những chuyện này, nghĩ đến đây nó lại thấy rất chán nản!
Nó ngẩng đầu, âm thầm chịu đựng, nhưng đôi môi mím chặt và ánh mắt mặc ngọc biết nói khiến Ninh Tương Y cảm thấy nàng không thể nhìn thêm nữa, nàng thật sự sợ rằng bản thân sẽ hóa thành sói, vậy sẽ không tốt!
Nghĩ như vậy, nhưng tay của nàng vẫn nhịn không được nghịch ngợm, véo véo chỗ này, nắn nắn chỗ kia, vô cùng thỏa mãn: “Không hổ là đứa bé do tỷ nuôi, cơ bắp rất cân đối, rất đẹp nha! Sau này nếu có những người phụ nữ khác đến gần, đệ phải cẩn thận, đừng để bị chiếm của hời!” Ninh Úc chợt nắm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, ánh mắt nóng bỏng âm thầm chịu đựng.
Bỗng chốc, toàn bộ những lời Ninh Tương Y muốn nói đều khựng lại trong miệng! Bị nó nhìn tới mức bối rối, Ninh Tương Y hơi khó hiểu nhìn nó.

Lúc này, bọn họ đang trong tư thế một người ngồi dựa vào phía trước của một người, tựa vào quá gần nên không khí cũng nóng lên.
“Không có người khác!” “..

Hả?” Ninh Úc bình tĩnh nhìn nàng, tay nó nắm lấy tay nàng, từ từ đặt ở trước ngực, chậm rãi mở miệng.
“Không có người khác, chỉ có hoàng tỷ mới có thể đến gần đệ, sẽ không có thêm ai khác.” Ninh Tương Y sợ hãi về hành động và lời nói của nó, rụt tay lại thật nhanh, có điều gương mặt lại ửng hồng.

Nàng nhìn đi chỗ khác nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng rực của nó đang nhìn mình, trong veo nhưng nghiêm túc.
Giờ phút này, nàng không thể xem đối phương là một đứa trẻ nữa.


Hóa ra trong lúc nàng không để ý, nó đã trưởng thành, khi nghiêm túc và tập trung, nó giống như một người lớn khiến người ta tin tưởng, bị thu phục! €oi Ninh Úc như người lớn? Vừa nghĩ đến đây, Ninh Tương Y vội vàng khinh bỉ bản thân, nói lung tung.
“Nói linh tinh gì thế! Say này đệ còn phải lấy vợ! Ngay đến vợ cũng không chạm, đệ có còn muốn có con nối dõi không?”
Sau khi nói xong, nàng cảm thấy mình đã đi quá xa rồi, bây giờ Ninh Úc mới chín tuổi, nói cái gì mà đời sau, nó cũng đâu hiểu! Nhưng nàng không biết, ở thời cổ đại, chín tuổi đã không còn nhỏ nữa!
Trẻ con cổ đại vốn trưởng thành sớm, mười bốn tuổi có thể lấy vợ, sợ rằng mười hai tuổi đã có con cũng không phải chuyện gì lạ.

Ninh Tương Y vẫn luôn dùng tiêu chuẩn hiện đại để đánh giá nó, vậy nên luôn xem nó như trẻ con.
Thấy sự tránh né rõ ràng của hoàng tỷ, Ninh Úc cũng cảm nhận được lời mình vừa nói đã làm nàng sợ hãi.

Nó nhắm mắt lại, tới khi mở ra, ánh mắt đã trở lại như xưa.

Vẻ lạnh lùng, thờ ơ lại có chút xấu hổ đó khiến không ai có thể biết được suy nghĩ thật sự trong lòng nó.
Nó nói nhỏ: “Không có con cháu cũng không sao, hoàng tỷ là người tốt với đệ nhất, chỉ cần hoàng tỷ là được rồi!” Một đứa trẻ hiểu chuyện biết bao!
Thoáng cái, Ninh Tương Y đã ném cảm giác không đúng lắm vừa rồi ra sau đầu, trong lòng lại hạ quyết tâm, kiếp này, nàng nhất định phải tìm cho Ninh Úc một cô gái tốt! Diệp Khuynh Vấn cái gì gì đó, cút đi thật xa đi! Chớp mắt lại một tháng trôi qua, vết thương của Ninh Úc đã tốt lên rất nhiều.
Cuối cùng, nó cũng đã được gặp tất cả huynh đệ tỷ muội, tổng cộng có ba mươi chín người, người lớn nhất hai mươi hai tuổi, đã ra ngoài lập phủ, người nhỏ nhất vẫn còn đang quấn tã.

Bởi vì Ninh Tương Y được thương yêu, những đồ tốt mà hoàng đế ban thưởng chảy vào điện Thái Cực như nước, lại bị Ninh Tương Y chuyển tới điện Thái Hòa một cách rất phách lối, hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, người khác càng không dám nói gì.
Vậy nên Ninh Úc bị người khác đố kị, ghen ghét nhưng chưa từng bị ai dọa nạt.
Là người trong cuộc, Ninh Úc có thể cảm nhận được sự ngưỡng mộ của những huynh đệ tỷ muội khác.

Vì hoàng đế có quá nhiều con cái, người được yêu chiều lại chẳng bao nhiêu, hơn nữa ai cũng trong độ đuổi khao khát được cha yêu thương.

Họ không dám đối xử như vậy với một Ninh Tương Y quang minh chính đại lười biếng không đi học, nhưng lại dám tỏ thái độ với Ninh Úc.
Có điều, Ninh Úc lớn lên ở lãnh cung, suy nghĩ của nó phải trưởng thành sớm, nó không hề quan tâm đến tất cả những ánh mắt ấy.

Hoàng tỷ đã ra mệnh lệnh cao nhất, trước khi nó trưởng thành, nàng sẽ bảo vệ nó.
Ninh Úc không biết phải làm sao.

Cũng có lúc, nó cảm thấy tủi thân, nhưng nhiều hơn đó là sự ấm áp.

Nó xem hoàng tỷ là duy nhất, hoàng tỷ, nàng là duy nhất? Ngày hôm ấy, sau khi Ninh Úc tan học, nó bị một cậu nhóc lớn hơn một tuổi ngăn lại.

Đợi tới khi nhìn rõ đối phương là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Úc căng thẳng, ngầm đề phòng.
Người tới chính là Ninh Khải, con trai của Liêu Hiền phi.

Thấy nó, Ninh Úc chợt nhớ đến hình ảnh mẫu phi qua đời khi xưa.

Lúc ấy, mẫu phi giống như trúng phải kịch độc, chưa đến vài ngày, cơ thể đã hốc hác, tiều tụy.
Mà khi đó, tất cả chứng cứ điều tra được đều hướng về Liễu Hiền phi, nhưng sau khi mẫu phi gặp Liễu Hiền phi, tâm nàng ta như tro tàn, đêm đó ra đi.
Trước khi chết, mẫu phi đã nắm tay nó, đôi mắt đẫm lệ, thương tiếc nói: “Đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy con trưởng thành…”
Khi đó Ninh Úc còn quá nhỏ, không hiểu phía sau ánh mắt bi thương khắc cốt ghi tâm của nàng ta có biết bao nhiêu lời muốn nói, nó chỉ nhớ lúc cuối, mẫu phi kéo tay nó, nói đi nói lại: “Cái chết của mẫu phi là trừng phạt đúng tội, đừng báo thù… Đừng báo thù.”
Lúc nói câu ấy, nàng ta thật lòng không muốn nó báo thù.

Đến tận bây giờ Ninh Úc vẫn không hiểu lý do tại sao.
Ninh Khải rất ghét Ninh Úc, một thằng nhóc không có mẫu phi, sống trong cung lại phải dựa vào một người con gái để sinh tồn.

Nhưng nó sẽ không thừa nhận, nó ghen ty với Ninh Úc thế nào.
Sự xuất hiện của Ninh Tương Y đã hút hết ánh mắt của Hoàng đế, ngay cả nó, người đã từng được yêu chiều nhất, bây giờ cũng đã hơn nửa tháng chưa được gặp phụ hoàng rồi.
Cho nên nó cũng ghen ty, ghen ty Ninh Tương Y được cưng chiều, lại càng ghen ty với Ninh Úc, người được Ninh Tương Y đối xử hết lòng, quan tâm hết mực! Nó có gì tài giỏi hơn người chứ! “Ngươi có chuyện gì không?” Giọng Ninh Úc thờ ơ, mày khẽ nhíu lại.
“Không có gì, ta chỉ muốn xem xem, một hoàng tử sống dựa vào phụ nữ sẽ có bộ dạng thế nào.

Hôm nay vừa nhìn thấy, thật đúng là… còn xinh đẹp hơn cả cũng nữ bên cạnh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện