Hai mắt Ninh Úc như sắp nhỏ máu! Nó nhìn Thường Thịnh chằm chằm, gần như muốn dìm ông ta trong sự phân nộ và không cam lòng ngập trời! Đây chính là phụ hoàng mà lòng nó đôi khi vô ý ao ước, một mặt ăn mừng vì người con mới sinh, một mặt lại nói nhất định sẽ chém không buông tha với một đứa con trai khác!
Ông trời vô tình, thiện biến vô nghĩa! Đã như vậy, vì sao nó còn muốn tự mình đi đến bước này? Trêu ngươi à! Nghe thấy tiếng tấu nhạc đã vô cùng rõ ràng bên tai, Ninh Úc nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong mắt nó không còn đau đớn nữa mà chỉ có giết chóc!
Cho dù chết nó cũng phải gặp được hoàng đết Nó không tin hoàng đế sẽ chịu để người khác giết con ông ấy ngay dưới mí mắt mình! Thường Thịnh không ngờ lúc này Ninh Úc còn có sức lực, ông ta là người luyện võ, cũng là đệ nhất cao thủ của hoàng cung, sao không nhìn ra được lúc này Ninh Úc đã kiệt sức, thấy đối phương vung kiếm tới, Thường Thịnh hất phất trần lên rồi nói.
“Điện hạ, ngài không phải đối thủ của nô tài đâu, xin hãy tự đi đi!” Nhưng Ninh Úc đã rơi vào một loại cảnh giới điên cuồng nào đó hoàn toàn không nghe thấy! Trong đầu nó chỉ có giết!
Giết giết! Chỉ cần nó giết đủ nhiều người, tự nhiên hoàng đế sẽ đi ra gặp nó! Cho dù là đi ra xử nó tội chết! Phong Dữ Tự Nhiên vốn là công pháp rất ôn hòa, nhưng Ninh Úc càng dùng càng toát ra sát khí! Chân tay truyền đến cơn ê ẩm và đau nhức, không biết là nước mưa hay là dòng máu làm mờ mắt nó…
Kiếm trong tay càng ngày càng nặng, mỗi một lần vung tay nặng tựa như núi, vào thời điểm này, trong lòng nó lại trống rỗng, giống như thiếu mất một miếng.
Nó vẫn thật là vô dụng, nó vẫn làm liên lụy người nó không muốn liên lụy nhất! Ngay cả chuyện đơn giản như gọi viện binh nó cũng không làm được, nó còn mặt mũi gì để ở bên cạnh hoàng tỷ?
Lần này nó được hoàng tỷ bảo vệ, nhưng lần tiếp theo, lần tiếp theo nữa thì sao? Vừa nghĩ tới sau này Ninh Tương Y lại rơi vào nguy hiểm bởi vì nó, Ninh Úc hoàn toàn không thể tha thứ cho chính mình!
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể mạnh lên? Nó muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh hơn! Nó có người nó muốn bảo vệ! Dường như bỗng dưng có một luồng khí rót vào đan điền, Ninh Úc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, vậy mà lại đột phá vào thời khắc này!
Mà Thường Thịnh vốn chỉ ứng phó lại kêu một tiếng kỳ lạ, cũng chính vào giây phút ngây người này, ông ta bị kiếm của Ninh Úc đâm vào cánh tay! Ông ta sững sờ, mười mấy năm nay, ông ta suýt quên mất cảm giác bị thương là gì.
Mà Ninh Úc cảm thấy đâm đối phương bị thương vẫn chưa đủ, nó muốn giết người này! Lúc này, một tiếng cười to hùng hậu truyền đến, Thường Thịnh lập tức cản chiêu tiếp theo rồi sau đó lui lại mười mấy mét, ngoan ngoãn quỳ xuống hô to: “Cung nghênh bệ hại” Bệ hạ, phụ hoàng sao? Ninh Úc cảm giác trong lòng đột nhiên rỗng tuếch… Nó bừng tỉnh.
Chiêu Dương điện tấu nhạc, bởi vì cửa cung mở rộng nên tiếng nhạc bay ra rõ ràng, lúc này cơ thể Ninh Úc hơi lảo đảo, suýt nữa quỳ xuống, nó cố cầm cự mở †o mắt nhìn, chỉ thấy đèn đuốc chói mắt từ xa đến gần, giữa luồng ánh sáng giao thoa, một đám người đi về phía nó, mà nam tử sải bước đẳng trước đỉnh đầu đội mũ vàng, trên người mặc long bào ánh vàng lấp lánh dưới đèn đuốc chiếu sáng rực rối Hình như chơi chán rồi, Ninh Kham bước nhanh đến trước điện, lúc này ông ta dẫn theo cung quyến và đại thần đứng trên bậc thang cao, còn Ninh Úc một mình đứng ở dưới bậc thang, một bên là màu sắc rực rỡ, vinh hoa phú quý, một bên là giá lạnh tiêu điều, vết thương chồng chất.
“Ngươi chính là con trai thứ chín của trẫm à?” Hình như Ninh Kham không nhớ được đứa bé này tên là gì, ông ta cười khẩy lùng nói: “Ngươi đánh thị vệ bị thương, hung hăng xông vào cấm cung, chẳng lẽ… Ngươi không sợ chết à?”
Nụ cười của ông ta, cùng với ánh mắt kiều ngạo của những phi tần búi tóc cao ngất, hoàng tử, công chúa đứng sau lưng ông ta, tự dưng Ninh Úc cảm nhận được sự nhục nhất Cơ thể nhỏ bé yếu ớt đứng thẳng trong gió rét, tay nó đều đang run rẩy! Ánh mắt hàm chứa sự châm chọc và không có ý tốt đó… Ninh Úc lại nhắm mắt lại, nó phải nhẫn nhịn! Nó chỉ có một mình trong hoàng cung này, cho dù là vì hoàng tỷ, nó cũng phải nhịn! Đang nghĩ, cơ thể nó bỗng mềm nhữn, nó quỳ một chân xuống đất, đầu lại ngẩng cao, nó cất giọng khàn khàn, nhìn thẳng vào bóng người màu vàng kia rồi lớn tiếng cầu khẩn: ” Cầu xin phụ hoàng mau cứu hoàng tỷ, lãnh cung bị sát thủ ám sát, hoàng tỷ đang gặp nguy hiểm, cầu xin phụ hoàng cứu mạng!” Nó không hề cãi cho bản thân mình mà luôn mồm kêu hoàng đế cứu mạng.
Ninh Úc kiêu ngạo quật cường như vậy, cho dù nó quỳ một chân xuống cũng phải ngẩng đầu kiêu ngạo chứ không chịu thấp kém.
Hoàng đế lập tức buồn cười nhìn nó, quả là kiêu ngạo cứng cỏi, chỉ tiếc, hoàng cung này không cần những thứ này nhất, cho nên trong mắt ông ta chỉ chứa đựng thương hại, không hề nói lời nào.
Sự lạnh giá uy nghiêm thuộc về đế vương lan tỏa ra, cho dù không thấy rõ sắc mặt của ông ta, Ninh Úc vẫn cảm giác được sự trào phúng của ông ta.
Hoàng đế dùng thái độ chí cao vô thượng như thế nhìn xuống nó, giống như đang nhìn một con giun con dế, hoặc là con kiến hôi chỉ vọng tưởng xâm phạm hoàng quyền.
Hình như Ninh Úc nghe thấy có giọng nữ đang cười nhạo.
Dường như lòng chợt thông suốt, trong giây phút này, nó hiểu rõ.
Ninh Úc không chút mảy may chần chờ, nó vội vàng vén vạt áo lên rồi quỳ hai đầu gối xuống, cũng dập đầu xuống đất! “Cầu xin phụ hoàng mau cứu hoàng tỷ!”
Nó cúi đầu trước bậc thang, cất giọng vang vọng, cho dù Hoàng đế ở trên bậc thang cũng nghe thấy rõ ràng! Mỗi lần dập đầu, nó lại hô lớn một tiếng, cầu xin phụ hoàng cứu mạng! Giọng nói càng ngày càng nhanh, càng ngày càng đau buồn cố chấp, giống như từng chữ đều khóc ra máu!
Người bên ngoài không thấy rõ biểu cảm của nó, những cũng biết nó dập đầu rất mạnh.
Rất nhanh trán nó liền chảy máu, nó cũng không hề hay biết.
Không sao, thật sự không sao hết, nó gặp được Hoàng đế, nó chỉ cần yêu cầu ông ta là được, việc liên quan đến sống chết của hoàng tỷ, đừng bảo chỉ là không cần tôn nghiêm mà dập đầu, cho dù bắt nó vứt bỏ kiêu ngạo, nằm rạp trên mặt đất khẩn cầu cũng không sao!
Nhìn con trai mình nhanh chóng dập đầu dưới bậc thang, cầu xin khẩn thiết, cho dù Ninh Kham ý chí sắt đá thì khuôn mặt cũng hơi lay động, sự không vui bởi vì Ninh Úc giết người trước đó cũng dần dần tiêu tan, thậm chí ông ta rất muốn biết, rốt cuộc là đứa bé thế nào mà lại khiến nó liều mạng xin giúp đỡ như thế.
Ninh Kham hơi híp mắt lại, rốt cục cũng mở miệng: “Ô? Trẫm còn có nữ nhi ở lãnh cung sao? … Tên là gì nhỉ?” Ngữ khí ông ta chậm chạp mà đáng hận, Ninh Úc nghe xong thì sửng sốt, nó không dập đầu nữa mà đứng lên, máu theo gương mặt chảy xuống, nó nắm tay lại thành nắm đấm, nhìn hoàng đế cao cao tại thượng, sắc mặt kia sâu xa mà phức tạp như vậy, giọng nói nó trở nên run rẩy bởi vì trái tim băng giá.
“Phụ hoàng, năm đó người ban thưởng tên cho hoàng tỷ là “Tương Y’ với ý là tự nguyện gắn bó sống chết với Tuyết phi, bây giờ Tuyết phi nương nương mới tạ thế bảy năm, người đã quên cả cái tên này rồi sao?”
Nó vô cùng không cam lòng, lời nói châm chọc mà phẫn nộ khiến nụ cười trên mặt Ninh Kham chậm rãi cứng đờ, nhất thời sắc mặt ông ta cực kỳ nghiêm túc, mà trong mắt Hoàng hậu bên cạnh cũng lộ ra sát ý và ghen ghét không thể nào che giấu! Đế vương một đời lại cùng người khác liền cành chung mộ, gắn bó sống chết, vậy đặt Hoàng hậu như bà ta ở chỗ nào chứ?
Rất lâu sau, Ninh Kham mới cười khẽ: “Thú vị, thú vị, trẫm thật sự muốn biết, rốt cuộc là ai dám ám sát con của trẫm ngay dưới mí mắt trẫm.
” Nói xong, ông ta lạnh lùng đưa mắt về phía Thường Thịnh: “Chuẩn bị kiệu, trẫm muốn đích thân đi đến lãnh cung! Còn những người khác… Cũng theo trâm đi xem thử đi!”