Đáng tiếc, Hoàng đế không hề nhìn nàng ấy, một cung nữ mà thôi, chơi thì chơi.
Ứng vương Lâu Diệp này đúng là như lời đồn, khỏe như thú dữ! Hơn nữa mặt để râu quai nón, con mắt lớn như chuông đồng, bề ngoài vô cùng dọa người.
Lúc này tay hắn ta không an phận làm càn với cung nữ trong ngực, sức tay quá lớn khiến tiểu cung nữ đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, khẽ kêu thành tiếng.
Mà Lỗ Tra không quan tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Uyên cười nhăn nhở nói.

“Nơi này có nhiều mỹ nhân như vậy, sao điện hạ không hưởng dụng một người?”
Nói rồi, đôi mắt vô cùng dâm tà của hắn ta nhìn chằm chằm nửa người dưới của Tiêu Uyên, cười càng bỉ ổi hơn.
Tiêu Thắng thấy vậy hừ lạnh một tiếng, không hổ là con trai của tiện nhân, lẳng lơ như vậy, sinh làm nam nhi thật đúng là lãng phí, may mắn có chủ nhân không kiêng chạy mặn, không chừng còn bán được với giá tốt.
Ông ta lạnh nhạt nói: “Uyên Nhi lui xuống trước đi, đi xem xem tiệc tối chuẩn bị đến đâu rồi, đêm nay, trẫm và vương gia phải không say không về!”
Tiêu Uyên không chờ nữa, vội đứng lên rời đi.
Mà hắn vừa đi, Lỗ Tra đã bất mãn xụ mặt, đẩy nữ tử trong ngực ra, giọng lớn như chuông.


“Bệ hạ có ý gì?”
Tiêu Thắng nằm đó, lạnh lùng cười: “Người không chạy thoát được đâu, chúng ta nói chuyện chính trước đi! Tin ngươi nói trước đó là thật sao?”
Mặc dù Lỗ Tra có chút bất mãn, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người ta, trong lòng hắn ta tuy ngứa ngáy song vẫn cố chịu.

“Ta lừa người làm gì? Trong tay công chúa đó của Đại Dục có thứ phá được núi! Không thấy Hoàng đế Đại Dục nôn nóng vậy sao, suýt nữa bức chết nàng ta, có điều gần đây có tin tức đáng tin, nàng ta còn sống, bây giờ… Ai chiếm được nàng ta trước sẽ có tư cách thống nhất thiên hạ!”
Tiêu Thắng không tin lắm, một nữa nhân mà thôi, có thể có bản lĩnh gì, ông ta thấy, nữ nhân phần lớn đều khôn khéo tài giỏi, lại dịu dàng ngoan ngoãn như Hoàng hậu, hoặc là yếu ớt xinh đẹp như Vân Cẩm, mà không phải hình tượng như Triêu Dương công chúa lưu truyền sôi sục trong miệng mọi người.
Ông ta cảm thấy khẳng định là ngoại hình của công chúa đó vô cùng xấu, nếu không vì sao xuất hiện nhiều như vậy mà không ai khen ngợi dung mạo của nàng ta?
Ninh Tương Y bị cho rằng ngoại hình vô cùng xấu sờ tai, tiếp tục khuyên: “Chẳng phải bà muốn rời đi sao? Dựa vào con của bà rời khỏi hoàng cung, trừ phi bà có thể nhịn đến lúc hắn làm hoàng đế! Có điều nhìn tình hình trước mắt, hoàn toàn không thể nào, vậy sao bà không thử dựa vào chính mình chứ?” “Dựa vào chính mình?” Vân Cẩm không nhúc nhích, khế nói: “Một nữ nhân như ta thì có cách gì được…”
Ninh Tương Y chớp mắt cười: “Sao lại không có cách? Ta nói cho bà hai cách nhé! Một! Bà có thể mê hoặc Hoàng đế, ám sát ông ta, phụ tá con mình làm hoàng đế! Bà làm Thái hậu! Đến lúc đó, bà chính là nữ nhân có quyền thế nhất toàn bộ Ngọc Hành, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm…”
Có điều nàng nhìn qua Vân Cẩm nghe thấy nàng nói vậy, mở to hai mắt vô cùng sợ hãi méo cả miệng, được rồi! “Thứ hai! Bà có thể mê hoặc Hoàng đế, sau khi mình có quyền thế, con trai cũng có quyền thế, giả chết xuất cung!”
Hai chữ xuất cung khiến hai mắt Vân Cẩm tỏa sáng, nhưng nghĩ đến điều kiện tiên quyết, không khỏi nhụt chí nói: “Không được, ta không thể nào là đối thủ của ông ta, ông ta hung ác lại tàn bạo như vậy.”
Lúc bà ấy nói câu này, dáng vẻ vô cùng tủi thân, nói tóm lại, là không muốn đi làm.

“Có thể thử xem sao! Có ta ở đây, bà sợ cái gì?”
Vân Cẩm lườm nàng, ngồi đó không nói gì như nàng dâu nhỏ.
Ninh Tương Y cũng mất kiên nhẫn, nàng ngồi dậy, hỏi hết sức nghiêm túc.

“Ta có thể hỏi vì sao bà kháng cự Hoàng đế như thế được không? Ông ta đánh bà à? Như vậy đi, chỉ cần bà nghe ta, ta đảm bảo sau này ông ta không đánh bà nữa!”
Vân Cẩm nghe vậy, hồi lâu nhăn nhó nói một câu.

“Ta cảm thấy ông ta xấu…” “Cái gì?” Ninh Tương Y cho rằng mình nghe lầm, theo bản năng hỏi lại.


“Ta nói ông ta xấu!” Lần này cuối cùng giọng bà ta hơi lớn, khiến Ninh Tương Y trợn tròn tròng mắt!
Ai da, đây là thiếu nữ à?
Không phải nàng nói… Thời cổ có Hoàng đế đẹp trai như Ninh Kham thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn có ngoại hình không dám lấy lòng, nhất là có nơi thích để râu.

Dưới cái nhìn của Ninh Tương Y, bề ngoài của Tiêu Thắng không đẹp, nhưng miễn cưỡng nhìn được, vậy mà bà ta dùng lý do này để từ chối ân sủng, khiến Ninh Tương Y nghẹn lời, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bực bội không nói nên lời…
Sủng phi trước giờ gặp người xấu vẫn phải chấp nhận đấy thôi? Người ta mười lăm mười sáu tuổi gả cho người sáu bảy mươi tuổi còn không nói gì, bà ấy nói thế không thấy ngại à!!
Không có năng lực thay đổi hiện trạng thì nhận mệnh được không? Không có năng lực còn chọn chọn lựa lựa có được không vậy?!!
Ninh Tương Y ăn mấy miếng bánh ép xuống, nàng cần yên tĩnh một lát.
Sắc trời dần tối, Ninh Tương Y thấy đã đến lúc tan tiệc, sao Tiêu Uyên còn chưa trở lại, không phải bị nàng nói trúng đấy chứ..
Mà Vân Cẩm canh chừng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng nhìn qua, sợ bỏ lỡ điều gì.
Chờ mãi không thấy, bà ấy không khỏi cầu cứu Ninh Tương Y.

“Xa Nguyệt cô nương, Uyên Nhi mãi không quay về, ta lo quá… cô… có thể tìm nó giúp ta được không?”
Xa Nguyệt là tên giả Ninh Tương Y dùng, nàng nghe vậy liếc mắt: “Nếu ta không ở đây, bà sẽ cầu xin ai?”

Vân Cẩm nghẹn lời, sau đó cắn răng quỳ xuống với nàng! “Xa Nguyệt cô nương!” Bà ấy quỳ trên mặt đất cầu xin: “Trong lòng ta biết cô bực bội vì ta yếu đuối, thế nhưng là Uyên Nhi vô tội, bệ hạ lại có thành kiến với nó… Hơn nữa bệ hạ còn từng nói…” “Còn từng nói gì?”
Rốt cuộc Vân Cẩm vẫn không nói nên lời: “Tóm lại, xin
Xa Nguyệt cô nương thương xót, giúp nó chút đi!”
Ninh Tương Y nhìn sắc trời, chậm rãi nói: “Đứng lên đi, đợi lát nữa ta sẽ đi.”
Vân Cẩm có lòng muốn thúc giục, thế nhưng đang nhờ vả người ta, hơn nữa Ninh Tương Y lại khiến bà ấy cảm thấy sợ hãi, không dám mở miệng, khiến Ninh Tương Y có chút thất vọng.
Khi Tiêu Uyên tỉnh lại phát phát hiện mình nằm trên giường lớn xa xỉ, hắn vừa ngồi dậy, toàn thân lại bủn rủn bất lực, ngay sau đó, hắn phát hiện trên người mình không còn một mảnh vải!!
Ánh mắt hắn từ phẫn nộ đến thất vọng rồi đau khổ, cuối cùng lại có chút kinh hoảng.
Nghĩ đến chén rượu phụ hoàng tự mình mời hắn trên bữa tiệc, khiến hắn thụ sủng nhược kinh, không ngờ lại là như thế…
Hắn phải rời khỏi nơi này! Hắn muốn đi hỏi xem vì sao, rốt cuộc là vì sao?!
Vừa có suy nghĩ này, hắn lập tức ngồi dậy, hình như nơi này là Hành Vân cung được dùng để chiêu đãi khách quý, cũng là nơi được xây tinh xảo nhất toàn bộ hoàng cung, phụ hoàng hắn cũng có tâm thật đấy.
Hắn muốn cười, nhưng nét mặt đau khổ và phẫn nộ lại khiến người ta đau lòng, từ việc hắn đối xử với mẫu phi hắn cũng có thể thấy, Tiêu Uyên là một người cực kỳ trọng cảm tình, cũng một mực ôm một chút hi vọng đối với phụ hoàng h… Nhưng hành động của Tiêu Thắng lần này thật sự khiến tim hẳn lạnh buốt, khiến lồng ngực hắn đau đớn, toàn thân đang run rẩy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện