Vương phủ của Tiêu Uyên tọa lạc ở thành tây, đáng nhắc tới là, thành đông là khu nhà giàu, thành tây thì nhiều bình dân, hơn nữa tòa phủ đệ này của hắn từng chỉ là nơi của võ tướng nhị phẩm, vị trí xa không nói, diện tích cũng không lớn, có điều trang trí cũng khá lịch sự tao nhã.
Ninh Tương Y hơi chế nhìn xung quanh, tòa phủ đệ này còn không rộng bằng một phần mười Tề Vương phủ của Ninh Úc, chứ đừng nói chi là suối nước nóng vẫn vân.

“Ta nói này, ngươi cũng có tiền mà, có cần keo kiệt vậy không, ta thấy có phòng còn thủng ngói, mưa sẽ rỉ nước đấy?”
Tiêu Uyên lạnh nhạt liếc nàng, giận nói: “Đúng là không quản lý việc nhà không biết quý củi gạo dầu muối, những căn phòng đó không người ở, sao phải sửa chứ?”
Ninh Tương Y phục rồi, ngồi trước bàn rót cho mình chén trà, bực bội nói: “Vậy ngươi nói xem ngươi giữ số tiền đó lại làm gì, giữ lại cho người khác dùng à?”
Thật là, toàn vào trong túi những kẻ lòng tham không đáy kia!
Lúc này, có hạ nhân nói: “Điện hạ, lão phu nhân Chương gia tới, đòi cám ơn ngài, cái này… ngài có gặp không?”
Hắn ta hơi khó xử.
Tiêu Uyên không có vẻ kiêu ngạo: “Dĩ nhiên là gặp rồi, ngươi cho bà ấy đi vào đi.”
Ninh Tương Y không kiên nhẫn với những chuyện này, cho nên đi vào phòng.

Chỉ chốc lát sau, một lão phu nhân được một thiếu nữ dìu, khập khễnh đi đến, vừa nhìn thấy Tiêu Uyên liền muốn hành lễ! “Không cần đa lễ.”
Đối với những việc này, dường như hắn không cảm thấy kinh ngạc, ngữ khí thái độ đều vô cùng ôn hòa, hoàn toàn không có yêu khí như ở trước mặt Ninh Tương Y.

“Sức khỏe của bà đỡ nhiều chưa?”
Bà cụ liên tục gật đầu: “Đa tạ ơn lớn của điện hạ, nếu không nhờ điện hạ giải oan cho con tôi, chắc là nó đã bị những tham quan kia hại chết trong lao rồi! Ta cũng không còn sống được bao lâu nữa… Bây giờ, con ta dưỡng thương trong nhà không cử động được, ta bèn dẫn theo cháu gái đến cảm ơn ngài, chờ con trai ta khỏi rồi sẽ đến dập đầu với ngài!”
“Không cần.”
Tiêu Uyên vội vươn tay đỡ bà ấy, mỉm cười, hắn cười rất đẹp, tiểu cô nương lén nhìn hắn bên cạnh mặt sắp đỏ đến cổ rồi.
Chờ lão phu nhân cảm tạ xong, hắn lại tự mình đưa tiễn bọn họ, rồi vô cùng bất đắc dĩ cầm một giỏ trúc trở về, bên trong toàn là mấy thứ nhà bách tính bình thường làm được, mặc dù không đắt nhưng nặng ở tâm ý.
Ninh Tương Y chạy đến nhìn, bội phục: “Nhân khí của người cao thật đấy, tiểu cô nương vừa rồi nhìn ngươi không nỡ đi, ta lén quan sát, là bà nội nàng ấy nhéo nàng ấy một cái, nàng ấy mới lưu luyến rời đi, có thể thấy cũng có ý với ngươi nha.”
Nàng nói rồi, cầm chén trà lên cười xấu xa: “Ta thấy người lớn như vậy rồi, cũng nên thành hôn đi thôi, quý nữ vọng tộc nhiều tâm tư, cưới cô nương nhà nông cũng không tệ đâu.”
Nàng biết Tiêu Uyên sẽ không để ý cho nên mới thật lòng nói vậy.
Tiêu Uyên trừng nàng: “Tiểu nha đầu cô có thể có dáng vẻ của con gái được không? Cưới gả gì chứ, thật không xấu hổ!”
Dáng vẻ mị thái lan tràn này của hắn như lại biến thành đệ nhất mỹ nhân thiên hạ Kinh Vân, mà không phải Tiêu Uyên bình dị gần gũi vừa rồi, Ninh Tương Y thở dài.
Nàng chưa kịp nói gì, lại có người đến, khác biệt là, lần này là cung nhân tới! Nét mặt hai người thoáng chốc trở nên nghiêm túc.
Hoàng đế có chỉ, tuyên hắn lập tức vào cung yết kiến!
Thái giám tuyên chỉ nói xong ngước mắt nhìn hắn, Tiêu Uyên lập tức hiểu ý, đưa một túi tiền, lúc này hắn ta mới cười cười, ỏn ẻn nói.

“Điện hạ nhanh chóng chuẩn bị đi, nghe nói là khách quý của Lâu Diệp đay!” Nói xong, hắn ta vênh váo rời đi.
Lời của hắn ta khiến Tiêu Uyên giật mình, đợi người đi rồi, hắn gọi một người đến hỏi, “Lâu Diệp có người đến mà sao yên ắng vay? Ngươi mau đi điều tra đi, rồi trở về bẩm báo.”
“Rõ” Thân hình người kia khế cử động, đi vội vàng, có thể thấy là cao thủ vo lâm.

Ninh Tương Y quan sát hết, mặc dù địa vị của Tiêu Uyên bị động, nhưng bởi vì han có tiền, hơn nữa cách làm người cũng không tệ, vẫn có một số người trung thành làm việc cho hắn, cong thêm một thân phận khác của hắn khá tiện, rất nhiều tin tức người khác không tra được đều không lọt nổi qua tai hắn, nên hắn mới không còn bị động như vậy.
Chờ hắn thay bộ y phục xong, người kia đã trở lại, đồng thời thấp giọng nói.

“Đúng là quý tộc của Lâu Diep, mà còn là Ung vương của Lâu Diệp, tên là Lỗ Tra, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà Lâu Diệp vương không chào đón hắn.”
Tiêu Uyên ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Nếu là mở tiệc chiêu đãi, dù mời kín chắc không chỉ có mình ta tới chứ?” Thuộc hạ kia nói: “Thuộc hạ mới ra ngoài hỏi thăm, ngoại trừ phủ chúng ta, phủ Đại hoàng tử và phủ Vương gia đều nhận được thánh chi, kỳ lạ là, không có vị quan viên kia dự tiệc.

Nghe Hồng Nương nói, vị vương gia kia tới chuyển này là muốn bàn chuyện lớn, nghe nói có liên quan đến Đại Dục.”
Tiêu Uyên phất phất tay để hắn ta lui xuống, bày tỏ trong lòng đã rõ.
Đợi người đi rồi, Ninh Tương Y liền ung dung đi ra, nhướng mày nói: “Ứng vương Lỗ Tra?”
Nàng đảo tròn mắt, như có điều suy nghĩ.
Tiêu Uyên nói: “Sao vậy, ngay cả nội tình của vương gia Lâu Diệp mà cô cũng biết à?”
Ninh Tương Y cười cười: “Ngươi đề cao ta quá rồi, ta cũng không biết lai lịch của hắn ta, nhưng ta biết hắn ta có sở thích ít ai biết, chính sở thích này khiến Lâu Diệp vương không thích hẳn ta.”
Tiêu Uyên nghe vậy, vội vàng dâng cho nàng chén trà: “Xin công chúa không tiếc chỉ giáo.”
Nếu là bình thường, Ninh Tương Y sẽ còn nói đùa với hắn, nhưng bây giờ lại có chút chần chờ, nhìn hắn, không biết có nên nói hay không.
“… Lỗ Tra vương này cao chín thước, khỏe như mãnh thú, một bữa có thể ăn mười mấy cân thịt, đồng thời sức rất lớn, là dũng sĩ nổi tiếng của Lâu Diệp! Có điều… nhu cầu về phương diện đó của hắn ta cũng mãnh liệt hơn người thường, nữ tử thường không chịu nổi, cho nên..”

Nói đến đây, sắc mặt Tiêu Uyên tái nhợt, tay đặt trên bàn không khỏi nằm thành quả đấm.

“Cho nên hại chết không ít người, cho nên Lâu Diệp vương cực kỳ không thích hắn ta, cho rằng hắn ta làm bẩn thanh danh hoàng thất.” “Không thể nào, ta là con trai ruột của phụ hoàng mà!”
Ninh Tương Y cười cười: “Ta không nói nhất định là vậy…” Nàng nhíu mày, nói tiếp: “Có điều… rõ ràng phụ hoàng ngươi không chào đón ngươi, bí mật tiếp kiến vương gia Lâu Diệp, lại gọi người đi, ngươi… vẫn nên đề phòng đi.”
Tiêu Uyên im lặng, càng nghĩ càng thấy hoang đường, nhất định là Ninh Tương Y suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng người ta cũng có ý tốt, cho nên hắn khẽ gật đầu, bày tỏ mình sẽ để ý.
Hiểu rõ tin tức, hắn liền chuẩn bị vào cung, có điều hắn vốn không muốn mang Ninh Tương Y cùng vào cung, dù sao dung mạo của nàng đẹp mắt, cải trang thành nam tử cũng nổi bật hơn nam tử khác, nếu quả thật bị vương gia Lâu Diệp thì sao sống được?
Mà Ninh Tương Y lại chẳng hề để ý phất tay.

“Yên tâm đi, ta không đi theo ngươi, ta chỉ muốn đi lãnh cung, tìm mẫu phi ngươi… tâm sự thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện