Lúc này vạt áo nó bung ra, mái tóc đen như mực xoã trên vai, xương đòn vừa trắng vừa đẹp, dáng vẻ lạnh nhạt trông có vẻ tuỳ ý lại quyến rũ.

Hay cho một tên tiểu yêu nghiệt, chẳng qua bây giờ còn nhỏ, không biết đợi đến khi trưởng thành sẽ còn tai ương đến mức nào.

Ninh Tương Y cười hì hì: “Nếu đệ dám cù lét ta thì ta sẽ dở sạch cái Hàn Xuân uyển của đệ, làm đệ không có chỗ để về!” Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ấm áp từ người nàng giữa hai chân, Ninh Úc nheo nheo mắt, cười khẽ nói: “Nếu vậy thì e chỉ còn cách chen giường với tỷ rồi, hoàng tỷ phải giữ đệ lại đấy.


Nào ngờ Ninh Tương Y hoàn toàn không sợ: “Tới đây đi, đúng lúc tỷ ôm chăn thấy chẳng đã tay gì cả!” Câu nói của nàng làm Ninh Úc không biết phải trả lời thế nào, mặc dù nó thông minh khéo léo nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, không mặt dày được như Ninh Tương Y.

Đùa giỡn một hồi, đến lúc Ninh Tương Y ngồi dậy đã là giờ trưa, Ninh Úc cực kỳ bất lực với việc này nhưng cũng không làm gì được nàng.

Thấy nàng rửa mặt, chỉ dùng tay tát nước một cách lung tung và tùy tiện, giọt nước lóng lánh rơi trên gương mặt trắng trẻo của nàng, làn da mềm mạo nõn nà, cô gái đang trong tuổi lớn, đã dần thấy được tương lai nàng sẽ trông như thế nào.

Ninh Úc chưa kịp lấy lại tinh thần thì Ninh Tương Y đã thấy táo trong vườn chín rồi, còn chưa ăn cơm đã đòi leo cây hái táo, tiếng cười của nàng lẫn với âm thanh nhẹ nhàng khuyên nhủ của Hinh Nhi là phong cảnh náo nhiệt nhất trong chốn lãnh cung.


Ninh Úc đang luyện chữ trong sân lắc lắc đầu, có vẻ như muốn chuyên tâm viết cho xong bài từ này trước bữa ăn nhưng khoé miệng lại khế cong, có lúc cũng nghĩ đến việc nếu như nó chưa bao giờ gặp gỡ Ninh Tương Y thì ở chốn lãnh cung này, có lẽ nó sẽ sống sót nhưng sẽ trở thành một người máu lạnh vô tình đúng không?
Trước khi gặp nàng, Ninh Úc luôn nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế gian này đều nợ nó, sau này nó có quyền thế rồi thì nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải trả bằng máu, nhưng sau khi gặp nàng thì suy nghĩ tàn ác này như bị chôn vùi dưới tuyết.

Nàng muốn nó trở thành người thế nào thì nó sẽ trở nên như thế ấy, nếu nàng không thích mặt thô bạo độc ác của nó thì bỏ những thứ đó đi là được, đơn giản thế thôi.

Tâm trạng Ninh Úc tĩnh lặng, viết nốt chữ cuối cùng.

Đáng tiếc rằng ngày tháng yên bình không thể dài lâu, Ninh Úc không biết bởi vì sự hiện diện của người thân nên nguy hiểm sẽ dần kéo đến.

Cuộc đời nó đã được định sẵn phải bước đi trên con đường đẫm máu và chết chóc, nhưng chỉ cần có Ninh Tương Y đồng hành, nó sẽ xem tất cả mọi thứ trên con đường đó như phong cảnh.

“Nương nương, tướng gia sai người truyền lời rằng Trấn Tây Vương phái con trai là Lý Trường Phong đến mừng thọ thái hậu, đã lên đường rồi.


Một nữ tử cao quý vấn tóc như mây, thân mặc phượng bào đang nằm nghiêng người nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường phượng, nghe thấy giọng của đại cung nữ tâm phúc bên mình thì chăm chậm mở mắt, khoảnh khắc bà ta mở mắt, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.


“Bao năm nay, vị Trấn Tây Vương này cũng xem như có tâm rồi, phái nhiều người đến như vậy đều bị bổn cung chặn hết, nếu không phải Trấn Tây Vương không thể hồi kinh, thì người đến hôm nay sẽ không phải là con trai hắn.


Đại cung nữ đứng một bên không dám trả lời, hoàng hậu nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: “Đứa trẻ trong lãnh cung ra sao rồi?” Nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn chưa nghe được tin đứa trẻ kia đã chết, nghĩ chắc cho dù còn sống thì cũng là một con sâu rụt rè đáng thương, nay cũng xem như có dịp cần dùng đến.

Đại cung nữ ngập ngừng trong phút chốc rồi nói: “Mấy năm trước sau khi vị công chúa trong lãnh cung đó tỉnh lại thì trở nên cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, còn nghe nói nàng đã bắt cửu điện hạ về làm người hầu, rất nhiều người nghe được nàng công chúa đó không đánh thì cũng là mắng điện hạ, thường xuyên nhìn thấy cơ thể cửu điện hạ toàn vết thương, mà không ai dám quản lý lãnh cung, có lẽ là sống không tốt lắm.


Không ai biết đây là kỹ năng thực chiến mà Ninh Tương Y huấn luyện cho Ninh Úc, cố ý đánh cho người khác thấy.

Hoàng hậu nghe xong thì mím môi cười gẵn vài tiếng, đôi mắt phượng dài hẹp hơi hơi nheo lại: “Suýt thì quên mất đứa con của Tuyết phi, bây giờ hai đứa trẻ này một đứa điên cuồng ngu sỉ, một đứa tầm thường vô dụng, may sao vẫn có vài chỗ còn lợi dụng được.


“Nhưng mà con trai Trấn Tây Vương sắp tới, e rằng Hiền phi sẽ không ngồi yên, cũng không biết đứa trẻ kia có thể qua được kiếp nạn này không.

” Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt hoàng hậu chỉ có sự lạnh lẽo thấu xương, làm gì có sự thương xót nào, chỉ sợ bà ta muốn lợi dụng cái chết của tiểu hoàng tử để gài bẫy Liễu Hiền phi mà thôi, đại cung nữ nhìn bà ta một cái rồi lại cúi đầu, không dám nhìn tiếp.


Bây giờ người được sủng ái nhất trong hậu cung là Liễu Hiền phi.

Lúc này Liễu Hiền phi cũng đã biết tin, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, lâu sau mới cất lời: “Đứa trẻ đó thật đáng thương, không ngờ lại bị tiểu công chúa đó giày xéo tới chết, đáng tiếc thay Trấn Tây Vương, cả đời chưa được gặp cháu ngoại lần nào.

” Dứt lời bèn ra hiệu cho đệ nhất cao thủ dưới tay bà ta đích thân đi thám thính, đảm bảo không được sơ sẩy dù chỉ một chút.

Thuộc hạ bà ta lập tức nhận lệnh đi ngay, không ngờ Liễu Hiền phi lại cẩn thận đến mức này, cũng đúng, nếu như bà ta không cẩn thận thì cũng sẽ không leo lên được vị trí này.

Đêm đến, Ninh Tương Y đang dạy Ninh Úc đọc sách, bởi vì ban ngày dậy trễ, Ninh Tương Y hoàn toàn biến thành cú đêm, thường xuyên đến nửa đêm canh ba mới ngủ, hơn nữa càng về đêm tinh thần càng phấn chấn, Ninh Úc cũng chỉ có thể làm theo nàng.

Ba năm nay, đôi khi Ninh Úc có cảm giác như chợt giác ngộ được cái gì đó, nó không biết tại sao hoàng tỷ lại hiểu biết rộng đến vậy, nhưng nó dám khẳng định rằng những thứ hoàng tỷ dạy nó, kể cả thái phó giỏi nhất ở thư viện cũng không hiểu.

Nó không hỏi hoàng tỷ tại sao lại biết nhiều như vậy, có lẽ nàng cũng không phải người thường.

Thấy trời đã khuya lắm rồi, Ninh Tương Y cũng chuẩn bị thả nó đi nghỉ, nhưng Ninh Úc thì vẫn còn rất tỉnh táo, Hinh Nhi bưng vài cái bánh cưới vào xem như thức ăn khuya.

“Bánh ở đâu ra thế?” Ninh Tương Y cắn một miếng rồi nhồm nhoàm hỏi.


Hinh Nhi cười nhỏ tiếng đáp: “Nghe nói là Lệ tần mới vào cung vừa hạ sinh, nàng ta là em họ của thánh thượng, có tình cảm từ nhỏ, hơn nữa cũng sắp tới thọ của thái hậu, song hỷ lâm môn, vậy nên thánh thượng vui lắm, ban thưởng hào phóng, đến lãnh cung như chúng ta cũng có phần.


Đến bây giờ, cách nói chuyện của Hinh Nhi vẫn rất nhẹ nhàng đằm thắm nhưng quan hệ trong lãnh cung không tệ, rất nhiều người muốn nhờ nàng ta để hỏi thăm tin tức của Ninh Tương Y và Ninh Úc, nàng ta cũng vui vẻ nghe ngóng ngược lại vài thứ rồi quay về kể cho Ninh Tương Y.

Nghe phụ hoàng lại có thêm con, vẻ mặt Ninh Úc có hơi ảm đạm, nó ở đây không rõ sống chết, còn bên kia lại rực rỡ như hoa, sinh hết đứa này tới đứa khác.

Ninh Tương Y vỗ vai nó an ủi, cười nói: “Nghĩ thoáng một tí, lỡ đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt thì sao!” Ninh Tương Y không phải một người biết nguyền rủa người khác, Ninh Úc không nhịn được bèn ngẩng đầu nhìn nàng.

Ninh Tương Y thở dài, nói: “Lệ tần là em họ của thánh thượng, cũng có nghĩa rằng họ có quan hệ huyết thống, mà con cái của những mối quan hệ cận huyết thường có khả năng tàn tật bẩm sinh”
Lời nói của nàng làm Ninh Úc hơi sửng sốt, lúc này Hinh Nhi cũng chen vào nói: “Ra là vậy sao? Trước khi vào cung, người thím đối xử rất tốt với nô tỳ cũng sinh được một đứa rất đần độn, mà thím với phu quân lại là họ hàng nhau…” Nói xong, như nghĩ tới chuyện gì, mặt nàng ta lộ vẻ không nỡ.

Ninh Úc giờ mới nhíu mày: “Vậy ý là, nếu như họ hàng gần lấy nhau thì không thể sinh con.

” Nó hoàn toàn tin những gì Ninh Tương Y vừa nói, nhưng giống như nghĩ tới điều gì đó, nó lại hỏi: “Thế nếu như không cần con cái thì sao?” Ninh Tương Y cười vỗ vai nó: “Sao phải phiền phức vậy, con gái trên đời nhiều vô số, sao cứ phải chọn thân thích làm gì” Lời nàng nói làm Ninh Úc rúng động, nhìn gương mặt đang cười đùa gần trong gang tấc, Ninh Úc chợt nghĩ tới…
Nếu như nhất quyết phải là họ hàng thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện