Mà người ở chỗ này đều có suy nghĩ khác nhau nhưng yến hội vẫn phải tiếp tục.

Vẫn còn mấy vị hoàng tử ở độ tuổi tương đối vừa vặn, không làm thái tử phi được thì vẫn có thể làm hoàng tử phi được.
Còn mấy câu cuối cùng đó của Ninh Giác cũng khiến cho Ninh Úc hoảng hốt.

Trong lúc nhất thời cũng không vội trở về, hắn phải suy nghĩ thật kĩ xem Ninh Giác có ý gì.
Hắn… Bày tỏ nỗi lòng, nhưng hoàng tỷ từ chối?
Ninh Úc bất giác có chút hoảng hốt, cũng không để ý đến những người khác, cứ uống rượu hết chén này đến chén khác, có hơi thấp thỏm không yên.
Hắn nhớ tới câu cuối cùng mà Ninh Giác nói với hắn.

“Nàng nói…
Không chấp nhận chuyện loạn luân như vậy, ta không được… Ngươi cũng không được!”
Mấy chữ này, khiến trái tim hắn lạnh đi…
Bây giờ… Tâm tình của hoàng tỷ là như thế nào? Nàng sẽ từ chối Ninh Giác, như vậy… Nàng cũng sẽ từ chối người thân là hắn ư?
Trái tim dần dần chìm xuống, hắn không chỉ là đệ đệ của nàng, mà trong mắt nàng… hắn càng giống như một đứa nhóc được một tay nàng nuôi lớn, nếu như Ninh Giác không được, thì hắn…
Ninh Úc lại không kìm được mà uống thêm mấy chén.

Lúc tâm trạng nóng nảy, hắn hoàn toàn không để ý yến hội đang nóng dần lên, không ít hoàng tử và tiểu thư con nhà quan đang thận trọng trò chuyện với nhau, hiển nhiên loại yến hội này khiến cho bọn họ cẩn trọng, nhưng nhiều hơn cả là kích động nôn nóng.

“Người không sao chứ?”
Một người đi tới trước mặt Ninh Úc, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt nữ nhân vô cùng xinh đẹp, xem ra tính cách hắn là tương đối dịu dàng.
Nhưng lúc này tâm trí Ninh Úc có hơi không tập trung, làm gì còn tâm trạng phản ứng lại nàng ta? Bèn cúi đầu xuống, tiếp tục uống rượu, nhưng không nói lời nào.
Cô gái nọ thấy hắn như vậy thì cũng không nhiều lời mà ngồi xuống bên cạnh hằn rồi nhẹ nhàng nói.
“Thần là con gái của nhà họ Tần… Vấn an cửu điện hạ.”
Nhà họ Tần, trong một chớp mắt, Ninh Úc nghĩ đến Ung Quốc Công, hẳn đây chính là con gái nhỏ Tân Khả Nhi của ông ta?
Tần Khả Nhi mỉm cười với hẳn: “Sao lại rầu rĩ không vui?”
Ninh Úc nheo mắt quan sát nàng ta một chút: “Nếu đã biết thì mong Tân cô nương hãy đi đi.”
Hắn thẳng thắn quá làm khuôn mặt Tần Khả Nhi trắng bệch, cảm thấy rất nhục nhã! Nàng ta vốn định rời đi ngay lập tức, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại nén lửa giận nói khẽ với hắn một câu:
“Gia phụ cho mời, mong rằng cửu điện hạ sẽ không từ chối.”
Nói xong, nàng ta rời đi.

Dù sao nàng ta cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành, đây cũng là lần đầu tiên muối mặt như thế này.
Đáng tiếc, nếu là ngày thường thì còn không sao, nhưng lúc này nàng ta nói mấy lời đó, Ninh Úc không hề nghe lọt tai.
Mà bên trong một gian phòng mờ tối khác, Ninh Giác đang nằm trên giường, sợi tóc lộn xộn khêu gợi, sắc mặt cũng tái nhợt, hắn nhắm mắt lại, chỉ nhìn vẻ ngoài của hắn thì đẹp đẽ không khác gì một tiên nhân đang say ngủ.
Lúc này có người tiến đến, quỳ một gối bên cạnh hắn.
“Điện hạ, xong rồi!”
Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy lại làm Ninh Giác mở to hai mắt, trong nháy mắt như có ánh sáng hiện lên, hẳn hơi mê mang chớp chớp mắt, nặng nề cười một tiếng.

“Tận mắt nhìn thấy chứ?”
Người kia cúi đầu nói: “Cửu điện hạ giống như bị chuyện gì đó làm nhiễu loạn tâm trí, cũng không để ý mà uống hết chén rượu đó.”
Lúc này Ninh Giác mới cười cười, lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Ai có thể ngờ rằng tuy hẳn uống say nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để làm chuyện như vậy… hắn nhân lúc thì thầm nói chuyện với Ninh Úc thì bỏ độc vào chén rượu trước mặt Ninh Úc.

Đáng thương cho Ninh Úc vẫn luôn cẩn thận, mỗi bầu rượu được đưa tới sẽ luôn thử độc, nhưng lần này Ninh Giác bỏ độc vào trong chén, rồi nói cho nhiều loạn tâm trí của Ninh Úc, lúc ấy mới khiến hắn bỏ quên phòng bị mà trúng chiêu.
Thủ hạ thực sự nghĩ mãi không ra, đó cũng không phải là kịch độc, tại sao lại phải tốn nhiều công sức như thế?
Còn Ninh Giác ngửa mặt nằm trên giường, hơi híp mắt, tựa như đang cười.
Ninh Tương Y từ chối hắn thì sao nào? Hắn vẫn có cơ hội! Chỉ là trong lúc đó, Ninh Úc cũng đừng mơ có được nàng!
Sau một lúc uống rượu xong, Ninh Úc chợt phát hiện ra có gì đó không đúng!
Thân thể của hắn càng ngày càng nóng, cảm giác này lại giống như hồi bé bị người khác cho uống xuân dược! Chỉ là thuốc này vô cùng mãnh liệt! Nếu không phải lý trí của hắn rất mạnh, thì sợ là đã mất mặt trước mắt mọi người!
Hắn đứng dậy, khuôn mặt ứng hồng không bình thường, hoàng hậu tới ân cần hỏi han.
“Cứu điện hạ làm sao vậy?”
Thần trí Ninh Úc không tỉnh táo lắm, cúi đầu nói: “Nhi thần, không uống được nữa! Xin cáo lui trước.”
Hoàng hậu thấy hơi kì lạ: “Ngươi như thế này sao bản cung có thể yên tâm được? Người đâu, tới đưa cửu điện hạ sang Thiên điện nghỉ ngơi.” Ninh Úc há miệng muốn nói không cần, nhưng một cơ thể mềm mại của nữ nhân đã dán tới, nàng ta đỡ Ninh Úc đi ra ngoài, tay chân
Ninh Úc không có chút sức lực nào, không thể phản kháng nổi.

Còn hoàng hậu, mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng không suy nghĩ gì nhiều.

Bây giờ trong lòng bà ta đang lo lắng cho Ninh Giác… Vừa nãy trông hẳn rất đáng sợ.

Hơn nữa… Bà ta nhìn Diệp Khuynh Vãn ngồi bên dưới, khẽ thở dài một hơi.
Giác Nhi sẽ lấy nàng ta thật sao?
Dù sao Diệp Khuynh Vãn cũng không tệ, ngoại hình xinh đẹp, tính cách cũng tốt, gia thế thì lại càng không phải nói, nếu bọn chúng thành hôn, chỉ hi vọng Giác Nhi có thể hồi tâm chuyển ý… quên quả khứ kia đi..
Ninh Úc được đưa tới một gian phòng mờ tối, lúc này tất cả sức lực của hắn đều được dùng để khống chế bản thân, thế mà lại để một nữ tử tùy tiện sắp xếp!
Đây rốt cuộc là thuốc gì mà lại lợi hại như thế!
Nhưng ý chí của Ninh Úc vẫn còn, lúc này hắn chỉ cần không nghĩ tới những chuyện kia thì còn có thể áp chế được.

Đúng lúc này, nữ tử ở bên cạnh hắn lại nói chuyện, một giọng nói quen thuộc truyền tới, suýt chút nữa khiến hắn không thể kìm chế nổi!
Bởi vì giọng nói của nàng ta, quá giống hoàng tỷ! “Ninh Úc… Chẳng lẽ chàng không muốn ta sao?”
Trong thiên điện mờ tối, một cô gái không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng lại có giọng nói giống như hoàng tỷ! Ninh Úc cố gắng mở mắt ra tự nói với mình, người đang cởi quần áo mình lúc này không phải là hoàng tỷ nhưng hắn dần dần không phản kháng nữa.
“Ninh Úc… Không phải chàng nói yêu ta sao? Yêu ta… thì phải thể hiện ra chứ!”
Cô gái giống như một liều xuân dược cực mạnh! Ninh Úc nghe vậy bỗng nhiên người đẩy ngã đối phương xuống giường! Hắn nằm sấp trên người nàng ta thở dốc, giọng nói của đối phương gần như trêu chọc hắn tới mức muốn phát điên!
Là hoàng tỷ sao?
Là nàng phải không… Nàng đang nằm dưới thân hắn để đòi hỏi!
Không… Không phải nàng!
Cô gái đó dùng giọng nói rất giống với Ninh Tương Y, mềm mại quyển rũ nói:
“Ninh Úc… Chàng còn đang do dự cái gì, hả?”

Chữ cuối cùng cao vút lên, giống như thổi bùng ngọn lửa dục vọng! Ninh Úc thở dốc, tay dùng sức xé toạc tất cả quần áo của nàng ta!
Đó là một thân thể nữ tính trưởng thành… Thế nhưng mà, không phải hoàng tỷ… Không phải nàng…
Hắn bỗng nhiên kẹp chặt lấy cổ của cô gái!
Lần này hắn dùng sức rất mạnh, khiến cô gái đó phải ôm lấy cánh tay hắn bằng cả hai tay, kinh hoàng nói trong đứt quãng:
“Ninh Úc… Ngươi, buông ra! Ngươi muốn giết ta sao!”
Giọng nói cực kì giống kia khiến Ninh Úc lẫn lộn, bàn tay lúc kẹp chặt, lúc nới lỏng!
Nửa thân dưới của hắn căng trướng tới mức muốn nứt ra! Hắn thậm chí còn có cảm giác muốn thỏa hiệp, quên đi thôi, bất kể có phải là hoàng tỷ hay không… Chí ít hắn sẽ không phải khó chịu như vậy!
Thế nhưng vừa nghĩ tới Ninh Tương Y, đầu hắn lại tỉnh táo lại một chút!
Bàn tay bỗng dùng lực mạnh hơn, “rắc” một tiếng, nữ tử hoàn toàn tắt thở…
Làm xong tất cả, hắn vội vàng chạy ra khỏi Phượng Thế cung, hắn không thể ở lại chỗ này! Không thể!
Ninh Tương Y đầy một bụng suy tư, đi dạo bên ngoài một lúc lâu, chạng vạng tối mới chậm rãi trở lại Vương phủ.

Mà khi nàng trở về, vẻ mặt của mọi người đều rất kì lạ.
“Sao thế?” Nhìn quản gia có vẻ muốn nói lại thôi, nàng không khỏi hỏi.
“Công chúa tới xem điện hạ một chút đi, ngài ấy..”
“Ninh Úc bị thương sao?” Ninh Tương Y giật mình, vội vàng chạy tới chỗ Ninh Úc.

“Ôi ôi! Công chúa chờ đã! Điện hạ đang ở Khâu Thủy các của người!”
Ninh Tương Y sững sờ, mặc dù thấy hơi kì lạ nhưng vẫn vội vàng chạy về nơi ở của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện