Ninh Úc không biết đã thấy bao nhiêu người hết vào rồi ra, ánh mắt của hắn chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, như không để ý tới biểu cảm bất an, nôn nóng và căng thẳng trên mặt những người khác.
Trấn Tây Vương không chịu được nữa, kéo một người lại hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Người đó thận trọng nhìn Ninh Úc bên cạnh ông ta một chút, thấy Ninh Úc không hề nhìn hắn ta thì mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nói khẽ với Trấn Tây Vương.
“Tình hình không ổn, vốn nghĩ chỉ là ngoại thương, ai ngờ mũi tên có độc! Cũng may hình như là người ấy kịp uống viên giải độc, bây giờ mới có thể ở đây… Chỉ là, cô bé này chưa khỏi nội thương, bây giờ lại mất máu quá nhiều, e là…”
Một luồng sát khí chiếu thẳng vào làm hắn ta cứng họng! Vừa liếc mắt nhìn thì quả nhiên là Ninh Úc đang hung ác gườm gườm nhìn hắn ta, đột nhiên, hắn nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng khiến cho người nhìn thấy phải sởn da gà!
“E là như thế nào?”
Hắn nói chuyện rất nhỏ nhẹ nhưng lại làm cho đại phu phải nuốt nước bọt một cái, hai môi run run, mặt trắng bệch, không nói nên lời.
Trấn Tây Vương vội vàng vung tay lên để hắn ta lui ra, đại phu lập tức chạy đi, lúc ra cửa còn bởi vì nhũn chân mà lảo đảo một cái.
Trấn Tây Vương thở dài: “Cháu đừng nóng vội, ông đã dán bảng cáo thị mời danh y, công chúa sẽ không sao đâu!”
Hình như Ninh Úc không có nghe thấy lời an ủi của Trấn Tây Vương, mà lại nhìn Ninh Tương Y một lần nữa, vẻ mặt bỗng buồn rầu..
Bọn họ mới trùng phùng chưa được mấy ngày mà hắn lại làm liên lụy đến nàng một lần nữa… căm hận và tự trách khiến tim hắn như nứt ra! Vì sao… hắn còn chưa đủ mạnh mẽ.
Bởi vì Ninh Tương Y trúng độc, lại mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.
Mỗi ngày Ninh Úc đều kiên trì đút cho nàng một chút canh sâm thuốc bổ, nhờ đó mặt mới nàng mới có được chút sắc hồng.
Trên bảng danh sách, số tiền thưởng đã được Ninh Úc nâng lên từ năm ngàn lượng thành mười vạn lượng hoàng kim! Nhưng kết quả thì chỉ có một, người trị không hết thì chém ngang lưng!
Bố cáo này dọa cho không ít lang băm lùi bước, nhiều người chỉ biết nhìn chứ không làm được gì.
Không người đến, Ninh Úc âm thầm phái không ít người đi bắt những người được gọi là danh y, nhưng đa phần những người này đều là hạng người mua danh trục lợi, rất nhiều người bị Ninh Úc giết chết dưới cơn nóng giận.
Bảy ngày cứ thế trôi qua, bảy ngày này dài dằng dặc, Ninh Tương Y cũng trở nên gầy đi khiến cho mấy lần Ninh Úc nóng nảy muốn giết người! Trong phủ Trấn Tây Vương nơi nơi tràn đầy áp lực, tất cả mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cũng không biết cô bé kia là ai mà có thể khiến cho một điện hạ như tiên đồng trở thành một sát thần như vậy.
Thật tình họ không biết hắn vốn là sát thần, chỉ bởi vì Ninh Tương Y mà che giấu mình.
Bây giờ nàng xảy ra chuyện, Ninh Úc tựa như thú bị nhốt điên cuồng muốn xổ lồng, xé toang toàn bộ thế giới!
Mà tất cả những chuyện này lại vì một người nào đó đến mà có chuyển biến tốt đẹp!
“Ngươi nói, ngươi có thể cứu nàng?”
Ninh Úc lạnh lùng nhìn người tới đây bằng cặp mắt đen tuyền giá lạnh, người này áng chừng hơn hai mươi tuổi nhưng thoạt nhìn cũng không phải là người tốt lành gì, rõ ràng là nam tử nhưng lại mặc một bộ y phục màu đỏ rực!
Mặc dù gương mặt nhìn rất điển trai nhưng lại rất xấu xa! Mỗi lần nhìn người khác thì ánh mắt đều giống như đang tính toán hẩm hại người ta khiến cho cho người ta cảm thấy chán ghét.
Nghe Ninh Úc tra hỏi thì đối phương cầm chén nước uống một hớp rồi mới nhếch mép cười với hắn, thuận tiện quan sát Ninh Úc một chút.
“Không sai, ta có thể cứu người” “Báo tên của người ra!”
Nam tử lại cười một tiếng, nụ cười có vẻ gian tà khó tả.
“Tư Vô Nhan.”
Ninh Úc lập tức nhớ ra người này là ai, Quỷ Kiến Sầu Tư Vô Nhan! Nghe nói hắn ta có y thuật xuất thần nhập hóa, hơn nữa tính tình tàn nhẫn.
Mặc dù y thuật của hắn ta cao siêu nhưng lại không dễ dàng cứu người, hoặc là nói những người mà hắn ta cứu được thì cuối cùng hắn ta cũng giết.
Giống như chuyện sống chết chỉ là một trò chơi.
Trước đây có một chuyện được lan truyền xôn xao, rằng có một phụ nhân không biết sao lại gặp được hắn ta, biết được hắn ta có y thuật cao siêu nên mới cầu khẩn hắn ta cứu chữa cho phu quân của bà ta, mà Tư Vô Nhan chỉ có một yêu cầu, đó là nếu như phụ nhân này có thể ở thanh lâu một ngày thì hắn ta sẽ cứu!
Phụ nhân rất yêu trượng phu của mình nên cắn răng đồng ý, không ngờ tới đêm đó Tư Vô Nhan cứu sống trượng phu của bà ta rồi lại tự mình dẫn ông ta đến thanh lâu tìm phu nhân của mình.
Ông ta nhìn thấy phu nhân của mình thì giận dữ! Không chịu nghe bà ấy giải thích, muốn bỏ vợ, mà phụ nhân cũng đau đớn muôn phần.
Rõ ràng còn trong sạch nhưng lại không thể không chết để chứng minh, sau khi phụ nhân gieo mình xuống hồ thì Tư Vô Nhan mới cười nói lại nguyên nhân cho ông ta.
Hắn nói tất cả chuyện này cũng chỉ là một trò đùa, ai ngờ mấy người này nói chết là chết! Còn nói phu nhân của ông ta vẫn luôn được hắn ta bảo vệ, thân trong thanh lâu nhưng cũng không có bị người nào đụng tới, ông ta nghe xong thì hối hận không muốn sống! Uống rượu say khướt xong cũng gieo mình xuống sông tự vẫn.
Mà khi thi thể được vớt lên thì thấy Tư Vô Nhan mặc một bộ đồ đỏ đặc trưng ngồi trên cầu, vừa uống rượu vừa cười ha hả!
E ngại thủ đoạn của hắn ta, không có người nào dám trách móc hắn ta mà tiếng xấu của hắn ta lại truyền ra xa, chuyện như vậy có nhiều vô số kể cho nên thanh danh của Tư Vô Nhan trong cả bốn nước là rất kém.
Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu… Một, đúng là do hắn có y thuật cao minh, muốn cứu người thì Diêm Vương cũng kéo không đi được.
Hai là do bản tính hắn ta quá mức thất thường, tàn nhẫn ác độc, khiến cho quỷ cũng sợ hãi.
Trong đầu của Ninh Úc hiện lên rất nhiều ký ức liên quan đến thanh danh kém cỏi của Tư Vô Nhan, nhưng mà hắn chỉ nhớ một điều, đó chính là người này có y thuật cực cao!
“Ta muốn ngươi cứu một người, ngươi có yêu cầu gì?”
Tư Vô Nhan chớp chớp mắt, tựa người vào tay vịn, dùng mu bàn tay chống cằm, lười biếng nói: “Cứu ai? Còn người… chấp nhận bỏ ra cái giá gì?”
Ninh Úc rủ mí mắt xuống, khẽ nói: “Cứu người thân nhất của ta.”
“Ồ?” Hình như hắn ta có một chút hứng thú: “Thân cỡ nào?” Ninh Úc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, ánh mắt ẩn chứa sát khí:
“Ngươi chỉ cần nói điều kiện của ngươi là đủ rồi.”
Tư Vô Nhan thấy hắn như vậy thì sờ sờ cằm…
“Vậy ngươi chấp nhận trả giá cái gì?”
Ninh Úc không chút chần chờ, nhìn chằm chằm vào hắn ta:
“Tất cả của ta.”
Hắn nói quá dứt khoát, quá trực tiếp, đến mức Tư Vô Nhan cũng ngây ra, nhưng hắn ta nhanh chóng nở nụ cười quái dị:
“Kể cả tính mạng của ngươi sao?”
“Bao gồm cả tính mạng của ta!”
Lúc này Tư Vô Nhan mới cười một tiếng, xoa xoa hai bàn tay.
Làm sao bây giờ, có vẻ như là rất thú vị, cũng không biết hai chị em ruột tiếng tăm vang dội của Đại Dục này chơi vui hay không…
Khi Ninh Tương Y tỉnh lại, nàng cảm thấy người mình rất suy yếu, ngũ tạng lục phủ đều rất đau.
Mà có người đang đút một bát gì đó rất đậm đặc vào miệng nàng, nàng theo bản năng mà nuốt xuống, nó có mùi tanh, vừa đẳng vừa chát khiến cho cho người ta muốn ói!
Mà quả thật nàng cũng làm như vậy, thuốc vừa mới đút cho đều ói ra, cái mùi thuốc đó khiến cho nàng muốn té xỉu!
“Tỷ tỉnh rồi!”
Ninh Úc mừng rỡ lên tiếng, mà khi Ninh Tương Y tỉnh lại, nhìn thấy vẻ bợt bạt của Ninh Úc thì cũng giật nảy mình!
Ninh Úc vốn đã rất trắng, là kiểu da có phơi nắng vẫn trắng như bạch ngọc, nhưng mà lúc này mặt của hắn trắng bệch đến đảng sợ! Khiến cho Ninh Tương Y nhìn thấy cũng khó mà chấp nhận được!
“Đệ… sao… vậy?”
Quá lâu không nói chuyện, cuống họng của nàng rất khó chịu nhưng vẫn vội vàng quan tâm hỏi han.