Vừa nghĩ vừa đút cậu bé ăn, bản thân Ninh Tương Y thì lại không ăn được bao nhiêu, nàng chợt nói.
“Ăn nhiều nhiều chút, ngươi gầy quá.
” Nghĩ đến gì đó lại nói tiếp: “Cung nhân ban nãy được ta cứu rồi, ngươi còn nhỏ quá, sau này để nàng ta theo chăm sóc ngươi vậy.
”
Còn tưởng nó nghe vậy sẽ thấy vui hơn, nào ngờ nó chợt ngẩng đầu nhìn Ninh Tương Y, đôi mắt xinh đẹp buồn bã đau lòng, nó bỏ cái đùi gà mới gặm được một nửa xuống, tay siết thật chặt, một lúc lâu sau mới dè dặt nói.
“Đệ đã lớn rồi, không cần người khác chăm sóc nữa.
” Nó cũng đã tự sống sót suốt hai tháng qua rồi, mặc dù cực khổ, nhưng chẳng sao cả.
Ninh Tương Y cau mày: “Sao vậy được, chuyện này ngươi phải nghe ta!” Chẳng lẽ sau này một đứa trẻ như nó vẫn phải tự giặt đồ, trộm thức ăn để ăn? Tiểu Ninh Úc càng buồn se sắt khi nghe nàng nói vậy, đôi mắt to tròn chực trào nước mắt, vô thức níu chặt y phục của mình: “Hoàng tỷ… đệ ngoan lắm, ăn ít nữa, đệ… đệ cũng lớn rồi, không làm phiền ai đâu!” Nói xong, nó chợt nắm lấy tay áo của Ninh Tương Y, mở to đôi mắt xinh đẹp, trầm giọng cầu xin như con thú nhỏ…
“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, chuyện gì đệ cũng biết làm, sẽ nghe lời tỷ hết! Sau này sẽ không làm tỷ vướng tay vướng chân đâu, tỷ, đừng bỏ rơi đệ…”
Những gì nó nói làm Ninh Tương Y ngạc nhiên, đúng là giác quan của trẻ con rất nhạy, vốn dĩ nàng quyết định sẽ không nhúng tay nữa, không ngờ nhanh như thế đã bị Tiểu Ninh Úc cảm nhận được.
Nhìn bàn tay gầy gò đáng sợ của nó đang níu lấy tay áo mình, ban sáng bàn †ay này còn đưa đồ ăn cho nàng, trái tim này làm sao đang tâm nổi đây.
Trên người nó từ đầu đến chân chẳng có bao nhiêu thịt, còn phải đề phòng người khác ám hại mình bất kỳ lúc nào.
Nơi lãnh cung này muốn làm gì cũng phải cẩn thận từng bước, tuy rằng bản thân định không quan tâm nữa thì nó cũng không chết được, nhưng lẽ nào nàng lại trơ mắt để mặc cho một đứa trẻ sống lay lắt qua ngày như vậy sao?
Năm mười ba tuổi, Ninh Úc sẽ rời khỏi lãnh cung, một câu nói ngắn gọn thế này lại bao hàm biết bao máu và nước mắt, nàng đã từng không hiểu.
Nhưng nhìn đứa trẻ gầy gò đang rụt rè cầu xin nàng, cực kỳ chân thật.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cậu bé cầu xin người khác, cơ thể cứ cứng đờ, sợ nàng từ chối nên nhìn nàng chằm chằm.
Lần đầu tiên nó hy vọng có một người có thể ở cạnh nó đến vậy, cho dù nàng không làm gì cũng được.
Nó lớn rồi, có thể tự đi tìm thức ăn, ngày tháng trong lãnh cung vừa dài vừa lạnh như vậy, nó chỉ muốn có một người ở cạnh nó, để nó nhìn ngắm là đủ.
Một vẻ bất lực cực kỳ bất tương xứng hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của Ninh Tương Y, ông trời ơi, sao ông lại sinh ra một người lương thiện xinh đẹp như ta? Không nghĩ ra nổi…
Nàng chợt đưa tay lên gõ đầu nó một cái, cáu kỉnh nói: “Còn chưa chịu ăn nhanh lên hả? Ăn ít thế này thì bao giờ mới béo lên được?”
Tiểu Ninh Úc không quan tâm đến cái đầu đang đau, nhạy bén cảm nhận được cảm xúc đã dịu lại của Ninh Tương Y, lập tức được nước làm tới, nắm tay Ninh Tương Y, hỏi một cách cẩn thận: “Hoàng tỷ sẽ không bỏ rơi đệ đâu đúng không?”
Ninh Tương Y trợn mắt: “Đúng rồi đúng rồi! Ta còn đợi sau khi nuôi ngươi lớn rồi thì được sống những ngày tốt đẹp với ngươi cơi” Vốn dĩ chỉ nói cho có nhưng Ninh Tương Y càng nghĩ càng thấy rất ổn, nếu nàng có thể buông xuôi hận thù, chung sống hoà thuận với Ninh Úc, tình cảm từ nhỏ đến lớn thế này chưa chắc không đọ lại được tình cảm nam nữ với Diệp Khuynh Vấn.
Sau này Ninh Úc còn là người đứng đầu của vương triều Đại Dục này, tay nắm trọng binh, làm nhiếp chính vương năm sáu năm liền, sau này Ninh Giác được nàng giúp đỡ đăng cơ cũng không thể làm gì hắn, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Ôm đùi của người thế này, chẳng phải sau này nàng có quyền được phách lối rồi sao? Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, dù gì bây giờ nàng vẫn còn nhỏ, không có nơi nào để đi, chỉ bằng ở lại lãnh cung này rồi thiết lập quan hệ thân tình với nhiếp chính vương tương lai…
Ban đầu nghe Ninh Tương Y nói vậy thì Tiểu Ninh Úc cực kỳ vui vẻ, sau lại bị ánh nhìn đăm đăm của Ninh Tương Y làm cho da đầu tê rần, dường như vị hoàng tỷ này đang tính toán điều gì đó, giống đang kiếm được món hời vậy, nhưng nó cũng rất vui vì được đối phương đánh giá cao giá trị!
Ngoan thật đấy, đôi mắt ấy toát lên sự thông minh, nuôi nấng thật tốt, nói không chừng sau này sẽ trở thành một nhiếp chính vương chính trực mạnh mẽ, chứ không phải là hung thần mọi người thường dùng để doạ trẻ con khóc đêm nữa!
Ninh Tương Y xoa đầu nó, bụng nghĩ, dù gì cũng đã quyết định sẽ nuôi nó khôn lớn, nếu sau này nó vẫn chạy theo Diệp Khuynh Vẫn, nàng nuôi nó thế nào thì sẽ đánh gãy chân nó thế đó! Ninh Tương Y miệng thì cười tủm tỉm mà ánh mắt nhìn Ninh Úc lại hung dữ, càng nhìn càng hài lòng, Tiểu Ninh Úc đáng thương rụt cổ, vẻ mặt hoàng tỷ đáng sợ quá, sau này nó sẽ nghe lời hoàng tỷ tất tần tật, tuyệt đối không dám cãi lời!
Sau khi thảo luận chuyện đời xong, hai đứa nhỏ lại tiếp tục ăn thịt, bởi vì đã yên tâm thoải mái nên có khẩu vị hơn, ăn sạch con gà nướng nặng gần hai cân, Ninh Tương Y bùi ngùi, lúc này mà có một chai Coca thì ngon biết mấy.
Ăn xong hai người lại ngồi trên nóc nhà ngắm sao, không hề quan tâm đây là địa bàn của người khác.
Hoàng cung ban đêm rất đẹp, càng vào trung tâm đèn trong cung càng sáng rực, mái hiên cong vút dưới ánh trăng, tầng tầng lớp lớp gạch ngói, khối kiến trúc huy hoàng làm hai kẻ lọt thỏm bên trong không nhìn thấy được đường chân trời.
Ninh Úc chưa từng nghĩ nơi mình sinh sống suốt sáu năm nay lại hoành tráng như vậy, nó nhìn một hồi, chỉ cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ kì.
Ở cạnh hoàng tỷ cũng giống như ở cạnh mẫu phi vậy, lúc nào cũng thoải mái tự tại, Tiểu Ninh Úc quay đầu sang nhìn Ninh Tương Y, chỉ thấy đối phương hơi hơi nhướn người, như cực kỳ tò mò nhìn tới nhìn lui, làn da trắng như ánh trăng, đôi mắt sáng như sao! Lúc Tuyết phi lìa đời nó vẫn còn nhỏ, vậy mà vẫn nghe được thanh danh của nàng, một nữ nhân có thể được phụ hoàng sủng ái đến mức đó thì con gái của bà cũng phải xinh đẹp như vậy.
Chỉ là sau đó, Tuyết phi mất rồi, mọi người trong cung cũng không nhắc đến tên bà nữa, vì vậy đến giờ nó vẫn chưa biết vị hoàng tỷ này tên gì.
“Hoàng tỷ.
” Ninh Tương Y quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi.
Biểu cảm của nàng luôn sinh động như thế, lúc chạm phải ánh mắt nàng, Ninh Úc cảm thấy nét mặt nàng đã thay đổi vài lần, không biết cảm giác ấm áp khe khẽ trong tim là gì, nó chỉ thấy thật khó để ngẩng đầu dưới đôi mắt quá đỗi xinh đẹp của nàng, hơi cúi đầu, nó thì thầm: “Hoàng tỷ, đệ, tên là Úc, không có tự, hoàng tỷ tên là gì?”
Ninh Tương Y ngẩn ra, ban đầu lúc đặt tên cho nàng, cả hậu cung náo loạn ầm ầm, thế mà có người vẫn không biết tên nàng ư? Nhưng nghĩ đến lúc nàng vào lãnh cung, Ninh Úc chỉ mới hai tuổi, Tuyết phi chết rồi, sẽ không có ai nhắc đến mình trước mặt nó, không biết cũng bình thường.
Nghĩ đến đây nàng hơi thổn thức, nhớ ngày xưa, tên của nàng là lời tỏ tình cho tình yêu mãnh liệt của vị hoàng đế chí cao vô thượng! Là cái gai trong tim của ba vạn nữ tử nơi hậu cung này, thế mà nay lại như một trò cười, người chết rồi cũng như đèn tắt, đến cái tên này cũng bị phủ bụi, không còn sự rực rỡ của ngày xưa.
“Ninh Tương Y.
” Tiểu Ninh Úc ngẩng đầu, chỉ thấy sườn mặt của nàng hơi ngẩng lên, nhìn về nơi đèn đuốc sáng nhất trong cung, nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
“Tỷ, tên là Ninh Tương Y.
”