Tễ Tiêu chầm chậm, cầm lấy bàn tay vỗ lưng giúp mình của Mạnh Tuyết Lý: “Trường Xuân Phong khí hậu ấm áp ẩm ướt, chưa đầy một tháng, chứng ho khan của ta sẽ khỏi hẳn.”

Vẻ mặt hắn không biết làm sao: “Mới nãy ngươi còn nói, khi không có người ngoài, không cần chú trọng lễ nghi thầy trò, chung sống giống như trước đây. Ngươi….Ngươi đừng coi ta là trẻ con.”

Tễ Tiêu nghĩ thầm, sau khi bái sư ở đại điện, Mạnh Tuyết Lý chẳng lẽ đã hiểu lầm cái gì? Thái độ mặc dù thân thiết, lại khiến hắn mất tự nhiên.

Mạnh Tuyết Lý rút tay ra, tiếp tục vỗ vỗ lưng giúp hắn: “Tốt quá rồi, Đình Vân đã trưởng thành.”

Mạnh Tuyết Lý lại nghĩ, nhắc nhở như vậy cũng đúng, thân phận con trai của Tễ Tiêu quá đặc thù, nhất định không thể để người nhác nhận ra đầu mối. Nếu cái chết của Tễ Tiêu thật sự có kỳ hoặc, kẻ địch trong chỗ tối, chẳng phải sẽ tìm đến con trai hắn để nhỏ cỏ tận gốc? Ta phải bảo vệ Tiếu Đình Vân thật tốt.

Cho dù ở Hàn Sơn cũng không thể sơ ý, sau trận so kiếm ở Diễn Kiếm Bình, y biết Hàn Sơn cũng không quá đồng lòng.

“Hai người ở chỗ này uống trà à!” Đúng lúc này, Ngu Khởi Sơ từ xa chạy tới, tự mình rót chén nước, uống một hơi cạn sạch, “Trường Xuân Phong thật lớn, thật khí phái, không hổ là tạo vật vĩ đại của Kiếm Tôn!”

Hắn khoác vai Tễ Tiêu: “Lần trước ngươi tới, có lạc đường không?”

Tễ Tiêu cam chịu lắc đầu.

“Ngu sư huynh chậm một chút- ” đạo đồng theo sát phía sau chạy tới, nói với Mạnh Tuyết Lý: “Mạnh trưởng lão, hai vị sư huynh sau này ở đâu? Ta đi thu dọn đồ đạc.”

Mạnh Tuyết Lý thoáng suy nghĩ, đình viện của y rất lớn, ba cửa ra ba cửa vào. Ngoài đình viện, đình đài lầu các giữa sông núi chi chít khắp nơi. Dù sao sư môn không có quy củ, chi bằng để hai người họ lựa chọn theo sở thích đi, chỉ cần bọn họ không chọn tĩnh thất Tễ Tiêu dùng để bế quan trước đây, muốn ở đâu cũng được.

Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Không cần thu dọn vội, Tiểu Hòe, ngươi cũng ngồi xuống uống một chén.”

Tiểu đạo đồng có chút áy náy ngồi xuống, hai tay nâng chén trà, uống từng ngụm nhỏ.

Khảo hạch thu nhận học trò diễn ra hơi lâu, lúc này sắc trời dần tối, Mạnh Tuyết Lý nhìn ba người ngồi quanh mình, rồi nhìn về phía rừng đào giữa trời chiều, cảm khái nói:

“Theo như ngày lễ chốn phàm trần, đêm nay hình như là giao thừa, là một ngày tốt đẹp. Trường Xuân Phong chúng ta vừa hay đêm nay đoàn viên, ta hy vọng sau này cũng giống như bây giờ, bình an như ý, thật dài thật lâu.”

Ngu Khởi Sơ nghe y nói vậy, nhớ tới giao thừa trước đây ở nhà, cũng sinh lòng cảm khái: “Hữu duyên thiên lý lại tương phùng, ta từ Bạch Lộ Thành đến nơi này, thật không ngờ sẽ có ngày hôm nay. Giống như đang nằm mơ, ta muốn viết một bức thư, nói cho mẹ ta biết…” Hắn ảo não nói, “Khụ, sao tự dưng lại nhắc đến việc này, không uống rượu mà.”

Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Ta uống rượu dễ say, mọi người lấy trà thay rượu đi. Nói ra cũng có sao đâu, còn sợ người khác chê cười à?”

Mạnh Tuyết Lý quay sang Tễ Tiêu, nháy mắt: “Đại sư huynh của Trường Xuân Phong, ngươi đừng cười sư đệ và sư phụ ngươi.”

Tễ Tiêu ngẩn ra, học theo y pha trò: “Ngươi hy vọng bình an như ý, thật dài thật lâu, đương nhiên là mọi người đều sẽ ở thật lâu trên Trường Xuân Phong, sư phụ thật sự muốn để lại ta và sư đệ, đến Hãi Hải bí cảnh thi đấu?”

Mạnh Tuyết Lý cúi đầu pha trà, nhàn nhạt nói: “Ta không thể không đi.”

Tễ Tiêu suy nghĩ một chút: “Vậy đi chơi đi, ta đi cùng ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý thoải mái cười to: “Ngươi mới tu đạo chưa lâu, không ngồi đợi ở nhà, đi cùng ta làm gì.”

“Ha ha ha ha ha.” Ngu Khởi Sơ cười nghiêng ngả, “Sư huynh à, sư phụ chỉ là dễ say rượu, còn ngươi chưa uống đã say!”

Tễ Tiêu mỉm cười không nói.

Ngu Khởi Sơ vỗ mạnh lên bả vai Mạnh Tuyết Lý, ra vẻ lý giải:”Tại sao không thể không đi? Người khác không hiểu ngươi, ta hiểu! Là vì tình cảm đạo lữ một đời giữa ngươi và Kiếm Tôn, vì Sơ Không Vô Nhai Kiếm của hắn, cho dù cuối cùng rơi vào tay người khác, ngươi cũng muốn dốc hết toàn lực tranh giành, bằng không sẽ không cam lòng, có đúng không!”

Mạnh Tuyết Lý trừng hắn: “Dựa vào đâu rơi vào tay người khác? Ta ngay cả “Ủng Tễ Đáng” cũng có thể cầm đầu, thủ khoa bí cảnh thi đấu mà thôi, có khó gì?”

Ngu Khởi Sơ cười chảy nước mắt.

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ, nếu đã kéo bạn bè leo lên “tặc thuyền” Trường Xuân Phong, nên chịu trách nhiệm về đạo đồ của bạn bè, không dám cam đoan hắn thành thánh thành thần, ít nhất hết sực dạy dỗ, không thể nhún nhường.

“Tiểu sư đệ ngươi bình tĩnh lại đi, giờ Mẹo sáng mai đến Quan Cảnh Đài, sư phụ dạy ngươi bài học đầu tiên!”

“Ha ha ha ha được đấy, sáng mai hai ta lên Quan Cảnh Đài của Trường Xuân Phong ngắm mặt trời mọc.” Ngu Khởi Sơ vừa cười vừa nói.

Tễ Tiêu quay sang nói với tiểu đạo đồng: “Bọn họ uống say, ngươi cả ngày vất vả, đi về trước nghỉ ngơi thôi.”

Lưu Tiểu Hòe kính cẩn hành lễ cáo lui, nửa đường không nhịn được, che miệng bật cười.

Mạnh Tuyết Lý lại nói: “Đình Vân không cần dạy sớm, chúng ta dạy theo trình độ. Ngươi giờ Thìn hẵng tới. Sư phụ mang ngươi đến một nơi!”

Nếu Tiếu Đình Vân là con trai của Tễ Tiêu, bảo bối Tễ Tiêu để lại, đương nhiên hắn có quyền tùy thời lấy dùng.

Tu hành giới đều biết di sản của Kiếm Tôn phong phú, bỗng dưng Mạnh Tuyết Lý được lợi. Nhưng bản thân Mạnh Tuyết Lý, thật sự không biết Tễ Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu tài sản bảo vật. Y vẫn luôn lưu giữ thói quen khi còn làm đại yêu, không quá lệ thuộc vào vật bên ngoài.

Đã đến lúc đi xem thử, Mạnh Tuyết Lý nghĩ, tuy ta không dùng được, nhưng có thể để lại cho đứa bé.

“Đình Vân, ngươi không được thua kém ai nha.” Mạnh Tuyết Lý nói.

Tễ Tiêu vẻ mặt mờ mịt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện