Sau khi Ngu Khởi Sơ đến Minh Nguyệt Hồ, buổi tối thường trằn trọc khó ngủ, chẳng phải vì không hợp khí hậu. Dựa theo thói quen cuộc sống của hắn ở Trường Xuân Phong, không tìm một nơi trồng cái gì đó, xới xới đất, tưới tưới nước, giống như kiếm tu không chạm vào kiếm, luyện đan sơ không lau lò luyện đan, ngự thú sư không sử dụng linh thú, cả người khó chịu. Nếu không có hắn cần cù chăm sóc, hoa đào trên Trường Xuân Phong đã bị hắn chém trọc từ lâu.
Đương nhiên, chuyện này không thể để người khác phát hiện. Nếu hình tượng đổ vỡ dẫn đến lượng tiêu thụ sản phẩm hoa đào tụt xuống, Tiền chưởng quỹ là người đầu tiên ngự kiếm bay tới xử lý hắn. Cho nên Ngu Khởi Sơ đêm hôm khuya khoắt một mình ra ngoài, tránh khỏi đệ tử đi tuần của Minh Nguyệt Hồ, đến một chỗ kín đáo sau núi, định thỏa mãn tay nghiện – đào đất xới đất.
Nơi đây quả thực rất ít người lui tới, tiểu đội bốn người cũng chọn chỗ này để bàn bạc. Trận phù sư Lưu Kính còn bày trận che giấu, tu sĩ tầm thường cho dù thấy bọn họ, cũng không khác gì nhìn thấy hoa cỏ, sỏi đá.
Nhưng Ngu Khởi Sơ không tầm thường. Lúc Thận thú ở Trường Xuân Phong, mỗi ngày hắn ôm Thận ra khỏi ổ chuột, Thận thú sẽ phun khí vào mặt hắn. Hắn từ việc thường thường sa vào Thận cảnh, dần dần suy nghĩ ra được cách chống lại.
Ảo ảnh của thận khí hắn đều đề kháng được, phương pháp nhân tạo sao có thể giấu diếm được hắn? Trận pháp che giấu của Trận phù sư trong mắt hắn, chỉ là giấu đầu hở đuôi.
Ngu Khởi Sơ liếc thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tống Thiển Ý, sợ nàng đêm khuya gặp nguy hiểm, liền thu liễm khí tức, lặng lẽ sáp lại gần, định âm thầm bảo vệ đối phương. Hắn vốn không có “y tu tình kết”, nhưng không chịu được ba vị sư huynh của Trọng Bích Phong ngày ngày lẩm bẩm bên tai: “Để ta nhìn Tống sư muội!”, “Tống sư muội hôm nay cũng rất đẹp mắt, oa!”
Không ngờ sau khi hắn đến gần, lại nghe thấy Tống Thiển Ý mắng chửi người, trong lúc tâm thần đại chấn khí tức bất ổn, bị Tống Thiển Ý phát hiện tung tích.
Lúc này, Ngu Khởi Sơ hoảng hốt hiện thân, hai tay giơ cao tỏ vẻ vô hại.
Tống Thiển Ý lại đổi về dáng vẻ mỉm cười dịu dàng, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ: “Tiểu Ngu sư đệ, ngươi nghe được cái gì rồi? Tới đây nói cho sư tỷ nghe chút.”
Đêm thu gió núi lạnh lẽo. Ngu Khởi Sơ rùng mình, nhớ lại nàng cười gằn mắng to “Mỹ cái đầu ngươi”, sau lưng như bị kim chích.
Đồng thời sâu dưới đáy lòng, một chút tình cảm u mê với nữ y tu dịu dàng, cũng hoàn toàn lạnh thấu- sư huynh của Trọng Bích Phong lừa ta, Tống sư tỷ căn bản không như vậy!
Bốn người tạo thành vòng vây ép sát, Ngu Khởi Sơ khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng vẫn thành thật nói: “Ta nghe thấy các ngươi ngâm thơ, ta nghe không hiểu. Khụ, Tống sư tỷ, ngươi gặp rắc rối sao?”
Tống Thiển Ý lẳng lặng quan sát hắn, chỉ thấy thiếu niên vẻ mặt chân thành mà vô tội, vạt áo dính chút bùn đất, bụi bặm, lá cây, khác hoàn toàn với hình dáng cẩm y quý công tử vào ban ngày, nhìn có chút đáng thương.
Từ Tam Sơn con ngươi xoay chuyển, tiến lên hai bước, quàng vai bá cổ với Ngu Khởi Sơ, phóng khoáng cười nói: “Ngu huynh, chúng ta là bạn phải không?”
Ngu Khởi Sơ mờ mịt gật đầu.
Từ Tam Sơn vừa vội vàng nháy mắt với đồng bọn, vừa nói với Ngu Khởi Sơ: “Hê hê, bạn bè gặp nạn, ngươi thấy, có giúp hay không?”
Trịnh Mộc, Lưu Kính hiểu ý, đồng loạt vây quanh.
“A di đà phật, gặp nhau chính là hữu duyên, gia nhập chúng ta đi.”
“Người trẻ tuổi phải có hoài bão lý tưởng, có muốn cùng chúng ta làm chút gì đó oanh oanh liệt liệt hay không?”
Ba người ta một lời, ngươi một câu khiến Ngu Khởi Sơ thoáng sửng sốt.
Ngu Khởi Sơ cười: “Được thôi. Ta có thể giúp gì?”
Từ Tam Sơn nở nụ cười hài lòng: “Chuyện là thế này…” Vừa mới mở miệng, đã bị Tống Thiển Ý cắt đứt, “Khoan đã!”
Tống Thiển Ý đẩy ba người ra, kéo Ngu Khởi Sơ đi. Ngu Khởi Sơ không phòng bị, bị kéo đến lảo đảo, lảo đảo theo nàng đi xa.
Rừng sâu núi thẳm, nguyệt hắc phong cao.
Ngu Khởi Sơ lần đầu tiên cầm tay nữ y tu, chỉ cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, lành lạnh giống khối ngọc, trong đầu hắn lại loạn như ma: Chẳng lẽ Tống sư tỷ muốn giết ta diệt khẩu? Nhưng y tu diệt khẩu thế nào, độc chết ta sao? Ta có thể phản kháng không, phản kháng có tính bắt nạt nàng không? Ta cũng không muốn bắt nạng nàng…
Bỗng nhiên Tống Thiển Ý dừng lại, Ngu Khởi Sơ luống cuống buông tay, không biết làm sao.
Chỉ nghe Tống Thiển Ý cười nói: “Ban nãy bọn họ đùa với ngươi thôi, đừng nghe bọn họ nói bậy. Ngày mai Thu Thủy hội sẽ chính thức bắt đầu, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngươi chỉ lo trốn xa. Không phải nhằm vào ngươi, sẽ không gây khó dễ với ngươi, chỉ cần ngươi đừng ra mặt.”
Ngu Khởi Sơ chớp chớp mắt: “Tống sư tỷ, ta…”
Tống Thiển Ý đột nhiên có chút hâm mộ hắn, gặp người liền cười, gặp người tặng hoa, còn có Mạnh trưởng lão làm sư phụ, dù trời có sập xuống, sư môn trưởng bối cũng sẽ làm chỗ dựa cho hắn.
Kéo Ngu Khởi Sơ gia nhập dễ dàng, có lợi với bọn họ, nhưng đối với Ngu Khởi Sơ lợi bất cập hại. Ngu Khởi Sơ vốn không biết Kinh Địch, dựa vào đâu mạo hiểm nhảy vào vũng nước đục này?
Tống Thiển Ý thở dài: “Buổi tối đừng một mình ra ngoài đi dạo lung tung, thế đạo này người xấu còn nhiều hơn người tốt, nhớ chưa?”
Ngu Khởi Sơ “vâng vâng” gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại, bó tay cười nói: “Sư tỷ nói gì vậy, ta đâu phải trẻ con!”
Tống Thiển Ý đẩy hắn một cái: “Mau trở về đi. Nhớ lấy những gì ta nói.”
Ngu Khởi Sơ bị nàng cương quyết đuổi đi, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đợi bóng lưng Ngu Khởi Sơ đi xa, ba đồng đội của nàng mới ló đầu ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Thiển Ý.
Từ Tam Sơn: “Tống sư thái, Tống bà cô, sao ngươi lại để hắn chạy mất?”
Lưu Kính: “Không cho hắn lên thuyền tặc, hắn tố cáo chúng ta thì sao?”
Tống Thiển Ý lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Ngươi còn biết đây là thuyền tặc?”
Trịnh Mộc: “Tu trăm năm mới được đồng thuyền, thuyền tặc cũng là thuyền, nghiệt duyên cũng là duyên.”
Tống Thiển Ý không có tâm trạng ba hoa chính chòe với họ: “Hắn không nói ra đâu. Ngày mai nghe ta truyền âm, xem tình thế mà làm. Tan họp.”
Nàng không giải thích cặn kẽ kế hoạch, sợ ba tên đồng đội ngu ngốc ra hiện trường phản ứng mất tự nhiên, bị các trưởng bối trước thời hạn nhìn ra đầu mối, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Tống Thiển Ý biết, mình có thể làm đến bước này, hoàn toàn dựa vào hữu tâm tính vô tâm. Dù sao ở trong mắt đại nhân vật, hội thơ, hội văn gì đó đều là người tuổi trẻ ham vui, không đáng giá để ý. Thanh Hà đạo tôn thấy đệ tử nghe theo bố trí của mình, hết thảy trở lại nề nếp, bèn không để ý tới nàng nữa, mới khiến nàng có cơ hội.
Lúc chia tay, bốn người đều thấp thỏm bất an.
Trận phù sư ôm chặt trận bàn, hỏi một câu thừa: “Ngày mai, có thể thành công sao?”
Tống Thiển Ý nhìn ánh trăng mờ ảo: “Đánh cược mạng đi.”
…
“Kinh sư huynh, ngươi vẫn nghe sao?” Đệ tử kia xách đèn, hận không thể dựa sát đầu vào lan can sắt, “Câu này lại có ý gì? “Thi phú từ kim tu thiếu tác, lưu thủ tâm phách tương thủ”, có phải là bảo ta không cần trả lời, nàng đã hài lòng, đồng ý cùng ta tương thủ”?
Kinh Địch nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần trả lời.”
“Đa tạ Kinh sư huynh!” Đệ tử kia hoan hô một tiếng, hết sức phấn khởi xoay ngươi, chạy như điên rời đi. Cửa đá thủy lao rơi xuống, chấn lên nước gợn, chặn lại ánh sáng yếu ớt bên ngoài.
Vân Hư Tử chưa từng cấm chỉ những đệ tử khác đến thăm Kinh Địch, nếu cấm thì không hợp tình người. Quản lý một môn phái lớn như vậy, còn cần vừa nghiêm vừa lỏng, vừa muốn trừng phạt tội đồ, vừa không thể để đông đảo đệ tử đau lòng, sinh lòng oán hận với sư môn.
Cho nên hắn không chỉ cho phép các đệ tử đến thăm, khuyên can Kinh Địch, còn muốn lấy Kinh Địch làm tấm gương, vô hình trung trần thuật một quy tắc: Kinh Địch bị phạt, là bởi hắn chống đối sư trưởng, chỉ cần các ngươi nghe lời hiếu thuận, lấy tông môn đại cuộc làm trọng, đương nhiên có thể hưởng thụ phúc trạch sư môn, tiền đồ sáng lạng. Bằng không, sẽ gặp kết quả giống như Kinh Địch vậy. Nói tóm lại, tông môn có thể cho ngươi hết thảy, cũng có thể đẩy ngươi xuống vực sâu.
Đêm trước ngày diễn ra đại hội, bóng trăng gần như tròn đầy.
Vân Hư Tử dâng trà cho Quy Thanh chân nhân, Quy Thanh chân nhân uống trà, thở dài nói: “Tễ Tiêu còn sống độc chiếm thiên địa khí vận, chết rồi còn muốn độc hưởng thế nhân tôn sùng. Ngươi từng hỏi ta, đời này đã có Tễ Tiêu, vì sao còn có những người tu hành khác, vội tới làm đá kê chân cho Tễ Tiêu? Đây là chuyện không có đạo lý. Khi ấy ta không trả lời ngươi, bây giờ ngươi nhìn xem, Tễ Tiêu chết, sau khi hắn chết, tông môn của hắn chia năm xẻ bảy, đạo lữ của hắn sống chết không rõ. Thiên đạo trước nay đều rất công bằng, ta dựa vào tu hành, ánh mắt phải phóng khoáng, không thể chỉ nhìn chăm chú vào những cái trước mắt.”
“Sư thúc dạy bảo rất đúng.” Vân Hư Tử cung kính trả lời, nhưng hắn biết, Quy Thanh chân nhân nói với hắn những lời này, không phải dạy dỗ, mà chẳng qua vị Thánh nhân này hiện tại tâm tình rất tốt, muốn tìm người trò chuyện thôi.
Trăm năm mưu tính bố trí, cuối cùng đã tới lúc thu lưới, cho dù là thần tiên bát phong bất động, cũng nên cảm thấy vui sướng.
Vì vậy Vân Hư Tử nịnh nọt nói: “Tam giới mờ mịt, đều nằm trong bàn cờ của sư thúc. Vô số tu sĩ, không bằng sư thúc lo xa nghĩ rộng.”
Ai ngờ Quy Thanh chân nhân nghe vậy nụ cười chợt tắt, liếc hắn một cái, ánh mắt trầm ngâm ngắm bầu trời đêm phía nam.
Vân Hư Tử sát ngôn quan sắc, nhìn theo mắt hắn, vội vàng im miệng.
Minh Nguyệt Hồ ở phía nam đại lục, lại tiến về phía trước, chỉ có Nam Hải. Chư đảo môn phải trên Nam Hải như sao trên trời, không tạo thành uy hiếp. Nhưng bầu trời Nam Hải, đỉnh Thanh Vân, sâu trong ánh hào quang, còn có một Thiên Hồ Đại Cảnh.
Trên trời còn có Cảnh chủ Hồ Tứ, sư huynh của Tễ Tiêu.
Vân Hư Tử trong lòng trầm xuống, mơ hồ ý thức được, có một số việc mình không biết, còn nằm ngoài tầm tay của Quy Thanh.
Hắn không hiểu, nhưng hắn không hỏi, một chữ cũng không hỏi. Trước đây Quy Thanh coi trọng Ninh Nguy, chuyện gì đều giao cho thằng nhóc kia tự tay làm, hắn thậm chí cảm thấy chức Chưởng môn của mình gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại mượn tay Yêu tộc diệt trừ Ninh Nguy, có thể thấy biết quá nhiều, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quy Thanh chân nhân không quan tâm Vân Hư Tử suy nghĩ gì. Hắn có địa vị hôm nay, chuyện cần quan tâm vốn cũng ít. Hắn uống trà xanh, hỏi: “Chuyện cần bàn bạc với Thái Hành, đã làm xong chưa?”
Vân Hư Tử vội đáp: “Hết thảy ổn thỏa, xin sư thúc yên tâm. Đại hội ngày mai, nhất định thuận lợi!”
Tu sĩ các nơi ở nhân gian tụ tập ở Minh Nguyệt Hồ, tới sớm, đã làm khách hơn mười ngày, tới muộn, cũng chỉ chờ thêm hai, ba ngày. Mọi người nhìn mặt trăng đếm ngày, “Thu Thủy Tiên Trà hội” rốt cuộc mở màn.
Trung thu trăng tròn treo cao, ánh trăng sáng ngời vẩy xuống nhân gian. Minh Nguyệt Hồ hàng năm bị bao phủ bới mây khói sương mờ, ánh trăng sáng ngời như vậy hiếm thấy mà trân quý, mọi người đều nói, đây là điềm lành.
Trên hồ dựng đường trúc, rộng rãi mà bằng phẳng, tứ thông bát đạt, nối liền các đảo trên hồ.
Hai bên đường trúc là đèn hoa sen bằng đá, tựa như từng ngôi sao trôi nổi trên mặt nước.
Trên trời trăng cao, trong hồ đèn sáng, lẫn nhau chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ liễm diễm.
Chỗ ngồi của các môn các phái tham dự, được sắp xếp trên con đường bằng trúc này. Chỉ có chỗ ngồi của chủ nhà Minh Nguyệt Hồ được bố trí ở đình giữa hồ. Dõi mắt nhìn lại, lấy đình giữa hồ làm trung tâm, các phái do đệ tử ngoại môn của Minh Nguyệt Hồ chỉ dẫn, đi thuyền leo lên đường trúc của mỗi người.
Thứ tự sắp xếp dựa theo quy mô môn phái, đại môn phái cách đình giữa hồ gần nhất, môn phái nhỏ cách khá xa, nhưng cho dù thế nào, cũng quay mặt về phía đình giữa hồ. Trưởng lão dẫn đội ngồi hàng đầu, các đệ tử hầu hạ trưởng lão ngồi sau lưng.
Có môn phái nhỏ chỉ tới hai ba người, không tiện đơn độc bố trí, bèn cùng Tán Tu Minh chiếm một cái đường trúc, hơn hai chục môn phái nhỏ cộng lại, nhìn qua, Tán Tu Minh thanh thế cuồn cuộn, Minh chủ như bá chủ một phương.
Đình giữa hồ như trăng sáng, bốn phía đường trúc lấm tấm, bố trí như vậy, hiện ra tư thế sao vây quanh trăng.
Có vài người giật mình phát hiện, lấy Thái Hành chân nhân cầm đầu, vị trí đường trúc của Hoài Thủy Chu gia, so với Hàn Sơn Kiếm Phái lại đến gần đình giữa hồ hơn, cũng rộng rãi nổi bật hơn, bèn lén âm thầm nghị luận, Hàn Sơn có khi nào bị lạnh nhạt như vậy, vẫn nhẫn nhịn được sao? Không sợ mở ra tiền lệ này, từ nay về sau bị chèn ép?
Hàn Sơn….Bọn họ đích xác nhẫn nhịn được.
Trọng Bích Phong chủ ngồi ngay ngắn ngắm cảnh, quyết định sau khi trở về vẽ một bức sơn thủy, trong lòng đang suy nghĩ phác họa chọn màu.
Các đệ tử sau lưng, nhìn về phía chỗ ngồi Tùng Phong Cốc đối diện, bề ngoài quần áo trắng tung bay, bảo kiếm đeo hông, âm thầm truyền âm: “Xem bên kia, Tống sư muội xuất hiện!”
“Ngươi tránh ra chút, để ta nhìn Tống sư muội!”
“Ấy, sắc mặt của Tống sư muội hôm nay có phần tiều tụy.”
Trong những môn phái khác, có đệ tử trẻ tuổi lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội này, tâm trạng rất kích động, không nhịn được nhìn gó xung quanh, hớn hở ra mặt.
Tống Thiển Ý và đồng đội cách nhau khá xa, mỗi người ngồi trong hàng ngũ môn phái của mình, không thấy được đối phương, nhưng giống nhau đều nóng nảy bất an.
Sau khi các phái vào chỗ ngồi, hơn trăm vị ngoại môn đệ tử của Minh Nguyệt Hồ chèo thuyền nhỏ, đưa trà bánh.
Điểm tâm tinh xảo, có nhiều loại. Trà là trà ngon đặc sản của Minh Nguyệt Hồ, đựng trong ly bạch ngọc, phản chiếu ánh trăng. Nước trà ẩn chứa linh khí, nhập miệng thanh nhuận, dư vị ngọt, rất hợp với tên của đại hội.
Mọi người từ trong thâm tâm khen ngợi nước trà tuyệt vời, chỉ có Ngu Khởi Sơ cảm thấy chỉ đến như vậy- Tiền chân nhân mặc dù vô cùng keo kiệt, đãi khách chỉ dùng trà cũ, nhưng hắn đến nhiều lần, cũng có thể uống được trà ngon, so với loại trà nổi tiếng này của Minh Nguyệt Hồ ngon hơn nhiều.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, dưới thịnh yến là nguy cơ tứ phía, ánh sáng của thế giới mới, từ từ mở ra trước mắt hắn. Hắn vốn nên khẩn trương hòa nhập, nhưng chẳng hiểu sao thất thần- hắn có chút nhớ nhung Tiền chân nhân.
Làm bạn thường hay qua lại, chỉ thấy hắn mọi thứ không tốt, vài ngày chia xa, mới thấy được chỗ tốt của hắn.
Đợi mọi người dùng qua trà bánh, nói thầm thì an tĩnh lại. Lễ nhạc nghiêm túc bốn phía bờ hồ vang lên, nghi giá của Quy Thanh chân nhân mới cuối cùng ra sân. Chỉ thấy một chiếc phi liễn màu xanh đậm, từ trên đảo lớn nhất hồ bay ra, do sáu vị trưởng lão bảo vệ, bay về phía đình giữa hồ.
Công việc trong môn phái do Vân Hư Tử ra mặt xử lý, Quy Thanh chân nhân rất ít khi lộ mặt, Hãn Hải bí cảnh lần trước chỉ ở trên vân thuyền, tu sĩ tận mắt thấy hắn cực ít, cũng không biết dáng vẻ của hắn ra sao. Nhưng theo phi liễn bay lên không, hạ xuống, một đạo uy áp thật lớn thổi quét thiên địa, chấn động tâm thần, mọi người liền biết, Thánh nhân đã tới.
Người của Minh Nguyệt Hồ quỳ mọp xuống đất, tu sĩ những môn phái khác, cùng hành lễ với nghi giá.
Lễ nhạc lên cao trào, bầu không khí trang nghiêm, đệ tử Minh Nguyệt Hồ cùng chung vinh quang, đồng thanh nói: “Cung nghênh Thánh nhân!”
Thanh âm vang khắp hồ núi, chim trắng hoảng sợ bay vút lên không.
Đương nhiên, chuyện này không thể để người khác phát hiện. Nếu hình tượng đổ vỡ dẫn đến lượng tiêu thụ sản phẩm hoa đào tụt xuống, Tiền chưởng quỹ là người đầu tiên ngự kiếm bay tới xử lý hắn. Cho nên Ngu Khởi Sơ đêm hôm khuya khoắt một mình ra ngoài, tránh khỏi đệ tử đi tuần của Minh Nguyệt Hồ, đến một chỗ kín đáo sau núi, định thỏa mãn tay nghiện – đào đất xới đất.
Nơi đây quả thực rất ít người lui tới, tiểu đội bốn người cũng chọn chỗ này để bàn bạc. Trận phù sư Lưu Kính còn bày trận che giấu, tu sĩ tầm thường cho dù thấy bọn họ, cũng không khác gì nhìn thấy hoa cỏ, sỏi đá.
Nhưng Ngu Khởi Sơ không tầm thường. Lúc Thận thú ở Trường Xuân Phong, mỗi ngày hắn ôm Thận ra khỏi ổ chuột, Thận thú sẽ phun khí vào mặt hắn. Hắn từ việc thường thường sa vào Thận cảnh, dần dần suy nghĩ ra được cách chống lại.
Ảo ảnh của thận khí hắn đều đề kháng được, phương pháp nhân tạo sao có thể giấu diếm được hắn? Trận pháp che giấu của Trận phù sư trong mắt hắn, chỉ là giấu đầu hở đuôi.
Ngu Khởi Sơ liếc thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tống Thiển Ý, sợ nàng đêm khuya gặp nguy hiểm, liền thu liễm khí tức, lặng lẽ sáp lại gần, định âm thầm bảo vệ đối phương. Hắn vốn không có “y tu tình kết”, nhưng không chịu được ba vị sư huynh của Trọng Bích Phong ngày ngày lẩm bẩm bên tai: “Để ta nhìn Tống sư muội!”, “Tống sư muội hôm nay cũng rất đẹp mắt, oa!”
Không ngờ sau khi hắn đến gần, lại nghe thấy Tống Thiển Ý mắng chửi người, trong lúc tâm thần đại chấn khí tức bất ổn, bị Tống Thiển Ý phát hiện tung tích.
Lúc này, Ngu Khởi Sơ hoảng hốt hiện thân, hai tay giơ cao tỏ vẻ vô hại.
Tống Thiển Ý lại đổi về dáng vẻ mỉm cười dịu dàng, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ: “Tiểu Ngu sư đệ, ngươi nghe được cái gì rồi? Tới đây nói cho sư tỷ nghe chút.”
Đêm thu gió núi lạnh lẽo. Ngu Khởi Sơ rùng mình, nhớ lại nàng cười gằn mắng to “Mỹ cái đầu ngươi”, sau lưng như bị kim chích.
Đồng thời sâu dưới đáy lòng, một chút tình cảm u mê với nữ y tu dịu dàng, cũng hoàn toàn lạnh thấu- sư huynh của Trọng Bích Phong lừa ta, Tống sư tỷ căn bản không như vậy!
Bốn người tạo thành vòng vây ép sát, Ngu Khởi Sơ khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng vẫn thành thật nói: “Ta nghe thấy các ngươi ngâm thơ, ta nghe không hiểu. Khụ, Tống sư tỷ, ngươi gặp rắc rối sao?”
Tống Thiển Ý lẳng lặng quan sát hắn, chỉ thấy thiếu niên vẻ mặt chân thành mà vô tội, vạt áo dính chút bùn đất, bụi bặm, lá cây, khác hoàn toàn với hình dáng cẩm y quý công tử vào ban ngày, nhìn có chút đáng thương.
Từ Tam Sơn con ngươi xoay chuyển, tiến lên hai bước, quàng vai bá cổ với Ngu Khởi Sơ, phóng khoáng cười nói: “Ngu huynh, chúng ta là bạn phải không?”
Ngu Khởi Sơ mờ mịt gật đầu.
Từ Tam Sơn vừa vội vàng nháy mắt với đồng bọn, vừa nói với Ngu Khởi Sơ: “Hê hê, bạn bè gặp nạn, ngươi thấy, có giúp hay không?”
Trịnh Mộc, Lưu Kính hiểu ý, đồng loạt vây quanh.
“A di đà phật, gặp nhau chính là hữu duyên, gia nhập chúng ta đi.”
“Người trẻ tuổi phải có hoài bão lý tưởng, có muốn cùng chúng ta làm chút gì đó oanh oanh liệt liệt hay không?”
Ba người ta một lời, ngươi một câu khiến Ngu Khởi Sơ thoáng sửng sốt.
Ngu Khởi Sơ cười: “Được thôi. Ta có thể giúp gì?”
Từ Tam Sơn nở nụ cười hài lòng: “Chuyện là thế này…” Vừa mới mở miệng, đã bị Tống Thiển Ý cắt đứt, “Khoan đã!”
Tống Thiển Ý đẩy ba người ra, kéo Ngu Khởi Sơ đi. Ngu Khởi Sơ không phòng bị, bị kéo đến lảo đảo, lảo đảo theo nàng đi xa.
Rừng sâu núi thẳm, nguyệt hắc phong cao.
Ngu Khởi Sơ lần đầu tiên cầm tay nữ y tu, chỉ cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, lành lạnh giống khối ngọc, trong đầu hắn lại loạn như ma: Chẳng lẽ Tống sư tỷ muốn giết ta diệt khẩu? Nhưng y tu diệt khẩu thế nào, độc chết ta sao? Ta có thể phản kháng không, phản kháng có tính bắt nạt nàng không? Ta cũng không muốn bắt nạng nàng…
Bỗng nhiên Tống Thiển Ý dừng lại, Ngu Khởi Sơ luống cuống buông tay, không biết làm sao.
Chỉ nghe Tống Thiển Ý cười nói: “Ban nãy bọn họ đùa với ngươi thôi, đừng nghe bọn họ nói bậy. Ngày mai Thu Thủy hội sẽ chính thức bắt đầu, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngươi chỉ lo trốn xa. Không phải nhằm vào ngươi, sẽ không gây khó dễ với ngươi, chỉ cần ngươi đừng ra mặt.”
Ngu Khởi Sơ chớp chớp mắt: “Tống sư tỷ, ta…”
Tống Thiển Ý đột nhiên có chút hâm mộ hắn, gặp người liền cười, gặp người tặng hoa, còn có Mạnh trưởng lão làm sư phụ, dù trời có sập xuống, sư môn trưởng bối cũng sẽ làm chỗ dựa cho hắn.
Kéo Ngu Khởi Sơ gia nhập dễ dàng, có lợi với bọn họ, nhưng đối với Ngu Khởi Sơ lợi bất cập hại. Ngu Khởi Sơ vốn không biết Kinh Địch, dựa vào đâu mạo hiểm nhảy vào vũng nước đục này?
Tống Thiển Ý thở dài: “Buổi tối đừng một mình ra ngoài đi dạo lung tung, thế đạo này người xấu còn nhiều hơn người tốt, nhớ chưa?”
Ngu Khởi Sơ “vâng vâng” gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại, bó tay cười nói: “Sư tỷ nói gì vậy, ta đâu phải trẻ con!”
Tống Thiển Ý đẩy hắn một cái: “Mau trở về đi. Nhớ lấy những gì ta nói.”
Ngu Khởi Sơ bị nàng cương quyết đuổi đi, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Đợi bóng lưng Ngu Khởi Sơ đi xa, ba đồng đội của nàng mới ló đầu ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Thiển Ý.
Từ Tam Sơn: “Tống sư thái, Tống bà cô, sao ngươi lại để hắn chạy mất?”
Lưu Kính: “Không cho hắn lên thuyền tặc, hắn tố cáo chúng ta thì sao?”
Tống Thiển Ý lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Ngươi còn biết đây là thuyền tặc?”
Trịnh Mộc: “Tu trăm năm mới được đồng thuyền, thuyền tặc cũng là thuyền, nghiệt duyên cũng là duyên.”
Tống Thiển Ý không có tâm trạng ba hoa chính chòe với họ: “Hắn không nói ra đâu. Ngày mai nghe ta truyền âm, xem tình thế mà làm. Tan họp.”
Nàng không giải thích cặn kẽ kế hoạch, sợ ba tên đồng đội ngu ngốc ra hiện trường phản ứng mất tự nhiên, bị các trưởng bối trước thời hạn nhìn ra đầu mối, dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Tống Thiển Ý biết, mình có thể làm đến bước này, hoàn toàn dựa vào hữu tâm tính vô tâm. Dù sao ở trong mắt đại nhân vật, hội thơ, hội văn gì đó đều là người tuổi trẻ ham vui, không đáng giá để ý. Thanh Hà đạo tôn thấy đệ tử nghe theo bố trí của mình, hết thảy trở lại nề nếp, bèn không để ý tới nàng nữa, mới khiến nàng có cơ hội.
Lúc chia tay, bốn người đều thấp thỏm bất an.
Trận phù sư ôm chặt trận bàn, hỏi một câu thừa: “Ngày mai, có thể thành công sao?”
Tống Thiển Ý nhìn ánh trăng mờ ảo: “Đánh cược mạng đi.”
…
“Kinh sư huynh, ngươi vẫn nghe sao?” Đệ tử kia xách đèn, hận không thể dựa sát đầu vào lan can sắt, “Câu này lại có ý gì? “Thi phú từ kim tu thiếu tác, lưu thủ tâm phách tương thủ”, có phải là bảo ta không cần trả lời, nàng đã hài lòng, đồng ý cùng ta tương thủ”?
Kinh Địch nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần trả lời.”
“Đa tạ Kinh sư huynh!” Đệ tử kia hoan hô một tiếng, hết sức phấn khởi xoay ngươi, chạy như điên rời đi. Cửa đá thủy lao rơi xuống, chấn lên nước gợn, chặn lại ánh sáng yếu ớt bên ngoài.
Vân Hư Tử chưa từng cấm chỉ những đệ tử khác đến thăm Kinh Địch, nếu cấm thì không hợp tình người. Quản lý một môn phái lớn như vậy, còn cần vừa nghiêm vừa lỏng, vừa muốn trừng phạt tội đồ, vừa không thể để đông đảo đệ tử đau lòng, sinh lòng oán hận với sư môn.
Cho nên hắn không chỉ cho phép các đệ tử đến thăm, khuyên can Kinh Địch, còn muốn lấy Kinh Địch làm tấm gương, vô hình trung trần thuật một quy tắc: Kinh Địch bị phạt, là bởi hắn chống đối sư trưởng, chỉ cần các ngươi nghe lời hiếu thuận, lấy tông môn đại cuộc làm trọng, đương nhiên có thể hưởng thụ phúc trạch sư môn, tiền đồ sáng lạng. Bằng không, sẽ gặp kết quả giống như Kinh Địch vậy. Nói tóm lại, tông môn có thể cho ngươi hết thảy, cũng có thể đẩy ngươi xuống vực sâu.
Đêm trước ngày diễn ra đại hội, bóng trăng gần như tròn đầy.
Vân Hư Tử dâng trà cho Quy Thanh chân nhân, Quy Thanh chân nhân uống trà, thở dài nói: “Tễ Tiêu còn sống độc chiếm thiên địa khí vận, chết rồi còn muốn độc hưởng thế nhân tôn sùng. Ngươi từng hỏi ta, đời này đã có Tễ Tiêu, vì sao còn có những người tu hành khác, vội tới làm đá kê chân cho Tễ Tiêu? Đây là chuyện không có đạo lý. Khi ấy ta không trả lời ngươi, bây giờ ngươi nhìn xem, Tễ Tiêu chết, sau khi hắn chết, tông môn của hắn chia năm xẻ bảy, đạo lữ của hắn sống chết không rõ. Thiên đạo trước nay đều rất công bằng, ta dựa vào tu hành, ánh mắt phải phóng khoáng, không thể chỉ nhìn chăm chú vào những cái trước mắt.”
“Sư thúc dạy bảo rất đúng.” Vân Hư Tử cung kính trả lời, nhưng hắn biết, Quy Thanh chân nhân nói với hắn những lời này, không phải dạy dỗ, mà chẳng qua vị Thánh nhân này hiện tại tâm tình rất tốt, muốn tìm người trò chuyện thôi.
Trăm năm mưu tính bố trí, cuối cùng đã tới lúc thu lưới, cho dù là thần tiên bát phong bất động, cũng nên cảm thấy vui sướng.
Vì vậy Vân Hư Tử nịnh nọt nói: “Tam giới mờ mịt, đều nằm trong bàn cờ của sư thúc. Vô số tu sĩ, không bằng sư thúc lo xa nghĩ rộng.”
Ai ngờ Quy Thanh chân nhân nghe vậy nụ cười chợt tắt, liếc hắn một cái, ánh mắt trầm ngâm ngắm bầu trời đêm phía nam.
Vân Hư Tử sát ngôn quan sắc, nhìn theo mắt hắn, vội vàng im miệng.
Minh Nguyệt Hồ ở phía nam đại lục, lại tiến về phía trước, chỉ có Nam Hải. Chư đảo môn phải trên Nam Hải như sao trên trời, không tạo thành uy hiếp. Nhưng bầu trời Nam Hải, đỉnh Thanh Vân, sâu trong ánh hào quang, còn có một Thiên Hồ Đại Cảnh.
Trên trời còn có Cảnh chủ Hồ Tứ, sư huynh của Tễ Tiêu.
Vân Hư Tử trong lòng trầm xuống, mơ hồ ý thức được, có một số việc mình không biết, còn nằm ngoài tầm tay của Quy Thanh.
Hắn không hiểu, nhưng hắn không hỏi, một chữ cũng không hỏi. Trước đây Quy Thanh coi trọng Ninh Nguy, chuyện gì đều giao cho thằng nhóc kia tự tay làm, hắn thậm chí cảm thấy chức Chưởng môn của mình gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng lại mượn tay Yêu tộc diệt trừ Ninh Nguy, có thể thấy biết quá nhiều, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Quy Thanh chân nhân không quan tâm Vân Hư Tử suy nghĩ gì. Hắn có địa vị hôm nay, chuyện cần quan tâm vốn cũng ít. Hắn uống trà xanh, hỏi: “Chuyện cần bàn bạc với Thái Hành, đã làm xong chưa?”
Vân Hư Tử vội đáp: “Hết thảy ổn thỏa, xin sư thúc yên tâm. Đại hội ngày mai, nhất định thuận lợi!”
Tu sĩ các nơi ở nhân gian tụ tập ở Minh Nguyệt Hồ, tới sớm, đã làm khách hơn mười ngày, tới muộn, cũng chỉ chờ thêm hai, ba ngày. Mọi người nhìn mặt trăng đếm ngày, “Thu Thủy Tiên Trà hội” rốt cuộc mở màn.
Trung thu trăng tròn treo cao, ánh trăng sáng ngời vẩy xuống nhân gian. Minh Nguyệt Hồ hàng năm bị bao phủ bới mây khói sương mờ, ánh trăng sáng ngời như vậy hiếm thấy mà trân quý, mọi người đều nói, đây là điềm lành.
Trên hồ dựng đường trúc, rộng rãi mà bằng phẳng, tứ thông bát đạt, nối liền các đảo trên hồ.
Hai bên đường trúc là đèn hoa sen bằng đá, tựa như từng ngôi sao trôi nổi trên mặt nước.
Trên trời trăng cao, trong hồ đèn sáng, lẫn nhau chiếu rọi, ánh sáng rực rỡ liễm diễm.
Chỗ ngồi của các môn các phái tham dự, được sắp xếp trên con đường bằng trúc này. Chỉ có chỗ ngồi của chủ nhà Minh Nguyệt Hồ được bố trí ở đình giữa hồ. Dõi mắt nhìn lại, lấy đình giữa hồ làm trung tâm, các phái do đệ tử ngoại môn của Minh Nguyệt Hồ chỉ dẫn, đi thuyền leo lên đường trúc của mỗi người.
Thứ tự sắp xếp dựa theo quy mô môn phái, đại môn phái cách đình giữa hồ gần nhất, môn phái nhỏ cách khá xa, nhưng cho dù thế nào, cũng quay mặt về phía đình giữa hồ. Trưởng lão dẫn đội ngồi hàng đầu, các đệ tử hầu hạ trưởng lão ngồi sau lưng.
Có môn phái nhỏ chỉ tới hai ba người, không tiện đơn độc bố trí, bèn cùng Tán Tu Minh chiếm một cái đường trúc, hơn hai chục môn phái nhỏ cộng lại, nhìn qua, Tán Tu Minh thanh thế cuồn cuộn, Minh chủ như bá chủ một phương.
Đình giữa hồ như trăng sáng, bốn phía đường trúc lấm tấm, bố trí như vậy, hiện ra tư thế sao vây quanh trăng.
Có vài người giật mình phát hiện, lấy Thái Hành chân nhân cầm đầu, vị trí đường trúc của Hoài Thủy Chu gia, so với Hàn Sơn Kiếm Phái lại đến gần đình giữa hồ hơn, cũng rộng rãi nổi bật hơn, bèn lén âm thầm nghị luận, Hàn Sơn có khi nào bị lạnh nhạt như vậy, vẫn nhẫn nhịn được sao? Không sợ mở ra tiền lệ này, từ nay về sau bị chèn ép?
Hàn Sơn….Bọn họ đích xác nhẫn nhịn được.
Trọng Bích Phong chủ ngồi ngay ngắn ngắm cảnh, quyết định sau khi trở về vẽ một bức sơn thủy, trong lòng đang suy nghĩ phác họa chọn màu.
Các đệ tử sau lưng, nhìn về phía chỗ ngồi Tùng Phong Cốc đối diện, bề ngoài quần áo trắng tung bay, bảo kiếm đeo hông, âm thầm truyền âm: “Xem bên kia, Tống sư muội xuất hiện!”
“Ngươi tránh ra chút, để ta nhìn Tống sư muội!”
“Ấy, sắc mặt của Tống sư muội hôm nay có phần tiều tụy.”
Trong những môn phái khác, có đệ tử trẻ tuổi lần đầu tiên tham gia loại thịnh hội này, tâm trạng rất kích động, không nhịn được nhìn gó xung quanh, hớn hở ra mặt.
Tống Thiển Ý và đồng đội cách nhau khá xa, mỗi người ngồi trong hàng ngũ môn phái của mình, không thấy được đối phương, nhưng giống nhau đều nóng nảy bất an.
Sau khi các phái vào chỗ ngồi, hơn trăm vị ngoại môn đệ tử của Minh Nguyệt Hồ chèo thuyền nhỏ, đưa trà bánh.
Điểm tâm tinh xảo, có nhiều loại. Trà là trà ngon đặc sản của Minh Nguyệt Hồ, đựng trong ly bạch ngọc, phản chiếu ánh trăng. Nước trà ẩn chứa linh khí, nhập miệng thanh nhuận, dư vị ngọt, rất hợp với tên của đại hội.
Mọi người từ trong thâm tâm khen ngợi nước trà tuyệt vời, chỉ có Ngu Khởi Sơ cảm thấy chỉ đến như vậy- Tiền chân nhân mặc dù vô cùng keo kiệt, đãi khách chỉ dùng trà cũ, nhưng hắn đến nhiều lần, cũng có thể uống được trà ngon, so với loại trà nổi tiếng này của Minh Nguyệt Hồ ngon hơn nhiều.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, dưới thịnh yến là nguy cơ tứ phía, ánh sáng của thế giới mới, từ từ mở ra trước mắt hắn. Hắn vốn nên khẩn trương hòa nhập, nhưng chẳng hiểu sao thất thần- hắn có chút nhớ nhung Tiền chân nhân.
Làm bạn thường hay qua lại, chỉ thấy hắn mọi thứ không tốt, vài ngày chia xa, mới thấy được chỗ tốt của hắn.
Đợi mọi người dùng qua trà bánh, nói thầm thì an tĩnh lại. Lễ nhạc nghiêm túc bốn phía bờ hồ vang lên, nghi giá của Quy Thanh chân nhân mới cuối cùng ra sân. Chỉ thấy một chiếc phi liễn màu xanh đậm, từ trên đảo lớn nhất hồ bay ra, do sáu vị trưởng lão bảo vệ, bay về phía đình giữa hồ.
Công việc trong môn phái do Vân Hư Tử ra mặt xử lý, Quy Thanh chân nhân rất ít khi lộ mặt, Hãn Hải bí cảnh lần trước chỉ ở trên vân thuyền, tu sĩ tận mắt thấy hắn cực ít, cũng không biết dáng vẻ của hắn ra sao. Nhưng theo phi liễn bay lên không, hạ xuống, một đạo uy áp thật lớn thổi quét thiên địa, chấn động tâm thần, mọi người liền biết, Thánh nhân đã tới.
Người của Minh Nguyệt Hồ quỳ mọp xuống đất, tu sĩ những môn phái khác, cùng hành lễ với nghi giá.
Lễ nhạc lên cao trào, bầu không khí trang nghiêm, đệ tử Minh Nguyệt Hồ cùng chung vinh quang, đồng thanh nói: “Cung nghênh Thánh nhân!”
Thanh âm vang khắp hồ núi, chim trắng hoảng sợ bay vút lên không.
Danh sách chương