“Có qua có lại, ngươi luôn muốn ta vui vẻ, ta cũng muốn để ngươi như nguyện.” Tễ Tiêu mỉm cười nói.

Mạnh Tuyết Lý biết hắn không phải nói mát, kích động đến hai gò má ửng đổ, hô hấp dồn dập: “Thật, thật sao? Vậy ta không khách khí nữa!”

Bích Du, Nguyễn Khôi không hẹn mà cùng nghĩ, sư đồ hai người cảm tình thật tốt.

Mạnh Tuyết Lý vẫn không dám tin, lần nữa xác nhận lại với hai vị bán yêu: “Hiện tại thị hiếu ở Yêu giới thế nào? Hai ta giả trang thành đại yêu và thị sủng, sẽ không kỳ quái chứ?”

Bích Du: “Không biết. Giống một ít nhân tộc tu sĩ nuôi dưỡng yêu cơ, một số đại yêu có sở thích đặc biệt, chỉ thích nhân tộc, hoặc là ma tộc. Nhất là ở Phong Nguyệt Thành, các đại yêu chơi đùa rất đa dạng…”

Mạnh Tuyết Lý: “Các ngươi từng đến Phong Nguyệt Thành? Trong thành thế nào?” Phong Nguyệt Thành do Linh Sơn Đại Vương tự tay xây dựng, y cũng không biết.

Chim bói cá thẹn thùng: “Thành chia làm trong ngoài, lúc hai ta buôn bán, chỉ đi qua thành ngoài. Chuyện trong nội thành, đều chỉ là nghe đồn.”

Nguyễn Khôi giải thích: “Nội thành là nơi chuyên cung cấp chỗ tầm hoan tác nhạc cho các đại yêu, đừng nói bán yêu, các tiểu yêu cũng có duyên đi vào. Truyền thuyết nội thành hoa lệ tráng mỹ, đèn đuốc huy hoàng, ca múa thâu đêm suốt sáng. Linh Sơn Đại Vương chinh chiến nhiều năm, mọi bảo vật vơ vét từ các nơi đều ở bên trong. Rượu ngon thành ao, cây ngọc thành rừng, các đại yêu tùy ý vui đùa, có vô số mỹ mạo yêu sủng hầu hạ trước sau. Lần này cử hành Vạn Yêu Đại Hội, Linh Sơn Đại Vương đưa ra mấy chục ngàn tấm thiệp mời, tiểu yêu rốt cuộc có tư cách tiến vào, ngắm pháo bông và hội hoa đăng.”

Hai tròng mắt của hắn sáng ngời, vẻ mặt tựa như mơ ước, vừa như sợ hãi, cực kỳ mâu thuẫn.

Bích Du cười nói: “Thỏ nhát gan, hai ta phí bao công sức, chỉ lấy được hai tấm thiệp mời. Vốn định vào thành mở mang kiến thức, thỏ lâm trận giở chứng, không dám đi nữa, thiệp mời không dễ có được, cũng không thể lãng phí, liền hiến tặng cho Tiền chân nhân…”

Mạnh Tuyết Lý đã hiểu, thì ra là vậy, thảo nào thiệp mời có hai tấm.

Y suy nghĩ một chút: “Không đi cũng là chuyện tốt. Vạn Yêu Đại Hội có lẽ sẽ có biến.”

Nguyễn Khôi phụ họa nói: “Đúng đó! Tuy nói Linh Sơn Đại Vương có lệnh, trong lúc diễn ra Vạn Yêu Đại Hội, các yêu ngang hàng, đại yêu không được giết hại, lấn áp tiểu yêu. Nhưng có nhiều yêu như vậy ở chỗ này, chẳng may uống say đánh nhau, ta và Bích Du cũng không đủ nhét kẽ răng!” Hắn dặn dò sư đồ Trường Xuân Phong, “Hai ngươi cũng phải cẩn thận, thấy tình hình không đúng thì chạy nhanh.”

Bích Du không quá đồng ý: “Ngươi cẩn thận quá đấy, dưới bao con mắt trông vào, các yêu cùng vui, Linh Sơn Đại Vương đích thân ra lệnh, ai dám công khai chống lại? Vạn Yêu Đại Hội, có thể là cơ hội duy nhất tiến vào nội thành đời này của chúng ta. Bỏ qua một lần, chỉ có thể chờ đến đời sau.”

Chim bói cá không nhịn được tưởng tượng phong phú: “Ta nghe nói, đó là tòa thành vĩ đại nhất trong lịch sử Yêu tộc, toàn bộ tam giới không có nơi nào sánh ngang với nói, nó có hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời…”

Không biết từ khi nào, tiểu yêu hoặc bán yêu chưa từng vào nội thành, đều biết đến những lời này – “Phong Nguyệt Thành có hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”

Rốt cuộc tốt đẹp đến đâu, vĩ đại đến thế nào, sợ rằng chỉ khi thấy tận mắt mới rõ ràng.

Ngoại trừ đại yêu ở trong thành hưởng lạc, còn có rất nhiều mỹ mạo tiểu yêu, chuẩn bị hiến nghệ trợ hứng cho Vạn Yêu Đại Hội.

Lúc chim loan bay về phía cung điện, nàng sợ hãi. Kiến trúc nóc tròn, khiến chim loan nhớ tới cái lồng.

“Ngươi căn bản không nhìn thấy thứ tốt nhất của Phong Nguyệt Thành!”

“Là cái gì?”

“Là bích họa.”

“Hừ, bích họa có gì đặc biệt hơn người?”

“Ở trong cung điện của Yêu Vương, tòa cung điện nắp tròn kia, từ trên xuống dưới, đều là bích họa…”

“Nếu như ngươi lừa ta, ngươi sẽ trở nên xấu xí!”

“Ngươi không muốn vào đó đấy chứ? Đó chính là cấm địa!”

Chim loan nghĩ thầm, ta chỉ liếc mắt nhìn, liếc xong liền chạy. Chim sơn ca cùng phòng thật phiền, ngày ngày cười nhạo ta chưa từng thấy thứ tốt, mọi người đều tới hiến nghệ cho Yêu Vương, ai cao quý hơn ai chứ.

Chim loan nhẹ nhàng rơi xuống đất, hóa thành một thiểu nữ xinh đẹp, đi về phía trong điện.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ nghiêng nghiêng chiếu vào, nàng đi vào trong điện, giật mình sợ run tại chỗ.

Giống như trở lại khi còn nhỏ, lần đầu tiên thành công bay ra khỏi rừng rậm, thấy được hoàn chỉnh bầu trời – khoảnh khắc rung động ấy, đều không thể sánh bằng lúc này.

Mấy nghìn loại sắc thái, mấy chục ngàn yêu phủ kín vách tường, không chỗ tẩy xóa, không có chỗ trống, tạo thành một bức trang to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Chó sói hổi báo, chim cá cây cỏ, các yêu tư thái khác nhau, trông rất sống động, dường như muốn phá tường mà ra.

Nàng biết mình nên rời đi ngay lập tức, nhân lúc chưa bị các yêu khác phát hiện. Nhưng bích họa như có sức mạnh thần kỳ nào đó, hấp dẫn nàng tiến về phía trước, tiếp tục xem.

Bất tri bát giác, nàng đã đến chính giữa đại điện. Trong bức bích họa đầy màu sắc, tất cả yêu đều ngửa đầu nhìn trời.

Thiếu nữ theo ánh mắt của bọn họ nhìn lên trên, chỉ thấy một con rắn đốm hoa lớn, vắt ngang cả nóc điện, quang quẩn trên bầu trời của vạn yêu. Mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang, rắn lớn giương hai cánh, há to cái miệng như chậu máu! “A!”

Nàng không nhịn được kêu lên, lấy tay bịt miệng.

Chợt nghe có yêu cười nói: “Đừng sợ, chỉ là tranh vẽ mà thôi.”

Thiếu nữ sợ hãi: “Ai? Ai ở nơi nào!”

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy ở góc điện có đặt một chiếc thang mây, nối thẳng với nóc điện. Một thanh niên đứng trên thang, một tay cầm bút vẽ, tay còn lại cầm bảng pha màu, mỉm cười nhàn nhạt.

So với bích họa nguy nga hùng vĩ, kỳ quỷ dữ tợn sau lưng hắn, hắn tỏ ra thật bình thường, ôn hòa.

“Ngươi là họa sĩ trong cung điện Yêu Vương sao?” Thiếu nữ thở dốc, sắc mặt đỏ lên, không biết nên tán dương đối phương như thế nào, “Rất giống thật, ta bị dọa hết hồn. Ngươi thật lợi hại! Ngươi vẽ bao lâu rồi?”

“Ba năm. Ngươi là ai?”

“Ta là Tiểu Loan, ta có một tia huyết mạch phượng hoàng, tới đây vì Vạn Yêu Đại Hội hiến vũ.” Thiếu nữ như ở trong mộng mới tỉnh, khẩn trương nói, “Ta, vô tình xông vào đây, van xin ngươi đừng nói cho những yêu khác. Xông vào cấm địa, ta sẽ bị nhổ lông róc xương, đào lấy yêu đan…”

Vừa nói nàng vừa run lập cập.

Thanh niên hiền hòa cười cười: “Chim loan nhỏ, mau trở về đi.”

Thiếu nữ vội vã nói cảm ơn, cuối cùng liếc mắt nhìn bích họa nguy nga, hóa thành chim loan bay đi.

Chim loan bay trở về phòng ngủ, lo lắng đề phòng, cho đến tận khi màn đêm buông xuống, chắc chắn không có yêu nào đến tìm nàng phiền toái, mới hoàn toàn yên lòng, cảm kích lẩm bẩm:

“Không biết hắn tên là gì, thật là yêu tốt, hiền lành lại ôn nhu!”

Nàng nhắm mắt lại, hình ảnh về bích họa vạn yêu hiện lên trong đầu, khó mà xua tan.

Trong điện, nắng chiều nghiêng chếch, <Vạn Yêu Triều Bái Đồ> đã đến giai đọa trang trí bằng sơn vàng.

Một vị yêu vào điện, cách thanh niên mười trượng, kính cẩn quỳ rạp dưới đất: “Đại vương! Minh Nguyệt Hồ nhân gian truyền tới tin tức.”

Thanh niên vừa nghe, vừa đổi một cây bút vẽ khác, vì một con yêu điểm mắt. Bút vẽ trong tay hắn vững vàng có lực, tinh chuẩn không sai biệt chút nào:

“Biết rồi.”

Yêu tướng do dự, không dám cáo lui: “Nếu như Mạnh Tuyết Lý chưa chết, có lẽ sẽ tới Vạn Yêu Đại Hội phá rối. Vậy chúng ta…”

Trong mắt thanh niên hiện lên vẻ hoài niệm: “Ta thật hy vọng y có thể tới.”

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười dưới bức bích họa sơn vàng được ánh mặt trời chiếu vào, sáng ngời sạch sẽ, lời nói ra lại khiến yêu rợn cả tóc gáy:

“Da chồn giả, sao có thể sánh với da chồn thật?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện