Diệp Huyền nghiêm mặt:
- Làm Viện trưởng, mỗi ngày phải xử lý không biết bao nhiêu là chuyện, rất mệt mỏi. Còn làm Phó Viện trưởng, ngày ngày không cần làm gì cả, vô cùng thoải mái.
Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một hồi, cuối cùng có chút không tình nguyện.
- Phó Viện trưởng thì Phó Viện trưởng, dù sao cũng là Viện trưởng!
Diệp Huyền cười nói:
- Yên tâm, Thương Lan học viện ta rất vui, chúng ta đi!
Nói xong, hắn dẫn Thác Bạt Tiểu Yêu rời khu nhà hoang, tới Túy Tiên lâu.
Sau khi chiến một trận với Thương Mộc học viện, cả Thanh châu đã sớm sôi trào, nhưng bởi chuyện linh khí đột nhiên biến mất, bởi vậy không mấy người chú ý tới chuyện Diệp Huyền cùng Thương Mộc học viện, hiện tại, khắp Thanh châu đều đang rối loạn.
Võ giả có thể mượn tu luyện để đề cao tuổi thọ, nhưng nếu không có linh khí, cũng có nghĩa là không thể tu luyện, mà không thể tu luyện, cũng có nghĩa là không thể gia tăng tuổi thọ.
Không có linh khí, thực sự sẽ chết người a!
Thanh châu hiện tại, giá linh thạch tăng vọt, ba ngàn kim tệ cũng khó mua được một viên linh thạch.
Giá trị kim tệ lại giảm sút, linh thạch thì điên cuồng tăng trị, có thể nói, đồng tiền mạnh hiện của Thanh châu, chính là linh thạch.
Loạn thế tới, nhân tính rơi đầy đất, khắp các nơi xuất hiện cảnh cướp bóc, đồ sát…
Mà hiện tại, Diệp Huyền muốn mau chóng về Khương quốc.
Hai người tới Túy Tiên lâu, người tiếp đãi là một tên quản sự.
Quản sự hơi thi lễ với Diệp Huyền:
- Diệp công tử có gì sai bảo? Diệp Huyền nói:
- Chuẩn bị cho ta một chiếc vân thuyền, ta muốn lập tức về Khương quốc!
Quản sự gật nhẹ:
- Diệp công tử chờ một chút, ta lập tức đi chuẩn bị, nhiều nhất một khắc là được.
Diệp Huyền nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn bốn phía, như có điều suy nghĩ.
- Nghĩ gì vậy?
Diệp Huyền hỏi.
Thác Bạt Tiểu Yêu chạt tới trước mặt Diệp Huyền, nhỏ giọng nói:
- Túy Tiên lâu này rất có tiền, có muốn cướp một lượt không?
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đồng thời khẽ biến, hai người đồng thời biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã đứng bên ngoài Túy Tiên lâu, mà sau hai người, Túy Tiên lâu đã ầm ầm sụp đổ.
Trên mảnh phế tích Túy Tiên lâu, xuất hiện một nam tử khoác hắc bào, trong tay nắm một lão giả.
Chính là quản sự lúc trước!
Nam tử nhìn tên quản sự, nhếch miệng cười một tiếng:
- Lão tử từ Trung Thổ Thần Châu tới đây, ngươi lại nói với ta, Túy Tiên lâu chỉ có hai trăm vạn linh thạch? Ngươi nói đùa với ta sao?
Nói xong, tay hắn xiết lại, sắc mặt tên quản sự kia bắn đầu tím bầm, hô hấp khó khăn.
Lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:
- Vị huynh đệ này, nể mặt ta một chút, thả hắn được không?!
Nam tử mặc hắc bào nhìn Diệp Huyền, sau một khắc, tay phải xiết chặt.
Xoạt!
Cổ tên quản sự kia trực tiếp đứt đoạn.
Nam tử mặc hắc bào thả nhẹ, quản sự rơi trên đất, không còn khí tức. Mà bản thân hắn lại nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười mọt tiếng:
- Đã thả!
Chết!
Diệp Huyền đứng tại chỗ, yên lặng không nói.
Trong loạn thế, nếu không có thực lực quả thực chỉ có thể mặc người chém giết, sinh tử vinh nhục, không phải do bản thân khống chế.
Hiện thực đầy huyết tinh!
Đối diện, nam tử mặc hắc bào đánh giá nhìn Diệp Huyền, khóe miệng nhếch lên mỉa mai:
- Một tên mù lòa, cũng không biết bản thân thế nào, lại dám học đòi xen vào việc người khác? Không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên xông tới, trực tiếp lao tới chỗ Diệp Huyền.
Cùng lúc, Diệp Huyền cũng biến mất tại chỗ.
Một sợi kiếm quang chợt lóe.
Xùy!
Một tiếng da thịt bị cắt xé vang lên.
Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Huyền xuất hiện trước mặt nam tử hắc bào, mà nam tử mặc hắc bào lại xuất hiện đúng chỗ mà hắn vừa đứng.
Hai người khác nhau chừng năm sáu trượng!
Tay phải nam tử hắc bào đã biến mất, máu tươi phun ra như suối, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy lo lắng.
Mà Diệp Huyền lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là trong tay, đã bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm!
Diệp Huyền quay người nhìn nam tử mặc hắc bào, nam tử mặc hắc bào cũng quay ngừơi nhìn lại, đang muốn nói, một cái thiết chùy đã đột nhiên đạo tới!
Ầm!
Đầu nam tử mặc hắc bào lập tức nổ tung, trực tiếp tử vong.
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Ta còn chưa nói xong!
Thác Bạt Tiểu Yêu khẽ vẫy tay, thiết chùy bay trở lại trong tay, nhìn qua Diệp Huyền:
- Giờ ngươi cũng có thể nói a! Hơn nữa, hiện ngươi nói gì thì là cái đó, hắn căn bản không thể phản kháng.
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đi tới, nói khẽ:
- Ngươi không cảm thấy ta có chút bạo lực chứ?
Diệp Huyền im lặng, không phải có chút, mà là hết sức bạo lực, được chứ?
Thác Bạt Tiểu Yêu có chút bất đắc dĩ:
- Đại bá ta nói, một nữ hài ra ngoài, phải biết tự bảo vệ bản thân! Nếu không giả hung hăng một chút, rất dễ bị người bắt nạt. Cho nên, ta ra ngoài đều rất cẩn thận, chỉ cần phát hiện đối tượng có thể gây nguy hiểm cho ta, ta liền một búa đập chết kẻ đó, một búa không được thì hai búa, mãi tới khi đánh chết mới thôi!
Nàng nói rất chân thành, rõ ràng, trước giờ nàng đều làm vậy!
Diệp Huyền cười khổ không thôi, đừng thấy tiểu nha đầu này nhí nha nhí nhảnh, thực ra là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, nạp giới của nam tử mặc hắc bào vừa rồi lập tức bay tới tay, nhìn qua nạp giới, Diệp Huyền có chút ngoài ý muốn, trong này lại có tới hơn hai trăm vạn linh thạch, hơn nữa, còn có một thanh Minh kiếm! Các thứ khác cũng có rất nhiều, tính đại khái cũng được một hai ngàn vạn kim tệ.
Thu được không ít!
Diệp Huyền đem đồ chia cho Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức vui không ngậm nổi miệng, bởi nàng lại kiếm thêm một trăm vạn linh thạch!
Còn thanh Minh kiếm kia, đương nhiên thuộc về Diệp Huyền!
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu, người tới, chính là Lục lâu chủ của Túy Tiên lâu.
Giờ khắc này, trên người Lục lâu chủ đầy vết máu, hiển nhiên là bị thương.
Lục lâu chủ nhìn qua phế tích cách không xa, thần sắc âm lãnh, như nghĩ tới điều gì, nhìn Diệp Huyền:
- Đa tạ Diệp công tử xuất thủ tương trợ!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Lục lâu chủ:
- Tiền bối, Túy Tiên lâu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục lâu chủ gật đầu:
- Hẳn tiểu hữu cũng biết, giờ bản nguyên Thanh Thương giới đã bị hao tổn, đặc biệt là Thanh châu là nghiêm trọng nhất. Linh khí thiếu khuyết, rất nhiều người bắt đầu làm loạn. Có điều, Trung Thổ Thần Châu có Hộ Giới giả thủ hộ, nên lại không loạn như vậy, bởi vậy, rất nhiều người không dám trắng trợn làm bậy. Thế nhưng…
Nói tới đây, hắn lắc đầu thở dài:
- Thế nhưng, Thanh châu cùng Thương Lan châu lại không còn trật tự. Các thế lực, dong binh ở Trung Thổ Thần Châu đều đã đem mục tiêu nhắm tới Thanh châu cùng Thương Lan châu, bọn hắn muốn nhân loạn thế mà vơ vét một phen.
- Không phải Thanh châu cũng có Hộ Giới giả sao?
Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên hỏi.
- --------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
- Làm Viện trưởng, mỗi ngày phải xử lý không biết bao nhiêu là chuyện, rất mệt mỏi. Còn làm Phó Viện trưởng, ngày ngày không cần làm gì cả, vô cùng thoải mái.
Thác Bạt Tiểu Yêu nghĩ một hồi, cuối cùng có chút không tình nguyện.
- Phó Viện trưởng thì Phó Viện trưởng, dù sao cũng là Viện trưởng!
Diệp Huyền cười nói:
- Yên tâm, Thương Lan học viện ta rất vui, chúng ta đi!
Nói xong, hắn dẫn Thác Bạt Tiểu Yêu rời khu nhà hoang, tới Túy Tiên lâu.
Sau khi chiến một trận với Thương Mộc học viện, cả Thanh châu đã sớm sôi trào, nhưng bởi chuyện linh khí đột nhiên biến mất, bởi vậy không mấy người chú ý tới chuyện Diệp Huyền cùng Thương Mộc học viện, hiện tại, khắp Thanh châu đều đang rối loạn.
Võ giả có thể mượn tu luyện để đề cao tuổi thọ, nhưng nếu không có linh khí, cũng có nghĩa là không thể tu luyện, mà không thể tu luyện, cũng có nghĩa là không thể gia tăng tuổi thọ.
Không có linh khí, thực sự sẽ chết người a!
Thanh châu hiện tại, giá linh thạch tăng vọt, ba ngàn kim tệ cũng khó mua được một viên linh thạch.
Giá trị kim tệ lại giảm sút, linh thạch thì điên cuồng tăng trị, có thể nói, đồng tiền mạnh hiện của Thanh châu, chính là linh thạch.
Loạn thế tới, nhân tính rơi đầy đất, khắp các nơi xuất hiện cảnh cướp bóc, đồ sát…
Mà hiện tại, Diệp Huyền muốn mau chóng về Khương quốc.
Hai người tới Túy Tiên lâu, người tiếp đãi là một tên quản sự.
Quản sự hơi thi lễ với Diệp Huyền:
- Diệp công tử có gì sai bảo? Diệp Huyền nói:
- Chuẩn bị cho ta một chiếc vân thuyền, ta muốn lập tức về Khương quốc!
Quản sự gật nhẹ:
- Diệp công tử chờ một chút, ta lập tức đi chuẩn bị, nhiều nhất một khắc là được.
Diệp Huyền nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn bốn phía, như có điều suy nghĩ.
- Nghĩ gì vậy?
Diệp Huyền hỏi.
Thác Bạt Tiểu Yêu chạt tới trước mặt Diệp Huyền, nhỏ giọng nói:
- Túy Tiên lâu này rất có tiền, có muốn cướp một lượt không?
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc này, sắc mặt Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu đồng thời khẽ biến, hai người đồng thời biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã đứng bên ngoài Túy Tiên lâu, mà sau hai người, Túy Tiên lâu đã ầm ầm sụp đổ.
Trên mảnh phế tích Túy Tiên lâu, xuất hiện một nam tử khoác hắc bào, trong tay nắm một lão giả.
Chính là quản sự lúc trước!
Nam tử nhìn tên quản sự, nhếch miệng cười một tiếng:
- Lão tử từ Trung Thổ Thần Châu tới đây, ngươi lại nói với ta, Túy Tiên lâu chỉ có hai trăm vạn linh thạch? Ngươi nói đùa với ta sao?
Nói xong, tay hắn xiết lại, sắc mặt tên quản sự kia bắn đầu tím bầm, hô hấp khó khăn.
Lúc này, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:
- Vị huynh đệ này, nể mặt ta một chút, thả hắn được không?!
Nam tử mặc hắc bào nhìn Diệp Huyền, sau một khắc, tay phải xiết chặt.
Xoạt!
Cổ tên quản sự kia trực tiếp đứt đoạn.
Nam tử mặc hắc bào thả nhẹ, quản sự rơi trên đất, không còn khí tức. Mà bản thân hắn lại nhìn Diệp Huyền, nhếch miệng cười mọt tiếng:
- Đã thả!
Chết!
Diệp Huyền đứng tại chỗ, yên lặng không nói.
Trong loạn thế, nếu không có thực lực quả thực chỉ có thể mặc người chém giết, sinh tử vinh nhục, không phải do bản thân khống chế.
Hiện thực đầy huyết tinh!
Đối diện, nam tử mặc hắc bào đánh giá nhìn Diệp Huyền, khóe miệng nhếch lên mỉa mai:
- Một tên mù lòa, cũng không biết bản thân thế nào, lại dám học đòi xen vào việc người khác? Không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên xông tới, trực tiếp lao tới chỗ Diệp Huyền.
Cùng lúc, Diệp Huyền cũng biến mất tại chỗ.
Một sợi kiếm quang chợt lóe.
Xùy!
Một tiếng da thịt bị cắt xé vang lên.
Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Huyền xuất hiện trước mặt nam tử hắc bào, mà nam tử mặc hắc bào lại xuất hiện đúng chỗ mà hắn vừa đứng.
Hai người khác nhau chừng năm sáu trượng!
Tay phải nam tử hắc bào đã biến mất, máu tươi phun ra như suối, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy lo lắng.
Mà Diệp Huyền lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là trong tay, đã bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm!
Diệp Huyền quay người nhìn nam tử mặc hắc bào, nam tử mặc hắc bào cũng quay ngừơi nhìn lại, đang muốn nói, một cái thiết chùy đã đột nhiên đạo tới!
Ầm!
Đầu nam tử mặc hắc bào lập tức nổ tung, trực tiếp tử vong.
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó nhìn Thác Bạt Tiểu Yêu:
- Ta còn chưa nói xong!
Thác Bạt Tiểu Yêu khẽ vẫy tay, thiết chùy bay trở lại trong tay, nhìn qua Diệp Huyền:
- Giờ ngươi cũng có thể nói a! Hơn nữa, hiện ngươi nói gì thì là cái đó, hắn căn bản không thể phản kháng.
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên đi tới, nói khẽ:
- Ngươi không cảm thấy ta có chút bạo lực chứ?
Diệp Huyền im lặng, không phải có chút, mà là hết sức bạo lực, được chứ?
Thác Bạt Tiểu Yêu có chút bất đắc dĩ:
- Đại bá ta nói, một nữ hài ra ngoài, phải biết tự bảo vệ bản thân! Nếu không giả hung hăng một chút, rất dễ bị người bắt nạt. Cho nên, ta ra ngoài đều rất cẩn thận, chỉ cần phát hiện đối tượng có thể gây nguy hiểm cho ta, ta liền một búa đập chết kẻ đó, một búa không được thì hai búa, mãi tới khi đánh chết mới thôi!
Nàng nói rất chân thành, rõ ràng, trước giờ nàng đều làm vậy!
Diệp Huyền cười khổ không thôi, đừng thấy tiểu nha đầu này nhí nha nhí nhảnh, thực ra là một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền khẽ vẫy tay phải, nạp giới của nam tử mặc hắc bào vừa rồi lập tức bay tới tay, nhìn qua nạp giới, Diệp Huyền có chút ngoài ý muốn, trong này lại có tới hơn hai trăm vạn linh thạch, hơn nữa, còn có một thanh Minh kiếm! Các thứ khác cũng có rất nhiều, tính đại khái cũng được một hai ngàn vạn kim tệ.
Thu được không ít!
Diệp Huyền đem đồ chia cho Thác Bạt Tiểu Yêu, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức vui không ngậm nổi miệng, bởi nàng lại kiếm thêm một trăm vạn linh thạch!
Còn thanh Minh kiếm kia, đương nhiên thuộc về Diệp Huyền!
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cùng Thác Bạt Tiểu Yêu, người tới, chính là Lục lâu chủ của Túy Tiên lâu.
Giờ khắc này, trên người Lục lâu chủ đầy vết máu, hiển nhiên là bị thương.
Lục lâu chủ nhìn qua phế tích cách không xa, thần sắc âm lãnh, như nghĩ tới điều gì, nhìn Diệp Huyền:
- Đa tạ Diệp công tử xuất thủ tương trợ!
Diệp Huyền đi tới trước mặt Lục lâu chủ:
- Tiền bối, Túy Tiên lâu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lục lâu chủ gật đầu:
- Hẳn tiểu hữu cũng biết, giờ bản nguyên Thanh Thương giới đã bị hao tổn, đặc biệt là Thanh châu là nghiêm trọng nhất. Linh khí thiếu khuyết, rất nhiều người bắt đầu làm loạn. Có điều, Trung Thổ Thần Châu có Hộ Giới giả thủ hộ, nên lại không loạn như vậy, bởi vậy, rất nhiều người không dám trắng trợn làm bậy. Thế nhưng…
Nói tới đây, hắn lắc đầu thở dài:
- Thế nhưng, Thanh châu cùng Thương Lan châu lại không còn trật tự. Các thế lực, dong binh ở Trung Thổ Thần Châu đều đã đem mục tiêu nhắm tới Thanh châu cùng Thương Lan châu, bọn hắn muốn nhân loạn thế mà vơ vét một phen.
- Không phải Thanh châu cũng có Hộ Giới giả sao?
Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên hỏi.
- --------------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Danh sách chương