Diệp Huyền trầm tư một hồi, nói:
- Tiểu Yêu, linh mạch này rất quan trọng với ta, thế này đi, linh mạch cho ta, thứ còn lại, giao cho ngươi.
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu:
- Quan trọng với ngươi, vậy cho ngươi đi! Còn lại, chúng ta chia đều. Dù sao, trong nhà ta cũng có rất nhiều thứ này, ta cũng không thiếu. Hơn nữa, nếu không phải ngươi, ta căn bản không lấy được nhiều đồ tốt như vậy!
Nói xong, nàng đem đồ lấy được từ Thương Mộc học viện chia cho Diệp Huyền một nửa.
Hiện tại, chỉ riêng Kim tệ, Diệp Huyền dã có chừng hai mươi ức, linh thạch một ngàn ba trăm vạn, hai cuốn Thiên giai võ kỹ, một quyển Thiên giai công pháp, tám quyển địa giaii võ kỹ, hai kiện Chân khí, có điều, hai kiện chân khí này không có kiếm, mà là một thương một đao.
Trừ đó ra, có sáu kiện Minh khí, năm mươi kiện cực phẩm Linh khí!
Còn có hai mươi bộ trang bị Hắc Diễm kỵ!
Giàu to!
Đối với hắn mà nói, quả thực là giàu to rồi, những thứ này, đủ để đẩy hắn tới Ngự Pháp cảnh!
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng vui tới nở hoa, mặc dù nàng không thiếu tiền dùng, nhưng những thứ này có giá trị không nhỏ, dù là gia tộc nàng, muốn lấy ra nhiều như vậy cũng không dễ dàng, hiện tại, nàng đạt được nhiều như thế, về gia tộc cũng có thể uy phong một phen!
Sở dĩ nàng ra ngoài, chính là bởi lão cha nàng thường nói nàng phá của!
Mà giờ, trước khi tới Ngự Pháp cảnh, nàng đã không cần phải lấy tiền của nhà!
Cảm giác thành tựu!
Đối với Thác Bạt Tiểu Yêu mà nói, nàng rất thích cảm giác thành tựu này!
Đuổi Thác Bạt Tiểu Yêu đi, Diệp Huyền bắt đầu kiểm tra tình huống của bản thân.
Lúc trước, hắn bị Tả viện sứ đáng trọng thương, Linh Tú kiếm bị đánh nát, một khắc này, kỳ thực hắn đã tương đương với người bình thường. Có điều, sau khi tu vi mất sạch, hắn lại hiểu một việc.
Kiếm tu, không có kiếm thì không phải Kiếm tu sao? Đây là lời nữ tử thần bí hỏi hắn, lúc trước, hắn cũng đã trả lời lại. Nhưng hắn biết, kỳ thực hắn chỉ hiểu mặt ngoài câu nói này, bản chất trong đó, bao hàm thứ gì đó không đơn giản, không phải hắn hiện tại có thể lý giải.
Bởi nữ tử thần bí quá mạnh, hắn không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để có thể hình dung, mà nàng, không dùng kiếm, lại vẫn mạnh mẽ như thế!
Bất kể là tu đạo nào, kỳ thực, đều là tu tâm!
Hiểu rõ nội tâm, làm theo nội tâm, hàng phục nội tâm!
Đương nhiên, câu nói này thì đơn giản, nhưng muốn làm theo, sao mà khó!
Trên giường, Diệp Huyền lắc đầu thở dài, giờ phút này hắn mới phát hiện, Kiếm đạo chi lộ, còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng, khó hơn nhiều.
Mà điều hắn hiện có thể làm, kỳ thực không phải nghĩ tới Đại Đạo tương lai, mà là đi con đường trước mắt, đây mới là thứ quan trọng nhất!
Lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên tới, nhìn qua Diệp Huyền nằm trên giường, cười nói:
- Diệp Quốc sĩ, đỡ hơn rồi chứ?
Diệp Huyền ngồi dậy, nhẹ vỗ hai chân tê tê:
- Nếu Liên cô nương có chuyện cần nói, vậy trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Liên Vạn Lý nhẹ nhàng đi tới ghế mềm đối diện Diệp Huyền, ngồi xuống bắt chéo hai chân, nhẹ đặt đầu lên gối, rất ưu nhã! Nhìn Diệp Huyền đầy hòa ái:
- Diệp Quốc sĩ, hiện thấy thế nào?
Diệp Huyền:
- Liên cô nương, có việc cứ nói?
Hắn đã nhìn rõ, nữ nhân trước mắt này tuyệt không phải đèn dầu cạn, đừng thấy nàng hòa ái dễ gần, thực chất là kẻ ăn người không nhả xương.
Liên Vạn Lý nghiêm mặt nói:
- Có vẻ như Diệp Quốc sĩ hiểu lầm điều gì đó!
- Không không!
Diệp Huyền lắc đầu:
- Liên cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, ta nào dám hiểu làm? Nếu Liên cô nương có chuyện, vậy mời nói thẳng.
Liên Vạn Lý mỉm cười:
- Cũng tốt, ta không lãng phí thời gian. Trong hai ngày Diệp Quốc sĩ hôn mê, hẳn là không biết tình hình hiện tại của Thanh châu. Bản nguyên Thanh châu bị tổn thương, linh khí Thanh châu hiện đang không khô kiệt, theo ta được biết, Khương quốc ngươi đã có mấy tòa thành cạn linh khí, trong đó còn có mấy tòa thành náo loạn.
Diệp Huyền yên lặng.
Bản nguyên bị tổn thương, khỏi phải nói, chính bởi một kiếm của nữ nhân thần bí.
Nàng nói muốn một kiếm diệt thế, không phải nói đùa!
Diệp Huyền lắc đầu cười khổ, giờ nghĩ lại mà có chút sợ, nếu lúc ấy hắn không ngăn cản, không thể nghi ngờ, Thanh châu sẽ trực tiếp bị một kiếm của nàng đánh nát.
Kiếm tiên tỷ tỷ này, tính tình quá nóng nảy!
Liên Vạn Lý đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Huyền, nghiêm mặt nói:
- Diệp Quốc sĩ, Thanh châu đã như thế, sau này còn có thể xuất hiện rất nhiều bạo loạn. Trong lúc nguy cấp này, mong Diệp Quốc sĩ đứng ra, cứu vớt thiên hạ thương sinh. Bổn vương, đại biểu ngàn tỷ sinh linh Thanh châu cảm tạ Diệp Quốc sĩ…
Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu, cắt ngang lời Liên Vạn Lý:
- Cứu vớt thiên hạ thương sinh? Liên cô nương, ta có nói ta muốn cứu thiên hạ thương sinh sao?
Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn lại:
- Ngươi không muốn cứu vớt thiên hạ thương sinh?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Liên cô nương, Diệp mỗ chỉ là một Kiếm tu Thông U cảnh nho nhỏ, thiên hạ thương sinh này, nào tới phiên Diệp mỗ cứu. Đợi thương thế ta lành, ta sẽ trở lại Khương quốc, còn náo động trong Khương quốc, không nhọc Liên cô nương quan tâm, chúng ta có thể tự xử lý tốt!
Liên Vạn Lý ngồi xuống, không nói, hai tay vưn ra, một quả táo ngoài mấy trượng liền bay tới, cắn một cái, lãnh đạm nói:
- Diệp quốc sịw, sợ là không xứng với hai chữ “Quốc sĩ”!
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là Quốc sĩ Khương quốc, không phải Quốc sĩ Đại Vân đế quốc!
Liên Vạn Lý nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Sở dĩ Thanh châu gặp cảnh này, đều là bởi Diệp Quốc sĩ mà tới, chẳng lẽ Diệp Quốc sĩ không có nửa phần trắc ẩn?
Diệp Huyền cười nói:
- Nguyên nhân chuyện này, có vẻ như là vì Thương Mộc học viện cùng Ám giới thì phải, nếu Liên cô nương còn nói mấy lời nói nhảm vô ích, như vậy chỉ khiến Diệp mỗ xem nhẹ Liên cô nương.
Liên Vạn Lý đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Không chỉ Thanh châu, toàn bộ Thanh Thương giới đều sẽ xuất hiện náo động, theo tin tức ta đạt được, rất nhiều dong binh cùng thế lực Trung Thổ Thần Châu đã tới Thanh châu, nhưng người này đều tới để cướp đoạt.
Nói tới đây, nàng đột nhiên ôm lấy hai vai Diệp Huyền, có chút hưng phấn nói:
- Nếu bọn hắn tới cướp đoạt chúng ta, vì sao chúng ta không thể cướp đoạt bọn hắn? Ngươi ta hợp lại, chúng ta trực đảo Trung Thổ Thần Châu, nhất thống Thanh Thương giới.
Diệp Huyền đang muốn nói, đội nhiên nơi nào đó của hạ thân nhô lên, cùng lúc, huyết mạch toàn thân phồng lên!
Toàn thân sung huyết!
Trong nháy mắt, đại não trống rỗ, ôm chặt lấy Liên Vạn Lý, trực tiếp đè nàng dưới thân, mà quần áo của hắn cùng Liên Vạn Lý, nháy bắt bị nhiệt lượng trên người hắn phát ra đốt thành tro bụi.
- --------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
- Tiểu Yêu, linh mạch này rất quan trọng với ta, thế này đi, linh mạch cho ta, thứ còn lại, giao cho ngươi.
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu:
- Quan trọng với ngươi, vậy cho ngươi đi! Còn lại, chúng ta chia đều. Dù sao, trong nhà ta cũng có rất nhiều thứ này, ta cũng không thiếu. Hơn nữa, nếu không phải ngươi, ta căn bản không lấy được nhiều đồ tốt như vậy!
Nói xong, nàng đem đồ lấy được từ Thương Mộc học viện chia cho Diệp Huyền một nửa.
Hiện tại, chỉ riêng Kim tệ, Diệp Huyền dã có chừng hai mươi ức, linh thạch một ngàn ba trăm vạn, hai cuốn Thiên giai võ kỹ, một quyển Thiên giai công pháp, tám quyển địa giaii võ kỹ, hai kiện Chân khí, có điều, hai kiện chân khí này không có kiếm, mà là một thương một đao.
Trừ đó ra, có sáu kiện Minh khí, năm mươi kiện cực phẩm Linh khí!
Còn có hai mươi bộ trang bị Hắc Diễm kỵ!
Giàu to!
Đối với hắn mà nói, quả thực là giàu to rồi, những thứ này, đủ để đẩy hắn tới Ngự Pháp cảnh!
Thác Bạt Tiểu Yêu cũng vui tới nở hoa, mặc dù nàng không thiếu tiền dùng, nhưng những thứ này có giá trị không nhỏ, dù là gia tộc nàng, muốn lấy ra nhiều như vậy cũng không dễ dàng, hiện tại, nàng đạt được nhiều như thế, về gia tộc cũng có thể uy phong một phen!
Sở dĩ nàng ra ngoài, chính là bởi lão cha nàng thường nói nàng phá của!
Mà giờ, trước khi tới Ngự Pháp cảnh, nàng đã không cần phải lấy tiền của nhà!
Cảm giác thành tựu!
Đối với Thác Bạt Tiểu Yêu mà nói, nàng rất thích cảm giác thành tựu này!
Đuổi Thác Bạt Tiểu Yêu đi, Diệp Huyền bắt đầu kiểm tra tình huống của bản thân.
Lúc trước, hắn bị Tả viện sứ đáng trọng thương, Linh Tú kiếm bị đánh nát, một khắc này, kỳ thực hắn đã tương đương với người bình thường. Có điều, sau khi tu vi mất sạch, hắn lại hiểu một việc.
Kiếm tu, không có kiếm thì không phải Kiếm tu sao? Đây là lời nữ tử thần bí hỏi hắn, lúc trước, hắn cũng đã trả lời lại. Nhưng hắn biết, kỳ thực hắn chỉ hiểu mặt ngoài câu nói này, bản chất trong đó, bao hàm thứ gì đó không đơn giản, không phải hắn hiện tại có thể lý giải.
Bởi nữ tử thần bí quá mạnh, hắn không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để có thể hình dung, mà nàng, không dùng kiếm, lại vẫn mạnh mẽ như thế!
Bất kể là tu đạo nào, kỳ thực, đều là tu tâm!
Hiểu rõ nội tâm, làm theo nội tâm, hàng phục nội tâm!
Đương nhiên, câu nói này thì đơn giản, nhưng muốn làm theo, sao mà khó!
Trên giường, Diệp Huyền lắc đầu thở dài, giờ phút này hắn mới phát hiện, Kiếm đạo chi lộ, còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng, khó hơn nhiều.
Mà điều hắn hiện có thể làm, kỳ thực không phải nghĩ tới Đại Đạo tương lai, mà là đi con đường trước mắt, đây mới là thứ quan trọng nhất!
Lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên tới, nhìn qua Diệp Huyền nằm trên giường, cười nói:
- Diệp Quốc sĩ, đỡ hơn rồi chứ?
Diệp Huyền ngồi dậy, nhẹ vỗ hai chân tê tê:
- Nếu Liên cô nương có chuyện cần nói, vậy trực tiếp đi vào vấn đề đi.
Liên Vạn Lý nhẹ nhàng đi tới ghế mềm đối diện Diệp Huyền, ngồi xuống bắt chéo hai chân, nhẹ đặt đầu lên gối, rất ưu nhã! Nhìn Diệp Huyền đầy hòa ái:
- Diệp Quốc sĩ, hiện thấy thế nào?
Diệp Huyền:
- Liên cô nương, có việc cứ nói?
Hắn đã nhìn rõ, nữ nhân trước mắt này tuyệt không phải đèn dầu cạn, đừng thấy nàng hòa ái dễ gần, thực chất là kẻ ăn người không nhả xương.
Liên Vạn Lý nghiêm mặt nói:
- Có vẻ như Diệp Quốc sĩ hiểu lầm điều gì đó!
- Không không!
Diệp Huyền lắc đầu:
- Liên cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, ta nào dám hiểu làm? Nếu Liên cô nương có chuyện, vậy mời nói thẳng.
Liên Vạn Lý mỉm cười:
- Cũng tốt, ta không lãng phí thời gian. Trong hai ngày Diệp Quốc sĩ hôn mê, hẳn là không biết tình hình hiện tại của Thanh châu. Bản nguyên Thanh châu bị tổn thương, linh khí Thanh châu hiện đang không khô kiệt, theo ta được biết, Khương quốc ngươi đã có mấy tòa thành cạn linh khí, trong đó còn có mấy tòa thành náo loạn.
Diệp Huyền yên lặng.
Bản nguyên bị tổn thương, khỏi phải nói, chính bởi một kiếm của nữ nhân thần bí.
Nàng nói muốn một kiếm diệt thế, không phải nói đùa!
Diệp Huyền lắc đầu cười khổ, giờ nghĩ lại mà có chút sợ, nếu lúc ấy hắn không ngăn cản, không thể nghi ngờ, Thanh châu sẽ trực tiếp bị một kiếm của nàng đánh nát.
Kiếm tiên tỷ tỷ này, tính tình quá nóng nảy!
Liên Vạn Lý đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Huyền, nghiêm mặt nói:
- Diệp Quốc sĩ, Thanh châu đã như thế, sau này còn có thể xuất hiện rất nhiều bạo loạn. Trong lúc nguy cấp này, mong Diệp Quốc sĩ đứng ra, cứu vớt thiên hạ thương sinh. Bổn vương, đại biểu ngàn tỷ sinh linh Thanh châu cảm tạ Diệp Quốc sĩ…
Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu, cắt ngang lời Liên Vạn Lý:
- Cứu vớt thiên hạ thương sinh? Liên cô nương, ta có nói ta muốn cứu thiên hạ thương sinh sao?
Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn lại:
- Ngươi không muốn cứu vớt thiên hạ thương sinh?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Liên cô nương, Diệp mỗ chỉ là một Kiếm tu Thông U cảnh nho nhỏ, thiên hạ thương sinh này, nào tới phiên Diệp mỗ cứu. Đợi thương thế ta lành, ta sẽ trở lại Khương quốc, còn náo động trong Khương quốc, không nhọc Liên cô nương quan tâm, chúng ta có thể tự xử lý tốt!
Liên Vạn Lý ngồi xuống, không nói, hai tay vưn ra, một quả táo ngoài mấy trượng liền bay tới, cắn một cái, lãnh đạm nói:
- Diệp quốc sịw, sợ là không xứng với hai chữ “Quốc sĩ”!
Diệp Huyền cười nói:
- Ta là Quốc sĩ Khương quốc, không phải Quốc sĩ Đại Vân đế quốc!
Liên Vạn Lý nhìn thẳng Diệp Huyền:
- Sở dĩ Thanh châu gặp cảnh này, đều là bởi Diệp Quốc sĩ mà tới, chẳng lẽ Diệp Quốc sĩ không có nửa phần trắc ẩn?
Diệp Huyền cười nói:
- Nguyên nhân chuyện này, có vẻ như là vì Thương Mộc học viện cùng Ám giới thì phải, nếu Liên cô nương còn nói mấy lời nói nhảm vô ích, như vậy chỉ khiến Diệp mỗ xem nhẹ Liên cô nương.
Liên Vạn Lý đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Không chỉ Thanh châu, toàn bộ Thanh Thương giới đều sẽ xuất hiện náo động, theo tin tức ta đạt được, rất nhiều dong binh cùng thế lực Trung Thổ Thần Châu đã tới Thanh châu, nhưng người này đều tới để cướp đoạt.
Nói tới đây, nàng đột nhiên ôm lấy hai vai Diệp Huyền, có chút hưng phấn nói:
- Nếu bọn hắn tới cướp đoạt chúng ta, vì sao chúng ta không thể cướp đoạt bọn hắn? Ngươi ta hợp lại, chúng ta trực đảo Trung Thổ Thần Châu, nhất thống Thanh Thương giới.
Diệp Huyền đang muốn nói, đội nhiên nơi nào đó của hạ thân nhô lên, cùng lúc, huyết mạch toàn thân phồng lên!
Toàn thân sung huyết!
Trong nháy mắt, đại não trống rỗ, ôm chặt lấy Liên Vạn Lý, trực tiếp đè nàng dưới thân, mà quần áo của hắn cùng Liên Vạn Lý, nháy bắt bị nhiệt lượng trên người hắn phát ra đốt thành tro bụi.
- --------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Danh sách chương