Edit: Trúc
“Buông nàng ra!!” Hiên Hoa đột nhiên tru lên, nhào về phía Tần Phượng.
Trong miệng Ngưng Hoa niệm quyết, cả người Hiên Hoa đều bắt đầu co rút đau đớn.
Hắn là linh sủng của nàng ta, hắn căn bản không xâm phạm được nàng ta. Nàng ta không thích hắn phản kháng, cho nên muốn trừng trị hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hình người hắn đau đớn hóa thân thành rồng, rít gào dùng đuôi rồng quăng quật quanh người, hung hăng đánh về phía nam nhân đang rút phượng tủy của Tần Phượng. Ngưng Hoa mặt mày lạnh lùng, một đạo ánh sáng nháy mắt hóa thành roi vàng, trực tiếp đánh ở trên người hắn, trực tiếp đánh hắn văng vào núi sâu.
Một roi kia mang theo toàn bộ tu vi của tu sĩ Hợp Thể kỳ, nàng ta là chủ nhân của hắn, nàng ta đánh vào trên người hắn, lực đạo nháy mắt sẽ hóa thành mấy chục lần. Tuy Hiên Hoa là thân rồng, cũng không chịu nổi bị trọng thương.
Máu từ da thịt hắn thấm ra, hắn gian nan đứng lên, tiếp tục vọt về phía Tần Phượng.
Lần này Ngưng Hoa không lưu tình chút nào, trực tiếp dùng thừng trói chặt hắn, treo lên, dùng dây mây đánh hắn.
Những cái dây mây đó mang theo tà khí mà hắn vốn sợ hãi, đánh vào trên người hắn rung động lách tách, lóe lên từng tia lửa điện. Hắn liều mạng giãy giụa, nhìn những người đó mổ bụng Tần Phượng ra, từ trong người nàng đào nguyên đan, từ cột sống nàng rút phượng tủy.
Tiểu cô nương vẫn luôn kiêu ngạo kia, từ lúc bắt đầu lớn tiếng chửi bậy, chậm rãi biến thành kêu rên, sau đó thấp giọng khóc thút thít, nức nở.
Âm thanh này từng tiếng từng tiếng đạp vào trong lòng hắn.
Là hắn hại nàng...
Nhìn những tu sĩ dùng thủ đoạn, nhìn mặt mày Ngưng Hoa lạnh nhạt, cuối cùng hắn đã biết.
Hắn cùng những người này, trước sau vẫn khác nhau.
Bọn họ là người, hắn là thú. Cho dù hắn có thể biến thành người, nhưng hắn giống Tần Phượng, hắn có nội đan, hắn có long tủy long cốt. Có một ngày, hắn cũng sẽ giống Tần Phượng, bị bọn họ đào đan rút tủy, lột da rút gân như thế.
Vì thế hắn không nhịn được khóc lên. Từng tiếng rồng kêu rên, vang vọng sơn dã. Dưới bầu trời bắt đầu mưa to tầm tã, Ngưng Hoa đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Đây là dáng vẻ thương tâm mà hắn chưa bao giờ có.
Sau một lúc, tất cả mọi chuyện cũng đã kết thúc. Tần Phượng xụi lơ trên mặt đất bị bọn họ nhốt vào một cái lồng sắt mang đi, trên núi chỉ còn lại có Ngưng Hoa cùng Hiên Hoa.
Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, dường như muốn nói gì đó, nhưng mà nàng ta hơi hơi há miệng lại chỉ nói: “Về sau, ngươi có thể an bình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“An bình?” Hiên Hoa nghe thế, ngẩn người, sau đó điên cuồng cười lên: “Cái gì là an bình? Như thế nào là an bình?!! Ngươi cho ta rượu, ta cho rằng ngươi thật lòng muốn ta cùng nàng ấy hòa hảo! Ta tin ngươi, ta tin ngươi như vậy!!”
Đuôi rồng hung hăng chụp đánh vào cột sáng hóa thành nhà giam, rít gào: “Ngưng Hoa, các ngươi không phải tu đạo! Các ngươi là tu Ma! Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Báo ứng!”
Nghe Hiên Hoa nói vậy, Ngưng Hoa không có có biểu tình gì. Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng ta mang theo ý cười miệt thị trời đất: “Tu Ma? Tu Đạo hay tu Ma, chỉ cần có thể cho chúng ta trường sinh, thì có gì mà không thể?”
“Thiên địa bất nhân, thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, còn có thể oán ta tàn nhẫn độc ác à?!”
Nghe được lời nàng ta nói, Hiên Hoa đột nhiên kinh sợ, hắn ngơ ngác nhìn người lạnh nhạt trước mặt, chậm rãi nhớ lại năm đó nàng ta ôn hòa tươi cười.
Không giống nhau...
Đây không phải Ngưng Hoa.
Đây không phải Ngưng Hoa!
“Ngưng Hoa đâu?!” Hiên Hoa đột nhiên vọt tới bên cạnh nhà giam, hung hăng va vào nhà giam: “Ngươi trả Ngưng Hoa cho ta! Trả cho ta!”
Ngưng Hoa không nói lời nào, mím chặt môi. Hiên Hoa bị đâm cho máu tươi đầm đìa, hắn khóc thét hóa thành hình người, quỳ trên mặt đất, đau khóc thành tiếng.
“Ngươi trả nàng lại cho ta...” Hắn vươn bàn tay máu tươi đầm đìa: “Trả lại cho ta đi!”
Ngưng Hoa nhìn biểu tình gần như tuyệt vọng của hắn, không có nửa phần xúc động, dùng lời lạnh nhạt nói: “Sau ít ngày nữa, chúng ta cùng yêu tu tử chiến một trận, tu sĩ cấp cao đều cần đột phá. Long cốt phượng tủy đều tiên vật tuyệt đỉnh chỉ cần một chút là có thể làm chúng ta đột phá Hợp Thể kỳ đến Đại Thừa kỳ.”
“Ta đã cùng bọn họ thương lượng, hiện giờ ngươi vì bắt sống phượng hoàng lập được công lao lớn, ngày sau, bọn họ sẽ không đánh chủ ý lên ngươi nữa.”
Hiên Hoa không có trả lời nàng ta, hắn quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cười, nắm lấy song nhà giam, khàn khàn nói: “Ta muốn Ngưng Hoa. Ngươi đi đi, ta muốn Ngưng Hoa.”
Ngưng Hoa cuối cùng lộ ra vẻ không đành lòng, nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn mặt mày Hiên Hoa tràn đầy máu tươi, chậm rãi nói: “Hiên Hoa, người đều sẽ thay đổi. Hiện giờ ta đã là trưởng một môn phái, Ngưng Hoa đạo quân, ngươi cũng nên trưởng thành.”
Hiên Hoa cười ha ha, giống như một đứa trẻ ngốc. Ngưng Hoa thở dài, đạp mưa to tầm tã, xoay người rời đi. Chờ nàng ta đi xa, Hiên Hoa rốt cuộc thu lại nụ cười.
Nước mưa xối vào miệng vết thương, đặc biệt, đặc biệt đau.
Ngày đó mưa to một ngày một đêm, miệng vết thương trên thân rồng đều rất nhanh liền, Hiên Hoa lẳng lặng nằm ở nhà giam, dùng thần thức thăm dò cả ngọn núi, rốt cuộc tìm được Tần Phượng ở trong phòng một tu sĩ. Tần Phượng bị hắn ta nhốt ở lồng sắt, hắn ta hơi say, đang ở dùng lửa đốt Tần Phượng, muốn biết có phải phượng hoàng thật sự có thể dục hỏa trùng sinh không.
Hiên Hoa tìm được Ngưng Hoa đang ngủ, lập tức tập trung tất cả sức lực, đột phá nhà giam, trực tiếp vọt tới chỗ ở của tu sĩ kia. Nhìn Tần Phượng đang bị liệt hỏa đốt đến thét chói tai, Hiên Hoa trong cơn giận dữ, trực tiếp lao xuống, vào lúc đối phương không kịp đề phòng, một ngụm nuốt tu sĩ kia vào bụng, ngay sau đó ôm lấy Tần Phượng vào trong ngực xông ra ngoài.
Lúc hắn lao ra đã đánh động các tu sĩ gần đó, Tần Phượng ghé vào trên lưng hắn, giữ chặt sừng rồng, xem hắn bay lên không vạn dặm, những tu sĩ đó đuổi theo, vô số ánh sáng đập vào trên người hắn. Hắn một đường vừa gầm vừa đánh, mở một đường máu.
Hắn chạy trốn cực nhanh, rất nhanh cũng chỉ dư lại mấy tu sĩ đuổi theo. Đây đều là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, hắn thấy đã bay xa, dứt khoát thả Tần Phượng xuống dưới.
“Ta báo thù cho ngươi.”
Lúc này, hắn dùng chính là long ngữ.
Hắn luôn luôn không nói long ngữ, bởi vì trước sau từ trong xương cốt hắn vẫn cảm thấy, hắn là con người.
Nhưng mà giờ khắc này, cuối cùng hắn đã cảm thấy mình là một con rồng.
Tần Phượng ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hiên Hoa xông thẳng lên, chém giết những tu sĩ đó.
Pháp thuật của những tu sĩ đó đánh xuyên qua thân thể hắn, máu loãng từ bầu trời rơi xuống, giống như là mưa máu. Hắn phát ra từng trận tiếng than khóc, lại vẫn không dừng lại trận giết chóc này.
Mãi đến cuối cùng, tất cả tu sĩ đều bị hắn chém giết hầu như không còn, Hiên Hoa mới dừng lại, hóa thành hình người, che miệng vết thương ở bụng, lảo đảo đi tới bên người Tần Phượng.
“Tiểu phượng,” Hắn nửa ngồi xổm trước người nàng, gian nan nhìn nàng: “Thật xin lỗi.”
Tần Phượng không nói chuyện, nàng mím chặt môi. Hiên Hoa cười cười, hắn nâng tay lên, vuốt ve sợi tóc của nàng, ôn hòa nói: “Thật sự xin lỗi. Ta không nghĩ tới nàng ta sẽ ra tay với ngươi, ta không nghĩ tới hóa ra lòng người thật sự có thể đáng sợ thành như vậy.”
“Tiểu phượng,” Hắn nói, duỗi tay móc vào trong bụng mình, tay không đào nguyên đan ra.
Cái đó thật là quá mức đau đớn, nhưng mà hắn lại không dám lên tiếng.
Tần Phượng biến sắc, hắn dùng một cái định thân quyết cố định nàng, mang theo nguyên đan bị hắn dùng bàn tay máu tươi đầm đìa đào ra, để vào bụng Tần Phượng. Tần Phượng run rẩy nói: “Hiên Hoa... Đừng như vậy...”
“Thật xin lỗi... Tiểu phượng,” Mặt Hiên Hoa tái nhợt, nhìn nguyên đan dung hợp vào trong bụng nàng, khàn khàn chậm rãi nói: “Đây là... Ta thiếu ngươi. Tuy rằng ta còn chưa trả hết cho ngươi. Nhưng mà... Ta vẫn hy vọng xa vời... Ngươi có thể thông cảm cho ta.”
“Ta không muốn hại ngươi,” Hắn nâng lên tay, bàn tay máu tươi đầm đìa mơn trớn nước mắt không ngừng lăn xuống trên mặt nàng, khàn khàn nói: “Ngươi chính là muội muội ruột thị trong lòng ta. Tuy rằng ngày thường ta tỏ vẻ rất ghét bỏ ngươi, nhưng mà tiểu phượng đời này của, ta cũng chỉ cùng hai người ở chung. Một là Ngưng Hoa, nàng ta nuôi ta lớn, dạy ta biết yêu, là đối tượng ta yêu say đắm. Một người khác, chính là ngươi.”
“Ngươi là tiểu muội muội trong lòng ta, ta là rồng, ngươi là phượng hoàng, chúng ta đều là thần trời sinh. Ta hy vọng ngươi, có thể cả đời điêu ngoa tùy hứng... Không hiểu thế sự.”
“Ngươi nói đúng...” Hắn suy yếu cười: “Thần tộc cao quý như chúng ta... Sao có thể, cúi đầu.... Với những con kiến hôi kia.”
Tần Phượng không nói lời nào, chỉ biết khóc.
Nàng nhìn đôi mắt Hiên Hoa, vừa dịu dàng vừa sáng ngời. Thật ra nàng không quá hiểu, nàng không hiểu nàng với Hiên Hoa rốt cuộc là tình cảm gì. Nàng chỉ biết, từ lúc nàng vừa sinh ra, truyền thừa đã nói cho nàng, người này bạn lữ cả đời của nàng.
Hắn là chú định, cho nên tất cả nàng đều có thể học.
Hắn không cần cùng nàng ở bên nhau, bởi vì hắn nói, chỉ có người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, vậy nàng đi học yêu hắn.
Nhưng khi hắn đào nguyên đan cho nàng, dịu dàng nói: “Ngươi là tiểu muội muội trong lòng ta.” Khi đó, từ trong lòng nàng lại cảm thấy, hắn thật sự chỉ là nàng một ca ca ấm áp của nàng mà thôi.
Nàng nhỏ giọng khóc nức nở, xem hắn nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đưa lưng về phía nàng bước đi.
Nàng không nhịn được gọi hắn lại: “Hiên Hoa!”
Hiên Hoa dừng lại bước chân, nghe nàng khóc lóc nói: “Ngươi còn phải đi về à?! Ngươi còn muốn yêu nàng ta à?!”
Hiên Hoa chậm rãi cười khổ, có chút mờ mịt: “Ta cũng không muốn trở về, nhưng mà… Đây đâu phải chuyện ta muốn là được?”
“Ta là linh sủng của nàng ta, tiểu phượng,” Hắn khó nhọc nói: “Ta trở về không được. Ngươi tu hành cho tốt, chờ ngày sau Linh Đàm lâm thế, ngươi phi thăng thượng giới đi...”
Thân là độc sủng của Thiên Đạo, long phượng lấy hình người tu hành đạo tâm, chờ ngày nào đó Thiên giới giáng xuống Linh Đàm, long phượng đi vào Linh Đàm tẩy kinh phạt tủy là có thể hóa thành thần cốt, không tới trăm năm có thể phi thăng.
Hắn đã mất nội đan, không có khả năng phi thăng nữa. Mà Tần Phượng cố gắng một chút, có lẽ còn có một đường hy vọng.
Nói xong, hắn không dừng lại, từng bước một rời xa nàng.
Trên người hắn tất cả đều là miệng vết thương, nhưng mà hắn không dám dừng lại, bởi vì rất nhanh Ngưng Hoa sẽ tỉnh lại. Ngưng Hoa sẽ biết hắn ở đâu, Ngưng Hoa có thể khống chế hắn.
Tình yêu của một mình hắn, không thể liên lụy người khác.
Tần Phượng nhìn bóng dáng hắn dần dần xa xôi, lần đầu tiên hiểu được khổ sở từ trong đáy lòng, là loại khổ sở như thế nào.
Nàng đã khóc rất nhiều lần, nhưng mà lại chưa từng có một lần, làm nàng cảm thấy tuyệt vọng như này.
Nàng vẫn luôn cho rằng, thân là phượng hoàng, thế gian này sẽ không có người làm nàng sợ hãi, sẽ không có chuyện làm nàng bất lực. Nàng sinh ra đã có sẵn là thần, có cái gì mà sợ hãi chứ?
Nhưng mà bây giờ nàng đã hiểu thế gian tàn nhẫn, hiểu được hoảng loạn, hiểu được có vài người cho dù ngươi cố gắng cũng không thể nào có được, có một số việc cho dù ngươi liều mạng cũng không thể vãn hồi.
Nàng ở trong mưa gào khóc, khóc lóc khóc lóc, nàng phát hiện trước mặt dường có người đang nhìn nàng. Nàng chậm rãi mở mắt, thấy một cái tay cầm quạt giấy, nam tử mặc áo trắng viết chữ to màu mực, đang chống cằm, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ngươi... Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?!” Tần Phượng tức giận mắng.
Đối phương có chút ngượng ngùng cười cười, cúi đầu nói: “Ta... Ta trước nay chưa thấy qua phượng hoàng khóc mà.”
Tần Phượng: “...”
“Tại hạ Nho Môn tôn sứ, Tần Thư Văn,” Đối phương đập cây quạt vào trong tay mình, sau khi “Xoạch” một cái khép vào thì dùng nó nâng cằm Tần Phượng, cong môi nói: “Không biết tôn tính đại danh của cô nương?”
“Lấy cái cây quạt rách của ngươi ra cho bà đây!” Tần Phượng tức giận mắng.
Tần Thư Văn xoay tay lại dùng cây quạt che khuất nửa bên mặt, chớp chớp mắt nói: “Ngươi không cảm thấy ta như vậy rất tuấn tú à?”
Tần Phượng: “...”
Rốt cuộc là đồ thiểu năng ở đâu tới thế?
“Phượng hoàng,” Tần Thư Văn thấy vẻ mặt nàng phẫn nộ, thở dài một tiếng, giơ tay đặt ở trên miệng vết thương của nàng, lòng bàn tay hắn mang theo một một cỗ khí nóng, miệng vết thương chậm rãi khép lại. Lúc Tần Phượng đang ngờ vực, lại nghe đối phương ôn hòa nói: “Ta mang ngươi trở về dưỡng thương nhé?”
“Cút...”
Tần Thư Văn cười cười, cũng không nói nhiều, dùng cây quạt điểm vào giữa trán của nàng, nàng lập tức hóa thành một con gà rừng. Tần Thư Văn bế Tần Phượng lên rồi đi về phía xa.
“Ngươi đừng sợ,” Hắn ôn hòa nói: “Ta sẽ không hầm ngươi làm canh uống.”
“Cút! Buông ngô xuống!”
“Ngươi tên là gì?”
“...”
“Không nói? Không nói thì ta sẽ đặt tên cho ngươi nhé? Tiểu Hoa, thế nào?”
“Tần Phượng.” Tần Phượng có chút không nín được. Tần Thư Văn cười ha ha: “Sao thế, còn chưa thấy ta đã chuẩn bị cùng họ với ta à? Vậy về sau nếu ta cưới ngươi, chẳng phải là phải gọi ngươi Tần Tần thị?”
“Bệnh tâm thần!” Tần Phượng không nhịn được đỏ mặt, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của đối phương ở dưới ánh trăng, bất mãn nói: “Ai dây dưa cùng đồ con kiến các ngươi chứ?”
“Không muốn dây dưa với ta? Cái này không được đâu,” Tần Thư Văn dường như rất thích trêu nàng, cười nói: “Ta nhìn ngươi đẹp mới nhặt ngươi. Ta ấy mà... Độc thân đã nhiều năm, vẫn luôn nói với các sư huynh đệ muốn mang về một đối tượng đặc biệt cho bọn hắn nhìn, thật vất vả mới nhặt một con phượng hoàng...”
“Cút cút cút!”
Hai người la hét ầm ĩ đi xa.
Hiên Hoa cuối cùng yên lòng, từ sau thân cây chậm rãi ngồi bệt xuống.
Tần Thư Văn cười như không cười nhìn thoáng qua chỗ Hiên Hoa, tiếp tục bước đi.
Hiên Hoa ngồi dưới tàng cây một đêm, Ngưng Hoa không tới tìm hắn, nhưng mà hắn biết Ngưng Hoa đã biết hắn ở nơi nào.
Ngày hôm sau, sáng sớm hắn khởi hành, một mình đi rất nhiều địa phương.
Đi đến thành thị năm đó nàng ta nhặt được hắn, nơi đó đã thành một cái chợ thế gian rất lớn, không nhìn ra chút dấu vết nào năm đó. Hắn dựa vào ký ức đi vào ngôi miếu đổ năm đó hắn ở, nơi đó thành một cái mồ, từng ngôi mộ hoang đứng ở nơi đó, giống như quá khứ hắn mất đi đã lâu.
Người hắn từng yêu, ký ức tốt đẹp của hắn, đều hóa thành từng ngôi mộ hoang đứng ở nơi đó.
Lúc hắn ở bên ngoài phiêu bạt, nghe nói vài người tu sĩ đã đột phá thành Đại Thừa kỳ, không cần nghĩ cũng biết, đó là hiệu quả phượng tủy nguyên đan của Tần Phượng. Nơi này bao gồm Ngưng Hoa, Kiếm tu tuổi trẻ nhất.
Có đôi khi hắn không quá hiểu, Ngưng Hoa làm thế nào từng bước một đi tới dáng vẻ ngày hôm nay.
Nàng ta đã từng là người rất ấm áp, cho dù hơi lạnh nhạt chút, lại cũng không đến nỗi này. Hắn biết nàng ta vẫn luôn không muốn đụng vào mấy cái tình yêu này từ nội tâm, nhưng cũng coi như người chính trực.
Nhưng mà Tu chân giới hiện giờ, Ma tu vốn không tính là chính đạo thì cũng thôi, ngay cả Nhân tu cũng huyết tinh tàn bạo như thế, đúng là một cảnh tượng quần ma loạn vũ. Trong khi Ngưng Hoa giống như tu Ma đạo.
Hắn dường như lại về tới năm đó, một mình vân du bốn phương. Hắn yên lặng trợ giúp một ít người, yên lặng đi qua rất nhiều thành thị. Miệng vết thương trên người hắn vẫn luôn thối rữa, hắn cũng mặc kệ.
Ba năm sau, hắn nghe nói đại chiến nhân yêu sắp tới lúc kết thúc, miệng vết thương trên người hắn đã thối rữa không thành hình thù gì, hắn tránh ở trong sơn động, chậm rãi liếm miệng vết thương của mình.
Mất đi nội đan, hắn đã không thể hóa thành hình rồng. Nhưng mà có được hình người hoàn chỉnh, hắn lại cảm thấy mình càng giống một con dã thú. Vì thế hắn không muốn học dáng vẻ người con uống thuốc, ngược lại thích tự mình liếm miệng vết thương làm nó khép lại.
Lúc trận tuyết đầu đông rơi xuống, trời đặt biệt lạnh, hắn tránh ở trong động, cho rằng mình sẽ bị lạnh chết. Nhưng mà cũng chính khi đó, Ngưng Hoa tới.
Nàng ta đứng ở sơn động, tu sĩ Đại Thừa kỳ ở đây làm gì có giá lạnh dám phạm? Nàng ta đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi, cần phải trở về.”
Hắn không nói lời nào, trợn mắt nhìn nàng ta một cái, có uể oải đứng lên, quay đầu đi, không nói một lời.
Ngưng Hoa dường như tức giận, khẽ quát: “Ra đi!”
Hiên Hoa bất động, ngay sau đó hắn cảm giác thân thể mình không chịu theo mình khống chế mà đứng lên. Hắn ra sức chống cự, nhưng mà thân mình vẫn phủ phục trên mặt đất, từng bước một ghé vào dưới chân nàng ta.
Nàng ta đi đôi giày trắng, sạch sẽ đến không nhiễm hạt bụi nhỏ. Hiên Hoa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của đối phương, nở một nụ cười: “Vừa lòng chưa?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta giơ tay bắt Hiên Hoa để vào trong túi linh thú.
Nàng ta dẫn hắn tới Bạch Trạch cốc, đây là tông môn chuyên huấn luyện linh thú. Nàng ta ném hắn vào Bạch Trạch cốc, lạnh giọng mở miệng: “Không dạy dỗ ngươi, ngươi không nhận rõ chính mình là cái thứ gì! Ta cho ngươi tình cảm, thế mà ngươi dám tác oai tác quái?”
“Ta là cái thứ gì...” Hiên Hoa cười nhẹ, nhìn linh thú quanh người, ngẩng đầu lên, khàn khàn chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta tính là cái thứ gì? Ta cùng nhưng linh thú này có gì khác nhau? Ta tính là cái thứ gì?”
“Không biết thì ngươi nghĩ kỹ cho ta!” Ngưng Hoa tròng một cái vòng khóa lên trên cổ hắn, giận dữ nói: “Nghĩ kỹ, ta lại đến đón ngươi.”
Hắn ở Bạch Trạch cốc ngây người một tháng.
Bạch Trạch cốc có một hệ thống phương thức huấn luyện, bọn họ lặp đi lặp lại dạy dỗ Hiên Hoa để hắn hình thành thói quan phản ứng.
Hắn là một con linh sủng, một con thú, phải trung thành với Ngưng Hoa, phải coi nàng ta như chủ nhân.
Lần đầu tiên hắn biết, hóa ra một người không coi ngươi như con ngươi thì có thể làm đến trình độ gì. Vô số hình cụ hắn chưa bao giờ gặp qua, làm hắn gần như không thể ngồi dậy trong lồng sắt.
Một tháng sau, hắn khuất phục. Lúc Ngưng Hoa tới đón hắn, Cốc chủ Bạch Trạch cốc giao vòng cổ cho Ngưng Hoa, Ngưng Hoa nắm một đầu khác của vòng cổ, nhìn hắn trầm mặc không nói, lúc lâu sau, đột nhiên nói câu: “Hiên Hoa, ngươi cười một cái.”
Hắn muốn cười. Nhưng mà, hắn cười không nổi.
Đây là động tác cho dù làm như thế nào cũng không làm được, đánh rất nhiều lần, hắn cũng không thể học được.
Ngưng Hoa không nói gì, nàng ta đưa hắn trở về Thiên Kiếm Tông.
Đại chiến người và ma bắt đầu, Ngưng Hoa mang theo hắn lên chiến trường.
Nhưng hắn không phải rồng, hắn chỉ là một tu sĩ cực kỳ bình thường. Mất đi Hiên Hoa, Ngưng Hoa chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ cấp cao.
Hắn giết yêu tu, nghe Ngưng Hoa nói, thuần thục lấy đi nội đan của bọn họ. Mỗi lần làm những việc này, hắn đều cảm thấy mình dường như đã phong ấn chính bản thân mình ở một thế giới cực kỳ xa xôi, hắn không nghe được, không làm được bất cứ thứ gì. Người bên ngoài không phải hắn, hắn sống ở thế giới của chính mình.
Sau khi hắn ngoan ngoãn, Ngưng Hoa bắt đầu thích tới gần hắn. Nàng ta làm chuyện gì, luôn thích mang hắn theo trên người. Mà hắn luôn luôn rất yên tĩnh, nàng ta dẫn hắn đi nơi nào, hắn đi chỗ đó, nàng ta bảo hắn làm cái gì, hắn làm cái đó.
Nàng ta dường như rất vừa lòng với trạng thái này của hắn, mãi cho đến ngày đại chiến kết thúc ấy, nhóm nhân tu cử hành yến hội long trọng, Ngưng Hoa là khách quý, mọi người khen ngợi nàng ta, gọi nàng ta là Kiếm Thánh. Tuy rằng biết đây là hư danh, nhưng mà nàng ta lại cũng cảm thấy vui vẻ.
Ngày đó uống nhiều chút, nàng ta mang theo hắn lên đỉnh núi, một mình ngồi ở đỉnh núi, quan sát cảnh sắc quanh người.
Trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước. Nàng ta nhỏ giọng nói ra lý tưởng hào hùng của mình.
Nàng ta muốn xây Thiên Kiếm Tông thành tu chân đệ nhất đại phái;
Nàng ta muốn đắc đạo phi thăng;
Nàng muốn trở thành Kim Tiên, trường sinh bất lão...
Nói nói, nàng ta quay đầu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Nàng ta nói: “Hiên Hoa, ta tết châu chấu cho ngươi.”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ta, nhíu mày: “Tết châu chấu làm cái gì?”
Biểu tình của Ngưng Hoa cứng lại, rất lâu, rất lâu cũng không thể hoàn hồn.
Buổi tối ngày hôm đó nàng ta một mình trở về, ở đình viện ngồi một đêm, vẫn luôn không nói gì.
Nhoáng cái lại một trăm năm, tất cả mọi người biết Thiên Kiếm Tông có một Hiên Hoa trưởng lão.
Khi đó Thiên Kiếm Tông vẫn là tông môn nhỏ, không có tiếng tăm gì, Hiên Hoa cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vốn dĩ cũng không làm người ta chú ý. Mọi người chú ý đơn giản là, một người chưa bao giờ có ý kiến, đối với một người khác nói gì nghe nấy.
Nhưng mà Hiên Hoa đối với Ngưng Hoa, chính là như thế.
Nhưng dường như Ngưng Hoa cũng không cảm thấy vui vẻ với cái này. Nàng ta bắt đầu thích nhớ về quá khứ, mà khi nàng ta đề cập đến quá khứ, vẻ mặt của Hiên Hoa trước nay đều là hờ hững, giống như tất cả chưa bao giờ từng xảy ra.
Có một ngày, Ngưng Hoa đi tham gia đại điển song tu của bạn tốt Quang Lan, nghe một câu “Họa phúc cùng nhau, suốt kiếp không rời” trên đại điện. Ngưng Hoa quay đầu nhìn Hiên Hoa cười cười, ôn hòa nói: “Ngươi xem, có phải chúng ta cũng như vậy không? Nếu không chúng ta trở về cũng làm một cái song tu đại điển nhé?”
“Đúng vậy.” Hiên Hoa trả lời nàng ta, giống như hoàn thành một nhiệm vụ.
Sau khi trở về, Ngưng Hoa cùng hắn cử hành song tu đại điển, buổi tối ngày thành thân đó, Hiên Hoa nhìn khắp nơi màu đỏ, cảm thấy màu đỏ tươi đến chói mắt. Hắn ở trong sân uống nhiều rượu, không thể nói là muốn ghê tởm ai. Khi hắn đầy mùi rượu đi vào phòng, quỳ gối trước mặt Ngưng Hoa, vẻ mặt bình đạm nói: “Chủ nhân, ta tới hầu hạ ngài.”
Dưới khăn trùm đầu, Ngưng Hoa không nói gì.
Lúc lâu sau, nàng ta lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
“Ngươi nói xem.” Nhìn dáng vẻ của Ngưng Hoa, hệ thống có chút khó hiểu: “Rốt cuộc Ngưng Hoa có thích Hiên Hoa không?”
“Thích mà, rất rõ ràng,” Tô Thanh Y cắn hạt dưa nói: “Chẳng qua thích của nàng ta quá ích kỷ. Nếu không chạm đến đại đạo, quyền thế, uy nghiêm, những thứ khác của nàng ta thì nàng ta sẽ thích hắn. Còn nếu xúc phạm, vậy Hiên Hoa cũng chỉ là một con linh thú của nàng ta mà thôi.”
“Cho nên, cái thích này,” Trong mắt Tô Thanh Y có sắc lạnh, động tác ném hạt dưa cũng có chút hung ác: “Thích một con mèo một con chó thì cũng là thích thôi. Trở về đừng con mẹ nó để ta gặp được nàng ta, thấy nàng ta một lần ta chém nàng ta một lần!”
Hệ thống: “Ủng hộ +1”
“Hệ thống,” Tô Thanh Y có chút nhàm chán: “Còn bao nhiêu năm Linh Đàm mới xuất hiện?”
“Không biết...” Hệ thống cũng có chút mờ mịt: “Ta lại không phải Hiên Hoa.”
Tô Thanh Y cũng cạn lời. Chỉ có thể lẳng lặng chờ, đi qua từng ngày trong trí nhớ của Hiên Hoa.
Mười năm sau, một viên sao chổi cắt qua bầu trời đêm Tu Chân giới từ trên trời giáng xuống, toàn bộ Tu chân giới đất rung núi chuyển!
Trong cơ thể Hiên Hoa rít gào phát ra một tiếng rồng ngâm, hắn mở choàng mắt.
Linh Đàm tới!
“Buông nàng ra!!” Hiên Hoa đột nhiên tru lên, nhào về phía Tần Phượng.
Trong miệng Ngưng Hoa niệm quyết, cả người Hiên Hoa đều bắt đầu co rút đau đớn.
Hắn là linh sủng của nàng ta, hắn căn bản không xâm phạm được nàng ta. Nàng ta không thích hắn phản kháng, cho nên muốn trừng trị hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hình người hắn đau đớn hóa thân thành rồng, rít gào dùng đuôi rồng quăng quật quanh người, hung hăng đánh về phía nam nhân đang rút phượng tủy của Tần Phượng. Ngưng Hoa mặt mày lạnh lùng, một đạo ánh sáng nháy mắt hóa thành roi vàng, trực tiếp đánh ở trên người hắn, trực tiếp đánh hắn văng vào núi sâu.
Một roi kia mang theo toàn bộ tu vi của tu sĩ Hợp Thể kỳ, nàng ta là chủ nhân của hắn, nàng ta đánh vào trên người hắn, lực đạo nháy mắt sẽ hóa thành mấy chục lần. Tuy Hiên Hoa là thân rồng, cũng không chịu nổi bị trọng thương.
Máu từ da thịt hắn thấm ra, hắn gian nan đứng lên, tiếp tục vọt về phía Tần Phượng.
Lần này Ngưng Hoa không lưu tình chút nào, trực tiếp dùng thừng trói chặt hắn, treo lên, dùng dây mây đánh hắn.
Những cái dây mây đó mang theo tà khí mà hắn vốn sợ hãi, đánh vào trên người hắn rung động lách tách, lóe lên từng tia lửa điện. Hắn liều mạng giãy giụa, nhìn những người đó mổ bụng Tần Phượng ra, từ trong người nàng đào nguyên đan, từ cột sống nàng rút phượng tủy.
Tiểu cô nương vẫn luôn kiêu ngạo kia, từ lúc bắt đầu lớn tiếng chửi bậy, chậm rãi biến thành kêu rên, sau đó thấp giọng khóc thút thít, nức nở.
Âm thanh này từng tiếng từng tiếng đạp vào trong lòng hắn.
Là hắn hại nàng...
Nhìn những tu sĩ dùng thủ đoạn, nhìn mặt mày Ngưng Hoa lạnh nhạt, cuối cùng hắn đã biết.
Hắn cùng những người này, trước sau vẫn khác nhau.
Bọn họ là người, hắn là thú. Cho dù hắn có thể biến thành người, nhưng hắn giống Tần Phượng, hắn có nội đan, hắn có long tủy long cốt. Có một ngày, hắn cũng sẽ giống Tần Phượng, bị bọn họ đào đan rút tủy, lột da rút gân như thế.
Vì thế hắn không nhịn được khóc lên. Từng tiếng rồng kêu rên, vang vọng sơn dã. Dưới bầu trời bắt đầu mưa to tầm tã, Ngưng Hoa đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Đây là dáng vẻ thương tâm mà hắn chưa bao giờ có.
Sau một lúc, tất cả mọi chuyện cũng đã kết thúc. Tần Phượng xụi lơ trên mặt đất bị bọn họ nhốt vào một cái lồng sắt mang đi, trên núi chỉ còn lại có Ngưng Hoa cùng Hiên Hoa.
Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, dường như muốn nói gì đó, nhưng mà nàng ta hơi hơi há miệng lại chỉ nói: “Về sau, ngươi có thể an bình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“An bình?” Hiên Hoa nghe thế, ngẩn người, sau đó điên cuồng cười lên: “Cái gì là an bình? Như thế nào là an bình?!! Ngươi cho ta rượu, ta cho rằng ngươi thật lòng muốn ta cùng nàng ấy hòa hảo! Ta tin ngươi, ta tin ngươi như vậy!!”
Đuôi rồng hung hăng chụp đánh vào cột sáng hóa thành nhà giam, rít gào: “Ngưng Hoa, các ngươi không phải tu đạo! Các ngươi là tu Ma! Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Báo ứng!”
Nghe Hiên Hoa nói vậy, Ngưng Hoa không có có biểu tình gì. Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng ta mang theo ý cười miệt thị trời đất: “Tu Ma? Tu Đạo hay tu Ma, chỉ cần có thể cho chúng ta trường sinh, thì có gì mà không thể?”
“Thiên địa bất nhân, thế giới này là cá lớn nuốt cá bé, còn có thể oán ta tàn nhẫn độc ác à?!”
Nghe được lời nàng ta nói, Hiên Hoa đột nhiên kinh sợ, hắn ngơ ngác nhìn người lạnh nhạt trước mặt, chậm rãi nhớ lại năm đó nàng ta ôn hòa tươi cười.
Không giống nhau...
Đây không phải Ngưng Hoa.
Đây không phải Ngưng Hoa!
“Ngưng Hoa đâu?!” Hiên Hoa đột nhiên vọt tới bên cạnh nhà giam, hung hăng va vào nhà giam: “Ngươi trả Ngưng Hoa cho ta! Trả cho ta!”
Ngưng Hoa không nói lời nào, mím chặt môi. Hiên Hoa bị đâm cho máu tươi đầm đìa, hắn khóc thét hóa thành hình người, quỳ trên mặt đất, đau khóc thành tiếng.
“Ngươi trả nàng lại cho ta...” Hắn vươn bàn tay máu tươi đầm đìa: “Trả lại cho ta đi!”
Ngưng Hoa nhìn biểu tình gần như tuyệt vọng của hắn, không có nửa phần xúc động, dùng lời lạnh nhạt nói: “Sau ít ngày nữa, chúng ta cùng yêu tu tử chiến một trận, tu sĩ cấp cao đều cần đột phá. Long cốt phượng tủy đều tiên vật tuyệt đỉnh chỉ cần một chút là có thể làm chúng ta đột phá Hợp Thể kỳ đến Đại Thừa kỳ.”
“Ta đã cùng bọn họ thương lượng, hiện giờ ngươi vì bắt sống phượng hoàng lập được công lao lớn, ngày sau, bọn họ sẽ không đánh chủ ý lên ngươi nữa.”
Hiên Hoa không có trả lời nàng ta, hắn quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cười, nắm lấy song nhà giam, khàn khàn nói: “Ta muốn Ngưng Hoa. Ngươi đi đi, ta muốn Ngưng Hoa.”
Ngưng Hoa cuối cùng lộ ra vẻ không đành lòng, nàng ta ngồi xổm xuống, nhìn mặt mày Hiên Hoa tràn đầy máu tươi, chậm rãi nói: “Hiên Hoa, người đều sẽ thay đổi. Hiện giờ ta đã là trưởng một môn phái, Ngưng Hoa đạo quân, ngươi cũng nên trưởng thành.”
Hiên Hoa cười ha ha, giống như một đứa trẻ ngốc. Ngưng Hoa thở dài, đạp mưa to tầm tã, xoay người rời đi. Chờ nàng ta đi xa, Hiên Hoa rốt cuộc thu lại nụ cười.
Nước mưa xối vào miệng vết thương, đặc biệt, đặc biệt đau.
Ngày đó mưa to một ngày một đêm, miệng vết thương trên thân rồng đều rất nhanh liền, Hiên Hoa lẳng lặng nằm ở nhà giam, dùng thần thức thăm dò cả ngọn núi, rốt cuộc tìm được Tần Phượng ở trong phòng một tu sĩ. Tần Phượng bị hắn ta nhốt ở lồng sắt, hắn ta hơi say, đang ở dùng lửa đốt Tần Phượng, muốn biết có phải phượng hoàng thật sự có thể dục hỏa trùng sinh không.
Hiên Hoa tìm được Ngưng Hoa đang ngủ, lập tức tập trung tất cả sức lực, đột phá nhà giam, trực tiếp vọt tới chỗ ở của tu sĩ kia. Nhìn Tần Phượng đang bị liệt hỏa đốt đến thét chói tai, Hiên Hoa trong cơn giận dữ, trực tiếp lao xuống, vào lúc đối phương không kịp đề phòng, một ngụm nuốt tu sĩ kia vào bụng, ngay sau đó ôm lấy Tần Phượng vào trong ngực xông ra ngoài.
Lúc hắn lao ra đã đánh động các tu sĩ gần đó, Tần Phượng ghé vào trên lưng hắn, giữ chặt sừng rồng, xem hắn bay lên không vạn dặm, những tu sĩ đó đuổi theo, vô số ánh sáng đập vào trên người hắn. Hắn một đường vừa gầm vừa đánh, mở một đường máu.
Hắn chạy trốn cực nhanh, rất nhanh cũng chỉ dư lại mấy tu sĩ đuổi theo. Đây đều là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, hắn thấy đã bay xa, dứt khoát thả Tần Phượng xuống dưới.
“Ta báo thù cho ngươi.”
Lúc này, hắn dùng chính là long ngữ.
Hắn luôn luôn không nói long ngữ, bởi vì trước sau từ trong xương cốt hắn vẫn cảm thấy, hắn là con người.
Nhưng mà giờ khắc này, cuối cùng hắn đã cảm thấy mình là một con rồng.
Tần Phượng ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hiên Hoa xông thẳng lên, chém giết những tu sĩ đó.
Pháp thuật của những tu sĩ đó đánh xuyên qua thân thể hắn, máu loãng từ bầu trời rơi xuống, giống như là mưa máu. Hắn phát ra từng trận tiếng than khóc, lại vẫn không dừng lại trận giết chóc này.
Mãi đến cuối cùng, tất cả tu sĩ đều bị hắn chém giết hầu như không còn, Hiên Hoa mới dừng lại, hóa thành hình người, che miệng vết thương ở bụng, lảo đảo đi tới bên người Tần Phượng.
“Tiểu phượng,” Hắn nửa ngồi xổm trước người nàng, gian nan nhìn nàng: “Thật xin lỗi.”
Tần Phượng không nói chuyện, nàng mím chặt môi. Hiên Hoa cười cười, hắn nâng tay lên, vuốt ve sợi tóc của nàng, ôn hòa nói: “Thật sự xin lỗi. Ta không nghĩ tới nàng ta sẽ ra tay với ngươi, ta không nghĩ tới hóa ra lòng người thật sự có thể đáng sợ thành như vậy.”
“Tiểu phượng,” Hắn nói, duỗi tay móc vào trong bụng mình, tay không đào nguyên đan ra.
Cái đó thật là quá mức đau đớn, nhưng mà hắn lại không dám lên tiếng.
Tần Phượng biến sắc, hắn dùng một cái định thân quyết cố định nàng, mang theo nguyên đan bị hắn dùng bàn tay máu tươi đầm đìa đào ra, để vào bụng Tần Phượng. Tần Phượng run rẩy nói: “Hiên Hoa... Đừng như vậy...”
“Thật xin lỗi... Tiểu phượng,” Mặt Hiên Hoa tái nhợt, nhìn nguyên đan dung hợp vào trong bụng nàng, khàn khàn chậm rãi nói: “Đây là... Ta thiếu ngươi. Tuy rằng ta còn chưa trả hết cho ngươi. Nhưng mà... Ta vẫn hy vọng xa vời... Ngươi có thể thông cảm cho ta.”
“Ta không muốn hại ngươi,” Hắn nâng lên tay, bàn tay máu tươi đầm đìa mơn trớn nước mắt không ngừng lăn xuống trên mặt nàng, khàn khàn nói: “Ngươi chính là muội muội ruột thị trong lòng ta. Tuy rằng ngày thường ta tỏ vẻ rất ghét bỏ ngươi, nhưng mà tiểu phượng đời này của, ta cũng chỉ cùng hai người ở chung. Một là Ngưng Hoa, nàng ta nuôi ta lớn, dạy ta biết yêu, là đối tượng ta yêu say đắm. Một người khác, chính là ngươi.”
“Ngươi là tiểu muội muội trong lòng ta, ta là rồng, ngươi là phượng hoàng, chúng ta đều là thần trời sinh. Ta hy vọng ngươi, có thể cả đời điêu ngoa tùy hứng... Không hiểu thế sự.”
“Ngươi nói đúng...” Hắn suy yếu cười: “Thần tộc cao quý như chúng ta... Sao có thể, cúi đầu.... Với những con kiến hôi kia.”
Tần Phượng không nói lời nào, chỉ biết khóc.
Nàng nhìn đôi mắt Hiên Hoa, vừa dịu dàng vừa sáng ngời. Thật ra nàng không quá hiểu, nàng không hiểu nàng với Hiên Hoa rốt cuộc là tình cảm gì. Nàng chỉ biết, từ lúc nàng vừa sinh ra, truyền thừa đã nói cho nàng, người này bạn lữ cả đời của nàng.
Hắn là chú định, cho nên tất cả nàng đều có thể học.
Hắn không cần cùng nàng ở bên nhau, bởi vì hắn nói, chỉ có người yêu nhau mới có thể ở bên nhau, vậy nàng đi học yêu hắn.
Nhưng khi hắn đào nguyên đan cho nàng, dịu dàng nói: “Ngươi là tiểu muội muội trong lòng ta.” Khi đó, từ trong lòng nàng lại cảm thấy, hắn thật sự chỉ là nàng một ca ca ấm áp của nàng mà thôi.
Nàng nhỏ giọng khóc nức nở, xem hắn nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, đưa lưng về phía nàng bước đi.
Nàng không nhịn được gọi hắn lại: “Hiên Hoa!”
Hiên Hoa dừng lại bước chân, nghe nàng khóc lóc nói: “Ngươi còn phải đi về à?! Ngươi còn muốn yêu nàng ta à?!”
Hiên Hoa chậm rãi cười khổ, có chút mờ mịt: “Ta cũng không muốn trở về, nhưng mà… Đây đâu phải chuyện ta muốn là được?”
“Ta là linh sủng của nàng ta, tiểu phượng,” Hắn khó nhọc nói: “Ta trở về không được. Ngươi tu hành cho tốt, chờ ngày sau Linh Đàm lâm thế, ngươi phi thăng thượng giới đi...”
Thân là độc sủng của Thiên Đạo, long phượng lấy hình người tu hành đạo tâm, chờ ngày nào đó Thiên giới giáng xuống Linh Đàm, long phượng đi vào Linh Đàm tẩy kinh phạt tủy là có thể hóa thành thần cốt, không tới trăm năm có thể phi thăng.
Hắn đã mất nội đan, không có khả năng phi thăng nữa. Mà Tần Phượng cố gắng một chút, có lẽ còn có một đường hy vọng.
Nói xong, hắn không dừng lại, từng bước một rời xa nàng.
Trên người hắn tất cả đều là miệng vết thương, nhưng mà hắn không dám dừng lại, bởi vì rất nhanh Ngưng Hoa sẽ tỉnh lại. Ngưng Hoa sẽ biết hắn ở đâu, Ngưng Hoa có thể khống chế hắn.
Tình yêu của một mình hắn, không thể liên lụy người khác.
Tần Phượng nhìn bóng dáng hắn dần dần xa xôi, lần đầu tiên hiểu được khổ sở từ trong đáy lòng, là loại khổ sở như thế nào.
Nàng đã khóc rất nhiều lần, nhưng mà lại chưa từng có một lần, làm nàng cảm thấy tuyệt vọng như này.
Nàng vẫn luôn cho rằng, thân là phượng hoàng, thế gian này sẽ không có người làm nàng sợ hãi, sẽ không có chuyện làm nàng bất lực. Nàng sinh ra đã có sẵn là thần, có cái gì mà sợ hãi chứ?
Nhưng mà bây giờ nàng đã hiểu thế gian tàn nhẫn, hiểu được hoảng loạn, hiểu được có vài người cho dù ngươi cố gắng cũng không thể nào có được, có một số việc cho dù ngươi liều mạng cũng không thể vãn hồi.
Nàng ở trong mưa gào khóc, khóc lóc khóc lóc, nàng phát hiện trước mặt dường có người đang nhìn nàng. Nàng chậm rãi mở mắt, thấy một cái tay cầm quạt giấy, nam tử mặc áo trắng viết chữ to màu mực, đang chống cằm, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ngươi... Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?!” Tần Phượng tức giận mắng.
Đối phương có chút ngượng ngùng cười cười, cúi đầu nói: “Ta... Ta trước nay chưa thấy qua phượng hoàng khóc mà.”
Tần Phượng: “...”
“Tại hạ Nho Môn tôn sứ, Tần Thư Văn,” Đối phương đập cây quạt vào trong tay mình, sau khi “Xoạch” một cái khép vào thì dùng nó nâng cằm Tần Phượng, cong môi nói: “Không biết tôn tính đại danh của cô nương?”
“Lấy cái cây quạt rách của ngươi ra cho bà đây!” Tần Phượng tức giận mắng.
Tần Thư Văn xoay tay lại dùng cây quạt che khuất nửa bên mặt, chớp chớp mắt nói: “Ngươi không cảm thấy ta như vậy rất tuấn tú à?”
Tần Phượng: “...”
Rốt cuộc là đồ thiểu năng ở đâu tới thế?
“Phượng hoàng,” Tần Thư Văn thấy vẻ mặt nàng phẫn nộ, thở dài một tiếng, giơ tay đặt ở trên miệng vết thương của nàng, lòng bàn tay hắn mang theo một một cỗ khí nóng, miệng vết thương chậm rãi khép lại. Lúc Tần Phượng đang ngờ vực, lại nghe đối phương ôn hòa nói: “Ta mang ngươi trở về dưỡng thương nhé?”
“Cút...”
Tần Thư Văn cười cười, cũng không nói nhiều, dùng cây quạt điểm vào giữa trán của nàng, nàng lập tức hóa thành một con gà rừng. Tần Thư Văn bế Tần Phượng lên rồi đi về phía xa.
“Ngươi đừng sợ,” Hắn ôn hòa nói: “Ta sẽ không hầm ngươi làm canh uống.”
“Cút! Buông ngô xuống!”
“Ngươi tên là gì?”
“...”
“Không nói? Không nói thì ta sẽ đặt tên cho ngươi nhé? Tiểu Hoa, thế nào?”
“Tần Phượng.” Tần Phượng có chút không nín được. Tần Thư Văn cười ha ha: “Sao thế, còn chưa thấy ta đã chuẩn bị cùng họ với ta à? Vậy về sau nếu ta cưới ngươi, chẳng phải là phải gọi ngươi Tần Tần thị?”
“Bệnh tâm thần!” Tần Phượng không nhịn được đỏ mặt, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của đối phương ở dưới ánh trăng, bất mãn nói: “Ai dây dưa cùng đồ con kiến các ngươi chứ?”
“Không muốn dây dưa với ta? Cái này không được đâu,” Tần Thư Văn dường như rất thích trêu nàng, cười nói: “Ta nhìn ngươi đẹp mới nhặt ngươi. Ta ấy mà... Độc thân đã nhiều năm, vẫn luôn nói với các sư huynh đệ muốn mang về một đối tượng đặc biệt cho bọn hắn nhìn, thật vất vả mới nhặt một con phượng hoàng...”
“Cút cút cút!”
Hai người la hét ầm ĩ đi xa.
Hiên Hoa cuối cùng yên lòng, từ sau thân cây chậm rãi ngồi bệt xuống.
Tần Thư Văn cười như không cười nhìn thoáng qua chỗ Hiên Hoa, tiếp tục bước đi.
Hiên Hoa ngồi dưới tàng cây một đêm, Ngưng Hoa không tới tìm hắn, nhưng mà hắn biết Ngưng Hoa đã biết hắn ở nơi nào.
Ngày hôm sau, sáng sớm hắn khởi hành, một mình đi rất nhiều địa phương.
Đi đến thành thị năm đó nàng ta nhặt được hắn, nơi đó đã thành một cái chợ thế gian rất lớn, không nhìn ra chút dấu vết nào năm đó. Hắn dựa vào ký ức đi vào ngôi miếu đổ năm đó hắn ở, nơi đó thành một cái mồ, từng ngôi mộ hoang đứng ở nơi đó, giống như quá khứ hắn mất đi đã lâu.
Người hắn từng yêu, ký ức tốt đẹp của hắn, đều hóa thành từng ngôi mộ hoang đứng ở nơi đó.
Lúc hắn ở bên ngoài phiêu bạt, nghe nói vài người tu sĩ đã đột phá thành Đại Thừa kỳ, không cần nghĩ cũng biết, đó là hiệu quả phượng tủy nguyên đan của Tần Phượng. Nơi này bao gồm Ngưng Hoa, Kiếm tu tuổi trẻ nhất.
Có đôi khi hắn không quá hiểu, Ngưng Hoa làm thế nào từng bước một đi tới dáng vẻ ngày hôm nay.
Nàng ta đã từng là người rất ấm áp, cho dù hơi lạnh nhạt chút, lại cũng không đến nỗi này. Hắn biết nàng ta vẫn luôn không muốn đụng vào mấy cái tình yêu này từ nội tâm, nhưng cũng coi như người chính trực.
Nhưng mà Tu chân giới hiện giờ, Ma tu vốn không tính là chính đạo thì cũng thôi, ngay cả Nhân tu cũng huyết tinh tàn bạo như thế, đúng là một cảnh tượng quần ma loạn vũ. Trong khi Ngưng Hoa giống như tu Ma đạo.
Hắn dường như lại về tới năm đó, một mình vân du bốn phương. Hắn yên lặng trợ giúp một ít người, yên lặng đi qua rất nhiều thành thị. Miệng vết thương trên người hắn vẫn luôn thối rữa, hắn cũng mặc kệ.
Ba năm sau, hắn nghe nói đại chiến nhân yêu sắp tới lúc kết thúc, miệng vết thương trên người hắn đã thối rữa không thành hình thù gì, hắn tránh ở trong sơn động, chậm rãi liếm miệng vết thương của mình.
Mất đi nội đan, hắn đã không thể hóa thành hình rồng. Nhưng mà có được hình người hoàn chỉnh, hắn lại cảm thấy mình càng giống một con dã thú. Vì thế hắn không muốn học dáng vẻ người con uống thuốc, ngược lại thích tự mình liếm miệng vết thương làm nó khép lại.
Lúc trận tuyết đầu đông rơi xuống, trời đặt biệt lạnh, hắn tránh ở trong động, cho rằng mình sẽ bị lạnh chết. Nhưng mà cũng chính khi đó, Ngưng Hoa tới.
Nàng ta đứng ở sơn động, tu sĩ Đại Thừa kỳ ở đây làm gì có giá lạnh dám phạm? Nàng ta đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi, cần phải trở về.”
Hắn không nói lời nào, trợn mắt nhìn nàng ta một cái, có uể oải đứng lên, quay đầu đi, không nói một lời.
Ngưng Hoa dường như tức giận, khẽ quát: “Ra đi!”
Hiên Hoa bất động, ngay sau đó hắn cảm giác thân thể mình không chịu theo mình khống chế mà đứng lên. Hắn ra sức chống cự, nhưng mà thân mình vẫn phủ phục trên mặt đất, từng bước một ghé vào dưới chân nàng ta.
Nàng ta đi đôi giày trắng, sạch sẽ đến không nhiễm hạt bụi nhỏ. Hiên Hoa chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của đối phương, nở một nụ cười: “Vừa lòng chưa?”
Ngưng Hoa không nói chuyện, nàng ta giơ tay bắt Hiên Hoa để vào trong túi linh thú.
Nàng ta dẫn hắn tới Bạch Trạch cốc, đây là tông môn chuyên huấn luyện linh thú. Nàng ta ném hắn vào Bạch Trạch cốc, lạnh giọng mở miệng: “Không dạy dỗ ngươi, ngươi không nhận rõ chính mình là cái thứ gì! Ta cho ngươi tình cảm, thế mà ngươi dám tác oai tác quái?”
“Ta là cái thứ gì...” Hiên Hoa cười nhẹ, nhìn linh thú quanh người, ngẩng đầu lên, khàn khàn chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta tính là cái thứ gì? Ta cùng nhưng linh thú này có gì khác nhau? Ta tính là cái thứ gì?”
“Không biết thì ngươi nghĩ kỹ cho ta!” Ngưng Hoa tròng một cái vòng khóa lên trên cổ hắn, giận dữ nói: “Nghĩ kỹ, ta lại đến đón ngươi.”
Hắn ở Bạch Trạch cốc ngây người một tháng.
Bạch Trạch cốc có một hệ thống phương thức huấn luyện, bọn họ lặp đi lặp lại dạy dỗ Hiên Hoa để hắn hình thành thói quan phản ứng.
Hắn là một con linh sủng, một con thú, phải trung thành với Ngưng Hoa, phải coi nàng ta như chủ nhân.
Lần đầu tiên hắn biết, hóa ra một người không coi ngươi như con ngươi thì có thể làm đến trình độ gì. Vô số hình cụ hắn chưa bao giờ gặp qua, làm hắn gần như không thể ngồi dậy trong lồng sắt.
Một tháng sau, hắn khuất phục. Lúc Ngưng Hoa tới đón hắn, Cốc chủ Bạch Trạch cốc giao vòng cổ cho Ngưng Hoa, Ngưng Hoa nắm một đầu khác của vòng cổ, nhìn hắn trầm mặc không nói, lúc lâu sau, đột nhiên nói câu: “Hiên Hoa, ngươi cười một cái.”
Hắn muốn cười. Nhưng mà, hắn cười không nổi.
Đây là động tác cho dù làm như thế nào cũng không làm được, đánh rất nhiều lần, hắn cũng không thể học được.
Ngưng Hoa không nói gì, nàng ta đưa hắn trở về Thiên Kiếm Tông.
Đại chiến người và ma bắt đầu, Ngưng Hoa mang theo hắn lên chiến trường.
Nhưng hắn không phải rồng, hắn chỉ là một tu sĩ cực kỳ bình thường. Mất đi Hiên Hoa, Ngưng Hoa chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ cấp cao.
Hắn giết yêu tu, nghe Ngưng Hoa nói, thuần thục lấy đi nội đan của bọn họ. Mỗi lần làm những việc này, hắn đều cảm thấy mình dường như đã phong ấn chính bản thân mình ở một thế giới cực kỳ xa xôi, hắn không nghe được, không làm được bất cứ thứ gì. Người bên ngoài không phải hắn, hắn sống ở thế giới của chính mình.
Sau khi hắn ngoan ngoãn, Ngưng Hoa bắt đầu thích tới gần hắn. Nàng ta làm chuyện gì, luôn thích mang hắn theo trên người. Mà hắn luôn luôn rất yên tĩnh, nàng ta dẫn hắn đi nơi nào, hắn đi chỗ đó, nàng ta bảo hắn làm cái gì, hắn làm cái đó.
Nàng ta dường như rất vừa lòng với trạng thái này của hắn, mãi cho đến ngày đại chiến kết thúc ấy, nhóm nhân tu cử hành yến hội long trọng, Ngưng Hoa là khách quý, mọi người khen ngợi nàng ta, gọi nàng ta là Kiếm Thánh. Tuy rằng biết đây là hư danh, nhưng mà nàng ta lại cũng cảm thấy vui vẻ.
Ngày đó uống nhiều chút, nàng ta mang theo hắn lên đỉnh núi, một mình ngồi ở đỉnh núi, quan sát cảnh sắc quanh người.
Trăng sáng treo cao, ánh trăng như nước. Nàng ta nhỏ giọng nói ra lý tưởng hào hùng của mình.
Nàng ta muốn xây Thiên Kiếm Tông thành tu chân đệ nhất đại phái;
Nàng ta muốn đắc đạo phi thăng;
Nàng muốn trở thành Kim Tiên, trường sinh bất lão...
Nói nói, nàng ta quay đầu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Nàng ta nói: “Hiên Hoa, ta tết châu chấu cho ngươi.”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng ta, nhíu mày: “Tết châu chấu làm cái gì?”
Biểu tình của Ngưng Hoa cứng lại, rất lâu, rất lâu cũng không thể hoàn hồn.
Buổi tối ngày hôm đó nàng ta một mình trở về, ở đình viện ngồi một đêm, vẫn luôn không nói gì.
Nhoáng cái lại một trăm năm, tất cả mọi người biết Thiên Kiếm Tông có một Hiên Hoa trưởng lão.
Khi đó Thiên Kiếm Tông vẫn là tông môn nhỏ, không có tiếng tăm gì, Hiên Hoa cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, vốn dĩ cũng không làm người ta chú ý. Mọi người chú ý đơn giản là, một người chưa bao giờ có ý kiến, đối với một người khác nói gì nghe nấy.
Nhưng mà Hiên Hoa đối với Ngưng Hoa, chính là như thế.
Nhưng dường như Ngưng Hoa cũng không cảm thấy vui vẻ với cái này. Nàng ta bắt đầu thích nhớ về quá khứ, mà khi nàng ta đề cập đến quá khứ, vẻ mặt của Hiên Hoa trước nay đều là hờ hững, giống như tất cả chưa bao giờ từng xảy ra.
Có một ngày, Ngưng Hoa đi tham gia đại điển song tu của bạn tốt Quang Lan, nghe một câu “Họa phúc cùng nhau, suốt kiếp không rời” trên đại điện. Ngưng Hoa quay đầu nhìn Hiên Hoa cười cười, ôn hòa nói: “Ngươi xem, có phải chúng ta cũng như vậy không? Nếu không chúng ta trở về cũng làm một cái song tu đại điển nhé?”
“Đúng vậy.” Hiên Hoa trả lời nàng ta, giống như hoàn thành một nhiệm vụ.
Sau khi trở về, Ngưng Hoa cùng hắn cử hành song tu đại điển, buổi tối ngày thành thân đó, Hiên Hoa nhìn khắp nơi màu đỏ, cảm thấy màu đỏ tươi đến chói mắt. Hắn ở trong sân uống nhiều rượu, không thể nói là muốn ghê tởm ai. Khi hắn đầy mùi rượu đi vào phòng, quỳ gối trước mặt Ngưng Hoa, vẻ mặt bình đạm nói: “Chủ nhân, ta tới hầu hạ ngài.”
Dưới khăn trùm đầu, Ngưng Hoa không nói gì.
Lúc lâu sau, nàng ta lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
“Ngươi nói xem.” Nhìn dáng vẻ của Ngưng Hoa, hệ thống có chút khó hiểu: “Rốt cuộc Ngưng Hoa có thích Hiên Hoa không?”
“Thích mà, rất rõ ràng,” Tô Thanh Y cắn hạt dưa nói: “Chẳng qua thích của nàng ta quá ích kỷ. Nếu không chạm đến đại đạo, quyền thế, uy nghiêm, những thứ khác của nàng ta thì nàng ta sẽ thích hắn. Còn nếu xúc phạm, vậy Hiên Hoa cũng chỉ là một con linh thú của nàng ta mà thôi.”
“Cho nên, cái thích này,” Trong mắt Tô Thanh Y có sắc lạnh, động tác ném hạt dưa cũng có chút hung ác: “Thích một con mèo một con chó thì cũng là thích thôi. Trở về đừng con mẹ nó để ta gặp được nàng ta, thấy nàng ta một lần ta chém nàng ta một lần!”
Hệ thống: “Ủng hộ +1”
“Hệ thống,” Tô Thanh Y có chút nhàm chán: “Còn bao nhiêu năm Linh Đàm mới xuất hiện?”
“Không biết...” Hệ thống cũng có chút mờ mịt: “Ta lại không phải Hiên Hoa.”
Tô Thanh Y cũng cạn lời. Chỉ có thể lẳng lặng chờ, đi qua từng ngày trong trí nhớ của Hiên Hoa.
Mười năm sau, một viên sao chổi cắt qua bầu trời đêm Tu Chân giới từ trên trời giáng xuống, toàn bộ Tu chân giới đất rung núi chuyển!
Trong cơ thể Hiên Hoa rít gào phát ra một tiếng rồng ngâm, hắn mở choàng mắt.
Linh Đàm tới!
Danh sách chương