Tiêm Tiêm cúi đầu, ngồi thẳng. Từ vai cho đến hông nàng ngay đơ, hai tay để trên đầu gối, hai chân dí sát vào nhau, chỉ còn đầu ngón chân chạm trên đất nhẹ nhàng. Đây không còn nghi ngờ gì nữa là một tư thế ưu mỹ đoan thục phi thường, một tư thế khốn khổ phi thường.

Ngồi lâu như vậy, cổ thế nào cũng bị trặc, hông thế nào cũng bị đau, thậm chí còn đau không khác gì bị chém.

Nhưng nàng ngồi như vậy cả canh giờ, kể cả đầu ngón chân cũng không động đậy.

Bởi vì nàng biết bên ngoài cửa sổ lúc nào cũng có người nhìn nàng. Nàng cũng biết tiểu hầu gia đã đến rồi.

Thần tình gã phảng phất có chút bất an, có chút lo âu. Gã đương nhiên hy vọng nàng đứng dậy nghênh tiếp gã, ít ra cũng nhìn gã một cái, cười với gã. Nàng không. Gã chầm chậm đi vòng quanh cái bàn tròn, đi vu vơ hai vòng, đột nhiên khoát tay.

Đám a hoàn buông tay cúi đầu thi lễ, lập tức tháo lui ra ngoài.

Tiểu hầu gia lại chầm chậm đi vu vơ thêm hai vòng, tới lúc đó mới dừng chân trước mặt nàng, hỏi :

- Nàng muốn ta tới? Tiêm Tiêm nhè nhẹ gật đầu.

Tiểu hầu gia nói :

- Ta đã tới rồi.

Tiêm Tiêm cúi đầu, thốt :

- Xin mời ngồi.

Tiểu hầu gia ngồi đối diện, thần tình lại hiển lộ bất an, tâm gã rất trấn định, là một người rất trấn định, không biết hôm nay tại sao tâm thần lại có chút bất an.

Tuy gã cũng biết nói chuyện có thể làm cho người an định trở lại, gã lại không biết nói gì.

Gã hy vọng Tiêm Tiêm mở miệng nói, Tiêm Tiêm lại không nói một tiếng.

Gã bưng chén trà, lại bỏ xuống, chung quy không nhịn được, hỏi :

- Nàng muốn ta vào có việc gì?

Tiêm Tiêm trầm mặc rất lâu, lúc đó mới dịu dàng thốt :

- Tôn phu nhân hồi nãy nói chuyện với tôi, nói chàng muốn tôi ở lại.

Tiểu hầu gia gật đầu.

Tiêm Tiêm lại nói :

- Chàng muốn tôi ở lại để làm gì?

Tiểu hầu gia hỏi :

- Tôn đại nương chưa cho nàng biết?

Tiêm Tiêm đáp :

- Tôi phải nghe chính chàng nói với tôi.

Mặt tiểu hầu gia chợt ửng hồng, che miệng ho khe khẽ, Tiêm Tiêm cũng không hỏi lại lần nữa, nàng biết đàn ông cũng giống như con chó, không thể bức bách quá căng, nàng cũng biết rành lúc nào phải siết chặt dây, lúc nào phải nới lỏng.

Đầu nàng cúi thấp :

- Chàng... chàng muốn tôi làm thiếp của chàng? Chàng đã có phu nhân?

- Chưa.

- Nhưng chàng lại muốn tôi làm thiếp của chàng? Tại sao?

Gã vốn là một người đàn ông trầm mặc, hà huống những câu hỏi đó vốn rất khó cho người ta hồi đáp.

Tiêm Tiêm thở dài nhè nhẹ, thốt :

- Kỳ thật chàng không cần nói, tôi cũng minh bạch, người như tôi không có thân phận, một nữ nhân không có lai lịch, đương nhiên không thể làm vợ Hầu Môn.

Tiểu hầu gia tay vặn vẹo, chầm chậm nói :

- Nhưng ta...

Tiêm Tiêm ngắt lời gã, thốt :

- Hảo ý của chàng, tôi rất cảm kích, chàng cứu tôi, tôi không bao giờ quên ơn, tính ra cả cuộc đời này cũng không thể báo đáp hết, đời sau...

Nàng tịnh chưa nói dứt câu, chợt đứng dậy, tháo đồ trang sức trên đầu, trên tay, thậm chí cả đôi giày đính minh châu cũng tháo, mọi thứ để trên bàn trước mặt gã.

Gã kinh hãi nhìn nàng, thất thanh :

- Nàng... nàng làm gì vậy?

Tiêm Tiêm điềm đạm đáp :

- Những vật này tôi không dám nhận, cũng không thể nhận... Bộ y phục này tôi tạm thời dùng, sẽ giặt sạch trả lại sau.

Nàng không nói nữa, bước chân không đi ra.

Tiểu hầu gia đột nhiên nhảy tới, chận cửa, hỏi :

- Nàng phải đi à?

Tiêm Tiêm gật đầu.

Tiểu hầu gia lại hỏi :

- Tại sao nàng đột nhiên lại muốn đi?

Tiêm Tiêm hỏi lại :

- Tại sao tôi không thể đi?

Mặt nàng trầm trầm, lạnh lùng thốt :

- Tôi tuy không có thân phận lẫn lai lịch, nhưng tôi tịnh không coi mình rẻ rúng.

Tôi thà làm vợ một tên mã phu, nhất định nguyện không làm thiếp người ta.

Câu nói của nàng chém đinh chặt sắt, cơ hồ đột nhiên biến thành một người khác.

Tiểu hầu gia nhìn nàng, bẽn lẽn.

Gã không ngờ một người đàn bà ôn nhu như vậy, lại có thể đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ cứng cỏi.

Tiêm Tiêm nghiêm mặt, hỏi :

- Ý tứ của tôi chàng chắc cũng đã minh bạch, hiện tại chàng có thể để tôi đi được chưa?

Tiểu hầu gia đáp :

- Chưa.

Tiêm Tiêm hỏi :

- Chàng muốn làm sao?

Mục quang tiểu hầu gia lóe sáng, nói :

- Nếu nàng chịu đáp ứng, ta lập tức cho nàng mười vạn ngân lượng...

Gã vừa nói xong, Tiêm Tiêm đã tát lên mặt gã. Có lẽ bình sinh gã chưa bao giờ để ai đánh, nhưng hắn tịnh không chống đỡ.

Tiêm Tiêm nghiến răng, mục trung ngấn lệ, hét lớn :

- Chàng nghĩ chàng dùng vàng có thể mua hết đàn bà?... Chàng có mua, dù có mua được nghìn người, vạn người, nhưng cho dù chàng có lấy hết vàng bạc trong thiên hạ, cũng đừng hòng mua được tôi.

Nàng thở gấp lấy hơi, lau khô nước mắt, hét :

- Để tôi đi... Chàng có để tôi đi không?

Tiểu hầu gia thốt :

- Không.

Tiêm Tiêm giơ tay lên, định tát, chỉ đáng tiếc bàn tay của nàng đã bị tiểu hầu gia nắm nhẹ. Gã nhìn nàng đăm đăm, trong mắt không những không có chút phẫn nộ, lại còn chứa đầy tình ý ôn nhu.

Gã đăm đăm nhìn nàng, dịu dàng thốt :

- Ta vốn có thể để nàng đi, nhưng hiện tại thì không thể để nàng đi. Vì hiện tại ta mới biết, khó có người như nàng, ta mà để nàng đi, nhất định hối hận suốt đời.

Tiêm Tiêm chớp mắt, thốt :

- Chàng...

Tiểu hầu gia nói :

- Ta muốn nàng làm vợ ta, thê tử duy nhất của ta.

Tiêm Tiêm cơ hồ vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, giọng run rẩy :

- Nhưng tôi... tôi không xứng...

Tiểu hầu gia thốt :

- Nếu nàng không xứ, trên thế gian này còn có nữ nhân nào xứng.

- ...

Tiểu hầu gia nói tiếp :

- Cho dù ai có gia thế ra sao, ta cưới vợ, không phải cưới gia thế.

Tiêm Tiêm nhìn gã, đôi mắt mỹ lệ có hai hàng lệ chảy dài, hiện tại lệ của nàng, là lệ hoan hỉ, nàng chung quy đã cải biến được mệnh vận của mình.

Phương pháp đàn bà dùng để đối phó đàn ông, nghe nói có hơn ba trăm cách, nàng dùng phương pháp chính xác hữu hiệu nhất, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bởi vì nàng thấu hiểu lúc nào phải siết chặt dây, cũng thấu hiểu lúc nào phải nới lỏng.

* * * * *

Đèn cháy sáng, Đinh Tàn Diễm chầm chậm bước vào, thắp đèn trên bàn, tới lúc đó mới quay lại nhìn bọn họ.

Tiểu Lôi không nhìn nàng, cơ hồ không bao giờ muốn nhìn nàng nữa. Đinh Đinh thu mình ở góc giường, sợ sệt không ngừng run rẩy.

Đinh Tàn Diễm chầm chậm bước qua, nhìn nó chằm chằm, hỏi :

- Ngươi nói thuốc dán của ta là sừ đầu thảo?

Đinh Đinh gật gật đầu, sợ gần muốn khóc.

Đinh Tàn Diễm quay lại nhìn Tiểu Lôi, hỏi :

- Ngươi tin không?

Tiểu Lôi cự tuyệt không chịu trả lời, cự tuyệt không chịu nói.

Đinh Tàn Diễm chầm chậm thốt :

- Nó nói không sai, ta vốn không muốn để ngươi đi, quả thật đã gặp Long Tứ, quả thật đã giết con ngựa đó, những chuyện đó nó đều không nói láo.

Tiểu Lôi cười lạnh.

Đinh Tàn Diễm nói tiếp :

- Nhưng sừ đầu thảo...

Nàng đột nhiên xé toạt vai áo, để lộ đôi bờ vai trắng trong như ngọc, chỗ bị nàng đâm trên vai có quấn vải.

Nàng dụng lực xé miếng vải quấn, thảy trước mặt Tiểu Lôi, hỏi :

- Ngươi coi coi đây là cái gì?

Tiểu Lôi chưa nhìn, đã ngửi thấy dược hương nồng nặc kỳ lạ. Miệng vết thương rõ ràng đã dán sừ đầu thảo, Tiểu Lôi im lìm.

Đinh Tàn Diễm chợt thở dài, nói tiếp :

- Đinh Đinh, Đinh Đinh... ta ở đây không đối đãi tốt với ngươi sao?

- Chị... chị...

- Sao ngươi lại nói láo?

Đinh Đinh òa khóc, chợt nhảy dựng, rít lên :

- Không sai, tôi nói láo, tôi phải phá hoại chị, không để chị thành công, bởi vì tôi hận chị.

Đinh Tàn Diễm hỏi lại :

- Ngươi hận ta?

Đinh Đinh thốt :

- Hận, hận khủng khiếp, hận chị không chết sớm, chết càng sớm càng tốt...

Nó đột nhiên che mặt, khóc tức tưởi, hét lớn :

- Tôi không còn muốn ở chỗ khốn nạn này nữa, chịu đựng tính khí của chị hàng ngày... tôi dù có nói láo, cũng là do chị dạy dỗ tôi...

Đinh Tàn Diễm không ngăn nó, chỉ si dại đứng đó, trong mắt ngấn lệ, thần sắc Tiểu Lôi tái nhợt.

Hắn thật sự nghĩ không ra chuyện đột nhiên biến thành như vầy, thật sự nghĩ không ra một bé gái thiện lương như vậy lại tự nhiên nói láo.

Đinh Tàn Diễm chợt thở dài, thì thầm :

- Ta không trách nó, nó làm vậy nhất định chỉ vì muốn rời xa ta, rời khỏi chỗ này...

Thế gian bên ngoài rộng lớn, có đứa bé nào không muốn đi ra nhìn?

Tiểu Lôi không nhịn được, hỏi :

- Ngươi thật sự không hận nó?

Đinh Tàn Diễm thốt :

- Nó vẫn còn là một hài tử.

Tiểu Lôi thốt :

- Nó lại hận nàng.

Đinh Tàn Diễm thốt :

- Trên thế gian có rất nhiều chuyện vốn cũng như vậy, người hận mình, mình vị tất đã hận người, người yêu mình, mình cũng vị tất đã yêu người...

Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, chung quy không thể nghe được.

Tiểu Lôi nói :

- Không sai, trên thế gian quả thật có rất nhiều chuyện giống như vầy.

Tâm lý hắn thình lình trở nên rất trầm trọng, giống như bị một khối đá ngàn cân đè nặng.

Cũng không biết bao lâu sau, hắn mới chầm chậm nói tiếp :

- Vô luận là sao, ngươi đã cứu ta...

Đinh Tàn Diễm thốt :

- Ta không có cứu ngươi.

Tiểu Lôi hỏi lại :

- Không?

Đinh Tàn Diễm nói :

- Người cứu ngươi, chính là người.

Tiểu Lôi thốt :

- Nhưng ta...

Đinh Tàn Diễm ngắt lời hắn, lạnh lùng nói :

- Ngươi hiện tại có thể đi đi, nếu không đi nổi, nên bò đi.

Nàng bước ra trước, không quay đầu lại.

Ánh đèn càng ngày càng mờ, gió càng ngày càng lạnh. Xa xa có tiếng nước chảy, giống như tiếng thiếu nữ khóc thầm.

Tiểu Lôi nằm xuống, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ nằm yên mong trời sáng.

* * * * *

Bình minh.

Dương quang sáng lạn, thương thoán trạm lam.

Trong con gió buổi sớm truyền vào hương hoa, hương tuyền thủy, lại có mùi đồ ăn.

Tiểu Lôi chầm chậm bước xuống giường.

Vết thương cả mới lẫn cũ của hắn đau đớn, đau đớn gần như không ai có thể chịu đựng được, nhưng hắn không thèm để ý.

Hắn đã học đương đầu với thống khổ như là một dạng hưởng thụ, chỉ bởi vì vết thương trên người có thể làm giảm vết thương trong tâm hắn.

Ai đang nấu ăn? Là nàng? Hay là Đinh Đinh? Hắn không biết đêm qua đã trải qua như thế nào. Cách nói chuyện của bọn họ, đêm qua tưởng cũng phải là rất dài.

Nhà bếp đằng sau, tịnh không xa lắm, nhưng đối với Tiểu Lôi, con đường này cũng gian khổ dài đăng đẳng, may mắn là chân của hắn không bị thương.

Hắn chung quy cũng đi tới cửa nhà bếp, mồ hôi lạnh dầm dề y phục, một người quay lưng lại đang đứng trước bếp, quần dài chấm đất, toàn thân vận y phục trắng như tuyết, không ngờ nàng cũng biết nấu nướng.

Vô luận là ai thấy nàng đứng trầm tĩnh lãnh khốc giữa vũng máu, không thể tưởng tượng được nàng có thể đứng trong nhà bếp.

Tiểu Lôi chống tay lên tường, từ từ bước vào. Nàng đương nhiên nghe tiếng chân hắn, nhưng chưa quay đầu lại, nàng cũng cự tuyệt không chịu nói một câu với hắn.

Tiểu Lôi im lặng, một hồi lâu sau, không nhịn được hỏi :

- Đinh Đinh đâu?

Nàng không hồi đáp.

Tiểu Lôi thốt :

- Nó còn bé, tuy có làm lỗi, nhưng ai lại không có lúc làm lỗi? Ngươi nếu chịu tha thứ cho nó, ta...

Nàng chợt ngắt lời hắn, lạnh lùng thốt :

- Ngươi nói chuyện với ai vậy?

Tiểu Lôi đáp :

- Ngươi.

Nàng chợt quay đầu, nhìn Tiểu Lôi, hỏi :

- Ngươi nhận ra ta? Sao ta lại không nhận ra ngươi?

Tiểu Lôi ngẩn ngơ, tuy thiếu phụ này cũng vận y phục trắng, thân hình thon thả, nhưng lại là một người đàn bà rất bình phàm xú lậu.

Tay ả giữ cái nồi, một tay cầm muỗng, múc cơm vào chén, múc hai chén.

Tiểu Lôi thở dài, miễn cưỡng cười :

- Chừng như ta không nhận ra ngươi.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Ngươi không biết ta, vào đây làm gì?

Tiểu Lôi đáp :

- Tìm... người.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Tìm ai?

Tiểu Lôi đáp :

- Tìm một nữ nhân, một cô nương tám chín tuổi.

Bạch y thiếu phụ lạnh lùng cười, nói :

- Nam nhân phải tìm, chừng như toàn là tiểu cô nương tám chín tuổi, điều này ngươi không nói ta cũng biết, nhưng, họ của nó là gì?

Tiểu Lôi đáp :

- Hình như họ Đinh.

Bạch y thiếu phụ thốt :

- Ta không phải họ Đinh.

Tiểu Lôi hỏi :

- Bà... bà làm gì ở đây?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Đây là nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu?

Tiểu Lôi ngạc nhiên, hỏi :

- Đây là nhà của bà?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Phải.

Tiểu Lôi hỏi :

- Bà luôn luôn sống ở đây?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Ta hiện tại trú ở đây, hiện tại đây là nhà ta.

Tiểu Lôi hỏi :

- Còn lúc trước?

Bạch y thiếu phụ buồn buồn đáp :

- Chuyện lúc trước hà tất ngươi phải hỏi tới.

Tiểu Lôi không nói nữa. Bởi vì hắn nghĩ thiếu phụ này nói rất có lý, chuyện trước đây đã là quá khứ, hà tất phải hỏi nữa? Hà tất phải khơi lại?

Bạch y thiếu phụ quay đầu, múc đầy chén, chợt hỏi :

- Ngươi đói không?

Tiểu Lôi đáp :

- Đói.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Đói thì ăn đi.

Tiểu Lôi thốt :

- Cảm ơn.

Trên bàn có trứng chiên, thịt luộc, cũng có bắp cải tươi xào dầu vừng. Tiểu Lôi ngồi xuống, mau mắn ăn hết một chén lớn mà vẫn chưa no.

Bạch y thiếu phụ nhìn hắn, mục trung có vẻ vui mừng, thốt :

- Hình như ngươi rất đói.

Tiểu Lôi đáp :

- Cho nên tôi muốn ăn thêm một chén nữa.

Bạch y thiếu phụ múc thêm một chén đưa cho hắn, thốt :

- Ăn đi, ăn nhiều uống nhiều mới có đủ sức lực.

Bà ta đột nhiên cười, cười rất kỳ quái, nhẹ nhàng nói tiếp :

- Ngươi chắc không nghĩ ăn mà không trả tiền đồ ăn chứ?

Tiểu Lôi chừng như bị nghẹn cơm ở cổ.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Chuyện này ngươi minh bạch chứ?

Tiểu Lôi gật gật đầu.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Ta nghĩ ngươi là một nam nhân có cốt khí, vừa ăn uống vừa bàn chuyện, chắc ngươi không thể làm.

Tiểu Lôi ăn sạch chén, mới bỏ đũa xuống, hỏi :

- Bà muốn tôi làm gì?

Bạch y thiếu phụ hỏi lại :

- Ngươi có thể làm gì?

Tiểu Lôi đáp :

- Tôi có thể làm rất nhiều chuyện.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Chuyện gì ngươi tinh thông nhất?

Tiểu Lôi nhìn bàn đôi tay của mình thõng trên bàn, tròng mắt chừng như dần dần co thắt.

Bạch y thiếu phụ nhìn hắn chằm chằm, chầm chậm nói :

- Mỗi người đều có sở trường riêng, có người sở trường cầm kỳ thi họa, có người sở trường y bốc tinh tướng, cũng có người chuyên sát nhân - còn ngươi?

Tiểu Lôi trầm mặc rất lâu, rồi nói từng tiếng :

- Sở trường của tôi là bị đâm.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Bị đâm? Bị đâm cũng là một sở trường?

Tiểu Lôi thốt :

- Chưa quá mười ngày, tôi đã chịu bảy tám nhát đao, ít ra kinh nghiệm cũng đã rất phong phú.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Bị đâm cũng hữu dụng à?

Tiểu Lôi đáp :

- Hữu dụng.

Bạch y thiếu phụ lại hỏi :

- Ngươi nói coi có hữu dụng gì?

Tiểu Lôi đáp :

- Tôi ăn cơm của bà, bà không chừng nên đâm tôi một đao, coi như thanh toán món nợ.

Bạch y thiếu phụ mỉm cười, hỏi :

- Tại sao ta lại phải đâm ngươi một đao? Chuyện đó có lợi gì cho ta?

Đôi mắt bạch y thiếu phụ chớp chớp, thốt :

- Ngươi đã chịu đựng nhiều vết đao, cũng còn chưa chết, đó mới thật sự là chuyện đáng nói.

Tiểu Lôi thốt :

- Quả là chuyện đáng nói.

Bạch y thiếu phụ nói tiếp :

- Người có thể chịu bị đâm, nghĩ tất có thể sát nhân.

Tiểu Lôi thốt :

- Ồ?

Bạch y thiếu phụ chợt phẩy tay, nói :

- Không sai, ngươi chịu giết hai người cho ta, nợ nần giữa bọn ta coi như thanh toán.

Bà ta nói câu này rất thư thái, chừng như người ta thiếu bà ta một cái trứng gà, bà ta đòi hai cái trứng vịt.

Tiểu Lôi mỉm cười :

- Hai chén cơm này coi bộ giá quá đắt.

Bạch y thiếu phụ thốt :

- Không đắt.

Tiểu Lôi hỏi :

- Không đắt?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Hai chén cơm của ta rất đặc biệt, người thường không thể ăn được.

Tiểu Lôi hỏi :

- Đặc biệt chỗ nào?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Bởi vì trong đồ ăn có thứ đặc biệt.

Tiểu Lôi hỏi :

- Có gì vậy?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Độc dược.

Bà ta nhìn Tiểu Lôi, chừng như hy vọng thấy Tiểu Lôi sợ hãi nhảy dựng khỏi ghế.

Tiểu Lôi lại vẫn ngồi yên, cả khóe mắt cũng không động đậy.

Bạch y thiếu phụ nhướng mày, hỏi :

- Ngươi không tin?

Tiểu Lôi điềm đạm đáp :

- Hai chén cơm này tôi lỡ ăn rồi, hiện tại có tin hay không cũng không thành vấn đề.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Không thành vấn đề? Ngươi biết người ăn độc dược, là có thể chết không?

Tiểu Lôi đáp :

- Biết.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi muốn chết?

Tiểu Lôi đáp :

- Không muốn.

Bạch y thiếu phụ thốt :

- Ngươi chỉ cần giết hai người đó cho ta, hai người này ngươi đó giờ không biết tới, hơn nữa chỉ có hai người, đâu có nhiều.

Tiểu Lôi đáp :

- Quả thật không nhiều.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Đợi bọn họ tới, ngươi hạ thủ giết bọn họ...

Tiểu Lôi thốt :

- Không giết.

- Bạch y thiếu phụ biến sắc :

- Không giết? Tại sao không giết?

Tiểu Lôi đáp :

- Không giết là không giết, không có tại sao.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi biết người ta muốn ngươi giết là ai không?

Tiểu Lôi đáp :

- Bởi vì không biết người, cho nên không thể giết.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi không muốn biết?

Tiểu Lôi đáp :

- Không muốn, cũng không cần.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Ngươi nếu không giết bọn họ, ngươi phải chết.

Tiểu Lôi đột nhiên không nói gì, chầm chậm đứng lên, bước ra ngoài.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi đi đâu?

Tiểu Lôi đáp :

- Đi chờ chết.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi thà chết chứ không đáp ứng?

Tiểu Lôi không thèm nghe, không thèm quay đầu cứ đi tiếp.

Bạch y thiếu phụ nghiến răng, chợt nhảy lên, hét lớn :

- Ngươi có phải là người không? Hay là con la?

Bên ngoài Tiểu Lôi chỉ nghe thanh âm truyền ra văng vẳng, chỉ nghe hai tiếng :

“con la”.

* * * * *

Tiểu Lôi nằm xuống giường, thầm nghĩ quá tức cười.

Lúc Cửu u nhất oa phong tầm cừu, một trận người chết vô số, khắp nơi, hắn không chết.

Môn hạ Huyết Vũ Môn dùng đao kề vào yết hầu hắn, mũi đao đâm vào da thịt, hắn cũng không chết.

Ngũ điện Diêm La, cao thủ võ lâm tuyệt kỹ đầy mình, mặt mày hung ác vô tình, lưỡi kiếm đó vốn đã xuyên qua người hắn, hắn không chết.

Hiện tại hắn hồ đồ ăn hai chén cơm của người ta, tự nhiên lại chết một cách hồ đồ.

Đây không phải là chuyện rất tức cười sao?

Hắn vốn đương nhiên có thể xuất thủ chế ngự bạch y thiếu phụ đó, bắt buộc bà ta đưa ra thuốc giải.

Hắn không làm vậy, hoàn toàn không phải vì hắn sợ mình chung quy không có đủ khí lực chế phục một địch thủ như bà ta - người đằng nào cũng chết, còn sợ gì nữa chứ?

Hắn không làm vậy, chỉ đơn giản vì hắn không thích làm.

Bạch y thiếu phụ đó đến đây hồi nào? Muốn hắn giết ai? Bà ta thật sự là ai?

Tiểu Lôi không muốn hỏi, hiện tại vô luận là chuyện gì, hắn hoàn toàn không có hứng thú tới, hoàn toàn không thèm để ý tới.

Hiện tượng này quả thật rất đáng sợ. Hắn không biết tại sao lại biến thành như vậy.

Hắn cũng không thích nghĩ tới, cái cảm giác chờ chết xem chừng cũng hay. Ít ra cả trăm chuyện đều không cần lo lắng.

Bên ngoài có tiếng lụp cụp, cũng không biết bao lâu sau, thanh âm đột nhiền đình chỉ.

Đằng sau có người đi vào, hai gã tráng hán vận thanh y, khiêng cái quan tài gỗ đi vào để gần giường hắn.

Tiếng động bên ngoài hồi nãy vốn là tiếng đinh đóng vào quan tài. Những người này lo lắng rất chu đáo, còn chuẩn bị cả hậu sự cho hắn.

Gã tráng hán thanh y nhìn hắn như nhìn một người đã chết, cơ hồ chợt cúi đầu vòng tay thi lễ.

Người sống đối với người chết chừng như luôn luôn đặc biệt tôn kính, Tiểu Lôi cũng không thèm để ý tới họ, nằm bất động, chẳng khác gì một người chết.

Gã tráng hán áo xanh đi ra, cả nửa canh giờ sau, lại khiêng một cái quan tài còn giở nắp vào, để bên cạnh.

Tại sao một người cần tới hai cái quan tài? Tiểu Lôi đương nhiên không thèm hỏi họ, một quan tài cũng tốt, hai quan tài cũng tốt, có quan tài cũng tốt, không có quan tài cũng tốt, hắn không để ý tới.

Lại nửa canh giờ sau, Bạch y thiếu phụ đó tự nhiên bước vào, đứng ở đầu giường nhìn hắn, Tiểu Lôi nhắm mắt.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Quan tài đã chuẩn bị xong, tuy đóng tạm bợ không kiêu sa cho lắm, nhưng cũng tốt hơn là không có.

Tiểu Lôi không nói gì.

Bạch y thiếu phụ lại nói :

- Không biết ngươi có thể tự nằm vào quan tài, để sau này khi ngươi chết, tránh không cần phải có người khiêng ngươi.

Bà ta nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, chừng như hy vọng Tiểu Lôi nổi giận vùng lên liều mạng với bà ta.

Ai biết được Tiểu Lôi tự nhiên lại đứng lên, tự nằm vào quan tài, trên mặt không có chút biểu tình gì, bạch y thiếu phụ cơ hồ thất thần.

Một hồi lâu sau, bà ta mới thở dài nhè nhẹ :

- Chúng ta trước đây chưa gặp lần nào, không nghĩ được hiện tại lại chết chung một chỗ, đây chắc cũng có thể gọi là duyên phần.

Bà ta tự nhiên cũng ngã người trong cái quan tài thứ hai, Tiểu Lôi cũng tự nhiên không thèm hỏi, chỉ trong tâm hắn thấy kỳ quái, không biết bà ta đang làm trò gì.

Bạch y thiếu phụ nằm thẳng trong quan tài, cũng nhắm mắt giống như đang chờ chết.

Lại một hồi lâu sau, bà ta chợt thở dại, thốt :

- Ngươi biết ta nghĩ gì không?

Bà ta cơ hồ biết rất rõ Tiểu Lôi không muốn mở miệng, cho nên cũng tự đáp :

- Ta đang nghĩ, người ta nếu thấy hai chúng ta chết như vầy, có lẽ cũng nghĩ chúng ta tự tử vì tình.

Tiểu Lôi chung quy cũng mở miệng, hắn chung quy chịu đựng không nổi, phải hỏi :

- Tại sao bà lại muốn chết chung chỗ với tôi?

Bạch y thiếu phụ kể.

Bà ta đã hại người ta, lại nói người ta hại bà ta. Tiểu Lôi không biết nói gì.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ngươi biết tại sao ta lại nói ngươi hại ta không?

Tiểu Lôi đáp :

- Không biết.

Bạch y thiếu phụ thốt :

- Bởi vì nếu ngươi chịu giết hai người kia cho ta, ta vốn không thể chết.

Tiểu Lôi nhướng mày, hỏi :

- Hai người kia muốn giết bà?

Bạch y thiếu phụ thở dài, thốt :

- Không chỉ muốn giết ta, có lẽ còn có thể cắt ta thành trăm mảnh, cho nên ta thà chết trước.

Tiểu Lôi nói :

- Cho nên bà mới nằm trong quan tài.

Bạch y thiếu phụ thốt :

- Bởi vì ta cũng đang chờ chết, đợi cho chúng đến, ta chết trước.

Bà ta mỉm cười, nụ cười rất thê lương, lại nói tiếp :

- Ta cho dù có chết rồi, bọn họ thế nào cũng lôi ta khỏi quan tài, nhưng ta chung quy cũng được chết trong quan tài.

Những câu nói của bà ta, cơ hồ hai người đó hình dung rất hung ác, tàn khốc, vô luận là ai nghe bà ta nói, cũng không thể có hảo cảm với hai người đó.

Tiểu Lôi lạnh lùng thốt :

- Bà có nhiều chỗ để chết, tại sao lại nhất định phải đến đây chết?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Bởi vì ta vốn nghĩ ở đây có người có thể cứu ta.

Tiểu Lôi hỏi :

- Ai?

Bạch y thiếu phụ đáp :

- Đinh Tàn Diễm.

Tiểu Lôi “ồ” một tiếng như rất quen thuộc với cái tên này, có vẻ kỳ quái phi thường.

Bạch y thiếu phụ lại nói :

- Khi ta đến, nàng đã đi rồi, cho nên ta nghĩ nàng đã giao thác chỗ này cho ngươi.

Tiểu Lôi buồn bã thốt :

- Bà lầm rồi, ta không biết nàng ta thật đã đi rồi.

Hắn nói “thật” đặc biệt phảng phất như nữ nhân đó âm hồn bất tán, chừng như vĩnh viễn không tha cho hắn đi.

Hắn cho dù có tin rằng Đinh Tàn Diễm tuyệt vọng bỏ đi, nàng đã đi đâu?

Điều này vĩnh viễn là một câu hỏi bí ẩn.

Nhưng hắn tin rằng, một nữ nhân như Đinh Tàn Diễm, vô luận có đi tới thiên nhai hải giác cũng có thể tự chiếu cố lấy mình. Bởi vì trong tâm tư của nàng ta, trừ nàng ra, căn bản không còn ai tồn tại.

Bạch y thiếu phụ đột nhiên ngồi dậy trong quan tài, hỏi :

- Ngươi là người gì của Đinh Tàn Diễm?

Tiểu Lôi điềm đạm đáp :

- Tôi không phải là người của nàng ta.

Bạch y thiếu phụ hỏi :

- Ồ? Vậy sao ngươi lại ở đây?

Tiểu Lôi vẫn nằm bất động, mắt nhắm chặt như một thi thể. Nhưng hắn thở dài, bất quá cũng như người chết, hắn không thích hồi đáp gì hết, cũng không muốn hồi đáp.

Trầm mặc, trải qua một thời gian trầm mặc khá lâu, không có một hơi thở mạnh, không có một tiếng động.

Tiểu Lôi không cần phải tự cắn mình, tự biết mình còn sống, bởi vì hắn còn nghe hơi thở của chính mình, người chết không thể thở.

Nhưng tiếng hô hấp trong quan tài kế bên hoàn toàn không còn, bà ta đã chết rồi sao?

Tiểu Lôi ngồi dậy thò đầu nhìn sang, phát hiện quan tài trống không.

* * * * *

Tiểu hầu gia đi ra từ hẽm sư tử Hồ Đồng, còn chưa xa con hẽm mấy, ngừng tại cỗ xa mã hoa lệ. Gã bước nặng nề tới, mở màn xe bước vào, bên trong có một người đàn bà.

Là Bạch y thiếu phụ.

Bạch y thiếu phụ hỏi gấp :

- Ngươi đã gặp Long Tứ?

Tiểu hầu gia thần sắc ngưng trọng, gật gật đầu. Cỗ xe chạy trên con đường xấu, lắc lư dữ dội.

Trầm mặc.

Bạch y thiếu phụ len lén nhìn thần sắc của tiểu hầu gia, chợt thốt :

- Ta xuống xe đây.

Tiểu hầu gia không ngăn chặn, Bạch y thiếu phụ vừa giở màn định nhảy xuống, đột nhiên bị gã nắm tay lại, nắm thật chặt.

Bạch y thiếu phụ la một tiếng thất thanh :

- A...

Tiểu hầu gia giận dữ thốt :

- Nói cho ta biết tại sao ngươi gặp tên họ Lôi mà không hạ thủ?

Bạch y thiếu phụ mỉm cười, đáp :

- Nếu ngươi quả thật thích Tiêm Tiêm cô nương, phải để họ Lôi sống, nếu không ngươi có thể mất nàng.

Tiểu hầu gia thốt :

- Ta không tin.

Bạch y thiếu phụ nói :

- Ngươi bất tất phải tin ta, nhưng ngươi tất phải tin lời nói của Kim Xuyên.

Gã có lý do không tin tưởng Kim Xuyên, vì một người không được ăn bồ đào, toàn nói bồ đào chua. Kim Xuyên nói cả cuộc đời Tiêm Tiêm chỉ yêu có một người, chính là Tiểu Lôi, nhưng nàng lại bị Tiểu Lôi ruồng bỏ.

Cho nên Tiêm Tiêm muốn báo phục, nàng không do dự xà đầu vào lòng của tiểu hầu gia, cũng chỉ vì muốn báo phục sự tuyệt tình và phụ tâm của Tiểu Lôi. Nhưng nàng vẫn chỉ yêu một mình Tiểu Lôi.

Tiểu hầu gia luôn luôn rất tự phụ, gã bằng vào gia thế, tướng mạo, và võ công, làm sao trong mắt Tiêm Tiêm lại không ở trên Tiểu Lôi được.

Trừ một điểm, bạch y thiếu phụ sau khi gặp đượcTiểu Lôi, nói hắn là một người không trọng cả tính mạng mình.

Tiểu Lôi khiến cho Tiêm Tiêm khuynh tâm chỉ bằng một điểm này sao? Tiểu hầu gia tuyệt không tin, cho nên gã thân hành đi gặp Long Tứ.

Có lẽ gã không nên đi, nhưng vì để chứng thật lời nói của Kim Xuyên, gã không nhịn được phải gặp Long Tứ.

Hiện tại gã chung quy cũng biết, một người có thể làm cho Long Tứ kính phục trong tâm, tuyệt đối xứng đáng là một người nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu thương.

Bạch y thiếu phụ chưa bao giờ có nam nhân nào yêu thương, cũng chưa bao giờ yêu thương nam nhân nào, bà ta chỉ biết giết người, bất quản là nam nhân hay nữ nhân, sở dĩ vậy bà ta có cái ngoại hiệu Lãnh Huyết Quan Âm.

Bà ta nhận lời tiểu hầu gia giao phó đi điều tra trong khi gã đi gặp Long Tứ, phán đoán người cầm giữ Tiểu Lôi là Đinh Tàn Diễm. Quả nhiên không ngoài sở liệu, khi bà ta tìm đến nơi, phát hiện Đinh Tàn Diễm và Đinh Đinh không còn ở đó nữa, chỉ còn có Tiểu Lôi nằm trên giường.

Tiểu Lôi lúc đó nằm hôn mê, bà ta vốn có thể nắm lấy cơ hội để ra tay, nhưng bà ta không hạ thủ. Lãnh Huyết Quan Âm bình sinh sát nhân không bao giờ do dự, không vu tâm bất nhẫn, nhưng bà ta lại bỏ qua cơ hội xuất thủ dễ dàng đó.

Đây chính là vì sao tiểu hầu gia ưu lự, Lãnh Huyết Quan Âm đối với Tiểu Lôi còn hạ thủ lưu tình, chứng tỏ hắn trong lòng của Tiêm Tiêm chiếm một địa vị ra sao.

Tiểu hầu gia thường không bị phiền não kích động, hiện tại gã đã có phiền não.

* * * * *

Tiêm Tiêm không còn cúi đầu.

Dung nhan của nàng sáng ngời, trên mặt nở một nụ cười tươi tắn, hiện tại nàng không những cải biến vận mệnh của chính mình, còn điều khiển vận mệnh của kẻ khác, đây là một sự thật không thể phủ nhận được.

Chính tiểu hầu gia cũng nằm trong lòng bàn tay của nàng.

* * * * *

Đêm khuya tĩnh mịch.

Hẽm Hồ Đồng thiết sư tử tĩnh mịch.

Trong chính đường tiêu cục, Long Tứ và Âu Dương Cấp ngồi đối diện, hai người thần tình ngưng trọng, không biết họ uống vì tráng đảm hay mượn rượu để ưu sầu?

Nhiều cao thủ khôi ngô hùng dũng đứng kề lão già bệnh hoạn, mỗi người tay cầm binh khí, sẵn sàng ra trận, tăng gia không khí khẩn trương trầm uất.

Tổng quản phiêu cục Chữ Bưu đi nhanh vào, chấp tay hành lễ, thốt :

- Tổng phiên đầu, mọi việc ông giao phó đã được sắp xếp.

Long Tứ hơi cúi đầu, hỏi :

- Còn bao nhiêu người ở lại?

Chữ Bưu đáp :

- Ngoại trừ đám gia quyến, còn lại tất cả đều tự nguyện ở lại.

Long Tứ lại hỏi :

- Ngươi không nói cho họ rõ sao?

Chữ Bưu nói lớn :

- Họ nguyện cùng tổng tiêu đầu cộng sinh tử.

Long Tứ thốt :

- Tốt.

Lão chợt đứng dậy, nhãn quang quét vào mặt từng người, thở dài thốt :

- Ôi, các huynh đệ tuy có hảo ý, nhưng ta không thể để liên lụy mọi người...

Âu Dương Cấp đập bàn hét lớn :

- Huyết Vũ Môn đến đây, là một chuyện rất hay, tối nay mọi ân oán phải được thanh toán.

Long Tứ nhướng mày, thốt :

- Huyết Vũ Môn thình lình đại cử lai phạm, Hùng Phi, Trình Thanh, Ngô Cương ba vị trấn đầu có lẽ không về kịp, chỉ bằng vào lực lượng hai chúng ta, ứng phó với cục diện tối nay, chỉ sợ rằng...

Lão ta quả thật đã già, không còn hào khí đương niên ngày nào.

Âu Dương Cấp minh bạch ý tứ của lão, tịnh không muốn che giấu, nhưng bất nhẫn đứng nhìn cảnh hạ thủ đồ sát xảy ra.

Tác phong của Huyết Vũ Môn cản tận sát tuyệt, trên giang hồ còn ai không biết.

Âu Dương Cấp không nói nữa, nâng chén uống.

Cả đại sảnh chìm trong trầm tịch, đột nhiên bên ngoài liên tiếp có nhiều tiếng la thảm.

Long Tứ biến sắc, trầm trầm thốt :

- Đến rồi.

Một người nhanh nhẹn dâng cho lão cây văn tứ trường thương, tay lão tiếp thương, tay Âu Dương Cấp cũng cầm ô sao tiên, phóng ra ngoài.

Long Tứ gọi gấp :

- Âu Dương...

Nhưng lão gọi không kịp, Âu Dương Cấp đã phi thân ra tới bên ngoài. Hơn hai mươi thân thủ đang động thủ, nhiều người đã ngã gục, không thể ngăn chận hai người tiến tới.

Hai người này, là Diêm La Tản, và Diêm La Đao.

Bọn chúng vừa nhào tới sảnh đường, Âu Dương Cấp trụ chân hươi ô sào tiên nhắm Diêm La Đao quật tới. Uy lực của ngọn trường tiên giống như con độc xà quấn quanh thân đao, song phương trừng mắt nhìn nhau.

Diêm La Tản chớp thời cơ tấn công, xoay dù nhắm ngay đầu Âu Dương Cấp đâm tới, nhưng gặp phải mũi thương của Long Tứ vừa ra tới chặn đứng, giải trừ thế giáp công uy hiếp Âu Dương Cấp.

Diêm La Tản cười cuồng dại :

- Long Tứ, tối nay cái chết của bọn ngươi đã được định liệu.

Long Tứ biết đối phương tuyệt không chỉ có hai người, bọn chúng chỉ bất quá thị trận đầu, người của Huyết Vũ Môn tất ẩn trong bóng tối phát động.

Địch ở trong tối, rõ ràng không có cách nào canh phòng. Long Tứ không sợ hai tên này, nhưng lại không có cách nào biết bên trên còn có nhân vật nào tiếp viện.

Trường thương của lão nhanh nhẹn trực bức Diêm La Tản, hét lớn :

- Bằng vào hai ngươi còn ít quá, bao nhiêu kẻ đến đây thỉnh xuất lai phô bày lực lượng.

Diêm La Tản cười cuồng dại :

- Giết gà không cần dùng đao, bọn ngươi chắc cũng biết điều này.

Thiết tản trầm trọng, nhưng trong bóng tối nằm trong tay của lão tương tợ như một cây dù giấy dầu nhẹ hổng, không cần dùng tận lực huy động.

Song phương triển khai chiêu thức hiểm độc, không biết từ đâu chợt phát ra một tràng cười âm trầm quỷ mị, khủng khiếp vô cùng.

Tràng cười lanh lảnh, tiếp theo là một thanh âm khàn khàn :

- Ngũ điện Diêm La danh trấn võ lâm đã lâu, không ngờ càng ngày lại càng thất vọng.

Một thanh âm hùng hồn khác tiếp lời :

- Nhưng thiếu mất ba người, còn lại hai tên không ra gì.

May mắn bóng đêm tăm tối che đậy khuôn mặt đỏ ửng của Diêm La Tản và Diêm La Đao. Bọn chúng nghe những lời chê bai này, quả nhiên tấn công mạnh bạo hơn, toàn lực tấn công Long Tứ và Âu Dương Cấp.

Các tiêu sư đi xung quanh không thể xuất thủ, chỉ đứng bên ngoài trợ trận, trợ uy.

Thanh âm khàn khàn lại cất lên :

- Nhiệt náo quá, bọn ta nên nhanh chóng kết thúc tấn tuồng.

Thanh âm hùng hồn thốt :

- Được, đệ trước? Hay huynh trước?

Thanh âm khàn khàn cười nói :

- Trưởng ấu hữu tự, đương nhiên mời huynh trước.

“Được”, trên nóc chợt có một bóng đen bay xuống như đại bàn xòe cánh, như từ trên mây giáng xuống. Hắc ảnh chưa xuống tới đất, hai tay áo nhất tề phần phật phất ra, một đám hàn quang bắn thẳng tới.

Long Tứ kinh hãi la lớn :

- Đoạt mệnh kim tiền...

Nhưng lời cảnh cáo của lão không tới kịp, những tiếng la thảm đồng loạt vang lên, lại có nhiều người ngã gục.

Trong Huyết Vũ Môn có hai đại cao thủ ám khí, Nam Tiền Bắc Sa. Đoạt Mệnh Kim Tiền Nam Cung Lương quả nhiên danh bất hư truyền, thủ pháp mãn thiên hoa vũ đó, tiền vô hư phát, một khi xuất thủ đã lấy mạng cả chục tiêu sư.

Long Tứ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, toàn thân huyết dịch bùng cháy, một thương bức lui Diêm La Tản, nhắm Nam Cung Lương bộc phát, hét lớn mở đường :

- Ám tiễn giết người không phải là chân chính.

Mũi thương lôi đình đâm tới như vạn quân của lão lại đâm vào chỗ không vì Nam Cung Lương đã phi thân như chớp lên mái nhà.

Nam Cung Lương cười thốt :

- Long Tứ, ngươi quả là cô lậu quả văn, ta không bao giờ dùng ám tiễn, chỉ dùng...

Long Tứ nộ hỏa công tâm, đề thân phóng lên. Nhưng chân vừa chạm mái ngói, chợt có một cơn gió lạnh lướt qua mặt, trong gió cuốn theo một nắm thiết sa.

Quả nhiên Nam Tiền Bắc Sa cùng xuất thủ, chính là Độc Sa Thủ Ngụy Kỳ.

Long Tứ bị đột kích, kinh hãi, cảm giác cả khuôn mặt bị đâm thủng đau đớn, toàn thân ngã ngửa rơi xuống.

Âu Dương Cấp thất kinh, la to :

- Tứ gia...

Gã ráng phóng gấp qua để cứu Long Tứ gia, sơ hở trong chốc lát, thanh đao của Diêm La Đao cướp thời cơ chém xuống, bàn tay cầm trường tiên bị chém đứt đến tận cùi chõ.

Nhưng gã chừng như không cảm thấy đau đớn, cho tới khi giơ bàn tay bị chặt đứt ra định đỡ người của Long Tứ, lúc đó mới phát giác, một tay còn lại không thể đón thân người Long Tứ, cả hai ngã xuống chung một chỗ, ngã xuống thành một đống.

Nam Tiền Bắc Sa song song hạ mình xuống đất, xuất thủ bất lưu tình, đoạt mệnh kim tiền và độc sa hướng các tiêu sư bay tới, triển khai đồ sát.

Diêm La Đao xông vào đại sảnh, Diêm La Tản phóng tới chỗ Long Tứ và Âu Dương Cấp té xuống, giơ dù chuẩn bị hạ thủ, chợt có một bóng người từ ngoài tường bay vào.

Người này chiêu đầu tiên đã nặng tay, đánh mạnh xuống đầu Diêm La Tản, Diêm La Tản bất ngờ không để ý, bị trúng một quyền mạnh bạo.

Quyền thế quá mãnh liệt, cả hai người đều lảo đảo thối lui, Diêm La Tản chưa đứng vững đã đoán đúng đối phương là ai, một kẻ không sợ chết, Diêm La Tản đã từng gặp qua, là Tiểu Lôi.

Không sai, người này là Tiểu Lôi, hắn đánh Diêm La Tản, lao toàn thân phóng hai quyền xuất thủ như điện chớp khai trừ công phu của đối phương.

Diêm La Tản nhảy dựng lên, hét lớn :

- Hắn là Long Ngũ.

Nam Cung Lương và Ngụy Kỳ lập tức quay mình, cùng Diêm La Tản đứng thành hình chữ “phẩm” bao vây Tiểu Lôi ở giữa.

Diêm La Tản vừa khi thấy bọn họ, tinh thần hăng hái trở lại, phấn chấn cười cuồng dại :

- Long Ngũ, ngươi có thể đến đây quả thật rất tốt, bọn ta khỏi cần đi tìm ngươi.

Tiểu Lôi thấp thoáng thấy Long Tứ và Âu Dương Cấp cả hai đều bị thương trầm trọng, có cảm giác như mũi đao đang phanh xé trái tim, nhưng không có thời gian để cứu bọn họ, cường địch đang ở trước mắt, hắn trừ việc liều mạng trước, không còn cách nào khác.

Chuyện này cũng tốt với hắn quá rồi, có thể vì Long Ngũ mà liều mạng so với chết vì ăn hai chén cơm có độc của bạch y thiếu phụ kia, quả là tốt hơn nhiều.

Sinh mệnh là quý báu nhất, một người không còn sợ chết, trên thế gian này không có chuyện gì sợ sệt.

Tiểu Lôi điềm nhiên cười một tiếng :

- Không sai, có lẽ ta đến trễ một bước, nhưng ta cũng đã đến.

Diêm La Tản tịnh không động thủ, liếc về phía Nam Cung Lương và Ngụy Kỳ một cái, đột nhiên lui lại :

- Nhị vị, tiểu tử này xin giao cho nhị vị.

Ngụy Kỳ giọng khàn khàn, hỏi :

- Nam Cung huynh, lần này huynh xem đệ ra tay trước?

Nam Cung Lương cười thốt :

- Được.

Vai Ngụy Kỳ vừa nhích động, chưa kịp xuất thủ, chợt la lên một tiếng thảm thiết, song thủ ôm mặt ngã xuống đất, lăn lộn gào thét, kêu la bi ai :

- Mắt của ta...

Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến bọn chúng kinh hãi, ngạc nhiên nhìn nhau.

Vừa lúc bọn chúng kinh hồn bạt vía, trên đầu tường xuất hiện một người.

Bóng đêm mông lung, người đó quần áo lại trắng toát, chính là bạch y thiếu phụ Lãnh Huyết Quan Âm.

Nam Cung Lương cả kinh, thất thanh la :

- Người đến có phải là Lãnh Huyết Quan Âm?

Lãnh Huyết Quan Âm lạnh lùng thốt :

- Nhãn lực của ngươi tính ra cũng còn sáng, không nhận lầm ta thành Đinh Tàn Diễm.

Hai nữ nhân phiền hà nhất chính là Lãnh Huyết Quan Âm và Đinh Tàn Diễm, cả hai lại vận toàn y phục trắng.

Tiểu Lôi lần đầu tiên thấy đằng sau lưng Lãnh Huyết Quan Âm, hắn ngộ nhận bà ta là Đinh Tàn Diễm.

Nam Cung Lương đối với nữ nhân này có vẻ cố kỵ, nhưng vẫn không nhịn được, phẫn nộ thốt :

- Chúng ta đó giờ nước sông không phạm nước giếng, tại sao bà lại hạ độc thủ với Ngụy Kỳ?

Lãnh Huyết Quan Âm phi thân xuống, chỉ Tiểu Lôi thốt :

- Nhưng bọn ngươi phạm tới hắn.

Nam Cung Lương hỏi :

- Ngươi? này có liên quan gì tới bà?

Lãnh Huyết Quan Âm lạnh lùng hét :

- Quan hệ có lẽ rất lớn.

Tiểu Lôi tịnh không lãnh tình cảm của bà ta, thậm chí không dám lãnh tình cảm của loại nữ nhân như vậy, hắn gặp được Đinh Tàn Diễm, đã nhức đầu vạn phần, tuyệt không muốn tái ngộ một Đinh Tàn Diễm thứ hai.

Tiểu Lôi nhịn không được, than :

- Ôi, tại sao bà cũng như âm hồn bất tán...

Diêm La Tản không đứng yên, vừa lúc Lãnh Huyết Quan Âm hồi đáp, phân tâm một phần, lão chớp ngay cơ hội xuất kỳ bất ý bung dù công tới.

Lãnh Huyết Quan Âm động cũng không động, những ngón tay thon thả điều khiển hai vuông vải lạnh buốt bắn ra.

Cây dù sắt của Diêm La Tản, chuyên phá các môn các phái ám khí, những tưởng đêm nay gặp được Lãnh Huyết Quan Âm tất làm cho lão trở thành một anh hùng, nhưng không có chút cơ hội.

Chỉ trách lão quá vói cao, ráng tấn công thình lình, đợi đến khi lão kinh hãi phát giác, hai đạo hàn quang đã ghim vào nhãn tiền của lão, căn bản không có cách nào chống đỡ nổi.

Chỉ nghe lão gào rống thê thảm giống hệt Ngụy Kỳ, lăn lộn vòng vòng dưới đất, kêu gào bi thống.

Diêm La Đao vừa ra khỏi chánh đường, tận mắt chứng kiến cảnh đó, thất kinh, giận dữ thét :

- Nam Cung huynh, ngươi chỉ đứng coi nhiệt náo thôi à?

Nói chưa dứt lời y đã hoành đao nhắm hướng Lãnh Huyết Quan Âm bộc phát.

Nhưng chưa đợi tới Lãnh Huyết Quan Âm xuất thủ, Tiểu Lôi đã phát động đón đỡ trước, nghênh diện phóng mình về phía Diêm La Đao, đao quang sáng nhoáng, thanh thế kinh người, không ngờ Tiểu Lôi lại lao mình tới như vậy.

Tiểu Lôi tuy không trọng sinh mạng, nhưng cũng không muốn dùng máu thịt để đỡ đao. Hắn nhanh như chớp xông vào lưới đao, lại chuyển mình một cái, vòng tay ôm chặt thân hình Diêm La Đao, hoàn toàn không giống hai cao thủ trao chiêu, lại giống hai tên đại hán cục mịch đánh lộn.

Nhưng song thủ của Tiểu Lôi như đồng thiết nắm chặt, làm cho Diêm La Đao vùng vẫy điên cuồng cũng không thoát.

Nam Cung Lương động xuẩn dục, len lén nhìn Lãnh Huyết Quan Âm, chung quy vẫn còn chưa dám xuất thủ.

Vòng tay của Tiểu Lôi vẫn tiếp tục ôm chặt, Diêm La Đao gồng mình, gân xanh gân đỏ lồ lộ, cũng không thể tránh thoát...

Lúc đó trên tường chợt xuất hiện vô số bóng người, Lãnh Huyết Quan Âm quay đầu nhìn một cái làm cho ai cũng kinh hồn.

Tựa như bà là một nữ sát tinh, một cái nhìn có thể làm người ta giật mình quên mất chuyện cần làm.

Bóng đêm mông lung không làm mờ nhãn lực của bà, đám người này vận y phục in hình khô lâu vốn toàn là thị vệ tùy thân của Huyết Vũ Môn.

Bề ngoài của bọn chúng thật quái dị, y phục đen tuyền, vẽ bộ xương người trắng toát, trên mặt đeo mặt nạ khô lâu, nhìn tưởng như những bộ xương mới bò lên từ mộ phần lên làm cho ai ai cũng rùng mình dựng tóc gáy.

Không tưởng được Huyết Vũ Môn Lệnh Chủ Tư Đồ Lệnh, tối nay lại thân chinh xuất mã.

Nam Cung Lương đợi tới lúc bà ta thất thần phân tâm, chợt phất hai tay áo nhất tề, mười hai đoạt mạng kim tiền cùng một lúc bay ra.

Lãnh Huyết Quan Âm phát giác ra thì không còn cách tránh khỏi, chùn chân hạ mình, Tiểu Lôi đột nhiên quăng cả người Diêm La Đao sang, dùng thân thể gã làm cái mộc che bà ta, mười hai đoạt mạng kim tiền toàn bộ găm trên người Diêm La Đao, gã đã bị bóp nghẹt gần tắt thở, cho nên không thấy đau đớn, cũng không gào la thảm thiết, chỉ ngã gục xuống đất, chết một cách thống khoái.

Lãnh Huyết Quan Âm vẫn còn kinh hồn run rẩy, quét hai mắt nhìn Nam Cung Lương, trầm trầm thốt lạnh :

- Ngươi chắc cũng hiểu thấu hậu quả của chuyện ngươi làm chứ?

Nam Cung Lương lạnh run trong tâm, lạnh từ đầu cho tới chân.

Hắn miễn cưỡng phát một tiếng cười khổ, chỉ vừa chuẩn bị hô thảm, chợt nghe trên đầu tường có tiếng người hỏi :

- Họ Lôi chết chưa?

Tiểu Lôi đáp :

- Ta vẫn còn sống.

Người trên đầu tường thốt :

- Nam Cung Lương, Môn chủ có lệnh, tha cho hắn một con đường sống.

Nam Cung Lương thở phào nắm lấy cơ hội rời khỏi đấu trường, gấp rút vòng hai tay hướng tới Lãnh Huyết Quan Âm :

- Tại hạ không thể phụng bồi.

Nói xong gã phóng mình về phía đầu tường.

Lãnh Huyết Quan Âm trầm giọng :

- Đâu chỉ đơn giản như vậy.

Nói chưa dứt lời, bà giơ tay tung ra vô số độc châm, Nam Cung Lương tuy có đề phòng, chỉ đáng tiếc vặn mình phi thân cũng không thể tránh khỏi vô số mũi độc châm bắn vào người hắn, hô thảm một tiếng, thân hình rớt thẳng xuống bên ngoài tường.

Lãnh Huyết Quan Âm tưởng rằng bọn người trên đầu tường tất nhiên sẽ ùa xuống tấn công, bà nhanh nhẹn chuẩn bị nghênh đón. Nhưng ngoài ý liệu của bà, đám người đó không nhúc nhích.

Bên ngoài hẽm Hồ Đồng thiết sư tử, trong bóng tối có hai người đứng, bọn họ vẫn duy trì sự im lặng từ trước tới giờ.

Nhiều khô lâu y nhân phóng về phía họ, một người bước lên vòng tay thi lễ, thốt :

- Hồi bẩm Môn chủ, họ Lôi vẫn còn sống.

Hai người trong bóng tối, có một người là Tư Đồ Lệnh. Tư Đồ Lệnh cười thốt :

- Tốt, chuyện giao dịch này đã hoàn thành.

Trong bóng tối lại có người khác nói :

- Nội trong ba ngày, ta sẽ phái người đem ngọc như ý phụng thượng.

Tư Đồ Lệnh nói :

- Nhất ngôn vị định.

Y không hỏi ai sống ai chết, dẫn đám thủ hạ nghênh ngang đi ra.

Trong bóng tối còn một người ở lại chờ.

Lãnh Diện Quan Âm đột nhiên từ trong hẽm phóng ra, gã lập tức nghênh xuất, hỏi gấp :

- Họ Lôi còn chưa chết?

Lãnh Huyết Quan Âm đáp :

- Hắn không chịu chết, nhưng ta còn không hiểu, Tư Đồ Lệnh sao lại để ngươi thuyết phục?

Người đó điềm đạm đáp :

- Bọn ta đã làm một chuyến giao dịch.

Lãnh Huyết Quan Âm ngạc nhiên hỏi :

- Giao dịch gì?

Người đó đáp :

- Dùng viên bảo ngọc như ý gia truyền của ta đánh đổi tính mạng của họ Lôi.

Lãnh Huyết Quan Âm thốt :

- Ồ? Cái giá đó không phải là nhỏ, có lẽ hắn cũng không tin mạng sống của hắn đáng giá như vậy.

Người đó thốt :

- Đối với ta rất xứng.

Trong bóng đêm xuất hiện một cỗ xa mã hoa lệ, hai người leo lên xe, đi nhanh.

Đêm, càng thâm trầm, càng tĩnh mịch.

* * * * *

Đêm đã khuya. Trong tiêu cục ngổn ngang xác chết, hai ba chục thi thể dưới đất, người sống không còn bao nhiêu.

Long Tứ nửa chết không thể gọi là sống, chỉ còn một hơi thở yếu ớt.

Âu Dương Cấp cụt mất một tay, nhưng hắn vẫn bảo toàn sinh mạng, miễn cưỡng gồng mình ngồi dậy.

Tiểu Lôi ôm người Long Tứ, lệ nóng ngấn trên mắt, thốt :

- Đệ đã đến trễ, đệ đã đến trễ.

Hơi thở Long Tứ mỏng manh như sợi tơ, nhưng trên mặt hiển lộ ý tứ vui mừng mãn nguyện, nói :

- Đệ chung quy cũng đã đến, huynh rất mãn nguyện.

Tiểu Lôi hối hận :

- Đệ đáng lẽ phải nên đi trước một ngày, đến sớm hơn...

Long Tứ cười khổ :

- Hảo huynh đệ, chỉ cần đệ tới, huynh đã rất mãn ý, cho dù ta có chết, rồi đệ mới đến, cũng vẫn là đã đến... Chúng ta là hảo huynh đệ phải không?

Tiểu Lôi gật gật đầu :

- Đúng, huynh là Long Tứ, đệ là Long Ngũ...

Long Tứ cười lớn :

- Chúng ta là hảo huynh đệ, ha ha...

Tiếng cười dần dần suy nhược, cuối cùng chấm dứt hoàn toàn.

Long Tứ đã chết, lão chết một cách an tâm đắc ý, trên mặt còn lộ vẻ hân hoan vui mừng.

Tiểu Lôi không thể dằn lòng, phủ phục trên thi thể khóc rống :

- Đại ca nói đúng...

Âu Dương Cấp không hỗ là một hán tử dũng cảm, gã không để rơi một giọt lệ, điềm đạm thốt :

- Lôi lão đệ, Tứ gia cùng đệ kết giao bằng hữu, chung quy không nhìn lầm người, chết cũng có thể ngậm cười.

Tiếng khóc của Tiểu Lôi chợt ngừng hẳn, đột nhiên hỏi :

- Bọn chúng là người của Huyết Vũ Môn?

Âu Dương Cấp gật gật đầu, không nói tiếng nào.

Tiểu Lôi kích động :

- Được, vậy là tôi có thể đi lùng bọn chúng.

Âu Dương Cấp hoang mang thốt :

- Ngươi bất tất phải đi kiếm chúng, Tứ gia đợi ngươi bao lâu nay hy vọng ngươi về sớm, chỉ muốn cho ngươi biết một người...

Tiểu Lôi hỏi gấp :

- Là ai? Là Tiêm Tiêm?

Âu Dương Cấp lắc đầu :

- Người đó hỏi về ngươi, hơn nữa cũng có một người đàn bà điều tra, chính là người đàn bà vận y phục trắng hồi nãy.

Tiểu Lôi hỏi :

- Là bà ta?

Âu Dương Cấp thốt :

- Người Tứ gia hy vọng ngươi đi gặp không phải là bà ta.

Tiểu Lôi hỏi tiếp :

- Là ai?

Âu Dương Cấp thốt :

- Là tiểu hầu gia.

Tiểu Lôi ngạc nhiên, hỏi :

- Ồ? Tại sao ông ta muốn tôi đi gặp người đó?

Âu Dương Cấp lắc đầu. Gã chỉ nhớ tiểu hầu gia ghé thăm Long Tứ, trước khi đi có nhắn: “Họ Lôi nếu có đến, hắn nhất định phải đến gặp ta”.

Tiểu hầu gia sao lại muốn gặp Tiểu Lôi, Long Tứ cũng không biết, Âu Dương Cấp lại càng không rõ.

Nhưng họ biết, tiểu hầu gia là người nên kết giao bằng hữu, lại không dễ gì kết giao bằng hữu.

Trên thế gian, đáng quý nhất, không phải là ái tình, mà là hữu tình - hữu tình chân thành.

Bằng hữu chân chính không có nhiều, chỉ cần có thể kết giao với một người, có chết cũng không hối tiếc, cho nên Long Tứ kết giao với Tiểu Lôi, tâm ý của lão đã mãn nguyện. Lão muốn Tiểu Lôi gặp tiểu hầu gia, có lẽ nghĩ rằng bọn họ có thể kết giao thành bằng hữu.

* * * * *

Trong lòng Tiểu Lôi đầy những tâm tình trầm thống không gì so sánh nổi, phụ giúp Âu Dương Cấp liệu lý việc tái dựng lại tiêu cục, bọn họ hai người đã thành bằng hữu.

Âu Dương Cấp chợt nhớ một vấn đề, tại sao đêm đó Tư Đồ Lệnh đột nhiên ra lệnh rút binh tha cho Tiểu Lôi - chừa sinh lộ?

Tiểu Lôi cũng nghĩ không ra nguyên nhân.

Hai ngày nay tâm tình hắn quá sầu não, tịnh không gấp rút muốn đi gặp tiểu hầu gia.

Nhưng tiểu hầu gia lại phái người gởi thiếp thỉnh Tiểu Lôi đến vương phủ sớm.

Tiểu Lôi bất định chủ ý, đến gặp Âu Dương Cấp hỏi ý kiến.

Âu Dương Cấp xung phong dẫn đường :

- Để ta dẫn ngươi đi.

Tiểu Lôi không còn cách cự tuyệt. Hắn tuy không tự nguyện gặp tiểu hầu gia, nhưng Long Tứ gia hy vọng hắn đến gặp người này, hắn không thể không đi.

Hai người cùng đến vương phủ, tiểu hầu gia nghe báo lập tức ra nghênh đón.

Tiểu Lôi đối với tiểu hầu gia, ấn tượng đầu tiên của hắn là người này tịnh không thân mật, hắn tưởng tượng nhất định tiểu hầu gia là một công tử không coi ai ra gì, kết quả phán đoán của hắn sai hoàn toàn.

Tiểu hầu gia đối với hắn kính lễ thượng khách, đặc biệt chuẩn bị rượu thịt, lập yến tiệc chiêu đãi bọn họ.

Tửu quá tam tuần, tiểu hầu gia chợt hỏi :

- Tiểu đệ thành hôn ngày mai, nhị vị có thể ở lại dự lễ không?

Tiểu Lôi nhìn Âu Dương Cấp một cái, đáp :

- Tôi phải đi tối nay.

Tiểu hầu gia hỏi :

- Không thể lưu lại một hai ngày?

Tiểu Lôi lắc đầu, Âu Dương Cấp bổ sung :

- Hắn muốn đi tìm một người gấp.

Tiểu hầu gia cười hỏi :

- Một hai ngày cũng không thể đợi?

Tiểu Lôi lắc đầu. Âu Dương Cấp thốt :

- Nếu biết ở đâu, hắn hai canh giờ cũng không ở lại được.

Tiểu hầu gia thốt :

- Hiện tại chưa biết nơi hạ lạc, cầm chân một hai ngày cũng đâu có sao, Lôi huynh xin đừng hiềm khí, Lôi huynh lưu lại, ngày mai uống cùng tiểu đệ một chén rượu mừng rồi đi cũng chưa muộn.

Tiểu Lôi khó có thể từ chối thịnh tình đó, miễn cưỡng đáp ứng. Tiểu hầu gia không động sắc mặt, nhưng trong tâm vui mừng, đây là một quyết định trọng đại.

Gã biết rất rõ đây không phải là một hành động thông minh, muốn thậm chí lộng xảo chính mình, nhất định phải trải qua cuộc khảo nghiệm trọng đại này.

Vì gã rất tự phụ, muốn chứng minh một chuyện, chứng minh Tiêm Tiêm vĩnh viễn chân chính thuộc về gã.

* * * * *

Mới sáng sớm, vương phủ giăng đầy hoa đăng và giấy hồng, trong ngoài nhộn nhịp.

Tiêm Tiêm cúi đầu.

Nàng không biết tâm tình quá hưng phấn, hay là tâm sự nặng nề, nàng chung quy cải biến mệnh vận của chính mình, hoàn thành nguyện vọng, biến giấc mơ thành sự thật.

Hôm nay, sắp trở thành thê tử của tiểu hầu gia, nhưng tâm tình nàng lại đầy mâu thuẫn.

Kim Xuyên nói không sai, đời nàng chỉ yêu một người, Tiểu Lôi.

Tiểu hầu gia im lặng chăm chú nhìn nàng, gọi dịu dàng :

- Tiêm Tiêm.

Tiêm Tiêm giật mình ngẩng đầu, cười hỏi :

- Chàng đến từ lúc nào vậy?

Tiểu hầu gia đặt tay lên vai nàng, cười thốt :

- Tiêm Tiêm, nàng đang nghĩ gì vậy? Nhớ về họ Lôi?

Tiêm Tiêm biến sắc, dịu dàng thốt :

- Tôi đã nói với chàng rồi, tôi đã quên người đó rồi.

Tiểu hầu gia hỏi lại :

- Thật sao?

Tiêm Tiêm đáp :

- Nếu tôi không quyết tâm như vậy, không thể nói với chàng như vậy.

Tiểu hầu gia mỉm cười, thốt :

- Ta tin nàng. Bất quá, nếu có một ngày nàng tái kiến hắn?

Giọng Tiêm Tiêm hận thù :

- Tôi hy vọng cả cuộc đời này không phải tái kiến hắn.

Tiểu hầu gia truy vấn :

- Còn nếu gặp hắn?

Tiêm Tiêm đáp không do dự :

- Tôi từ lâu đã không nhận ra hắn.

Tiểu hầu gia mãn nguyện tươi cười, nụ cười phát xuất từ tâm tư gã.

Tiêm Tiêm chợt hỏi lại :

- Tại sao chàng lại đột nhiên hỏi tôi những câu đó?

Tiểu hầu gia cười một tiếng :

- Có lẽ tâm huyết của ta nhất thời lai láng.

Tiêm Tiêm mỉm cười cúi đầu.

* * * * *

Hoa đăng giăng đầy.

Hầu gia nửa năm trước xuất kinh cùng gia quyến, hiện tại tiểu hầu gia là chủ một nhà.

Gã không đợi cha mẹ trở về, cấp tốc thành hôn, nỗi khổ bẩm sinh bất đắc dĩ của gã có lẽ sẽ được cha mẹ lượng thứ, vì nghĩ cho cùng, vô luận ra sao, gã cũng là đứa con một.

Hôm nay gã không mời thân quyến hay bằng hữu nào, chỉ toàn mời các nhân vật giang hồ võ lâm cao thủ.

Những nhân vật giang hồ này lúc nhận được thiệp hồng, liền không quản đường xa khó nhọc đến chúc mừng.

Tiểu hầu gia kết giao với các nhân vật giang hồ, không khác gì người ta thích cờ bạc, rượu chè, đàng điếm, chỉ là một thị hiếu.

Tiểu Lôi không thất tín, đáp ứng lời mời của tiểu hầu gia, cho nên hắn đã đến.

Âu Dương Cấp không đến, cũng vì gã là một tiêu đầu, không muốn mất mặt trước các nhân vật giang hồ, thấy gã đột nhiên biến thành độc đồn tướng quân.

Khách đến rất đông, không khí rất nhiệt náo.

Tiểu Lôi không biết họ, cũng không hy vọng cùng họ kết giao, hắn chỉ ngồi đó uống rượu, uống rượu tựu định. Tiểu hầu gia bận tiếp khách, chưa phát hiện ra Tiểu Lôi đã đến.

Chợt có một ả a hoàn đi tới trước mặt Tiểu Lôi, nói :

- Tiểu hầu gia thỉnh ông vào hậu viện, ngài muốn một mình gặp ông.

Tiểu Lôi gật đầu, đi theo ả a hoàn vào hậu viện.

Ả a hoàn đến trước sương phòng, quay lại nói :

- Lôi công tử xin cứ vào trong đợi một chút, tiểu hầu gia sẽ đến ngay.

Tiểu Lôi bước vào phòng, phát hiện đây chính là động phòng, có một nữ nhân vận áo tân nương ngồi trên giường, cúi đầu.

Hắn lén nhìn một cái, vừa định bước lui khỏi phòng thì nữ nhân đột nhiên vén khăn che mặt, nàng chưa hạ khăn xuống. Khuôn mặt này, Tiểu Lôi quá quen thuộc, ngay cả trong mộng cũng không thể quên - đó chính là mặt Tiêm Tiêm.

Tiêm Tiêm nhận ra hắn, đứng bất động nhìn Tiểu Lôi, bọn họ đồng nhìn nhau trân trối.

Tiểu Lôi đột nhiên phóng tới, xúc động thốt :

- Tiêm Tiêm...

Tiêm Tiêm tránh qua một bước, thốt :

- Ngươi...

Nàng cúi đầu, lệ chảy dài trên má.

Một tiếng ho khan kinh động bọn họ, hai người không hẹn mà nhìn ra cửa phòng cùng một lúc, người đang bước vào là tiểu hầu gia.

Trên mặt tiểu hầu gia không có một chút biểu tình gì :

- Người ngươi muốn tìm là nàng?

Tiểu Lôi không nói gì, hắn không biết nói gì, Tiêm Tiêm cúi đầu càng thấp.

Tiểu hầu gia lại nói :

- Hiện tại ngươi đã gặp nàng, ngươi đã nói gì với nàng chưa?

Tiểu Lôi lắc đầu. Vẫn còn ngậm câm.

Hắn quay mình định bước đi, Tiêm Tiêm chợt gọi :

- Tiểu hầu gia, sao chàng lại dẫn hắn đến gặp tôi?

Tiểu hầu gia đáp :

- Ta phải chứng thật một chuyện: nàng gặp lại hắn vẫn không cải biến chủ ý.

Tiêm Tiêm quả quyết thốt :

- Hắn trong tâm tôi đã chết từ lâu.

Nhãn quang tiểu hầu gia nhìn nàng đăm đăm :

- Còn hắn?

Tiêm Tiêm hận thù thốt :

- Trong tâm hắn căn bản vốn không có tôi.

Tiểu Lôi dụng lực cắn môi dưới, nỗi đau khổ không phải trên môi, mà ở trong tâm.

Hắn vẫn không nói một chữ, im lặng đứng đó.

Nhãn quang của tiểu hầu gia nhìn sang hắn, thốt :

- Ngươi có thể đi rồi.

Tiểu Lôi gật đầu, không nói gì, bước ra ngoài.

Tiêm Tiêm chợt đứng dậy, không nhịn được, gọi lớn :

- Tiểu Lôi... ta muốn hỏi ngươi một câu.

Tiểu Lôi dừng chân, còn chưa quay lại.

Tiêm Tiêm đi lại đằng sau hắn, hỏi :

- Tại sao ngươi còn đi tìm ta?

Tiểu Lôi chung quy cũng nói :

- Ta chỉ muốn nói lại cho nàng, nếu nàng không giận bỏ đi, chắc cũng như toàn gia ta bị đuổi tận giết tuyệt.

Tiêm Tiêm giật mình hỏi :

- Ngươi nói cái gì?

Tiểu Lôi thốt :

- Nàng chỉ hỏi ta một câu, ta đã hồi đáp, nàng đừng nên hỏi nữa...

Hắn vừa dấn bước, tiểu hầu gia chợt hỏi :

- Ngươi gấp rút muốn đi tìm nàng, cũng chỉ vì phải nói với nàng hai câu đó?

Tiểu Lôi gật đầu.

Tiểu hầu gia hỏi :

- Nếu nàng tối nay không phải thành thân với ta, ngươi gặp được nàng sẽ nói gì?

Tiểu Lôi đáp :

- Tôi cũng nói với nàng hai câu đó.

Tiểu hầu gia thốt :

- Ồ? Ngươi nói toàn gia bị đuổi tận giết tuyệt, sao ngươi còn sống?

Tiểu Lôi thốt :

- Cũng hay là tôi còn sống, tìm ra nàng, nói cho nàng biết hai câu đó.

Tiểu hầu gia chợt cười lớn :

- Chuyện này chỉ trách ngươi giao phó cho bằng hữu như Kim Xuyên. Nếu gặp nhau từ trước, có lẽ chúng ta đã kết thành bằng hữu.

Tiểu Lôi đáp :

- Tôi chỉ có một bằng hữu, nhưng lão đã qua đời. Tôi không muốn kết giao bằng hữu nào khác, cho nên cũng bất tất phải lo lắng lại phải giao thác gì cho bằng hữu.

Tiểu hầu gia hỏi :

- Bằng hữu của ngươi là Long Tứ?

Tiểu Lôi gật đầu, trong mắt ngấn lệ.

Tiểu hầu gia cười nói :

- Ngoài lão ra, người cứu ngươi cũng không thể gọi là bằng hữu?

Tiểu Lôi thốt :

- Mạng tôi không có giá trị, hơn nữa cũng không còn lệ thuộc vào tôi.

Tiểu hầu gia hỏi :

- Không có giá trị? Nếu ta sớm biết đã bất tất phải hy sinh bảo vật gia truyền, đánh đổi với Tư Đồ Lệnh.

Tiểu Lôi quay lại, ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi vừa nói gì?

tiểu hầu gia thốt :

- Cho ngươi biết, đêm Huyết Vũ Môn đến tiêu cục tìm Long Tứ tầm cừu, ta dùng viên ngọc như ý, giao cho Tư Đồ Lệnh đánh đổi lấy tính mạng ngươi.

Tiểu Lôi cười khổ :

- Kỳ quái, ta vốn không còn muốn sống, tại sao luôn có người không để cho ta chết?

Tiêm Tiêm giận dữ hét :

- Ngươi đáng chết.

Tiểu Lôi không nói gì, quay lưng. Hắn vốn muốn tìm Tiêm Tiêm, nói cho nàng rõ mỗi khổ tâm hắn cố ý làm nàng giận bỏ đi, nhưng hiện tại cơ hồ không còn cần thiết nữa.

Đi ra hành lang, tiểu hầu gia chợt chạy theo hắn, hỏi :

- Ngươi nhất định đi?

Tiểu Lôi thốt :

- Ừm.

Tiểu hầu gia nói :

- Nhưng cái mạng vô giá của ngươi, ta bất tất phải đem ngọc như ý đổi lấy.

Tiểu Lôi cười lớn một tiếng :

- Ngươi vốn bất tất phải...

Tiểu hầu gia lạnh lùng cười thốt :

- Cũng may là ngọc như ý chưa trao cho người ta, nhưng ta không thể thất tín với Tư Đồ Lệnh, cho nên phải lấy mạng ngươi giao hoàn cho y.

Tiểu Lôi thốt :

- Chuyện này ông không cần phải lo, tôi tự giao cho y.

Tiểu hầu gia cười lạnh lùng, chợt phất ống tay áo, từ trong tay áo tung ra một thanh chủy thủ bén nhọn tinh trí, lanh lẹ đâm vào sống lưng Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi sàng ngang nhanh như chớp, đao phong sượt qua hông hắn, rạch một đường dài rỉ máu.

Hắn rùn mình nắm chặt cổ tay của tiểu hầu gia, kinh ngạc thốt :

- Ngươi...

Tay của tiểu hầu gia bị nắm chặt, không thể đâm ra một đao thứ hai, vội phóng chỉ điểm ba đại yếu huyệt trên ngực Tiểu Lôi, xuất thủ lanh lẹ, hào bất lưu tình.

Tiểu Lôi thung dung hóa giải, bước một bước về phía trước, nhảy qua lan can ra ngoài vườn.

Tiểu hầu gia không ngưng tay, phi thân ra vườn hét lớn :

- Tiểu Lôi, nghe nói ngươi không sợ chết, sao lại phải chạy?

Tiểu Lôi đáp :

- Bởi vì ta không muốn chết trong tay ngươi, cũng không muốn giết ngươi.

Tiểu hầu gia bước dài hai bước, vừa cười vừa nói :

- Ồ? Ngươi không muốn giết ta?

Tiểu Lôi thốt :

- Ta đã lầm lỗi một lần, không thể lầm lỗi lần nữa.

Tiểu hầu gia hỏi :

- Ồ? Ngươi muốn nói đến Tiêm Tiêm?

Tiểu Lôi không trả lời.

Tiểu hầu gia trên mặt lộ sát cơ, thốt :

- Ta nói cho ngươi biết, ta không thể để ngươi sống, cũng là vì nàng.

Tiểu Lôi nghiêm trọng thần sắc :

- Thật là vậy?

Tiểu hầu gia đáp :

- Hôm nay ta an bày cho ngươi gặp nàng, ta chỉ muốn chứng thật một điểm, hiện tại ta đã biết, ngươi nếu còn sống, ngươi trong tâm nàng nhất định không chết.

Tiểu Lôi trầm tư, hỏi :

- Còn nếu ta chết?

Tiểu hầu gia đáp :

- Nàng lúc đó mới có thể thật sự thuộc về ta.

Tiểu Lôi hỏi :

- Còn ngươi?

Tiểu hầu gia đáp :

- Ta có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng.

Tiểu Lôi nói không do dự :

- Được, ngươi động thủ đi.

Tiểu hầu gia đột nhiên lao người tới, xuất thủ nhanh như điện đâm mũi đao tới. Y nghĩ đối phương tất nhiên sẽ chống đỡ, không ngờ, lưỡi đao đâm ngọt vào ngực Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi động cũng không động, mũi đao đâm trước ngực trái của hắn, cả lưỡi đao ngập sâu, chỉ còn lộ ra cán đao.

Nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích. Tiểu hầu gia dụng lực rút đao ra, máu theo lưỡi đao phún ra thành vòi, Tiểu Lôi vẫn bất động.

Tiểu hầu gia muốn đâm đao thứ hai, nhưng bị thần tình của đối phương làm kinh ngạc, hỏi :

- Ngươi thật sự không sợ chết?

Tiểu Lôi điềm đạm thốt :

- Ta còn sống đến ngày hôm nay, đã là một kỳ tích rồi.

Đao của tiểu hầu gia lại vung ra, lần này nhắm thẳng giữa ngực Tiểu Lôi đâm tới, chợt nghe có tiếng hét thất thanh :

- Không được giết hắn...

Tiểu hầu gia đột nhiên dừng tay, mũi đao chạm vào ngực Tiểu Lôi.

Tiêm Tiêm chạy vội ra, lệ ngân trên mặt, cầu xin tiểu hầu gia :

- Xin ngài thả cho hắn đi.

Trên mặt tiểu hầu gia không có một biểu tình gì :

- Nàng không muốn hắn chết?

Tiêm Tiêm thốt :

- Tôi đã nói hết cho ngài biết, nhưng... Nhưng tôi còn giấu một chuyện...

Tiểu hầu gia hỏi :

- Chuyện gì?

Tiêm Tiêm cúi đầu, do dự một phút, ngẩng đầu lên, cơ hồ đột nhiên hạ quyết tâm, cố dồn dũng khí, nói :

- Tôi... Tôi đã có mang...

Tiểu hầu gia nhìn sang Tiểu Lôi :

- Là của hắn?

Tiêm Tiêm gật đầu, lại cúi đầu.

Tiểu hầu gia toàn thân chấn động, nhưng trên mặt vẫn không lộ biểu tình gì, điềm đạm cười một tiếng, thốt :

- Nàng giấu ta không nói cho ta biết, tại sao tới bây giờ mới nói ra?

Tiêm Tiêm đáp :

- Tôi... tôi sợ ngài hiềm giận tôi...

Tiểu hầu gia lại hỏi :

- Tại sao hiện tại nàng lại nói?

Tiêm Tiêm cúi đầu, không nói tiếng nào.

Tiểu hầu gia kích động, hét lớn :

- Hiện tại nàng không còn lo ngại nữa sao?

Tiêm Tiêm chợt ôm mặt khóc nức nở.

Tiểu hầu gia giận dữ, quay đầu, thốt :

- Ta đã minh bạch, ta đáng lẽ nên tin lời nói của Kim Xuyên...

Kim Xuyên nói cả cuộc đời Tiêm Tiêm chỉ yêu có một người, là Tiểu Lôi, nhưng nàng bị Tiểu Lôi ruồng bỏ.

Cho nên Tiêm Tiêm phải báo phục, không ngần ngại xà vào vòng tay của tiểu hầu gia, để báo phục sự tuyệt tình của Tiểu Lôi, nhưng nàng vẫn còn yêu Tiểu Lôi, tiểu hầu gia thủy chung vẫn không tin, hiện tại hắn chung quy phải tin.

Hắn thở dài, chợt nói :

- Ngươi đem Tiêm Tiêm đi đi.

Tiểu Lôi nhìn Tiêm Tiêm thốt :

- Ta vốn không có quyền...

Tiêm Tiêm ngẩng đầu, nói :

- Nhưng tôi có quyền muốn hỏi chàng cho minh bạch, tại sao chàng điều tra tranh đấu như vậy vì tôi?

Tiểu hầu gia nói nhanh :

- Ta tin tưởng hắn nhất định có một lý do rất chính đáng, nhưng ta không tất yếu phải biết, để hắn sau này giải thích cho nàng.

Tiêm Tiêm và Tiểu Lôi nhìn nhau không nói gì.

Tiểu hầu gia thốt :

- Bọn ngươi đi đi, tốt hơn hết là đi bằng cửa sau.

Tiểu Lôi không từ chối cũng không chấp nhận, nhìn Tiêm Tiêm, chợt quay mình đi về hướng cửa sau, Tiêm Tiêm chần chừ đưa mắt nhìn tiểu hầu gia, tiểu hầu gia mỉm cười.

Tiêm Tiêm cuối cùng cũng chạy theo Tiểu Lôi, đi ra cửa sau. Tiểu hầu gia nhìn theo bóng họ ra khỏi cửa, đứng đó thất thần.

Đằng sau chợt có thanh âm một nữ nhân :

- Ngươi cuối cùng cũng tin?

Tiểu hầu gia không quay đầu lại, điềm đạm thốt :

- Ta đã tin.

Nữ nhân nói :

- Ngươi chịu để hắn đi, tối nay cục trường này...

Tiểu hầu gia thốt :

- Hỷ sự vẫn tiếp diễn.

Nữ nhân thốt :

- Nhưng còn tân nương...

Tiểu hầu gia quay lại thốt :

- Là nàng.

Đứng đằng sau là Lãnh Huyết Quan Âm.

Nàng thất thanh hỏi lại :

- Ta?

Tiểu hầu gia thốt :

- Mọi người đều chưa biết tân nương là ai, nàng nói có phải không?

Lãnh Huyết Quan Âm cảm thấy như đang được tâng bốc, thốt :

- Nhưng tôi, tôi...

Tiểu hầu gia cười lớn :

- Nàng sợ mình xấu? Ha ha, ta muốn cưới vợ, nếu không phải là hoàn mỹ nhất, thì cũng phải là xấu nhất.

Lãnh Huyết Quan Âm đỏ mặt, bình sinh nàng chưa bao giờ đỏ mặt, kể cả lúc sát nhân.

Hiện tại nàng đỏ mặt. Mặt nàng nở một nụ cười tươi tắn.

Vô luận là mặt nàng xấu tới cỡ nào, nhưng trong phút đó, trong mắt tiểu hầu gia nàng rất đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện