Quán cháo bày biện cũng không quá trang nhã, giản dị mà tự nhiên, nhìn qua cũng là quán lâu năm. Tốp ba tốp năm người lần lượt đi vào, mọi người đều thảo luận về lễ tế trời (tế thiên đại điển) sắp diễn ra. Tế trời là đại sự, huống hồ còn dùng máu của quốc sư trước kia, bọn họ sau khi vào tiệm cháo, dù thấy Tiêu Cửu, vẫn không kiềm chế được sự tò mò mà nói với nhau, ai cũng thấp giọng nghị luận.

Kim Tượng Đế húp cháo từng ngụm từng ngụm, thi thoảng lại đưa vài cọng rau vào miệng.

Cái loại khí định thần nhàn siêu nhiên ngoài hồng trần của hắn không hợp với cái tiệm nhỏ này, áo bào ám kim, hoa văn như vảy cá, nhìn qua cũng cảm giác được những người như vậy không nên xuất hiện quán nhỏ này, dù hắn ngồi ở vị trí góc trong cùng nhưng ai bước vào quán cũng bị hắn thu hút ánh mắt, cho dù mở tiệm hơn 20 năm nhưng chủ quán cũng không đoán được lai lịch của Kim Tượng Đế, nếu là đệ tử vương tôn quý tộc, không có khả năng đến địa phương này, mà vương tôn quý tộc càng không thể tử tế ôn hòa như người này. Chủ tiệm chỉ đoán được người này lai lịch vô cùng lớn.

Kim Tượng Đế vừa ăn vừa nghe những người xung quanh nghị luận, cảm thụ được những ánh mắt thường xuyên nhìn về phía mình. Trong lòng thầm nghĩ:“Nhân gian thật là vô cùng khó hiểu, cho dù Chính Nguyên thật sự là yêu quái, nhiều năm như vậy nhưng chưa từng hại ai, nhưng không một người nói giúp cho hắn, giống như từ trước đến nay hắn là yêu quái làm hại nhân gian. Nếu trong núi thì chuyện như thế tuyệt đối không xảy ra, ít nhất như ta sẽ không giống vậy, ta hóa người chỉ vì có thể dễ dàng tu hành hơn, không phải muốn trở thành loại người như vậy, ta vẫn là xà yêu.”

Nơi xa có tiếng trống vang vọng.

Người trong cháo điếm đều đứng dậy, hưng phấn đi ra ngoài, nối bước nhau đi thành hàng đến tế đài.

Chỉ có Kim Tượng Đế và Tiêu Cửu ngồi lại nơi đó, Kim Tượng Đế vẫn bình tĩnh húp cháo. Tiêu Cửu nhìn Kim Tượng Đế, hỏi: “Ngươi chuẩn bị cứu người thế nào?.”

Kim Tượng Đế không trả lời, như đang suy nghĩ, Tiêu Cửu không đợi Kim Tượng Đế trả lời đã tức giận hừ một tiếng, đứng lên, đeo bao phục đi ra ngoài. Từ sau khi rời Linh Đài Tông, tính lão hình như càng ngày càng nóng nảy.

Chủ tiệm thấy vậy, cũng không có ý đòi trả tiền, dù gã rất muốn ra ngoài cửa nhìn, nhưng gã vẫn không làm như vậy, hắn vẫn đứng đó làm cháo.

Tiếng người ồn ào ở phương xa, chủ tiệm ló đầu ra ngoài nhìn một chút, lại nhìn về phía vị khách duy nhất còn trong tiệm. Trong lòng gã đột nhiên nghĩ: “Người này lẽ nào là yêu quái, người kia vừa nói muốn cứu người, sau đó đi ra, chẳng lẽ muốn cứu yêu quái kia?”

Nghĩ đến đây, gã chợt rùng mình, ngó nghiêng bốn phía, không có một bóng người, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

“Không không, không thể là yêu quái, yêu quái toàn là kẻ hung thần ác sát, không thể thanh cao như vậy.” Gã tự nghĩ vậy để an ủi chính mình, nhưng vẫn không nhịn được dò hỏi: “Không biết công tử là nhân sĩ nước nào?”

Kim Tượng Đế gắp một khối thịt, định bỏ vào miệng ăn, không trả lời chủ quán, mà lại hỏi:“Không biết thịt này là của loài nào?”

Chủ quán vội vàng đáp: “Tháng trước mấy đứa trẻ trong nhà vào núi đi săn, bắt được một con rắn lớn, đây là thịt của nó.”

Kim Tượng Đế vốn định đưa đũa bỏ thịt vào miệng, lại đặt đũa xuống bàn.

Chủ quán tự nhiêm thấy lạnh sống lưng, nghe thấy công tử trước mặt hỏi tiếp: “Ngươi có từng nghe chuyện người ăn thịt người bao giờ chưa?”

“Bẩm công tử, truyền thuyết có nói vào thời Đại Hoang trước kia, trong Thanh Sa quốc từng có chuyện này, nhưng Thiên Nguyên quốc chắc chắn không có chuyện này.” Chủ quán hồi đáp nói.

“Nếu có người cố tình lừa gạt, dùng thịt người chế thành mỹ vị, nấu cho khách ăn, sau đó khách biết, chuyện sẽ thế nào?”

Chủ quán nghe Kim Tượng Đế nói vậy, nghĩ thầm: “Sao hắn đột nhiên lại hỏi như vậy, thiên hạ này sao lại có người làm việc đó chứ.” Sau đó liền nói: “Nếu không phải vì vấn đề sinh tử, sao có thể có người dám ăn thịt người. Lại càng không thể có chuyện lấy thịt người đãi khách, không biết công tử từ đâu nghe ra chuyện này.” Sau đó giống như nghĩ ra điều gì, vội nói tiếp: “Công tử, ngài không thể hiểu lầm, thịt này không phải thịt người, chính xác một tháng trước mấy đứa con ta vào Hoàng Thạch lĩnh săn được một con rắn lớn.”

Khi gã đang khẩn trương giải thích, Kim Tượng Đế lại ngẩng đầu nhìn về phía gã cười, nụ cười tuy cứng ngắc, nhưng khiến gã cảm thấy vị công tử này không hề nghi ngờ mình. Chỉ thấy vị công tử mặc y bào màu ám kim nói tiếp:“Ta ăn hai bát cháo gạo của ngươi, nhưng cũng không mang theo tiền, đưa ngươi thứ này vậy.”

Chủ quán sững sờ, còn chưa kịp hiểu hết, trước mắt kim quang lóng lánh từ cửa sổ bay lên, hoảng hốt hô lên một tiếng, lao về phía cửa sổ xem, chỉ thấy chân trời phía xa có một người cưỡi trên một đoàn mây trắng.

“Tiên nhân a, cưỡi mây đạp gió, quả là chân thần tiên.” Chủ quán không kìm lại được hét lên.

Gã chạy ra khỏi nhà hướng về phía Huyền Cơ quán, người đi trên đường thưa thớt. Gã từ xa nghe thấy có tiếng kinh hô, lại nghe từ trên trời có tiếng nói uy nghiêm quát hỏi: “Ai nói đệ tử Linh Đài Tông ta là yêu quái?”

Thanh âm vang lên, bầu trời kim quang (ánh vàng) chói mắt, còn có cả thanh âm phiêu miễu

Đến khi gã định thần lại thì kim quang đã tản đi, gã chạy đến Huyền Cơ quán, thấy trên tháp gỗ ở tế đàn có một vòng người quỳ lạy, trên tế đàn lại có yêu thú nằm trong vũng máu. Chính Nguyên quốc sư thì quỳ phía trước một người trẻ tuổi thân mặc ám kim bào, cũng nghe thấy Chính Nguyên quốc sư hô lên: “Đệ tử Chính Nguyên, bái kiến sư thúc.”

Người trẻ tuổi kia gật gật đầu, không thấy hắn nói gì thêm chỉ phi thân lên trời bay đi.

Chủ quán không thấy được quá trình, nhưng nhìn thấy lúc bắt đầu và kết quả. Nhìn thấy người trẻ tuổi chân đạp kim quang, nghe được đại vương hô to: “Tiên trưởng, xin dừng bước, quả nhân có lời muốn nói, quả nhân bày yến tiệc mong vì tiên trưởng tẩy trần......”

Sau đó có âm thanh gì thì gã cũng không còn nghe thấy, trong mắt chỉ còn một mảnh kim quang khuếch tán, mông lung mê muội, không thấy thứ gì khác, trong tai vẫn ẩn ẩn còn nguyên những thanh âm phiêu miễu. Khi gã định thần lại, trên tế đàn có thêm một người đứng, đưa tay rút đao sau lưng, chém đứt chân sau yêu thú, lột da, mở miệng cắn xé, máu tươi đầm đìa. Đâm tiếp một đao vào bụng yêu thú, vươn tay vào trong mò tìm, đưa tay ra thì có thêm một quả tim. Y cho đao vào vỏ, mở miệng nhai sống quả tim, nhìn xung quanh một lượt, mọi người vội vã lùi lại phía sau, trên mặt đầy sự kinh hoảng, lại thấy y nhặt một chân còn lại, nhảy xuống tế đàn, người xung quanh đều tản ra, nhanh chóng nhường ra cho y một con đường ra ngoài.

Chủ quán nhận ra người này chính là lão giả lúc trước đi theo vị công tử, khi đó gã cảm giác được người này không giống người lương thiện, hiện tại lại dám ăn tươi nuốt sống yêu quái, trong lòng kinh ngạc không thôi, thầm nhủ: “Người đi theo tiên nhân cũng có thể ăn sống yêu quái, sau khi trở về nhất định phải nhờ họa sĩ vẽ lại dán lên cửa dọa yêu nghiệt, trấn thạch an gia.”

Một thời gian rất lâu sau đó, quán cháo nhỏ này đã trở thành tửu lâu lớn nhất thành Thiên Nguyên, tửu lâu lấy tên là: “Kim tiên tọa vấn Lâu”. Còn chủ lâu cũng yêu thích nhất kể câu chuyện từng đối đáp với thần tiên. Từ đó vẫn luôn có nhiều người bàn tán về việc vị thần tiên kia muốn nói gì, mỗi người một ý kiến, chỉ có một câu duy nhất đều được mọi người có cùng phán đoán: “Ta ăn hai bát cháo gạo của ngươi, nhưng cũng không mang theo tiền, đưa ngươi thứ này vậy.”, coi là tiên trưởng muốn trừ yêu để trả tiền cháo gạo.

Không ít người than thở, thần tiên hành sự quả thật là không giống người thường.

Bọn họ chỉ biết có vậy, không biết sau khi Kim Tượng Đế đi thì chuyện gì xảy ra, cũng không biết trên tế đài hắn cùng với Chính Nguyên quốc sư nói gì.

Sử sách Thiên Nguyên quốc có ghi: “Thiên Nguyên thanh bình năm thứ mười bảy, quốc sư Chính Nguyên bị yêu quái vu hại, Vương đem tế trời, treo ở đầu thành năm ngày, đến hôm tế trời, sư thúc tới, bầu trời kim quang chói mắt, hương thơm thoang thoảng, tiên âm phiêu miễu. Yêu quái đền tội, sư thúc rời đi. Lại có một người nhảy lên tế đàn cao ba trượng, chém chân yêu quái, moi tim, ăn tươi nuốt sống, sau đó đi theo, Vương cho rằng đó là nô bộc của tiên trưởng.”

Chính Nguyên một lần nữa trở thành quốc sư Thiên Nguyên quốc, trở về Vương cung, nửa đêm khi y về đến Huyền Cơ quán, thấy một người đứng dưới cây đào cạnh quán, y vội tiến lên bái kiến sư thúc.

Kim Tượng Đế quan sát vị đệ tử này của Tuệ Ngôn sư huynh, vô tình lại nhớ đến Tuệ Ngôn sư huynh, thật ra mà nói, Tuệ Ngôn sư huynh cũng có thể coi là sư phụ hắn, mặc dù không dạy cho hắn pháp thuật, lại cho hắn khai linh, dạy bảo hắn rất nhiều điều.

Lúc này Kim Tượng Đế hồi tưởng lại, mới biết được khai linh thực sự không phải sau khi mở linh đài, mà là khai linh đạo tâm. Vì lẽ đó, Tiêu Cửu trước đó mới hỏi Kim Tượng Đế có phải định dẫn Phong Tín Nhi tiến vào Linh Đài Tông, vì khi đó hắn đã giúp Phong Tín Nhi khai linh trong tư tưởng.

“Tuệ Ngôn sư huynh đã chết.” Kim Tượng Đế nói, hắn nói rất trực tiếp.

Chính Nguyên sững sờ, khuôn mặt trở nên bi thương, qua rất lâu hắn mới hỏi lại: “Sư tôn được an táng ở đâu?”

“Ở trong một vùng núi, Trí Thông sư huynh phá bốn ngọn núi làm mồ mả, đi hướng tây khoảng ba ngàn dặm, là có thể tìm được.” Kim Tượng Đế nói xong lại tả rõ nơi chôn Tuệ Ngôn một chút. Hắn giống như đã quên, tám năm trôi qua, nơi đó so với kí ức của hắn còn nhớ đã có nhiều sai lệch.

Chính Nguyên trầm mặc, im lặng một hồi, y nói: “Đệ tử muốn nhờ sư thúc một chuyện.”

“Việc gì?” Kim Tượng Đế hỏi.

“Khi sư phụ còn tại thế, dù chưa từng nói có sư bá sư thúc, nhưng chúng ta đều đoán được sư phụ nhất định có sư thừa (truyền thừa) không đơn giản, phương thức tu hành của chúng ta khác với đạo môn, nhìn như đơn giản, thực ra vô cùng bác đại tinh thâm. Đáng tiếc đệ tử thiên tư đần độn, không thể học nổi một phần bản lãnh của sư phụ.”

Kim Tượng Đế suy nghĩ, nếu dùng thiên tư để nói lên sự tu hành của một cá nhân, Kim Tượng Đế hiện tại không có cách nào đánh giá. Một cá nhân tu hành, nhục thân là thứ trời sinh, dĩ nhiên quan trọng, nhưng Kim Tượng Đế cảm thấy, tư tưởng lại càng trọng yếu hơn. Mà Chính Nguyên nhục thân không tính kém, lại là đệ tử Tuệ Ngôn sư huynh, phương diện tư tưởng tu hành tất nhiên rất tốt, nhưng pháp lực thấp, hiển nhiên là vì làm quốc sư ở nơi này, bị hồng trần quấy nhiễu .

“Có Trí Thông sư bá thần thông quảng đại, đã báo thù cho sư tôn, đệ tử chỉ muốn đi bái tế (viếng) sư tôn, từ đây bảo vệ mộ phần sư tôn, sẽ không đặt chân vào hồng trần lần nữa.” Chính Nguyên nói.

Kim Tượng Đế có thể thấy sự bi thương từ khuôn mặt của y, cũng hiểu được vì sao Tuệ Ngôn sư huynh thu y làm đệ tử.

Y nói tiếp:“Đệ tử và Thiên Nguyên quốc duyên phận đã hết, cũng không còn lưu luyến điều gì, chỉ có từng nói dẫn Phong Tín Nhi đến gặp sư tôn, hiện tại sư tôn đã không còn, đệ tử mong sư thúc có thể thu Phong Tín Nhi làm đệ tử.”

Kim Tượng Đế cũng không trực tiếp đáp ứng, chỉ hỏi: “Chỉ có việc này? Không còn điều khác?”

Chính Nguyên lại vội nói:“Năm đó trước lúc sư phụ rời đi, từng nói muốn khai tông lập phái, sơn môn đã chọn tốt, nhưng mấy năm gần đây, đệ tử có nhiều việc trên người, không có thời gian trở về xem, cũng không biết trong sơn môn hiện tại như thế nào .” Nói tới đây, y lại cảm thấy lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện