Kim Tượng Đế đã từng thổ nạp lực lương của sao trời vô số lần, lúc này nhìn một vùng tinh không trong lòng cũng cảm thấy thân thiết. Hắn biết vùng tinh không này do Tuệ Ngôn làm ra, không rõ là pháp tượng hay pháp thuật, hắn thầm nghĩ nếu sau này mình cũng có thể làm như thế thì tốt quá, vừa nghĩ vừa lo không biết lần này Tuệ Ngôn sư huynh có thể chiến thắng Hoa Thanh Dương hay không.

Trời sao óng ánh, tinh quang mê ly tỏa khắp một vùng thiên địa. Trong núi có rất nhiều yêu linh đột nhiên phát hiện bầu trời xảy ra đại biến vội chuyển hướng chạy đi thật xa, bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm. Nếu là Kim Tượng Đế trước kia thì cũng sẽ chẳng nói một câu mà quay người bỏ chạy ngay.

Đột nhiên tinh quang bừng lên, môt vài ngôi sao như châu báu lóe sáng, mê ly đầy màu sắc.

Mắt của Kim Tượng Đế hơi nhíu lại, Hoa Thanh Dương đã biến mất trong vùng sao trời. Sau đó chỉ tinh quang phiêu diêu, lập lòe.

Một đạo tinh quang hạ xuống bao phủ Kim tượng Đế, một cơn gió thổi tới, chỗ mà hắn đứng khi nãy chỉ có lá khô bay bay còn hắn đã biến mất.

Trên trời, ngôi sao lóng lánh bao phủ một vùng không gian.

Đột nhiên xung quanh có người xuất hiện, tất cả đều nhìn lên trời cau mày. Trời đêm đột nhiên phân loạn, giống như mặt nước xuất hiện từng gợn sóng, phảng phất như có một cánh tay vô hình đang không ngừng khuấy động. Từng ngôi sao biến mất, nhạt nhòa, mông lung rồi cả trời hóa thành đêm tối, cả vùng đất trở thành một vùng đen kịt, giơ tay không thấy ngón. Hắc ám dường như đã thôn phệ cả thời gian, phảng phất như đã lâu nhưng cũng có thể chỉ trong nháy mắt, một tia sáng đánh tan bóng tối lộ ra một vùng sáng chói mắt.

Bóng đen tan biến như gió.

Hoa Thanh Dương đứng giữa hư không, trên người bao phủ một tầng cương khí chói mắt. Nếu có người nhìn gã một cách cẩn thận thì sẽ phát hiện tay gã đang run rẩy.

Gã quay người biến mất.

Trên đỉnh núi phía xa có hai người đang đứng, bọn họ đã trông thấy hết thảy nên tỏ ra kinh sợ, có một người sau khi Hoa Thanh Dương biến mất một lúc mới lên tiếng: “Vừa rồi là pháp tượng hay pháp thuật?”

“Chắc là pháp tượng bằng không thì không thể nào vây khốn Hoa Thanh Dương lâu như vậy được, đáng tiếc.” Người còn lại nói

“Đáng tiếc gì?”

“Đáng tiếc pháp tượng của người này cũng chưa chính thức ngưng kết nếu không Hoa Thanh Dương cũng không phải là đối thủ của hắn”

“Loại pháp tượng này, ngươi đã từng nghe qua chưa?”

“Ta gặp không ít người ngưng kết pháp tượng là vạn vật trong thiên địa nhưng đều là tu sĩ của môn phái nhỏ, còn có thể ngưng kết thành một vùng tinh không thì chưa hề nghe thấy. Đáng tiếc hắn sắp chết rồi”

“Sắp chết ư, chuyện gì xảy ra thế?”

Người nọ trầm mặc, không đáp

Trong một sơn cốc cách vùng sơn mạch không biết tên kia rất xa, có một đạo tinh quang từ trên trời rơi xuống. Một con Kim Xà xuất hiện trên mặt đất sau đó ánh sao hóa thành một người.

Kim Tượng Đế bị ánh sao bao phủ, chỉ trong một sát na thì khung cảnh trước mắt đã biến đổi, khi có thể nhìn rõ thì đã tới trong một sơn cốc lạ lẫm. Vội ngẩng đầu nhìn Tuệ Ngôn chỉ thấy ngực y là một vùng đỏ thẫm, máu tươi đã sớm thấm ướt quần áo.

“Sư huynh” Kim Tượng Đế kinh hô một tiếng rồi nói không thành lời.

Tuệ Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nơi đó có mây trắng ung dung có hạc điểu chao liệng.

Cách đó không xa là một bụi đỗ quên hoa đã sớm tàn, trên mặt đất rơi đầy hoa đỏ.

Ngay sau khi Kim Tượng Đế hô lên một chữ sư huynh thì ánh sao trên người Tuệ Ngôn chậm rãi tan dần, mái tóc đen dài của Tuệ Ngôn mất đi màu đen bóng trở lại màu xám trắng, gương mặt tuấn tú cũng trở thành già nua.

“Sư huynh…” Thanh âm của Kim Tượng có chút run rẩy.

Trong lòng hắn rất khó chịu, phảng phất như có thứ gì đó đặt trong trái tim. Loại cảm giác này hắn đã trải qua hai lần, một lần là sau khi huyễn hình chạy tới nhà lão phu tử thì biết ông đã tiên thăng, đó là lần đầu tiên hắn có cảm giác này. Còn lần thứ hai là khi Thanh Y bị Hoa Thanh Dương chém đứt cổ họng, hắn nghĩ rằng Thanh Y đã chết nên khi đó trong lòng hắn không chỉ có áp lực mà còn có cả một chút sát ý mà chính hắn cũng không hay. Còn lần này bất luận là đau đớn hay oán hận càng mãnh liệt hơn nhưng chính hắn lại không ý thức được điều này.

“Sư huynh, chúng ta sẽ cùng trở về sư môn nhé?” Kim Tượng Đế thấp giọng hỏi, trong thanh âm có ý chờ mong.

Tuệ Ngôn cúi đầu nhìn Kim Tượng Đế khẽ gật cười nói: “Ha ha, đúng thế, chúng ta cùng trở về sư môn”

Kim Tượng Đế tuy nghe y nói thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an. Tuệ Ngôn còn nói thêm: “Linh Đài Tông chúng ta quan trọng nhất là trong Linh Đài cho nên dù thế nào đi chăng nữa thì Linh Đài cũng phải thanh tĩnh”

Kim Tượng Đế gật đầu, những lời này Tuệ Ngôn từng nói qua ít nhất một lần.

“Ngươi bây giờ còn chưa thể làm được, ta hy vọng về sau ngươi có thể” Tuệ Ngôn lại nói “Trong lòng ngươi đã sinh ra hận ý rất sâu với Hoa Thanh Dương, Linh Đài nhuộm hận thì sẽ không thể thanh minh sau này sẽ rất khó có thể kết pháp tượng được”

“Đúng vậy ta hận hắn, ta còn muốn giết hắn nữa” Kim Tượng Đế ngửa đầu lớn tiếng nói. Đây là lần đầu tiên Kim Tượng Đế hận một người như vậy, cũng xuất hiện một tâm niệm khác bên cạnh việc biến hóa.

“Có thể muốn nhưng không thể bị hận chiếm cứ lòng mình. Khi một người trong lòng đầy oán niệm thì tất cả những gì hắn tưởng, mọi thứ hắn nghe, mọi việc hắn cảm nhận sẽ bị vặn vẹo. Cho nên hắn ngộ được đạo, nghe được pháp đều là bất công cuối cùng sẽ không thể trường sinh. Đây chính là lý do vì sao cùng sư môn, cùng pháp quyết nhưng lại có người kết pháp tượng, có người trường sinh nhưng cũng có người không thể ngưng kết Chân Linh” Tuệ ngôn vừa đi vừa nói rồi dừng lại bên cạnh bụi hoa đỗ quyên đã điêu tàn sau đó ngồi xuống. Khi y ngồi trên đất thì đã không còn là một người tuấn tú nữa mà đã trở nên già nua ốm yếu giống như là bụi hoa đỗ quên đã tàn lụi kia.

“Trong Linh Đài Tông, mỗi đệ tử đều phải khai linh một lần. Ta nhận ngươi vào Linh Đài Tông cho nên ta sẽ giúp ngươi khai linh” Tuệ Ngôn nói.

Kim Tượng Đế cự tuyệt nói: “Sư huynh, trở về sơn môn rồi sẽ khai linh” Hắn lo cho thân thể của Tuệ Ngôn, nhìn vết máu lớn trên ngực y, trong lòng chỉ có cảm giác đau đớn.

“Linh Đài khai linh cũng không khó, ngươi yên tâm, ta không sao đâu” Tuệ Ngôn cười nói lúc này Kim Tượng Đế mới đi đến trước mặt Tuệ Ngôn. Tuệ Ngôn còn nói thêm “Sinh linh nào cũng có Linh Đài, nhưng nếu không có người khai linh thì tự nhiên sẽ không thể chứng kiến nó được. Trong môn phái khác sau khi đạt tới chân nhân cảnh thì mới có thể tự khai linh nhưng Linh Đài Tông chúng ta tu hành dựa vào Linh Đài cho nên ngay từ lúc nhập môn đã cần phải khai linh”

Tuệ Ngôn vừa vươn một ngón tay điểm trên trán Kim Tượng Đế vừa nói: “Chỉ cần ngươi bảo trì vô niệm vô tưởng là được”.

Kim Tượng Đế nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ khai linh này nhất định khác với khai linh, khai trí, khai tuệ trong lời của Thanh Y. Nhưng cảm thấy Tuệ Ngôn không có động tĩnh gì, hắn vừa định mở mắt ra nhìn thì trong tai đột nhiên vang lên tiếng của Tuệ Ngôn: “Vô niệm vô tưởng”.

Thanh âm này như tiếng chuông đập tan những suy nghĩ lộn xộn của Kim Tượng Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện