Xác sống hay còn gọi là zombie, xuất phát điểm từ 1 loại virus bị phát tán từ phòng thí nghiệm nước S lây lan trên người. Hình dạng của chúng rất dị hợm, lở loét nổi mủ khắp người, chỉ cần đứng gần vài bước sẽ bị mùi thịt thối rữa hun đến tái mặt.

Và… Những xác sống này trước kia đều từng là những con người bình thường.

•••

Trong lúc thẫn thờ Y đã bị Xác sống cào trúng vào cẳng tay.

Đau đớn rên lên thành tiếng “Shit”

Mùi máu tươi dường như đã thu hút đám xác sống chung quanh.

Cảm giác đau rát làm Cole tỉnh táo hơn 1 chút, may mắn vô tình nhìn thấy được viên đá bể gần đó. Y đạp ngã xác sống nữ, làm nó ngã đè lên con còn lại, còn kéo ngã tấm tôn ngay đó xuống cản trở bọn chúng trong giây lát. Bản thân thì chạy đi lụm cục đá to kia.

Hộc… Hộc… Sắp đến rồi, nhưng khi chỉ còn cách 1 đoạn ngắn đột nhiên 1 con xác sống khác nhảy bổ ra. Con này dáng người to gấp đôi 2 con trước, chạy không kịp Cole chỉ có thể cắn răng nghênh chiến.

“Gràoo…”

Bị bỏ rơi 1 mình dường như y không còn sợ hãi cái chết nữa. Liều mình chống trả. Không biết có phải do thiếu nước hay không mà người y nóng lên 1 cách bất thường. Y cầm lấy cục đá

“Bang”.

Viên đá vỡ ra 1 ít, Não của xác sống cũng toé máu

“Bang” thêm 1 tiếng nữa

Và tiếng “Bang” thứ 3 là lúc viên đá vỡ ra nhiều mảnh

“Gàooo…” Cùng với tiếng tru tréo khó nghe não của nó đã nứt vỡ ra, thậm chí má.u của não nó bắn lên khoé mắt Cole nhưng y thậm chí còn không chớp mắt 1 cái. Mặc kệ cánh tay, ngón tay vì đau nhức mà run lên từng đợt.

Cách duy nhất để gi.ế.t xác sống chính là làm vỡ viên tinh hạch trong não nó.

Cole đã thành công và bỏ chạy trước khi 2 tên xác sống kia tiến đến.

>>

Nhưng đã có vài vấn đề xảy ra khi Cole muốn nhập đoàn trở lại

“Tôi nhìn thấy xác sống đã cào trúng anh ta rồi, đừng để anh ta đi cùng, ai biết lỡ đâu anh ta biến thành xác sống thì sao?” Người nói tên Chloe là một người phụ nữ chững 30, tóc vàng mắt xanh, là một mỹ nữ tiêu chuẩn.

Bởi vậy mới nói Khi tuyệt vọng nhất bạn mới nhìn rõ bộ mặt thật của 1 người lại có thể xấu xí, vô liêm sỉ đến nhường nào.

Người mà mấy hôm nay y luôn liều mình bảo vệ lại quay lưng lại với y.

“Bị cào trúng cũng không chắc sẽ trở thành xác sống mà” Cole yếu ớt phản bác.

“Tôi đồng ý với Chloe, để cậu ta ở Chung nguy hiểm lắm. Hay cậu nghĩ cậu có thể có được dị năng nhờ đó. Nằm mơ đi, ngoài những người thức tỉnh tự nhiên thì thức tỉnh nhờ virus zombie chỉ có 1/1000 % thôi”

2 mắt Cole dần mờ đi, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao. Y đã không còn hơi sức để mà phản bác lại nữa. Bọn họ cứ thế bỏ rơi lại Cole, thậm chí còn không để lại chút nước hay lương thực nào cả.

Khó khăn lắm mới tìm được 1 căn nhà không có sinh vật lạ, Cole vừa đóng cửa đã ngã gục xuống, bất tỉnh.

Nhiệt độ cơ thể y thay đổi liên tục lúc nóng đến đổ đầy mồ hôi, lúc thì lạnh đến co rúm. Khi tỉnh táo được thì áo của y đã ướt sũng, mùi trên người còn rất khó ngửi.

Có lẽ đã ngủ rất lâu, y thấy trong người rất phấn chấn. Vừa đẩy cửa ra không nghĩ lại vô tình làm bay luôn cả bản lề… chỉ bằng 1 tay.

Cole quyết định thử lại 1 lần nữa và nắm đấm của y đã làm bức tường dày thủng 1 lỗ lớn.

3 ngày, vừa làm quen với dị năng vừa tìm lương thực. Cole vô tình cứu được 1 cô gái người Châu Á tầm khoảng 17,18 tuổi tóc đen mắt đen, thân hình nhỏ nhắn. Cô gái không giỏi ngoại ngữ nên 2 người giao tiếp rất khó khăn.

“Go… Look for… family…”

May mắn là Cole đủ thông minh để hiểu được từ câu từ đứt quãng của cô nàng.

2 người đi chung hơn 1 tuần ngoài đám zombie loi nhoi lúc nhúch thì không còn gặp người nào cả.

Hôm nay Cole và cô gái đổi 1 địa điểm khác để dừng chân.

Bất ngờ mặt mũi cô gái tái mét nắm lấy tay Cole, khuôn mặt rất khó mở lời.

Cô gái không biết nói như thế nào đành ngại ngùng vén ra ống quần dính máu cho Cole xem.

Lúc này y mới biết cô nàng trẻ tuổi này cư nhiên tới kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Không còn cách nào khác Cole phải dẫn cô đi tìm 1 siêu thị.

Không biết là xui rủi hay may mắn mà cô nàng vô tình tìm được người thân của mình nhưng đoàn người của bọn họ đang trong tình huống khá nguy hiểm.

Họ bị đoàn quân zombie tầm 8 con bao quanh mà bên họ chỉ có 2 người có dị năng. Là tốc độ và điều khiển nước, cả 2 đều có lực tấn công không mạnh.

Tiểu Hoa chỉ cảm thấy mừng rỡ khi gặp người quen chứ không hề suy nghĩ gì khác. Cô lớn tiếng gọi

“Anh hai…”

Không biết cô làm Hắn mất tập trung mà không phát hiện 1 con zombie đang áp sát ngay phía sau.

Đồng bọn của hắn cũng phát hiện nhưng đã trễ, 1 người hô lên

“Viễn ca cẩn thận”

Viễn quay người lại thì móng vuốt zombie đã ngay trước mắt, hắn nhắm mắt như chấp nhận số phận. Nhưng không ngờ lại không hề có con đau nào cả

Lúc mở mắt ra đã thấy 1 thân ảnh cao xấp xỉ hắn, cơ bắp lộ ra bên ngoài cuồn cuộn chắn ngang đòn tấn công kia, chân vừa giơ lên đã đạp zombie bay ra xa 100 mét.

Có Cole gia nhập bọn họ rất nhanh đánh bại bọn xác sống.

Đoàn người có 8 người nhưng chỉ có 2 anh em Tiểu Hoa là người Châu Á, bất ngờ hơn khi anh tiểu Hoa lại là người dẫn đoàn. Làm Cole rất ngưỡng mộ sự tài giỏi của hắn.

“Thank you very much for helping my sister these past few days”

Bất ngờ hơn khi người nọ rất giỏi tiếng anh.

“No need to thank me, it’s the right thing to do. Anyway, i’m Cole”

Cole đưa bày tay của mình ra

Người nọ cũng đáp lại bằng cái bắt tay

“You can call me Viễn”

Cole và Viễn rất hợp tính nhau, không chỉ trong cách giao tiếp mà cả cách chiến đấu, thậm chí nhiều lúc cô em gái còn bị cho ra rìa.

Trong 1 ngày đi tuần như thường lệ Cole gặp được người quen 1 cách tình cờ

Là 2 người trong đoàn cũ của anh.

Chloe và Jimmy bị Zombie tấn công, có vẻ đã rơi vào ngõ cụt. Chloe đã tinh mắt nhìn thấy Cole từ xa, không quản những gì xấu xa đã từng làm với y

“Cole, làm ơn, giúp em”

Viễn hỏi ý kiến Cole

“Là người quen của anh sao? Nếu y là vì muốn giúp thì em sẽ đi cùng anh”

“Không cần đâu, chỉ có tầm 7,8 con, tôi lo được”

Nhưng Viễn không biết đây là việc hối hận nhất mà hắn đã từng làm.

Đúng là với sức của Cole đủ để xử lý số lượng này, nhưng là với zombie chưa tiến hoá. Lúc phát hiện ra sự kì lạ thì đã muộn.

Jimmy, Chloe tuy biết rõ là có zombie cấp 3 ở nơi này nhưng không hề báo trước.

Thậm chí vì muốn thoát thân mà cùng nhau tính kế đẩy Cole vào bầy zombie đang thèm khát thị.t người.

Trước khi rơi vào tăm tối Cole nhìn thấy ánh mắt 2 người vô tình đẩy y vào chỗ chết rất bình tĩnh,thậm chí có chút hả hê.

Cùng lúc là tiếng la thất thanh của 1 người

“Không, Cole …”

Viễn không suy nghĩ nhiều muốn lao vào bầy zombie nhưng bị đồng bạn ngăn cản lại. Bọn họ không có đủ khả năng chống trả zombie cấp 3, nếu lao vào sợ rằng cả bọn không thể thoát thân.

Cole nở nụ cười. A… Ít ra trước khi chết y cũng đã gặp được một người bạn tốt.

Không thể lập tức ch.ết y chỉ có thể Cảm thụ da thịt của mình từng miếng từng miếng bị lóc ra, xé rách từng chút một. Dây thần kinh cảm giác vẫn còn đó, mãi đến khi lộ cả lớp xương bên trong y vẫn còn rất tỉnh táo. Đau đớn đến nỗi không còn hơi sức để mà hét nữa rồi. Mỗi lần muốn bất tỉnh lại bị cơn đau kéo cho tỉnh táo trở lại, đến khi thần trí hoàn toàn biến mất.<code>Dạ Phàm cảm nhận được cơ thể của mình nhưng không thể mở mắt ra, càng không thể di chuyển. Não cậu đau đến mức muốn nứt toác ra, tiếng "ong, ong" cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Cơ thể, từng khớp cơ, khối thị.t đều đau nhức đến khôn cùng. Thời gian trôi qua rất lâu, cậu không rõ bản thân đã như thế này trong bao lâu. Rất lâu sau Dạ Phàm cố gắng lắm mới nhúch nhích được đầu ngón chân, sau đó là bàn chân. Đi kèm với đó là cơn tê kéo dài không hồi kết. Đến lúc cậu lấy lại được ý thức hoàn toàn thì vẫn chưa thể đi lại bình thường được. Cứ đứng lên chân sẽ nhũn ra, lặp đi lặp lại thêm 1 quãng thời gian rất lâu đến khi Dạ Phàm sắp mất nhận thức về thời gian luôn rồi. "Đinh... Chúc mừng kí chủ hoàn thành kịch bản thử thách. Đang tính toán dữ liệu.... +1 +2 +3.... +12 điểm kỹ năng diễn xuất, 120 tích phân. Chỉ số hiện tại: Diễn xuất: 32 %, Tích phân: 550 " </code>Trở về hiện tại, chỉ nhớ lại cảm giác đó thôi đủ làm cho Dạ Phàm rùng mình sợ hãi.

Cơ mà Hệ thống đem đến tin tức tốt

“Nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành Nhận được 3 điểm chỉ số, 50 tích phân”

Dạ Phàm vuốt cằm suy nghĩ 1 chút, rốt cuộc thêm vào dáng người.

Tên Dạ Phàm

Chỉ số hiện tại

Khuôn mặt: 73

Dáng người: 46

Làn da: 43

Mị lực: 12

Khí chất: 11

Thể lực: 35

Trí lực: 56

Kỹ năng: diễn xuất (32%), ca hát (45%), chơi nhạc cụ (28%), viết thư pháp (52%), Hội hoạ (45%)

Tích phân: 600

Thanh lưu lượng 28.966

Vì Dạ Phàm chỉ là 1 vai phụ ít phân cảnh nên cũng không cần phải ở lại khách sạn chung với đoàn phim. Mà thực ra chỉ có Diệp Hạo Lâm 1 mình đi thuê phòng khách sạn kế bên, ăn đồ ăn của đầu bếp có tay nghề bằng cấp. Còn đoàn phim đều ở trong nhà nghỉ Bình thường nhất, đồ ăn đều là cơm hộp giá bình dân.

Lưu đạo xoa xoa tay chạy đến chỗ Diệp Hạo Lâm, cười rất không đứng đắn

“Vậy, cậu trả tiền lương cho tên mới vô nhé!”

Diệp Hạo Lâm cười ha ha trong lòng

Đạo diễn Lưu thật biết cách làm ăn.

Chương kế: Dùng chung điếu thuốc

(2016 từ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện