Thực ra lúc mới xuyên qua cậu tuy nhận được kí ức của nguyên chủ nhưng chỉ là vài mảnh rời rạc, lượng thông tin cực kỳ ít ỏi. Ngoài tên tuổi của bản thân và tên trường học những các khác đều rất mơ hồ, thậm chí ba mẹ mình tên gì còn không nhớ ra.
Lúc đọc được quyển nhật ký nguyên chủ để lại Dạ Phàm nhận ra thân phận người này còn nhiều uẩn khúc, nói đúng hơn là người mẹ của Dạ Phàm thân thế có vẻ không đơn giản như vậy.<code> Ba tôi tuy không quá giàu có nhưng có chí lớn, mở được 1 công ty nhỏ ban đầu làm ăn cũng khá ổn định, sau bất ngờ bị người khác lừa ôm tiền chạy mất. Ba tôi đã phải làm việc rất cực nhọc để trả số nợ rất lớn. Mà Mẹ Trong kí ức của cậu là 1 người phụ nữ rất xinh đẹp, da trắng, tóc đen dài, bàn tay của bà thon và mềm mại. Nhưng vì phải liên tục làm những công việc nặng nhọc mà bàn tay xinh đẹp ấy không còn nữa, từ khi tôi có ý thức thì tay bà đã dần sạm lại và có đầy vết chai. Không ngày nào mà cậu không thấy bà cực nhọc. Vốn từ lúc sinh tôi bà đã bị khó sinh nên sau đó sức khỏe đã bị giảm sút, lại thêm gánh nặng về món nợ lớn nên không đến vài năm sau vì lao lực mà mất. Vài ngày trước khi mẹ ra đi Mẹ đã đưa cho tôi 1 thứ "Đây là thứ người nhà tặng cho mẹ, là vật rất quan trọng, con phải giữ thật kĩ, sau này sẽ có ích" Dạ Phàm lúc đó tuy có nói ra thắc mắc của mình nhưng bà đều không trả lời. Không nghĩ ra người thân khác của mẹ đều còn nhưng tại sao lại họ lại chưa bao giờ xuất hiện. Thậm chí tại lúc mẹ sắp không trụ được nữa cũng không giúp đỡ lấy 1 chút nào. Căn bệnh của mẹ, nếu được điều trị sớm thì sẽ không đến nỗi không thể cứu chữa như vậy. Lần đầu Dạ Phàm đọc được nhật ký tâm trạng cũng rất rối bời. Hiện tại nhìn kĩ hơn 1 chút mà 2 mắt đã hơi rưng rưng, nhưng cuối cùng cũng không có khóc xuống được. </code>Dạ Phàm bảo lần sau sẽ dành cho cậu ta hẳn 1 ngày để bù buổi hẹn này.
Mà Bạch Phong Tịch sau khi nghe Dạ Phàm giải thích cũng không có cảm xúc đặc biệt đáng nói.
Nói 3 chữ “chúc may mắn” rồi cúp máy.
Đúng là có xíu bất ngờ, người như Dạ Phàm không giống dạng sẽ vào giới giải trí, kiếp trước cậu ta cũng chưa từng nghe qua tên người này trong giới nên khả năng cao Dạ Phàm sẽ không mấy nổi tiếng.
Ngược lại Bạch Phong Tịch càng tập trung vào việc lấy hảo cảm của những người khác, chỉ cần được hệ thống trợ giúp dù là có 10 Dạ Phàm cũng không bao giờ có thể bằng cậu ta. Bạch Phong Tịch ỷ vào bản thân là người trọng sinh nên suy nghĩ liền có chút tự cho mình hơn người.
Đó là Bạch Phong Tịch không bao giờ có thể nghĩ ra rằng trên đời này còn có 1 người khác giống cậu ta. Không chỉ trọng sinh, mà còn sở hữu 1 cái hệ thống khác. =)))<code> Vài ngày sau, địa điểm quay đã chuyển đến bên ngoài hành lang lớp học. Dạ Phàm ép Nam chính vào tường, 2 tay chống 2 bên, giam hắn vào chính giữa. Rõ ràng phong cách ăn mặc cực kỳ nữ tính nhưng lại dùng dáng đứng 2 hàng, phô bày ra vẻ mạnh mẽ của mình. Kì lạ là chiều cao của 2 người không chệnh lệch nhiều lắm. Điều này gây ra sức ép cho người đối diện. Nam chính đối diễn với Dạ Phàm tên là Dương Tự tuy nhan sắc không phải kiểu quá kinh diễm nhưng dung mạo đoan chính, cặp mắt kính rất hợp với khuôn mặt anh. Nhìn rất ra dáng 1 vị giáo viên nghiêm túc. Trương nhất sơn hô lớn "Cắt. 2 người nghỉ ngơi 1 chút nhé, lát sau quay lại cảnh này" Sau đó bảo Dạ Phàm lại ngồi trước monitor nói chuyện. Anh nhấn nút pause (dừng) ở cảnh đối diễn của 2 người giảng giải chi tiết. Monitor: màn hình máy tính "Đoạn đầu cậu nên mạnh mẽ thêm 1 chút, sau đó đến câu cuối mới bỏ nhỏ lại bằng cách giả giọng nữ" "Đây, ở chỗ này, vị trí đặt cánh tay nên rộng ra 1 chút, trên màn hình mới bắt được cảm giác kì quái của nam giả nữ 1 cách phóng đại" Thấy Dạ Phàm gật đầu, rất chăm chú lắng nghe, lại tiếp thu tốt Trương Nhất Sơn càng có thiện cảm với cậu hơn. "Ái chà, có người mới liền quên người cũ. Sơn ca ơi, em cũng cần được hướng dẫn nè!" Khác với dáng vẻ nghiêm nghị lúc vào vai diễn, Dương Tự bình thường lại khá hoạt bát và thích pha trò. "Được rồi đừng phá nữa, cậu bị tôi gõ đầu chưa đã sao? Còn muốn nghiên cứu thêm?" Trương Nhất Sơn vô cùng oai hùng giơ nắm đấm. Dương Tự nhớ lại chuỗi ngày bị Người nọ liên tục kí vào đầu vì không hiểu chi tiết nhân vật lập tức rùng mình mà im miệng. Dạ Phàm cũng không nhịn được mà phì cười. Vì hầu hết đều là người trẻ tuổi mới vô nghề không lâu nên rất dễ hoà nhập, cũng không có mấy thành phần kiêu ngạo hay kiểu như mang theo đầu tư vào đoàn gì gì đó. </code>“Cái gì? Đóng phim? Còn là giả nữ”
Dạ Phàm phải né điện thoại tránh xa để bảo vệ an toàn cho màng nhĩ của mình
Cậu gọi cho Lưu Triết cơ mà không nghĩ Phạm Phạm lại là người nghe máy.
“2 người đang ở cùng nhau à?”
“Đừng có mà đánh trống lảng, từ khi nào cậu lại có hứng thú với việc đóng phim thế?” Phạm Phạm không trả lời câu hỏi của cậu mà vặn hỏi ngược lại.
“Cơ hội này không phải tớ chủ động mà là có người dâng đến cửa đấy chứ” Dạ Phàm nửa đùa nửa thật đáp.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Cái tên này…” phạm phạm quen miệng định mắng
Nhưng tiếp đó lại nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cậu
“Nhưng đúng là tớ thấy khá có hứng thú với việc diễn xuất. Nên mới gọi Lưu Triết xin chút lời khuyên đây”
Phạm Phạm từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi lên đùi bạn trai mình, Lưu Triết tựa đầu lên vai cô để nói chuyện với cậu. Nếu Dạ Phàm ở đây hẳn sẽ lại chứng kiến bọn họ ân ái, may mắn là không có.
“Dù vậy cậu cũng có hơi gấp gáp rồi đấy. Vai diễn đầu tiên mà lại là giới tính thứ 3, sau này nếu không có vai diễn nào tốt hơn sẽ dễ bị đóng khung trong lòng khán giả lắm đấy!”
“Anh cũng nói, Đó là nếu sau này không có vai diễn đột phá, phải không? Vậy thì tôi chỉ cần làm tốt hơn thế là được”
Thấy Dạ Phàm kiên quyết như vậy Lưu Triết cũng không nói gì thêm nhiều, chỉ nhắc nhở cậu thường xuyên lưu ý weibo hơn để cập nhật thông tin vì cậu chưa có đoàn đội hỗ trợ.
“Thôi được rồi, không làm phiền thời gian ngọt ngào của 2 người nữa”
Sau khi cúp máy Dạ Phàm cũng y lời Lưu Triết mà đi dạo Weibo vài vòng. Bất ngờ lại phát hiện 1 cái tên quen thuộc trên top hotsearch.
Tin tức Tần Viễn đi trễ buổi lễ nhận giải thưởng qua 2 ngày đã có dấu hiệu hạ nhiệt nhưng vẫn còn nằm trong top 30.
Lúc đọc những bài viết liên quan Dạ Phàm đã khá bất ngờ. Tần Viễn đến trễ tuy chỉ có 5 phút nhưng vẫn là trễ. Cậu nhớ rất rõ đó là hôm Tần Viễn đến đón Nhất Thiên. Vậy nếu không phải ở lại ăn 1 bữa đó với cậu thì Tần Viễn đã không thể nào đi trễ được, đây là khẳng định.
Nhớ lại bộ dáng nhàn nhã thưởng thức đồ ăn của hắn ngày hôm đó Dạ Phàm càng cảm thấy khó hiểu. Món ăn của cậu có uy lực lớn như vậy? Còn có thể khiến ảnh đế vì nó mà đi trễ giờ nhận giải thưởng lớn. Ha ha… có khả năng sao? Cậu nào dám tự luyến như vậy? Dạ Phàm mặt đầy hoang mang lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ được.<code> Rất nhanh đã đến buổi kí tên cho fan. Bạch Phong Tịch cũng đã phải giành nhau đến "sứt đầu mẻ trán" mới lấy được 1 suất trong 120 suất ít ỏi này. Trước khi vào bên trong Bạch Phong Tịch đã vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại quần áo. Cậu ta đã tốn khá nhiều công sức để chọn ra bộ quần áo hợp ý và còn cả tạo kiểu tóc. Bình thường ngoại hình Bạch Phong Tịch đã khá nổi bật lúc này lại được chăm chút kĩ càng lại thêm hút mắt người nhìn. Cậu ta hài lòng nhìn ánh mắt những người khác vẫn luôn lén quan sát mình, càng thêm tự tin ưỡn ngực. Tuy Tần Viễn không phải dạng người dễ tiếp cận nhưng ít nhất phải có được ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên từ người nọ. Vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay Bạch Phong Tịch còn cất công mua cả những cuốn album kì trước của Tần Viễn dù giá của chúng cực kì chát. May mắn có sự hỗ trợ của hệ thống cậu ta cũng thấy dễ thở hơn 1 chút. Xếp hàng hơn 15 phút rốt cuộc cũng đến lượt Bạch Phong Tịch. Mỗi người chỉ có 3 phút thời gian giao lưu với Tần Viễn, cậu ta phải nắm chắc những gì cần nói từ trước. Nhưng Tần Viễn luôn luôn là vẻ không muốn tiếp chuyện. "Cậu muốn kí như thế nào?" Tần Viễn chỉ khẽ liếc mắt 1 cái rồi lại nhìn xuống cây bút ở trên tay. Bạch Phong Tịch giữ cuốn album trên tay mãi vẫn chưa đặt xuống bàn. Đúng là cậu ta muốn gây sự chú ý của Tần Viễn nên mới cố tình chậm tay. Qua vài giây đúng thật là Tần Viễn ngẩng đầu lên trước, nhưng chưa kịp để cậu ta mừng thầm thì... Tần viễn không phải nhìn cậu ta mà là ra hiệu với nhân viên Cậu nhân viên kia mới hối thúc Bạch Phong Tịch nhanh tay vì phía sau còn rất nhiều người. </code>
Lúc đọc được quyển nhật ký nguyên chủ để lại Dạ Phàm nhận ra thân phận người này còn nhiều uẩn khúc, nói đúng hơn là người mẹ của Dạ Phàm thân thế có vẻ không đơn giản như vậy.<code> Ba tôi tuy không quá giàu có nhưng có chí lớn, mở được 1 công ty nhỏ ban đầu làm ăn cũng khá ổn định, sau bất ngờ bị người khác lừa ôm tiền chạy mất. Ba tôi đã phải làm việc rất cực nhọc để trả số nợ rất lớn. Mà Mẹ Trong kí ức của cậu là 1 người phụ nữ rất xinh đẹp, da trắng, tóc đen dài, bàn tay của bà thon và mềm mại. Nhưng vì phải liên tục làm những công việc nặng nhọc mà bàn tay xinh đẹp ấy không còn nữa, từ khi tôi có ý thức thì tay bà đã dần sạm lại và có đầy vết chai. Không ngày nào mà cậu không thấy bà cực nhọc. Vốn từ lúc sinh tôi bà đã bị khó sinh nên sau đó sức khỏe đã bị giảm sút, lại thêm gánh nặng về món nợ lớn nên không đến vài năm sau vì lao lực mà mất. Vài ngày trước khi mẹ ra đi Mẹ đã đưa cho tôi 1 thứ "Đây là thứ người nhà tặng cho mẹ, là vật rất quan trọng, con phải giữ thật kĩ, sau này sẽ có ích" Dạ Phàm lúc đó tuy có nói ra thắc mắc của mình nhưng bà đều không trả lời. Không nghĩ ra người thân khác của mẹ đều còn nhưng tại sao lại họ lại chưa bao giờ xuất hiện. Thậm chí tại lúc mẹ sắp không trụ được nữa cũng không giúp đỡ lấy 1 chút nào. Căn bệnh của mẹ, nếu được điều trị sớm thì sẽ không đến nỗi không thể cứu chữa như vậy. Lần đầu Dạ Phàm đọc được nhật ký tâm trạng cũng rất rối bời. Hiện tại nhìn kĩ hơn 1 chút mà 2 mắt đã hơi rưng rưng, nhưng cuối cùng cũng không có khóc xuống được. </code>Dạ Phàm bảo lần sau sẽ dành cho cậu ta hẳn 1 ngày để bù buổi hẹn này.
Mà Bạch Phong Tịch sau khi nghe Dạ Phàm giải thích cũng không có cảm xúc đặc biệt đáng nói.
Nói 3 chữ “chúc may mắn” rồi cúp máy.
Đúng là có xíu bất ngờ, người như Dạ Phàm không giống dạng sẽ vào giới giải trí, kiếp trước cậu ta cũng chưa từng nghe qua tên người này trong giới nên khả năng cao Dạ Phàm sẽ không mấy nổi tiếng.
Ngược lại Bạch Phong Tịch càng tập trung vào việc lấy hảo cảm của những người khác, chỉ cần được hệ thống trợ giúp dù là có 10 Dạ Phàm cũng không bao giờ có thể bằng cậu ta. Bạch Phong Tịch ỷ vào bản thân là người trọng sinh nên suy nghĩ liền có chút tự cho mình hơn người.
Đó là Bạch Phong Tịch không bao giờ có thể nghĩ ra rằng trên đời này còn có 1 người khác giống cậu ta. Không chỉ trọng sinh, mà còn sở hữu 1 cái hệ thống khác. =)))<code> Vài ngày sau, địa điểm quay đã chuyển đến bên ngoài hành lang lớp học. Dạ Phàm ép Nam chính vào tường, 2 tay chống 2 bên, giam hắn vào chính giữa. Rõ ràng phong cách ăn mặc cực kỳ nữ tính nhưng lại dùng dáng đứng 2 hàng, phô bày ra vẻ mạnh mẽ của mình. Kì lạ là chiều cao của 2 người không chệnh lệch nhiều lắm. Điều này gây ra sức ép cho người đối diện. Nam chính đối diễn với Dạ Phàm tên là Dương Tự tuy nhan sắc không phải kiểu quá kinh diễm nhưng dung mạo đoan chính, cặp mắt kính rất hợp với khuôn mặt anh. Nhìn rất ra dáng 1 vị giáo viên nghiêm túc. Trương nhất sơn hô lớn "Cắt. 2 người nghỉ ngơi 1 chút nhé, lát sau quay lại cảnh này" Sau đó bảo Dạ Phàm lại ngồi trước monitor nói chuyện. Anh nhấn nút pause (dừng) ở cảnh đối diễn của 2 người giảng giải chi tiết. Monitor: màn hình máy tính "Đoạn đầu cậu nên mạnh mẽ thêm 1 chút, sau đó đến câu cuối mới bỏ nhỏ lại bằng cách giả giọng nữ" "Đây, ở chỗ này, vị trí đặt cánh tay nên rộng ra 1 chút, trên màn hình mới bắt được cảm giác kì quái của nam giả nữ 1 cách phóng đại" Thấy Dạ Phàm gật đầu, rất chăm chú lắng nghe, lại tiếp thu tốt Trương Nhất Sơn càng có thiện cảm với cậu hơn. "Ái chà, có người mới liền quên người cũ. Sơn ca ơi, em cũng cần được hướng dẫn nè!" Khác với dáng vẻ nghiêm nghị lúc vào vai diễn, Dương Tự bình thường lại khá hoạt bát và thích pha trò. "Được rồi đừng phá nữa, cậu bị tôi gõ đầu chưa đã sao? Còn muốn nghiên cứu thêm?" Trương Nhất Sơn vô cùng oai hùng giơ nắm đấm. Dương Tự nhớ lại chuỗi ngày bị Người nọ liên tục kí vào đầu vì không hiểu chi tiết nhân vật lập tức rùng mình mà im miệng. Dạ Phàm cũng không nhịn được mà phì cười. Vì hầu hết đều là người trẻ tuổi mới vô nghề không lâu nên rất dễ hoà nhập, cũng không có mấy thành phần kiêu ngạo hay kiểu như mang theo đầu tư vào đoàn gì gì đó. </code>“Cái gì? Đóng phim? Còn là giả nữ”
Dạ Phàm phải né điện thoại tránh xa để bảo vệ an toàn cho màng nhĩ của mình
Cậu gọi cho Lưu Triết cơ mà không nghĩ Phạm Phạm lại là người nghe máy.
“2 người đang ở cùng nhau à?”
“Đừng có mà đánh trống lảng, từ khi nào cậu lại có hứng thú với việc đóng phim thế?” Phạm Phạm không trả lời câu hỏi của cậu mà vặn hỏi ngược lại.
“Cơ hội này không phải tớ chủ động mà là có người dâng đến cửa đấy chứ” Dạ Phàm nửa đùa nửa thật đáp.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“Cái tên này…” phạm phạm quen miệng định mắng
Nhưng tiếp đó lại nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cậu
“Nhưng đúng là tớ thấy khá có hứng thú với việc diễn xuất. Nên mới gọi Lưu Triết xin chút lời khuyên đây”
Phạm Phạm từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi lên đùi bạn trai mình, Lưu Triết tựa đầu lên vai cô để nói chuyện với cậu. Nếu Dạ Phàm ở đây hẳn sẽ lại chứng kiến bọn họ ân ái, may mắn là không có.
“Dù vậy cậu cũng có hơi gấp gáp rồi đấy. Vai diễn đầu tiên mà lại là giới tính thứ 3, sau này nếu không có vai diễn nào tốt hơn sẽ dễ bị đóng khung trong lòng khán giả lắm đấy!”
“Anh cũng nói, Đó là nếu sau này không có vai diễn đột phá, phải không? Vậy thì tôi chỉ cần làm tốt hơn thế là được”
Thấy Dạ Phàm kiên quyết như vậy Lưu Triết cũng không nói gì thêm nhiều, chỉ nhắc nhở cậu thường xuyên lưu ý weibo hơn để cập nhật thông tin vì cậu chưa có đoàn đội hỗ trợ.
“Thôi được rồi, không làm phiền thời gian ngọt ngào của 2 người nữa”
Sau khi cúp máy Dạ Phàm cũng y lời Lưu Triết mà đi dạo Weibo vài vòng. Bất ngờ lại phát hiện 1 cái tên quen thuộc trên top hotsearch.
Tin tức Tần Viễn đi trễ buổi lễ nhận giải thưởng qua 2 ngày đã có dấu hiệu hạ nhiệt nhưng vẫn còn nằm trong top 30.
Lúc đọc những bài viết liên quan Dạ Phàm đã khá bất ngờ. Tần Viễn đến trễ tuy chỉ có 5 phút nhưng vẫn là trễ. Cậu nhớ rất rõ đó là hôm Tần Viễn đến đón Nhất Thiên. Vậy nếu không phải ở lại ăn 1 bữa đó với cậu thì Tần Viễn đã không thể nào đi trễ được, đây là khẳng định.
Nhớ lại bộ dáng nhàn nhã thưởng thức đồ ăn của hắn ngày hôm đó Dạ Phàm càng cảm thấy khó hiểu. Món ăn của cậu có uy lực lớn như vậy? Còn có thể khiến ảnh đế vì nó mà đi trễ giờ nhận giải thưởng lớn. Ha ha… có khả năng sao? Cậu nào dám tự luyến như vậy? Dạ Phàm mặt đầy hoang mang lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ được.<code> Rất nhanh đã đến buổi kí tên cho fan. Bạch Phong Tịch cũng đã phải giành nhau đến "sứt đầu mẻ trán" mới lấy được 1 suất trong 120 suất ít ỏi này. Trước khi vào bên trong Bạch Phong Tịch đã vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại quần áo. Cậu ta đã tốn khá nhiều công sức để chọn ra bộ quần áo hợp ý và còn cả tạo kiểu tóc. Bình thường ngoại hình Bạch Phong Tịch đã khá nổi bật lúc này lại được chăm chút kĩ càng lại thêm hút mắt người nhìn. Cậu ta hài lòng nhìn ánh mắt những người khác vẫn luôn lén quan sát mình, càng thêm tự tin ưỡn ngực. Tuy Tần Viễn không phải dạng người dễ tiếp cận nhưng ít nhất phải có được ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên từ người nọ. Vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay Bạch Phong Tịch còn cất công mua cả những cuốn album kì trước của Tần Viễn dù giá của chúng cực kì chát. May mắn có sự hỗ trợ của hệ thống cậu ta cũng thấy dễ thở hơn 1 chút. Xếp hàng hơn 15 phút rốt cuộc cũng đến lượt Bạch Phong Tịch. Mỗi người chỉ có 3 phút thời gian giao lưu với Tần Viễn, cậu ta phải nắm chắc những gì cần nói từ trước. Nhưng Tần Viễn luôn luôn là vẻ không muốn tiếp chuyện. "Cậu muốn kí như thế nào?" Tần Viễn chỉ khẽ liếc mắt 1 cái rồi lại nhìn xuống cây bút ở trên tay. Bạch Phong Tịch giữ cuốn album trên tay mãi vẫn chưa đặt xuống bàn. Đúng là cậu ta muốn gây sự chú ý của Tần Viễn nên mới cố tình chậm tay. Qua vài giây đúng thật là Tần Viễn ngẩng đầu lên trước, nhưng chưa kịp để cậu ta mừng thầm thì... Tần viễn không phải nhìn cậu ta mà là ra hiệu với nhân viên Cậu nhân viên kia mới hối thúc Bạch Phong Tịch nhanh tay vì phía sau còn rất nhiều người. </code>
Danh sách chương