Bên trong hiện tại, cực kỳ yên tĩnh.

Điều đó càng khiến cho Izu bối rối hơn. Cô không biết đón chờ cô ở bên kia cánh cửa là tình huống gì đây. Đêm nay, quả thật quá dài, và lắm mộng. Chưa bao giờ cô lại cảnh giác cậu bạn cùng bàn của mình như thế này.

Cũng chưa bao giờ cô mong muốn gặp lại đôi đồng tử màu hổ phách ấy đến vậy.

Nhưng mà... nếu bây giờ cô trốn tránh, hậu quả sẽ như thế nào đây? Mặc dù cô không thể tưởng tượng được cụ thể ra cái tương lai như lời Rashu nói, tuy nhiên, cẩn tắc vô ưu, Rashu cũng không có lí do gì để gạt cô cả. Nếu cô bỏ đi, sau này nhỡ có chuyện không hay xảy ra, chắc chắn cô sẽ ân hận cả đời.

Nghĩ như thế, Izu hít một hơi thật sâu, mạnh dạn đưa tay kéo cánh cửa lùa kia qua một bên. Cảnh tượng bên trong không giống như cô lo sợ mà hoàn toàn bình yên... Bình yên hết mức có thể.

Mochi đang nằm yên vị trên nệm ấm của mình, mắt vẫn chăm chăm nhìn ra cửa, khi vừa nhác thấy bóng Izu đã dịu dàng mỉm cười, tay đưa ra phía trước:

- Anh biết là em sẽ về mà, Rai. Lại đây nào!

Hành động của anh khiến Izu khẽ rùng mình một cái. Trời hỡi! Có bao giờ cô tưởng tượng được cậu bạn kiêu hãnh ngạo ngược này lại có dáng vẻ phong tình như thế chứ? Rốt cuộc thì ngày trước hắn ta là người như thế nào vậy? Và tại sao bây giờ hắn khác xưa một trời một vực thế? Nụ cười kia, cái nụ cười kia, dường như biến hắn thành một con người khác... Hoàn toàn khác. Nụ cười ấy, không quá ấm áp như nụ cười của Sal, cũng không quá ma mị như nụ cười của Dara, càng không phải nụ cười kiêu ngạo mà hắn vẫn thường dán trên mặt mỗi khi gặp cô.

Đây... chỉ là một nụ cười thực đơn giản, giống như là vô thức nở rộ mỗi khi gặp được người mình yêu...

Xuất hiện tự nhiên đến mức có thể khiến cho người ta mất hết phòng bị, buông lỏng cảnh giác.

Đáng tiếc, người mà hắn ta đang hướng tới lại không phải là cô. Người con gái kia... quả thực hạnh phúc, có được một người con trai yêu mình đến vậy, mà hắn ta, nói đi nói lại vẫn là một người cực kỳ hoàn hảo. Mẫu bạn trai như thế này chẳng phải là mong ước của hầu hết các cô gái sao?

Nghĩ đến đây, trái tim cô chợt nhói lên.

Không phải. Hạnh phúc của con gái không hẳn là có người yêu hoàn hảo, mà là được người mình yêu yêu lại mình. Mochi ngày đó si tình như thế, ai mà không yêu cho được? Lại dựa vào những câu thoại của hắn, Izu có thể đoán được rằng hắn và cô gái tên Raizusa kia đã có với nhau một mối tình sâu đậm. Sâu đậm đến đâu thì cô chẳng thể biết, bởi vì cô chẳng có chút liên quan gì tới cuộc tình của họ cả. Rốt cuộc thì từ trước đến giờ, ngoại trừ Rashu luôn gọi cô là Rai và một lần Shippo vô tình gọi cô là Raizusa vào ngày đầu tiên gặp mặt, cô cũng chưa hề nghe nhắc đến sự tồn tại của cô gái này.

...

Mà khoan đã. Tại sao họ lại có sự nhầm lẫn trùng hợp như vậy?

Tại sao Rashu có thể đoán ra việc Mochi gọi cô là Rai hoặc Raizusa?

Không lí nào...

Chẳng lẽ dung mạo của cô và cô gái ấy rất giống nhau?

Izu mở tròn mắt. Chuyện này... đúng là có khó xảy ra, nhưng cũng không phải là không thể xuất hiện. Những trường hợp người giống người trước giờ vẫn có đầy ra đấy. Giả thiết này hiện tại là giả thiết hợp lý nhất để giải thích cái mớ rối rắm mà cô đang vướng vào đây. Cả cái tên tửu lượng cực kỳ kém kia nữa, hình như hắn chưa có ý định buông tha cho cô.

- Nhanh nào. Anh buồn ngủ rồi.

Mochi vẫn giữ nguyên nụ cười giả lả, tay như cố rướn thêm một chút khiến Izu lập tức nép mình sát vào cửa, phòng hờ xem lỡ như hắn có lao đến thì cô sẽ mở cửa chạy ngay. Lúc đó thì mặc kệ cô có giống Raizusa gì gì đó hay không, cô cũng sẽ không quản hắn muốn làm gì nữa. Tuy nhiên, hiện tại, cô vẫn muốn thử một chút.

- Cậu... buồn ngủ thì mau ngủ đi. Tớ còn chưa muốn ngủ.

- Nhưng không có em là anh ngủ không được. Hay là, em vẫn còn giận?

Izu thoáng đỏ mặt, vội vàng lắc mạnh đầu cố xua đi những hình ảnh ban nãy:

- Không có, chỉ là chưa muốn ngủ thôi.

Đáy mắt Mochi chợt ánh lên tia thất vọng, có một chút buồn, cả một chút không đành lòng. Bàn tay anh không với lên nữa mà thả lỏng xuống. Cuối cùng, anh chỉ mỉm cười... rất nhẹ:

- Nếu vậy... có thể cho anh nắm một ngón tay út của em không?

- Cậu cũng có tay, sao không tự nắm đi?

Mochi không trả lời, nhưng đôi mắt vốn dĩ rất mị hoặc đã bắt đầu rưng rưng đầy ủy khuất khiến cho trái tim nhỏ bé của Izu suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô vịn chặt cửa, lòng bàn tay ướt đẫm. Chính cô cũng không rõ mình đang chuẩn bị nói cái gì nữa:

- Người xưa có câu, không được cho con quỷ giữ dù chỉ là một ngón tay út.

- Nhưng anh có phải quỷ đâu. Em biết anh là thiên thần mà.

- Phì! Cậu mà là thiên thần thì tớ chắc là Thủ lãnh Thiên thần rồi.

- Anh vốn dĩ là Thủ lãnh Thiên thần.

- Xùy, bớt xạo!

Miệng thì nói vậy, nhưng dường như những biểu cảm của Mochi đã đánh đổ được lớp phòng tuyến cuối cùng của cô gái.

- Nhớ là phải ngoan ngoãn đi ngủ đó.

- Anh có bao giờ gạt em đâu.

- Ai mà tin được cậu.

Izu mím môi lưỡng lự một chút rồi cũng thận trọng tiến lại đưa một tay ra. Bất ngờ, cả tay cô bị kéo ghì, trời đất một lần nữa đảo lộn.

- Bây giờ mới gạt nè!

Mochi hài lòng ôm ngang eo nhỏ, dụi đầu vào tấm lưng mềm mại, khẽ thì thào:

- Đi ngủ thôi!

Izu vừa tức vừa thẹn, đỏ mặt ra sức giãy giụa, nhưng một câu sau của chàng trai khiến cô lập tức im bặt:

- Ngoan. Em mà cựa quậy thì anh lại thức đấy.

Izu ngượng chín mặt, lại chẳng dám nhúc nhích gì thêm. Chưa bao giờ... cô thật sự chưa bao giờ tưởng tượng được mình lại rơi vào tình huống ngáo ngơ thế này, bị một tên quỷ sứ đội lốt thiên thần giữ chặt mà chẳng thể la hét hay chống cự. Mỗi khi cô chuẩn bị có ý định vùng thoát thì tay hắn lại như có linh tính, gắt gao ghì lại khiến cô chỉ còn cách thúc thủ nằm yên. Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ có thể nằm đấy, tự nhủ sẽ đợi cho hắn ngủ say rồi lẻn trốn về sau vậy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện