Hắn biết nếu hắn hỏi, Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ nói, nhưng Lý Thành Long lại không hỏi.

Nhưng Văn Hành Thiên và Tả Tiểu Đa lại không băn khoăn vấn đề này tới vậy, vì trong lòng họ, Lý Thành Long không phải là người ngoài.

"Bây giờ ngươi đã áp chế bao nhiêu lần rồi?" Văn Hành Thiên hỏi đĩnh đạc.

"Bây giờ, chắc là hai mươi tư lần rồi."

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ đau khổ, nói: "Ngươi biết đấy, mỗi lần ta đều chẳng tiếc giá nào, như liều mạng mà đập mấy cái chân nguyên này, lần nào cũng đập tới không thể đập thêm được nữa mới thôi, ta còn tưởng làm vậy thì sẽ nhiều được thêm vài lần, nhưng mà bây giờ, áp chế những chân nguyên đấy càng càng khó, ta thì không sợ đau, nhưng mà ... "

Hai mươi bốn lần!

Quá ít!

Lý Thành Long cảm thấy đau khổ tới cực điểm, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo theo: "Ta không nghe nổi nữa, ta phải đi tiểu!"

Còn chưa nói dứt lời, đã chạy đi như chớp rồi.

Mỗi lần nghe Tả lão đại nói về loại chuyện làm cho người ta phải khiếp sợ này bằng cái giọng như đưa đám, Phù Phù đều không nhịn tiểu nổi.

Thật sự là làm người ta rất là sốc!

Mà điều Lý Thành Long không biết đó là, Văn Hành Thiên cũng nghĩ giống như hắn.

Hai mươi bốn lần ... Thiệt tình mà nói thì đung là một yêu nghiệt!

Khóe miệng hắn co quắp vài cái rồi nói: "Dù là trời đất thì cũng có chỗ không đầy đủ, cho nên không cần theo đuổi sự hoàn mỹ quá làm gì ... Ngươi bây giờ ấy mà, đã rất được rồi, rất được rồi đó."

Tả Tiểu Đa thở ngắn than dài: "Sao mới có thế là đã được rồi, vậy thì kém quá ... Chị của ta, lúc đột phá từ Thai Tức cảnh tới Đan Nguyên cảnh, nàng áp chế tận bốn mươi, năm mươi lần kia kìa ... Haizz ... Thầy Văn à, ngươi không biết nỗi khổ trong lòng ta đâu, nếu chỉ kém có vài ba lần thì ta cũng chịu. Nhưng mà bây giờ, ta không nói đến cảnh giới nhá, chỉ so mỗi số lần thôi, kém tới tận hơn mươi lần, ta thực sự là không cam lòng ... "

Văn Hành Thiên há hốc miệng: “ ... "

Sau một lúc lâu, Văn Hành Thiên mới vươn tay vặn cái cằm một chút.

Sau đó mới ngạc nhiên hỏi: "Linh Niệm Thiên Nữ? Áp chế tận bốn mươi, năm mươi lần?"

“Đúng vậy."

"Cũng áp chế giống như ngươi?" Văn Hành Thiên cảm thấy đầu óc tối tăm, xây xẩm mặt mày.

“Chắc là vậy."

Tả Tiểu Đa tủi thân gật đầu nói: "Thầy Văn, ngươi biết không, nguyện vọng lớn nhất đời này của ta, đó là đánh thắng nàng, đánh nàng!"

Văn Hành Thiên tính nhẩm một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Nếu tính theo cách này ... Nếu trong tình huống bình thường ... Ngươi vẫn giữ tiến độ thế này ... "

"Có lẽ ... Hy vọng cũng không lớn lắm đâu .. ”

Thai Tức cảnh mà áp chế tới tận bốn mươi, năm mươi lần,

Con số này, thực sự khiến Văn Hành Thiên thấy sợ hãi!

Hắn theo bản năng cho rằng, Thai Tức cảnh đã có thể áp chế bốn mươi, năm mươi lần. Lúc ở cảnh giới Tiên Thiên chẳng phải là hơn trăm lần à? Từ Đan Nguyên cảnh đột phá lên Anh Biến cảnh, cho dù chỉ áp chế được một nửa số lần, hơn hai mươi lần thôi ... Đừng nói trước kia không có ai làm được vậy, chỉ e là sau này cũng không có ai làm được như thế!

“Nói vậy thì Cửu Trùng Thiên Các chẳng phải là nhặt được bảo rồi à?"

Trong lòng Văn Hành Thiên tràn đầy hâm mộ.

Nghe Văn Hành Thiên nói vậy, Tả Tiểu Đa càng uể oải hơn, vẻ mặt chản nản, ỉu xìu.

"Nhưng ... Nhưng chuyen nay làm sao có thể chứ?" Văn Hành Thiên cang nghĩ càng cảm thấy khó tin.

Nếu là người khác nói, phòng chừng là Văn Hành Thiên đã đánh người rồi!

Mấy cái lời chó má!

Nhung đay lại là loi Tả Tieu Đa noi ra, mà Tả Tieu Đa that sự đã áp chế hơn hai mươi lần, còn nữa, hơn hai mươi lần áp chế này của Tả Tiểu Đa, nói là tương đương với một trăm, hai trăm lần áp chế của người khác cũng không phải là nói quá ... Bây giờ đang có một yêu nghiệt như thế đứng ở ngay trước mặt hắn, khiến cho Văn Hành Thiên không thể không nghi ngờ, bán tín bán nghi.

Hắn luôn cảm thấy loại chuyện này không thực tế chút nào.

Một yêu nghiệt như vậy xuất hiện, đã đủ làm cho cả đại lục thấy kinh ngạc rồi. Mà giờ cả hai chị em đều thế này? Chắc khả năng này không lớn đâu nhỉ?

Cái kiểu di truyền gì thế này?

"Hôm nay ta tới đây vì có ba việc."

Văn Hành Thiên nói: “Thứ nhất, là tới đối luyện một lần với các ngươi ... Trong khoảng thời gian tới, ta còn phải quan tâm tới học sinh khác nữa, cho nên ít nhất nửa tháng nữa, ta không thể chú ý tới các ngươi được."

"Chuyện thứ hai đó là ... Dạo này thành Phong Hải, có rất nhiều cao thủ lẩn vào, hầu như đều là chỉ hơi lộ mặt, rồi lại chợt biến mất, đoán chừng là có liên quan tới ngươi, ngươi cũng phải để ý nhiều hơn, cẩn thận đề phòng."

"Còn chuyện thứ ba ... Người nhà của hiệu phó Cao tới tìm ta, bởi vì lần này hiệu phó Cao bị thương rất nặng, hôn mê tới giờ vẫn chưa tỉnh."

Trong lòng Tả Tiểu Đa chợt nhớ tới chuyện Cao Xảo Nhi tới báo tin.

Chẳng lẽ ... Suy đoán của hắn và Lý Thành Long sai rồi?

"Vậy ta sẽ đi xem thử."

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu, nói: “Bây giờ năng lực xem tướng số của ta đã không còn là bí mật gì, vậy thì thể hiện ra trước mặt người khác cũng không sao."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện