Mà thời gian để xác định công pháp tu luyện chính lần này kéo dài hơn ba ngày.
Trong lúc đó, mặc kệ là ngày hay là đêm, mặc kệ thời gian dài hay ngắn, đều được học sinh của Cao Vo Tiềm Long gọi là: Đêm tiêu hồn! Vì khoảng thời gian này, thường kèm theo những nỗi buồn không thể nói nên lời, nỗi buồn ấy còn thấy buồn hơn cả ngày tốt nghiệp ra trường!
Khoảng thời gian rủi ro này cũng bị gọi là: Đêm lựa chọn cuộc đời!
Tiền đồ cả đời của mỗi người sẽ được định hình chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này!
Văn Hành Thiên bảo tất cả các học sinh liên quan xếp hàng ở bên ngoài viện Võ Tàng, hắn sẽ dẫn học sinh vào trong chọn công pháp võ học phù hợp, nhưng mỗi lần chỉ dẫn một học sinh vào, mỗi một người vào trong, Văn Hành Thiên lại phải xác nhận đi xác nhận lại ít nhất cũng bảy tám chục lần.
Cho đến khi chọn xong, thì mới tới người tiếp theo.
Mỗi một học sinh chọn xong công pháp, đều sẽ cúi mình làm lễ một cách cung kính với Văn Hành Thiên.
Đây chính là người dẫn đường cho cuộc đời chân chính!
Vốn dĩ học sinh các lớp khác cũng dập đầu, nhưng Văn Hành Thiên lại thấy dập đầu làm lãng phí quá nhiều thời gian ... Thôi cứ cúc cung là được, xong thì cuốn xéo.
Cho dù như vậy, nhưng tới khi cả lớp hơn ba mươi người đều chọn xong, thì cũng đã tới chiều, trời còn sắp tối nữa.
Văn Hành Thiên vẫn không ngừng nghỉ, hắn lại dẫn các học sinh đi chọn vũ khí chính.
Căn cứ vào công pháp tu luyện chính mà mỗi người chọn, thì các loại chiêu pháp, vũ khí phối hợp chung với nó cũng rất khác nhau.
Đều cùng là kiếm, có một số người cần trọng kiếm thì mới phát huy được hết đặc tính trong công pháp của bản thân, có vài người cần phối hợp với những thanh trường kiếm dài hơn bản chuẩn tầm nửa thước, cũng có vài người cần phối hợp với đoản kiếm, có người thì cần kiếm bản nhỏ, người thì cần nhuyễn kiếm, người thì kiếm nhẹ, quả thực là có rất nhiều loại, đa dạng khác nhau ...
Mà tất cả những kiếm này, mỗi loại có thể phối hợp với hàng trăm loại kiếm pháp, mà còn phải phải chọn ra loại kiếm pháp thích hợp nhất với các chiêu pháp của học sinh trong hàng trăm loại kiếm pháp này.
Phải phù hợp với chiều cao, cân nặng, lực lượng, khí chất, chiều dài cánh tay, công pháp, thân kiếm v.v ... Tất cả đều phải phù hợp nhất hết mức có thể!
Như vậy thì mới phát huy được hết hiệu năng.
Còn các binh khí khác thì cũng y vậy.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã chọn xong vũ khí, thì đã tới chín giờ sáng ngày hôm sau.
Văn Hành Thiên đã bận bịu suốt một ngày một đêm, nhưng hắn vẫn không nghỉ ngơi.
Hắn đang dựa vào các phương diện về tính cách, công pháp, tu vi, tư chất, căn cốt của học sinh suy đoán tính toán thêm lần nữa, để tìm ra phương hướng nghề nghiệp thích hợp nhất cho học sinh.
Kiếm khách độc lai độc vãng và kiếm khách chiến sĩ có thể phối hợp, tuy đều dùng kiếm, nhưng bản chất bên trong lại khác nhau.
Đao khách cô độc kiêu ngạo và đao khách chiến sĩ cũng khác nhau rất lớn.
Có người bẩm sinh đã thích hợp việc phối hợp với những người khác, nhưng có một vài người thì rất không thích hợp với việc tấn công cùng đoàn thể, họ chỉ hợp với tự mình hành động.
Vấn đề này phải suy xét đâu ra đấy thì mới thí luyện theo chuyên môn được.
Văn Hành Thiên chia ba mươi sáu người của lớp một thành hai mươi bảy tổ!
Trình độ phan chia tinh te the nay, du la nguời tự nhan là cẩn than như Lý Thành Long cũng phải líu lưỡi.
Trong hai mươi bảy tổ này, có rất nhiều tổ chỉ có đơn độc một người.
Cuối cùng, Văn Hành Thiên đưa ra xác nhận.
Tất cả những học sinh thuộc chuyên ngành thưa thớt, đều sẽ bị tách ra đưa đi. Các giáo viên chuyên nghiệp của từng chuyên ngành sẽ dẫn học sinh của chuyên ngành đó rời đi.
Quản lý thống nhất, thí luyện viên cũng thống nhất.
Mà trong đó lại liên quan tới rất nhiều tư mật của chuyên ngành, đều là loại không thể công bố ra ngoài.
Từ nay về sau, những người này sẽ không còn tụ lại bên nhau học môn đối chiến nữa, mà họ sẽ tự luyện tập chuyên môn của chính mình trong sự thúc giục chỉ bảo của giáo viên chuyên môn, mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng chính là thế này.
Trên cơ bản, ngoài các chuyên ngành như chiến sĩ, trinh sát, chỉ huy có nhân số khá nhiều có thể công bố ra ngoài, thì hầu hết các chuyên ngành phụ đều có tính bảo mật cực cao, chưa từng để cho người biết đến bao giờ.
Các giáo viên của chuyên ngành đưa ra yêu cầu cơ sở, thông thường đều là học sinh không được nói ra phương hướng tu luyện chính của mình cho bất kì ai biết mãi cho tới khi tốt nghiệp!
Đưong nhiên, có rat ít ngưoi lam được điều nay, tham chí co thể nói là không ai làm được.
Bởi vì những người này không phải bị tách khỏi danh sách lớp một hoàn toàn, mà chỉ là khi thí luyện thì không ở cùng nhau, nhưng các tiết về giảng kiến thức lý thuyết về võ học hằng ngày thì họ vẫn học bên nhau.
Cho dù bay gio ho la bạn học cung lop, nhung về sau cuoc song tưong lai của từng người, có lẽ những bạn học chuyên ngành bí mật đó có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại không thấy được bọn họ, tương đương với việc họ sẽ biến mất trong cuộc sống giao tiếp hằng ngày của ngươi.
Tất cả đều quan niệm dạy học của Cao Võ Tiềm Long đều dành cho tiền tuyến, đào tạo người tài cho chiến tranh mới là mục đích chính, trước nay đều như vậy, đó là ý nguyện lúc ban đầu, chưa từng thay đổi.
Đổi một cách nói khác chính là: Một người nào đó sẽ âm thầm trở thành cái bóng, trở thành cận vệ của nhân vật trọng yếu nào đó. Mà người như vậy, cả đời này về cơ bản là không thể xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Trừ khi họ xuất ngũ, trừ khi nhiệm vụ họ thực hiện bị thất bại, hoặc là ... hy sinh ngã xuống!
Trong lúc đó, mặc kệ là ngày hay là đêm, mặc kệ thời gian dài hay ngắn, đều được học sinh của Cao Vo Tiềm Long gọi là: Đêm tiêu hồn! Vì khoảng thời gian này, thường kèm theo những nỗi buồn không thể nói nên lời, nỗi buồn ấy còn thấy buồn hơn cả ngày tốt nghiệp ra trường!
Khoảng thời gian rủi ro này cũng bị gọi là: Đêm lựa chọn cuộc đời!
Tiền đồ cả đời của mỗi người sẽ được định hình chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này!
Văn Hành Thiên bảo tất cả các học sinh liên quan xếp hàng ở bên ngoài viện Võ Tàng, hắn sẽ dẫn học sinh vào trong chọn công pháp võ học phù hợp, nhưng mỗi lần chỉ dẫn một học sinh vào, mỗi một người vào trong, Văn Hành Thiên lại phải xác nhận đi xác nhận lại ít nhất cũng bảy tám chục lần.
Cho đến khi chọn xong, thì mới tới người tiếp theo.
Mỗi một học sinh chọn xong công pháp, đều sẽ cúi mình làm lễ một cách cung kính với Văn Hành Thiên.
Đây chính là người dẫn đường cho cuộc đời chân chính!
Vốn dĩ học sinh các lớp khác cũng dập đầu, nhưng Văn Hành Thiên lại thấy dập đầu làm lãng phí quá nhiều thời gian ... Thôi cứ cúc cung là được, xong thì cuốn xéo.
Cho dù như vậy, nhưng tới khi cả lớp hơn ba mươi người đều chọn xong, thì cũng đã tới chiều, trời còn sắp tối nữa.
Văn Hành Thiên vẫn không ngừng nghỉ, hắn lại dẫn các học sinh đi chọn vũ khí chính.
Căn cứ vào công pháp tu luyện chính mà mỗi người chọn, thì các loại chiêu pháp, vũ khí phối hợp chung với nó cũng rất khác nhau.
Đều cùng là kiếm, có một số người cần trọng kiếm thì mới phát huy được hết đặc tính trong công pháp của bản thân, có vài người cần phối hợp với những thanh trường kiếm dài hơn bản chuẩn tầm nửa thước, cũng có vài người cần phối hợp với đoản kiếm, có người thì cần kiếm bản nhỏ, người thì cần nhuyễn kiếm, người thì kiếm nhẹ, quả thực là có rất nhiều loại, đa dạng khác nhau ...
Mà tất cả những kiếm này, mỗi loại có thể phối hợp với hàng trăm loại kiếm pháp, mà còn phải phải chọn ra loại kiếm pháp thích hợp nhất với các chiêu pháp của học sinh trong hàng trăm loại kiếm pháp này.
Phải phù hợp với chiều cao, cân nặng, lực lượng, khí chất, chiều dài cánh tay, công pháp, thân kiếm v.v ... Tất cả đều phải phù hợp nhất hết mức có thể!
Như vậy thì mới phát huy được hết hiệu năng.
Còn các binh khí khác thì cũng y vậy.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đã chọn xong vũ khí, thì đã tới chín giờ sáng ngày hôm sau.
Văn Hành Thiên đã bận bịu suốt một ngày một đêm, nhưng hắn vẫn không nghỉ ngơi.
Hắn đang dựa vào các phương diện về tính cách, công pháp, tu vi, tư chất, căn cốt của học sinh suy đoán tính toán thêm lần nữa, để tìm ra phương hướng nghề nghiệp thích hợp nhất cho học sinh.
Kiếm khách độc lai độc vãng và kiếm khách chiến sĩ có thể phối hợp, tuy đều dùng kiếm, nhưng bản chất bên trong lại khác nhau.
Đao khách cô độc kiêu ngạo và đao khách chiến sĩ cũng khác nhau rất lớn.
Có người bẩm sinh đã thích hợp việc phối hợp với những người khác, nhưng có một vài người thì rất không thích hợp với việc tấn công cùng đoàn thể, họ chỉ hợp với tự mình hành động.
Vấn đề này phải suy xét đâu ra đấy thì mới thí luyện theo chuyên môn được.
Văn Hành Thiên chia ba mươi sáu người của lớp một thành hai mươi bảy tổ!
Trình độ phan chia tinh te the nay, du la nguời tự nhan là cẩn than như Lý Thành Long cũng phải líu lưỡi.
Trong hai mươi bảy tổ này, có rất nhiều tổ chỉ có đơn độc một người.
Cuối cùng, Văn Hành Thiên đưa ra xác nhận.
Tất cả những học sinh thuộc chuyên ngành thưa thớt, đều sẽ bị tách ra đưa đi. Các giáo viên chuyên nghiệp của từng chuyên ngành sẽ dẫn học sinh của chuyên ngành đó rời đi.
Quản lý thống nhất, thí luyện viên cũng thống nhất.
Mà trong đó lại liên quan tới rất nhiều tư mật của chuyên ngành, đều là loại không thể công bố ra ngoài.
Từ nay về sau, những người này sẽ không còn tụ lại bên nhau học môn đối chiến nữa, mà họ sẽ tự luyện tập chuyên môn của chính mình trong sự thúc giục chỉ bảo của giáo viên chuyên môn, mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng chính là thế này.
Trên cơ bản, ngoài các chuyên ngành như chiến sĩ, trinh sát, chỉ huy có nhân số khá nhiều có thể công bố ra ngoài, thì hầu hết các chuyên ngành phụ đều có tính bảo mật cực cao, chưa từng để cho người biết đến bao giờ.
Các giáo viên của chuyên ngành đưa ra yêu cầu cơ sở, thông thường đều là học sinh không được nói ra phương hướng tu luyện chính của mình cho bất kì ai biết mãi cho tới khi tốt nghiệp!
Đưong nhiên, có rat ít ngưoi lam được điều nay, tham chí co thể nói là không ai làm được.
Bởi vì những người này không phải bị tách khỏi danh sách lớp một hoàn toàn, mà chỉ là khi thí luyện thì không ở cùng nhau, nhưng các tiết về giảng kiến thức lý thuyết về võ học hằng ngày thì họ vẫn học bên nhau.
Cho dù bay gio ho la bạn học cung lop, nhung về sau cuoc song tưong lai của từng người, có lẽ những bạn học chuyên ngành bí mật đó có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi lại không thấy được bọn họ, tương đương với việc họ sẽ biến mất trong cuộc sống giao tiếp hằng ngày của ngươi.
Tất cả đều quan niệm dạy học của Cao Võ Tiềm Long đều dành cho tiền tuyến, đào tạo người tài cho chiến tranh mới là mục đích chính, trước nay đều như vậy, đó là ý nguyện lúc ban đầu, chưa từng thay đổi.
Đổi một cách nói khác chính là: Một người nào đó sẽ âm thầm trở thành cái bóng, trở thành cận vệ của nhân vật trọng yếu nào đó. Mà người như vậy, cả đời này về cơ bản là không thể xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Trừ khi họ xuất ngũ, trừ khi nhiệm vụ họ thực hiện bị thất bại, hoặc là ... hy sinh ngã xuống!
Danh sách chương