Vừa suy nghĩ về sự việc, vừa vươn một tay ra nhón từng trái nho Thủy Tinh - hoa quả mà đám Cao Xảo Nhi vừa mua tới, cho vào miệng, trong vô thức hút thịt quả mọng nước tươi ngon vào trong miệng ...
Sau đó, phù một tiếng, vỏ nho bị phun ra ngoài, rơi vào đúng giữa thùng rác đang mở cách đó ba trượng.
Trong miệng lốp bốp không ngừng, khẽ ngâm nga trong hạnh phúc, rồi nuốt xuống.
Sau đó lại vươn bàn tay dài như vượn ra, nhón một quả khác, phóng ra một luồng linh khí, rửa sạch nho Thủy Tinh, cho vào miệng, sau đó ... Phù! Phun vỏ
Cái dáng vẻ thoải mái đó ...
Người biết ra thì là hắn đang suy nghĩ về vấn đề, người không biết thì cho rằng tên khốn này đang vô cùng thư thái.
Lại đưa tay ra ... Nho đã hết.
Tiện tay lấy một túi hạt dưa ở ngay bên cạnh, xé túi, bốc một bốc ...
Sau đó vỏ hạt dưa bắt đầu được phun ra từ cái miệng như cái máy tuốt lúa của hắn ...
Tạo nên một mớ hỗn độn.
Trên sô pha, trên ghế, trên sàn nhà, trên máy tính của Lý Thành Long, một số còn bay vào trong phòng ngủ của Lý Thành Long ...
"Tả Tiểu Đa!"
Lý Thành Long lớn tiếng quát: "Định mệnh, ngươi phun cái quái gì thế! Ngươi có thể giữ chút hình tượng hay không!"
Tả Tiểu Đa khế đảo mắt, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: "Phù Phù, nhà họ Cao ở Thượng Kinh rõ ràng muốn đối phó ta, ta đã là người sắp chết rồi, ngươi có thể để ta sảng khoái ... "
Lý Thành Long giận dữ nói: "Nhưng ngươi ở trên mạng mắng ta đã lâu, ngươi nói như thế nào đay! Tinh Tinh Miêu!"
Chợt nghe những lời này, Tả Tiểu Đa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi, trừng mắt, nói: "Lý Thành Long, ngươi lại dám xâm phạm quyền riêng tư của ta! Ngươi muốn chết!"
Lý Thành Long cười giễu: "Riêng tư cái vẹo gì! Ngươi còn mặt mũi nói, đừng chuyển đề tài, ngươi ở trên mạng cố tình xúi giục đám đông mắng chửi ta, phải chăng là nên cho ta một lời giải thích?"
Tả Tiểu Đa giậm chân, mắng to: "Lý Thành Long, uổng phí tấm chân tình ta dành cho ngươi, ta giúp ngươi luyện công, giúp ngươi hóa giải âm hàn trong cơ thể, ta vì ngươi mà trăm cay nghìn đắng, ta giúp ngươi đột phá, ta chỉ võ công cho ngươi, ta tặng ngươi nhẫn không gian, ta cho ngươi vô số Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm để ngươi luyện công ... Ta đã vì ngươi ... Mà trả cái giá trên trời, nhưng ngươi lại chỉ bám vào mấy lời bình luận 'linh tinh' ở trên mạng không buông? Mắng ngươi, mắng ngươi thì sao?"
"Đến bay gio ngưoi vẫn con nợ ta số tiền mà trăm đời người vẫn không kiếm được, ta đã từng đòi ngươi chưa? Có từng nhắc tới không?"
"Ngươi chỉ thấy ta mắng chửi ngươi? Ngươi còn có thể nhìn thấy cái khác không?”
“Bộ não tàn của ngươi, còn có thể nghĩ ra cái gì hữu ích không? Huynh đệ của ngươi, đại ca của ngươi, đại ca - người có ân trọng như núi với ngươi, có tình sâu như biển với ngươi, đang gặp phải mối nguy sinh tử ... Nhưng ngươi lại chỉ thấy hắn mắng ngươi! Lý Thành Long, ngươi nói xem, ngươi có xứng đáng với ta không? Ngươi nói xem, ngươi còn là con người không?"
Trong nháy mắt Lý Thành Long bị mắng tới ngu luôn rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thì những lời này thật sự là có lý!
Tả lão đại đã làm nhiều chuyện vì ta như vậy ... Ta còn nợ Tả lão đại nhiều như vậy, sao ta có thể nói hắn? Ta cũng không định trả nợ ... Nhưng dù sao cũng là nợ thật ....
Nghĩ như vậy, tự nhiên hắn cảm thấy tội lỗi, lập tức nhụt chí, lúng túng nuốt nước bọt, vẻ mặt xấu hổ nói: "Tả lão đại ... Ngươi đừng tức giận ... "
Phù Phù sợ hãi ở trong lòng, bắt đầu sử dụng kính ngữ.
Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt 'thất tình'(*), càng ngày càng hùng hồn: "Ta có thể không tức giận? Đổi lại là ngươi, ngươi không tức giận? Hừ!”
(*) Bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục.
"Ngươi tự ngẫm lại đi, ngươi có còn là con người nữa không ?! Lại nhìn lén thông tin riêng tư của ta!"
Tả Tieu Đa cười giễu một tiếng, bỏ lại một câu, rồi bước lên lầu một cách nặng nề.
Nhanh chóng rời đi, chẳng đợi Lý Thành Long kịp phản ứng lại.
Hắn đi rồi, chuyện này cũng được xác nhận rồi, tự nhiên không có sự ... Tranh cãi qua lại nữa.
Lý Thành Long càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Tả lão đại.
"Haizz ... "
Suýt nữa tự cho mình mấy cái bạt tai.
Sau khi ngồi và tự kiểm điểm bản thân một hồi lâu, hắn chợt nhớ ra, í ... chuyện này ... chuyện này có vẻ hơi sai sai ...
Tên nhóc này ... Về cơ bản là tên nhóc này đang dùng điều này để lừa ta!
Lý Thành Long khóc không ra nước mắt.
Sao ta lại bị hắn dắt đi sai đường rồi ?!
Nhưng ta cũng không thể mắng hắn nữa ...
Tả Tiểu Đa ngươi lại có mặt mũi mà nói chưa từng đòi nợ ta ...
Là ai mà cứ khi nào muốn ta làm chuyện gì là bày ra vẻ mặt xấu xa muốn tính toán nợ nần với ta?
Ngày nào cũng muốn ta dọn dẹp mớ hỗn độn do ngươi để lại; chỉ cần ta không cam chịu một chút, ngươi lại bày ra vẻ mặt xấu xa bắt đầu 'tính toán nợ nần' với ta ...
Lại còn mặt mũi nói: Ta đã từng 'tính toán nợ nần' với ngươi chưa ?!
Lại còn hỏi: Ngươi có còn là con người nữa không?
Chết tiệt!
Tả lão đại loại công lực chiếm cứ đỉnh cao đạo đức này.
Ta không theo kịp.
Ngươi mới không phải là người đấy!
Sự việc liên quan tới mạng nhỏ quý giá của mình, nên đương nhiên là vào ngay đêm hôm đó, Tả Tiểu Đa đã chạy tới nhà Diệp Trường Thanh làm khách, nhân tiện báo cáo tình hình của bản thân một chút.
"Nhà họ Cao ở Thượng Kinh ... "
Đám người này rất có đầu óc!
Uhm, phải nói là về mưu tính và bố trí cục diện thì quả thật đám người này rất giỏi! Mà Cao Võ Tiềm Long bên mình, quả thật là không có đầu óc bày âm mưu quỷ kế.
Sau khi ngồi một lúc, Tả Tiểu Đa chào tạm biệt, nhưng trước khi đi, vẫn nói một câu dù không thoải mái lắm.
Sau đó, phù một tiếng, vỏ nho bị phun ra ngoài, rơi vào đúng giữa thùng rác đang mở cách đó ba trượng.
Trong miệng lốp bốp không ngừng, khẽ ngâm nga trong hạnh phúc, rồi nuốt xuống.
Sau đó lại vươn bàn tay dài như vượn ra, nhón một quả khác, phóng ra một luồng linh khí, rửa sạch nho Thủy Tinh, cho vào miệng, sau đó ... Phù! Phun vỏ
Cái dáng vẻ thoải mái đó ...
Người biết ra thì là hắn đang suy nghĩ về vấn đề, người không biết thì cho rằng tên khốn này đang vô cùng thư thái.
Lại đưa tay ra ... Nho đã hết.
Tiện tay lấy một túi hạt dưa ở ngay bên cạnh, xé túi, bốc một bốc ...
Sau đó vỏ hạt dưa bắt đầu được phun ra từ cái miệng như cái máy tuốt lúa của hắn ...
Tạo nên một mớ hỗn độn.
Trên sô pha, trên ghế, trên sàn nhà, trên máy tính của Lý Thành Long, một số còn bay vào trong phòng ngủ của Lý Thành Long ...
"Tả Tiểu Đa!"
Lý Thành Long lớn tiếng quát: "Định mệnh, ngươi phun cái quái gì thế! Ngươi có thể giữ chút hình tượng hay không!"
Tả Tiểu Đa khế đảo mắt, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: "Phù Phù, nhà họ Cao ở Thượng Kinh rõ ràng muốn đối phó ta, ta đã là người sắp chết rồi, ngươi có thể để ta sảng khoái ... "
Lý Thành Long giận dữ nói: "Nhưng ngươi ở trên mạng mắng ta đã lâu, ngươi nói như thế nào đay! Tinh Tinh Miêu!"
Chợt nghe những lời này, Tả Tiểu Đa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi, trừng mắt, nói: "Lý Thành Long, ngươi lại dám xâm phạm quyền riêng tư của ta! Ngươi muốn chết!"
Lý Thành Long cười giễu: "Riêng tư cái vẹo gì! Ngươi còn mặt mũi nói, đừng chuyển đề tài, ngươi ở trên mạng cố tình xúi giục đám đông mắng chửi ta, phải chăng là nên cho ta một lời giải thích?"
Tả Tiểu Đa giậm chân, mắng to: "Lý Thành Long, uổng phí tấm chân tình ta dành cho ngươi, ta giúp ngươi luyện công, giúp ngươi hóa giải âm hàn trong cơ thể, ta vì ngươi mà trăm cay nghìn đắng, ta giúp ngươi đột phá, ta chỉ võ công cho ngươi, ta tặng ngươi nhẫn không gian, ta cho ngươi vô số Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm để ngươi luyện công ... Ta đã vì ngươi ... Mà trả cái giá trên trời, nhưng ngươi lại chỉ bám vào mấy lời bình luận 'linh tinh' ở trên mạng không buông? Mắng ngươi, mắng ngươi thì sao?"
"Đến bay gio ngưoi vẫn con nợ ta số tiền mà trăm đời người vẫn không kiếm được, ta đã từng đòi ngươi chưa? Có từng nhắc tới không?"
"Ngươi chỉ thấy ta mắng chửi ngươi? Ngươi còn có thể nhìn thấy cái khác không?”
“Bộ não tàn của ngươi, còn có thể nghĩ ra cái gì hữu ích không? Huynh đệ của ngươi, đại ca của ngươi, đại ca - người có ân trọng như núi với ngươi, có tình sâu như biển với ngươi, đang gặp phải mối nguy sinh tử ... Nhưng ngươi lại chỉ thấy hắn mắng ngươi! Lý Thành Long, ngươi nói xem, ngươi có xứng đáng với ta không? Ngươi nói xem, ngươi còn là con người không?"
Trong nháy mắt Lý Thành Long bị mắng tới ngu luôn rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, thì những lời này thật sự là có lý!
Tả lão đại đã làm nhiều chuyện vì ta như vậy ... Ta còn nợ Tả lão đại nhiều như vậy, sao ta có thể nói hắn? Ta cũng không định trả nợ ... Nhưng dù sao cũng là nợ thật ....
Nghĩ như vậy, tự nhiên hắn cảm thấy tội lỗi, lập tức nhụt chí, lúng túng nuốt nước bọt, vẻ mặt xấu hổ nói: "Tả lão đại ... Ngươi đừng tức giận ... "
Phù Phù sợ hãi ở trong lòng, bắt đầu sử dụng kính ngữ.
Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt 'thất tình'(*), càng ngày càng hùng hồn: "Ta có thể không tức giận? Đổi lại là ngươi, ngươi không tức giận? Hừ!”
(*) Bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục.
"Ngươi tự ngẫm lại đi, ngươi có còn là con người nữa không ?! Lại nhìn lén thông tin riêng tư của ta!"
Tả Tieu Đa cười giễu một tiếng, bỏ lại một câu, rồi bước lên lầu một cách nặng nề.
Nhanh chóng rời đi, chẳng đợi Lý Thành Long kịp phản ứng lại.
Hắn đi rồi, chuyện này cũng được xác nhận rồi, tự nhiên không có sự ... Tranh cãi qua lại nữa.
Lý Thành Long càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Tả lão đại.
"Haizz ... "
Suýt nữa tự cho mình mấy cái bạt tai.
Sau khi ngồi và tự kiểm điểm bản thân một hồi lâu, hắn chợt nhớ ra, í ... chuyện này ... chuyện này có vẻ hơi sai sai ...
Tên nhóc này ... Về cơ bản là tên nhóc này đang dùng điều này để lừa ta!
Lý Thành Long khóc không ra nước mắt.
Sao ta lại bị hắn dắt đi sai đường rồi ?!
Nhưng ta cũng không thể mắng hắn nữa ...
Tả Tiểu Đa ngươi lại có mặt mũi mà nói chưa từng đòi nợ ta ...
Là ai mà cứ khi nào muốn ta làm chuyện gì là bày ra vẻ mặt xấu xa muốn tính toán nợ nần với ta?
Ngày nào cũng muốn ta dọn dẹp mớ hỗn độn do ngươi để lại; chỉ cần ta không cam chịu một chút, ngươi lại bày ra vẻ mặt xấu xa bắt đầu 'tính toán nợ nần' với ta ...
Lại còn mặt mũi nói: Ta đã từng 'tính toán nợ nần' với ngươi chưa ?!
Lại còn hỏi: Ngươi có còn là con người nữa không?
Chết tiệt!
Tả lão đại loại công lực chiếm cứ đỉnh cao đạo đức này.
Ta không theo kịp.
Ngươi mới không phải là người đấy!
Sự việc liên quan tới mạng nhỏ quý giá của mình, nên đương nhiên là vào ngay đêm hôm đó, Tả Tiểu Đa đã chạy tới nhà Diệp Trường Thanh làm khách, nhân tiện báo cáo tình hình của bản thân một chút.
"Nhà họ Cao ở Thượng Kinh ... "
Đám người này rất có đầu óc!
Uhm, phải nói là về mưu tính và bố trí cục diện thì quả thật đám người này rất giỏi! Mà Cao Võ Tiềm Long bên mình, quả thật là không có đầu óc bày âm mưu quỷ kế.
Sau khi ngồi một lúc, Tả Tiểu Đa chào tạm biệt, nhưng trước khi đi, vẫn nói một câu dù không thoải mái lắm.
Danh sách chương