Công ty của chúng ta trước đấy rất có quy tắc đấy, sao có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy được, như vậy không đúng đâu!

“Đây không phải trò đùa đâu, mục tiêu của công ty chúng ta sau này là quét sạch những lời vu khống trên mạng, mà cách thức trực tiếp nhất để đạt được mục đích đó chính là tự chúng ta đi vu khống, là một nơi vu khống mạnh nhất sắc bén nhất!”

“Các công ty vu khống khác lúc này, có thể thu được đều thu hết, không thể thu được cũng làm hết!”

“Những cá nhân đó, những người đó, làm toàn bộ! Ta cho các ngươi 100 triệu tiền vốn dự trù! Không có yêu cầu nào khác, chỉ có một hạng mục, trong vòng một tháng phải trở thành công ty vu khống có quy mô lớn nhất trên toàn bộ hệ thống mạng, bất luận là chủ đề nào, chỉ cần chúng ta muốn xoay chuyển theo hướng nào thì nhất định phải xoay chuyển theo hướng đó!”

Ông chủ cũ tên Cổ Tề, cười khổ nói: “Ông chủ, muốn làm đến nước đó thì 100 triệu sẽ không đủ!”

“Không hiểu tiếng người hả, 100 triệu, vốn dự trù đầu tiên chỉ dùng để xây dựng kế hoạch! Không dùng để các ngươi một bước lên trời, một bước đến nơi

Lý Thành Long có tài có khí chất, trực tiếp nói lớn: “Nhưng mà, nếu như trong thời gian một tháng đến cả kế hoạch cũng không xây dựng được, tất cả cuốn xéo!"

“Ừm, ta hiểu rồi.”

Nét xót xa trong lòng Cổ Tề càng nhiều hơn.

Lúc trước, những tài năng xuất chúng hay thiên tài muốn được học viện điện ảnh của ta công nhận là một ý nghĩ xa vời, nhưng ai có thể ngờ được, hôm nay lại trở thành người phát ngôn cho công ty vu khống chứ...

Nhất là ông chủ mới còn nói một câu: Trong quá trình biên tập, nếu như gặp phải người nào đó không chịu hợp tác, hoặc lấy tiền nhưng không chịu làm việc, chơi xỏ chúng ta... Thì báo danh sách chỗ ở lên đây!

Bảo đảm không qua đêm!

Câu nói đấy thật sự có sức uy hiếp mà trước đây chưa bao giờ có!

Khiến người khác nghe thấy mà sợ hãi, không rét mà run!

Đối với một người giúp việc bình thường trói gà không chặt mà nói thì đấy căn bản chính là cảm giác tiến vào giới giang hồ.

Không đúng, giới giang hồ chưa chắc có sức uy hiếp đáng sợ như vậy! Đây thật sự là võ giả cao giai đầu tư mà...

Má ơi...

Đây rõ ràng là cắt đứt đường rút lui của bọn ta mà...

Họp xong.

Trong lòng Cổ Tề chỉ có cảm giác hoang mang nhìn giám đốc công nghệ, lại nhìn các đồng nghiệp, phát hiện tất cả mọi người đều đang rất sững sờ.

00 triệu tiền vốn dự trù thật sự đã vào sổ rồi. Nhưng mà số tiền này có dùng được không? Dùng số tiền này rồi thì nhất định phải làm việc, nếu không thì...

Đệch, không dám nghĩ tiếp nữa!

“Có thể tra ra được địa chỉ không?”

“Khụ khụ, địa chỉ rất rõ ràng, đến từ đại điện Tam Thanh của đại lục Đạo Minh!” Giám đốc công nghệ ho khan một tiếng.

Cho dù chỉ là người bình thường nhưng cũng biết đại điện Tam Thanh của đại lục Đạo Minh là nơi nào.

Con mẹ nó, mấy chữ này đã trực tiếp đánh tan tất cả các cách nghĩ khác của Gổ Tê.

Địa chỉ này chắc chắn là giả, đấy chắc chắn không cần phải nghi ngờ nữa, nhưng mà dám dùng địa chỉ này để làm vật che chắn, thì có thể là người bình

thường sao? “Thủ đoạn của đối phương rất cao siêu, ít nhất cũng là trình độ cực kỳ VIP, dựa vào chúng ta vốn dĩ không thể lần theo được...”

“Vậy thì có làm chuyện này nữa không?”

“Làm hay không...”

Cổ Tề cười khổ: “Không làm mà được à?”

“Trước tiên nhanh chóng đi đổi tên, sau đó ngày mai bắt đầu làm việc, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ là một nhóm vu khống, vu khống chuyên nghiệp, vu khống chuyên nghiệp nhất... Hừm.”

Cổ Tề buồn rầu than thở.

Đến ngày thứ hai, tất cả mọi việc đều hoàn thành khiến cho Cổ Tề rất tò mò về cái tên “Tả Soái” kia, thật sự lại có thể không có người đăng kí, bản thân bên này vừa đăgn kí, gần như chỉ trong thời gian nháy mắt là đã hoàn thành rồi.

Suôn sẻ đến mức khiến hắn không thể tin nổi. Mỗi lần chọn tên cho công ty không phải đều sẽ chuẩn bị đến mười mấy cái tên sao?

Không phải tên này bị dùng rồi thì cũng là tên kia bị sử dụng rồi. Nhưng hắn không hề biết được, sau khi đăng ký thành công cái tên Tả Soái kia thì đã lập tức truyền tải ra ngoài, lại còn truyền bằng một con đường tương đối

đặc biệt.

Mà những chuyện này đến cả người phụ trách đăng ký cũng không hề hay. biết.

Sáng sớm hôm đó.

Tả Trường Lộ nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó lập tức phá lệ gọi điện thoại cho đứa con trai mình: “Cẩu Đát, những ngày này ngươi không làm chuyện gì đâu đúng không? Mẹ ngươi nói hôm qua nằm mơ thấy ngươi đấy.”

Tả Tiểu Đa kính cẩn lễ phép: “Không làm bất cứ chuyện gì đâu ạ, cha, ngươi yên tâm, ở bên này ta sống rất tốt, rất ngoan ngoãn, giống như một con thỏ trắng bé nhỏ dễ thương ấy.”

Phản ứng đầu tiên của Tả Trường Lộ là muốn ném điện thoại đi.

Ngươi hiền lành giống như thỏ trắng bé nhỏ hả?

Ông đây muốn đánh chết con thỏ trắng bé nhỏ dễ thương nhà ngươi!

Tả Trường Lộ phải cố gắng lắm, thì tâm trạng mới có thể trở nên bình tĩnh.

Cảm xúc nhớ nhung con trai sau bao ngày không gặp đã bị câu nói kia đánh cho bay đến chín tầng mây.

Vẫn là ở bên ngoài luôn đi, đừng về nữa. 'Tên khốn nạn này. Không ai hiểu con bằng cha!

Hễ mà tên nhóc con này có thể hiền lành trong một tiếng đồng hồ, thì Tả Trường Lộ đều sẽ cảm thấy như là một phép màu vậy.

Lại còn như thỏ trắng nhỏ dễ thương...!

xuất hiện rất nhiều lời mắng chửi bọn ta, bọn ta còn nghĩ do ngươi gây nên chuyện gì nữa rồi chứ.”

“Chửi ngươi hả? Đệch, ai mà to gan vậy!”

Tả Tiểu Đa lập tức nổi giận: “Cha, ngươi nói ta biết ID là gì, đã nói những gì đi, Bên ta đúng lúc vừa mở một công ty, chuyên môn chính là làm cái đó, để ta mắng chết bọn hắn chol”

Mí mắt Tả Trường Lộ giật giật một lúc, nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của ngươi kìa, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải vững vàng, phải bình tĩnh, trình độ tu tâm này của ngươi quá kém cỏi rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện