Bốp! Một cây thước dạy học bị đập mạnh lên bàn tới mức gãy nát.
“Các ngươi muốn làm gì? Rất hăng hái à? Đám các ngươi hăng hái cái gì? Là uống thuốc hay là chưa uống thuốc? Uống lộn thuốc à? Hay uống phải thuốc giả?”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt: “Chuyện gì hả, đến mức vui vẻ tới vậy sao... Nhìn xem nói cái gì, ngươi quả nhiên không xảy ra việc gì! Thật tốt quái... Ngươi còn sống, thật tốt quá... Ha ha...”
“Tốt cái gì? Với tố chất của cả đám các ngươi, dù hôm nay không xảy ra chuyện gì thì sau này cũng sẽ gặp chuyện không may! Chỉ với chút chín chắn đấy của các ngươi, với chút kinh nghiêm ít ỏi ấy của các ngươi à? Nói là hoa trong nhà ấm, hoặc là con vịt bị làm thịt trên Nam Thiên Môn, làm thịt các ngươi đó!”
Tả Tiểu Đa cười lạnh: “Học võ, luyện công là để làm heo cho người khác mổ à?! Còn không phục thì đứng lên trả lời cho ta xem, ai từng giết người? Ai đi đường ngang ngõ tắt? Ai từng xông xáo giang hồ? Gặp hắc điếm được mấy lần? Bị sắc đẹp tiền tài dụ dỗ bao nhiêu lần?”
“Các ngươi nghĩ các ngươi khoa tay múa chân luyện tập trong này, đối luyện với các học sinh một chút đã được coi là luyện võ à? Ta nói cho các ngươi biết, cái này gọi là luyện đánh rắm! Thứ các ngươi luyện không phải võ công, mà là giúp kẻ địch luyện ra công trạng!”
“Cả đám các ngươi, từ tính cách, tâm cảnh, kinh nghiệm, lịch luyện, xã hội, giang hồ, chiến trường, ẩu đả gì đó, không hiểu lấy một cái, dân thường ngây ngốc không phân rõ! Đánh một trận đấu là nghiễm nhiên hếch mặt nghĩ mình là thiên tài, tiến vào Cao võ... Ha ha ha... Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết...”
Tả Tiểu Đa khinh thường nói: “Khoan hãy nói cái khác, chỉ với dáng vẻ của các ngươi bây giờ, đưa một đám ba mươi tư ngươi các ngươi và Lý Thành Long vào. một ngọn núi lớn, hai bên là địch, không chết không ngừng, đến cuối cùng, Lý Thành Long nhất định có thể kéo ba mươi tư thi thể của các ngươi ra ngoài!”
“Các ngươi phấn khích cái gì?!”
“Đi ra ngoài thí luyện, đưa điểm cho các ngươi cũng chỉ là điểm thôi à? Cả đám lòng tràn đầy vui mừng chỉ vì được thêm điểm à? Có nghĩ tới cái khác hay không? Nhìn từng người các ngươi bận bịu hấp tấp, ta rất khẳng định mà nói cho các ngươi biết, các ngươi không có!”
“Các ngươi không nghĩ tới!”
“Hạng Xung, Hạng Băng gặp chuyện, lần này không chết không thối là dựa vào cái gì, dựa vào vận khí! Nếu lại xảy ra, ta xem các ngươi có chết hay không!”
Tả Tiểu Đa chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, cực kỳ có khí thế. Bì Nhất Bảo ở phía sau lên tiếng hỏi: “Lớp trưởng Tả, bọn ta và lớp phó ở cùng một chỗ, hắn có thể kéo ra ba mươi tư thi thể, vậy nếu ngươi ở cùng chỗ với lớp
phó thì sao?”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Ta có thể lôi ra ba mươi lăm Lý Thành Long! Không phục à!?”
Lý Thành Long ở dưới hét lên: “Lớp trưởng nói rất đúng!”
Những lời này vừa vang lên, không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Vốn dĩ bầu không khí đang áp lực nặng nề, tức giận xấu hổ, nhưng Lý Thành Long vừa nói ra những lời này, sao đột nhiên lại cảm thấy không khí dần trở nên quái dị đây.
Rốt cuộc không thể tức giận nổi nữa, muốn cười cũng cảm thấy cười không ra.
Văn Hành Thiên đứng ngoài cửa một hồi lâu, lúc này cũng không khỏi bật cười.
Hai người này đúng là một trắng một đỏ, phối hợp thật sự không tồi. Một kẻ đả kích người, khiến cảm xúc của người khác bị đè nén xuống cùng cực, người kia lại sinh động bầu không khí kịp lúc, giảm bớt áp lực, rồi lại khiến áp lực vẫn ở đó từ đầu đến cuối.
Hắn ho khan một tiếng rồi đi vào.
Vung tay lên, Tả Tiểu Đa xám xịt quay về chỗ ngồi, sắc mặt cũng từ âm u chuyển ánh mặt trời sáng lạn. Mãi cho đến khi về chỗ ngồi, hắn mới lớn tiếng nói: “Còn nữa, xem tướng cho các ngươi, các ngươi đã làm theo lời ta nói lấy được chỗ tốt, mau giao tiền quẻ ra đây!”
Tất cả bạn học: “...
Măng bọn ta như tát nước vào mặt, làm như bọn ta không đáng một xu, sau đó quay đầu lại nói ngươi xem tốt, thế mà còn muốn lấy tiền...
Vậy ý của ngươi chính là bọn ta không biết gì cả, nếu không nhờ ngươi xem bói thì bọn ta trực tiếp thành đồ bỏ...
Lập tức, hơn ba mươi đôi mắt xem thường cùng nhìn về phía Tả Tiểu Đa. “Lớp trưởng Tả của các ngươi nói rất đúng, hoàn toàn không sai chút nào.”
Văn Hành Thiên không dài dòng, nói thẳng: “Cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ bắt đâu áp dụng một hệ thống quy tắc hoàn toàn mới. Lớp chúng ta chia thành hai nhóm, ngoài Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long ra, ba mươi tư người phải ở lại trường. Mỗi nhóm mười bảy người, bắt đầu tập kích vào mỗi buổi tối, thời gian tùy ý. Có thể dùng mọi phương pháp, chỉ cần không làm nguy hiếm tới mạng người... Có thể là khói mê, có thể là chất độc... Cũng có thể là ám khí.”
“Đừng tưởng đây là trừng phạt cả tổ, cho dù được phân hành động cùng tổ, nhưng đây vẫn là thưởng phạt theo đơn vị cá nhân”
Văn Hành Thiên thản nhiên nói: “Tự mình nghĩ lại xem chia như thế nào là được.”
“Còn nữa, tất cả đi nghỉ ngơi thật tốt cho ta, nếu lúc chiến đấu trong giờ học mà có ai mệt mỏi, ủ rũ thì tự ngẫm lại những gì phải làm đi.”
“Tiếp theo, tất cả cút hết ra ngoài đối chiến cho ta!”
“Các ngươi muốn làm gì? Rất hăng hái à? Đám các ngươi hăng hái cái gì? Là uống thuốc hay là chưa uống thuốc? Uống lộn thuốc à? Hay uống phải thuốc giả?”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt: “Chuyện gì hả, đến mức vui vẻ tới vậy sao... Nhìn xem nói cái gì, ngươi quả nhiên không xảy ra việc gì! Thật tốt quái... Ngươi còn sống, thật tốt quá... Ha ha...”
“Tốt cái gì? Với tố chất của cả đám các ngươi, dù hôm nay không xảy ra chuyện gì thì sau này cũng sẽ gặp chuyện không may! Chỉ với chút chín chắn đấy của các ngươi, với chút kinh nghiêm ít ỏi ấy của các ngươi à? Nói là hoa trong nhà ấm, hoặc là con vịt bị làm thịt trên Nam Thiên Môn, làm thịt các ngươi đó!”
Tả Tiểu Đa cười lạnh: “Học võ, luyện công là để làm heo cho người khác mổ à?! Còn không phục thì đứng lên trả lời cho ta xem, ai từng giết người? Ai đi đường ngang ngõ tắt? Ai từng xông xáo giang hồ? Gặp hắc điếm được mấy lần? Bị sắc đẹp tiền tài dụ dỗ bao nhiêu lần?”
“Các ngươi nghĩ các ngươi khoa tay múa chân luyện tập trong này, đối luyện với các học sinh một chút đã được coi là luyện võ à? Ta nói cho các ngươi biết, cái này gọi là luyện đánh rắm! Thứ các ngươi luyện không phải võ công, mà là giúp kẻ địch luyện ra công trạng!”
“Cả đám các ngươi, từ tính cách, tâm cảnh, kinh nghiệm, lịch luyện, xã hội, giang hồ, chiến trường, ẩu đả gì đó, không hiểu lấy một cái, dân thường ngây ngốc không phân rõ! Đánh một trận đấu là nghiễm nhiên hếch mặt nghĩ mình là thiên tài, tiến vào Cao võ... Ha ha ha... Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết...”
Tả Tiểu Đa khinh thường nói: “Khoan hãy nói cái khác, chỉ với dáng vẻ của các ngươi bây giờ, đưa một đám ba mươi tư ngươi các ngươi và Lý Thành Long vào. một ngọn núi lớn, hai bên là địch, không chết không ngừng, đến cuối cùng, Lý Thành Long nhất định có thể kéo ba mươi tư thi thể của các ngươi ra ngoài!”
“Các ngươi phấn khích cái gì?!”
“Đi ra ngoài thí luyện, đưa điểm cho các ngươi cũng chỉ là điểm thôi à? Cả đám lòng tràn đầy vui mừng chỉ vì được thêm điểm à? Có nghĩ tới cái khác hay không? Nhìn từng người các ngươi bận bịu hấp tấp, ta rất khẳng định mà nói cho các ngươi biết, các ngươi không có!”
“Các ngươi không nghĩ tới!”
“Hạng Xung, Hạng Băng gặp chuyện, lần này không chết không thối là dựa vào cái gì, dựa vào vận khí! Nếu lại xảy ra, ta xem các ngươi có chết hay không!”
Tả Tiểu Đa chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, cực kỳ có khí thế. Bì Nhất Bảo ở phía sau lên tiếng hỏi: “Lớp trưởng Tả, bọn ta và lớp phó ở cùng một chỗ, hắn có thể kéo ra ba mươi tư thi thể, vậy nếu ngươi ở cùng chỗ với lớp
phó thì sao?”
Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: “Ta có thể lôi ra ba mươi lăm Lý Thành Long! Không phục à!?”
Lý Thành Long ở dưới hét lên: “Lớp trưởng nói rất đúng!”
Những lời này vừa vang lên, không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Vốn dĩ bầu không khí đang áp lực nặng nề, tức giận xấu hổ, nhưng Lý Thành Long vừa nói ra những lời này, sao đột nhiên lại cảm thấy không khí dần trở nên quái dị đây.
Rốt cuộc không thể tức giận nổi nữa, muốn cười cũng cảm thấy cười không ra.
Văn Hành Thiên đứng ngoài cửa một hồi lâu, lúc này cũng không khỏi bật cười.
Hai người này đúng là một trắng một đỏ, phối hợp thật sự không tồi. Một kẻ đả kích người, khiến cảm xúc của người khác bị đè nén xuống cùng cực, người kia lại sinh động bầu không khí kịp lúc, giảm bớt áp lực, rồi lại khiến áp lực vẫn ở đó từ đầu đến cuối.
Hắn ho khan một tiếng rồi đi vào.
Vung tay lên, Tả Tiểu Đa xám xịt quay về chỗ ngồi, sắc mặt cũng từ âm u chuyển ánh mặt trời sáng lạn. Mãi cho đến khi về chỗ ngồi, hắn mới lớn tiếng nói: “Còn nữa, xem tướng cho các ngươi, các ngươi đã làm theo lời ta nói lấy được chỗ tốt, mau giao tiền quẻ ra đây!”
Tất cả bạn học: “...
Măng bọn ta như tát nước vào mặt, làm như bọn ta không đáng một xu, sau đó quay đầu lại nói ngươi xem tốt, thế mà còn muốn lấy tiền...
Vậy ý của ngươi chính là bọn ta không biết gì cả, nếu không nhờ ngươi xem bói thì bọn ta trực tiếp thành đồ bỏ...
Lập tức, hơn ba mươi đôi mắt xem thường cùng nhìn về phía Tả Tiểu Đa. “Lớp trưởng Tả của các ngươi nói rất đúng, hoàn toàn không sai chút nào.”
Văn Hành Thiên không dài dòng, nói thẳng: “Cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo sẽ bắt đâu áp dụng một hệ thống quy tắc hoàn toàn mới. Lớp chúng ta chia thành hai nhóm, ngoài Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long ra, ba mươi tư người phải ở lại trường. Mỗi nhóm mười bảy người, bắt đầu tập kích vào mỗi buổi tối, thời gian tùy ý. Có thể dùng mọi phương pháp, chỉ cần không làm nguy hiếm tới mạng người... Có thể là khói mê, có thể là chất độc... Cũng có thể là ám khí.”
“Đừng tưởng đây là trừng phạt cả tổ, cho dù được phân hành động cùng tổ, nhưng đây vẫn là thưởng phạt theo đơn vị cá nhân”
Văn Hành Thiên thản nhiên nói: “Tự mình nghĩ lại xem chia như thế nào là được.”
“Còn nữa, tất cả đi nghỉ ngơi thật tốt cho ta, nếu lúc chiến đấu trong giờ học mà có ai mệt mỏi, ủ rũ thì tự ngẫm lại những gì phải làm đi.”
“Tiếp theo, tất cả cút hết ra ngoài đối chiến cho ta!”
Danh sách chương