Lúc này, đừng bảo đối phương có hành động gì phía sau, dường như ngay cả chiến lược tổng cục Tinh Thuãn của Nam bộ trưởng sắp xếp, cũng chưa tới nơi.
Tất cả những người chịu sử quản lý của Vấn Đạo Minh, cả bang từ trên xuống dưới đến một ngàn bảy trăm năm mươi ba người, hơn nữa còn có gia quyến, tổng cộng hơn bảy ngàn bốn trăm người; toàn bộ đều bị bắt lại!
Thậm chí là một số gia đình nuôi chó, thế mà ngay cả chó cũng bị bắt.
Đương nhiên, phần lớn là phải thả đi, nhỡ đâu chó của người ta chết đói thì phải làm sao bây giờ?...
Không thể không nói suy nghĩ thật là chu đáo.
Lúc tất cả mọi người đến quảng trường Võ Đạo của Cao Võ Tiềm Long, lúc này người của bên tổng cục Tỉnh Thuẫn mới lững thững đi tới.
Sau đó, không trung xuất hiện mưa gió khuấy động, một đội quân, từ phương xa cuồn cuộn xuất hiện.
Một vị tướng quân cầm đầu quát: “Xin hỏi Cao Võ Tiềm Long, vì sao phải đột nhiên hành động? Nguyên do là gì?”
“Phụng mệnh hành động, bất kể thế lực nào, đều không có quyền hỏi đến!”
Giọng nói Diệp Trường Thanh không chút dao động, đĩnh đạc nói, tư thế từ trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một bóng dáng hùng hùng hổ hổ lao tới nhanh như tên bản, thoạt nhìn cũng không quá ba mươi tuổi, phong thần anh tuấn, ở bên cạnh hắn, còn có một vị nhiều tuổi tầm ngoài năm mươi, năng lượng tràn đầy, uyên đình nhạc trì.
Người này cũng chính là đại quản gia của Vương phủ Trung Nguyên.
“Hiệu trưởng Diệp!”
Trước tiên người đàn ông ngoài ba mươi tuổi kia tỏ vẻ cấp bách kêu lên: “Chuyện này là sao? Không biết Vấn Đạo Minh đã có chỗ nào đắc tội với Cao Võ Tiềm Long? Xin nể mặt mũi tiểu đệ...
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Cừu huynh nhìn xem, phải chăng Vấn Đạo. Minh không có bất kỳ sai lầm gì, nếu Cừu huynh đồng ý một mình gánh chịu, cần hiểu rằng Cao Võ Tiềm Long lần này chính là nhận mệnh lệnh của bộ trưởng Nam, tiêu diệt Vấn Đạo Minh. Cừu huynh nếu muốn mang người về, có thể liên hệ trực.
tiếp với bộ trưởng Nam, trên dưới Cao Võ Tiềm Long, không có quyền này.”
Sắc mặt của vị Cừu huynh này lập tức thay đổi, quả thực còn khó coi hơn ăn phân.
“Bộ trưởng Nam, bộ trưởng Nam nào?”
“Ở Viêm Võ, cũng chỉ có một vị bộ trưởng Nam có thể chỉ huy Tiềm Long ta!” Diệp Trường Thanh thản nhiên nó.
Sắc mặt của Cừu huynh kia lập tức giãn ra, chắp tay nói: “Đã quấy rầy rồi.”
Diệp Trường Thanh vẫn thản nhiên nói: “Không biết lời nói vừa rồi của Cừu huynh, hình như bên trong việc làm của Vấn Đạo Minh, cũng có Cừu huynh góp mặt, việc này ta sẽ thông báo đến bộ trưởng Nam, lúc này đừng nói chuyện trước đây, mong Cừu huynh đừng trách!”
Sắc mặt vị Cừu huynh kia ủ rũ đến khó coi, hắn nhìn về phía người quản gia già.
Lão quản gia cũng chắp tay, cười nói ha hả: “Hiệu trưởng Diệp, lão nghe lệnh của Vương gia đến đây xem tình hình, lại không bi n lụy lớn như vậy, xin đừng quở trách. Còn nữa, Vương gia bảo ta nói vài lời vời hiệu trưởng Diệp, Vương phủ có rượu ngon, bình thường khó đánh giá; hiệu trưởng Diệp nếu rảnh rỗi, Vương gia quét dọn nhà cửa tiếp đãi.”
“Xin chuyển lời tới Vương gia, Diệp Trường Thanh thời gian này hầu như bận, nếu rảnh rỗi sẽ tự động đến tìm Vương gia uống rượu ngon.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Diệp Trường Thanh chắp tay mỉm cười. Hai người trên không trung trong nháy mắt rút lui. Mà lúc vị Cừu huynh kia đi, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Cao Võ Tiềm Long bên này, có mấy người đang nhìn bóng dáng kia một cách đăm chiêu, ánh mắt thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Đội quân phía trước kia được ra tín hiệu cũng rút lui. Ba chữ bộ trưởng Nam này, đủ để làm cả thành Phong Hải khiếp sợi
Mà về phía cục Tinh Thuẫn thì điện thoại liên hệ không ngừng, toàn bộ tổng cục Tinh Thuần đều được điều động, tức thời triển khai điều tra.
Bắt đầu từ tầng dưới, từng đôi, từng nhà một bị mang ra điều tra.
€ó người làm nhiều việc ác, trực tiếp bị đánh gục tại chỗ; rất nhiều người bị điều tra như vậy, đã tố giác lần nhau, tạo nên một đám hỗn loạn hỏng bét.
Rất nhiều người biết bản thân không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng cũng biết không ít chuyện của người bên cạnh, đứng lên tố giác nhau, cố gắng giành công chuộc tội, quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không có gì không bán.
Một câu tố giác giảm bớt tội, nhất thời làm cho cả Vấn Đạo Minh cũng loạn
lên.
Còn chưa tới buổi sáng, đã có hơn ba nghìn người được thả.
Đây đều là nhóm người ở tầng dưới, tuy có sai lầm, tội không đáng chết, cũng. làm một trận cảnh cáo nhỏ, rồi để cho họ cùng gia đình rời đi cho xong chuyện.
Nếu không cần thiết, Cao Võ Tiềm Long cũng sẽ không tạo nhiều nghiệp sát sinh.
Nhưng minh chủ Vấn Đạo Minh, hai phó minh chủ, bốn trưởng lão, bốn đường chủ lại không đãi ngộ như vậy, bọn họ thậm chí còn không trải qua điều tra.
Chẳng qua là liên tục có người tới, trong tay cầm hồ sơ, nhớ tới những sự việc liên quan tới mấy người này vừa mới ghi chép, hỏi: “Chuyện này, có không?”
Gật đầu, thì đánh dấu tích.
Lắc đầu, thì đánh dấu chấm hỏi. Dưới sự tra hỏi tách biệt, nếu có sự việc vượt quá ba người bị đánh dấu chấm hỏi, đối mặt là một cái tát, một cái tát là đi một cái răng, sau đó lại đánh dấu.
Người thả đi càng ngày càng nhiều.
Nhưng những người ở lại, tội chứng đã được xác định ngày càng nặng hơn.
Hết lần này đến lần khác, đám người tầng trên của Vấn Đạo Minh, cho đến giờ phút này, vẫn không biết rốt cuộc bản thân đã phạm phải lỗi gì, mà tình thế lại đến mức tồi tệ như vậy.
Rốt cuộc, là bởi vì sao? Có mấy người cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Chuyện đó..... Hẳn là... Tra không được mới đúng chứ?
Giết người rồi, điều này... chứng tỏ nghiêm trọng.
'Tầm mắt của các vị lãnh đạo cấp cao ở Vấn Đạo Minh phát hiện ra người đến điều tra, càng ngày càng gần tầng lớp nòng cốt.
Vấn đề hỏi, cũng dần dần bắt đầu làm cho người ta hết hồn; mà điều này, mười mấy vị lãnh đạo cấp cao bên ngoài, sẽ không biết.
Nước cờ bọn họ mong mỏi, vấn đề tuyệt đối không nên bị hỏi, hiện tại, từng giờ từng phút, từng người từng người đang ở trong phòng xét hỏi, không ngừng bị tra hỏi.
Tất cả những người chịu sử quản lý của Vấn Đạo Minh, cả bang từ trên xuống dưới đến một ngàn bảy trăm năm mươi ba người, hơn nữa còn có gia quyến, tổng cộng hơn bảy ngàn bốn trăm người; toàn bộ đều bị bắt lại!
Thậm chí là một số gia đình nuôi chó, thế mà ngay cả chó cũng bị bắt.
Đương nhiên, phần lớn là phải thả đi, nhỡ đâu chó của người ta chết đói thì phải làm sao bây giờ?...
Không thể không nói suy nghĩ thật là chu đáo.
Lúc tất cả mọi người đến quảng trường Võ Đạo của Cao Võ Tiềm Long, lúc này người của bên tổng cục Tỉnh Thuẫn mới lững thững đi tới.
Sau đó, không trung xuất hiện mưa gió khuấy động, một đội quân, từ phương xa cuồn cuộn xuất hiện.
Một vị tướng quân cầm đầu quát: “Xin hỏi Cao Võ Tiềm Long, vì sao phải đột nhiên hành động? Nguyên do là gì?”
“Phụng mệnh hành động, bất kể thế lực nào, đều không có quyền hỏi đến!”
Giọng nói Diệp Trường Thanh không chút dao động, đĩnh đạc nói, tư thế từ trên cao nhìn xuống.
Lúc này, một bóng dáng hùng hùng hổ hổ lao tới nhanh như tên bản, thoạt nhìn cũng không quá ba mươi tuổi, phong thần anh tuấn, ở bên cạnh hắn, còn có một vị nhiều tuổi tầm ngoài năm mươi, năng lượng tràn đầy, uyên đình nhạc trì.
Người này cũng chính là đại quản gia của Vương phủ Trung Nguyên.
“Hiệu trưởng Diệp!”
Trước tiên người đàn ông ngoài ba mươi tuổi kia tỏ vẻ cấp bách kêu lên: “Chuyện này là sao? Không biết Vấn Đạo Minh đã có chỗ nào đắc tội với Cao Võ Tiềm Long? Xin nể mặt mũi tiểu đệ...
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Cừu huynh nhìn xem, phải chăng Vấn Đạo. Minh không có bất kỳ sai lầm gì, nếu Cừu huynh đồng ý một mình gánh chịu, cần hiểu rằng Cao Võ Tiềm Long lần này chính là nhận mệnh lệnh của bộ trưởng Nam, tiêu diệt Vấn Đạo Minh. Cừu huynh nếu muốn mang người về, có thể liên hệ trực.
tiếp với bộ trưởng Nam, trên dưới Cao Võ Tiềm Long, không có quyền này.”
Sắc mặt của vị Cừu huynh này lập tức thay đổi, quả thực còn khó coi hơn ăn phân.
“Bộ trưởng Nam, bộ trưởng Nam nào?”
“Ở Viêm Võ, cũng chỉ có một vị bộ trưởng Nam có thể chỉ huy Tiềm Long ta!” Diệp Trường Thanh thản nhiên nó.
Sắc mặt của Cừu huynh kia lập tức giãn ra, chắp tay nói: “Đã quấy rầy rồi.”
Diệp Trường Thanh vẫn thản nhiên nói: “Không biết lời nói vừa rồi của Cừu huynh, hình như bên trong việc làm của Vấn Đạo Minh, cũng có Cừu huynh góp mặt, việc này ta sẽ thông báo đến bộ trưởng Nam, lúc này đừng nói chuyện trước đây, mong Cừu huynh đừng trách!”
Sắc mặt vị Cừu huynh kia ủ rũ đến khó coi, hắn nhìn về phía người quản gia già.
Lão quản gia cũng chắp tay, cười nói ha hả: “Hiệu trưởng Diệp, lão nghe lệnh của Vương gia đến đây xem tình hình, lại không bi n lụy lớn như vậy, xin đừng quở trách. Còn nữa, Vương gia bảo ta nói vài lời vời hiệu trưởng Diệp, Vương phủ có rượu ngon, bình thường khó đánh giá; hiệu trưởng Diệp nếu rảnh rỗi, Vương gia quét dọn nhà cửa tiếp đãi.”
“Xin chuyển lời tới Vương gia, Diệp Trường Thanh thời gian này hầu như bận, nếu rảnh rỗi sẽ tự động đến tìm Vương gia uống rượu ngon.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Diệp Trường Thanh chắp tay mỉm cười. Hai người trên không trung trong nháy mắt rút lui. Mà lúc vị Cừu huynh kia đi, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch.
Cao Võ Tiềm Long bên này, có mấy người đang nhìn bóng dáng kia một cách đăm chiêu, ánh mắt thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Đội quân phía trước kia được ra tín hiệu cũng rút lui. Ba chữ bộ trưởng Nam này, đủ để làm cả thành Phong Hải khiếp sợi
Mà về phía cục Tinh Thuẫn thì điện thoại liên hệ không ngừng, toàn bộ tổng cục Tinh Thuần đều được điều động, tức thời triển khai điều tra.
Bắt đầu từ tầng dưới, từng đôi, từng nhà một bị mang ra điều tra.
€ó người làm nhiều việc ác, trực tiếp bị đánh gục tại chỗ; rất nhiều người bị điều tra như vậy, đã tố giác lần nhau, tạo nên một đám hỗn loạn hỏng bét.
Rất nhiều người biết bản thân không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng cũng biết không ít chuyện của người bên cạnh, đứng lên tố giác nhau, cố gắng giành công chuộc tội, quả nhiên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không có gì không bán.
Một câu tố giác giảm bớt tội, nhất thời làm cho cả Vấn Đạo Minh cũng loạn
lên.
Còn chưa tới buổi sáng, đã có hơn ba nghìn người được thả.
Đây đều là nhóm người ở tầng dưới, tuy có sai lầm, tội không đáng chết, cũng. làm một trận cảnh cáo nhỏ, rồi để cho họ cùng gia đình rời đi cho xong chuyện.
Nếu không cần thiết, Cao Võ Tiềm Long cũng sẽ không tạo nhiều nghiệp sát sinh.
Nhưng minh chủ Vấn Đạo Minh, hai phó minh chủ, bốn trưởng lão, bốn đường chủ lại không đãi ngộ như vậy, bọn họ thậm chí còn không trải qua điều tra.
Chẳng qua là liên tục có người tới, trong tay cầm hồ sơ, nhớ tới những sự việc liên quan tới mấy người này vừa mới ghi chép, hỏi: “Chuyện này, có không?”
Gật đầu, thì đánh dấu tích.
Lắc đầu, thì đánh dấu chấm hỏi. Dưới sự tra hỏi tách biệt, nếu có sự việc vượt quá ba người bị đánh dấu chấm hỏi, đối mặt là một cái tát, một cái tát là đi một cái răng, sau đó lại đánh dấu.
Người thả đi càng ngày càng nhiều.
Nhưng những người ở lại, tội chứng đã được xác định ngày càng nặng hơn.
Hết lần này đến lần khác, đám người tầng trên của Vấn Đạo Minh, cho đến giờ phút này, vẫn không biết rốt cuộc bản thân đã phạm phải lỗi gì, mà tình thế lại đến mức tồi tệ như vậy.
Rốt cuộc, là bởi vì sao? Có mấy người cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Chuyện đó..... Hẳn là... Tra không được mới đúng chứ?
Giết người rồi, điều này... chứng tỏ nghiêm trọng.
'Tầm mắt của các vị lãnh đạo cấp cao ở Vấn Đạo Minh phát hiện ra người đến điều tra, càng ngày càng gần tầng lớp nòng cốt.
Vấn đề hỏi, cũng dần dần bắt đầu làm cho người ta hết hồn; mà điều này, mười mấy vị lãnh đạo cấp cao bên ngoài, sẽ không biết.
Nước cờ bọn họ mong mỏi, vấn đề tuyệt đối không nên bị hỏi, hiện tại, từng giờ từng phút, từng người từng người đang ở trong phòng xét hỏi, không ngừng bị tra hỏi.
Danh sách chương