“Bản thân Lôi Điện Bạch Hổ rất có thiên phú, cực kỳ xuất sắc, cho dù là thời kỳ sơ sinh không được bồi dưỡng bằng tài nguyên tốt, vẫn có thể trưởng thành tới cảnh giới Anh Biến...”

“Nhưng nếu ngươi cung cấp đầy đủ dinh dưỡng và linh tài cho bọn chúng khi còn sơ sinh, đến lúc trưởng thành, chúng sẽ có nhiều cơ hội thăng cấp đến cảnh giới Hóa Vân, thậm chí là cao hơn nữa.”

Vẻ mặt các nữ sinh ôm tiểu bạch hổ nghe vậy đều hớn hở.

Có thể bồi dưỡng đến cảnh giới Hóa Vân? Thậm chí là cao hơn nữa sao? Một ngày có thể đưa được mấy người bay xa vạn dặm?

Những nữ sinh tham gia đấu giá nhưng bị vụt mất cơ hội nghe được thông tin này đều cảm thấy hối tiếc đứt ruột!

Sớm biết như thế... cho dù là khuynh gia bại sản cũng phải mua được!

“Sau đây ta sẽ nói về cách làm sao phân biệt được trạng thái hiện tại của Bạch Hổ con, trước khi đây tháng, phải ăn cái gì uống cái gì, sau khi đầy tháng trong vòng ba tháng phải ăn cái gì uống cái gì, sau đó phải ăn cái gì, làm sao cho

nó linh tài, làm sao huấn luyện nó...”

Thầy Lý bắt đầu giảng bài, giảng giải rất là mạch lạc chặt chẽ, rõ ràng chỉ tiết, từ đơn giản tới phức tạp, vô cùng tinh tế.

Mấy nữ sinh đều sáng mắt lắng nghe, mặc dù là mua được hay là không mua được, tất cả đều rất chăm chú.

Chưa chắc họ đã không có cơ hội, lỡ như trong chín con này có người không trả tiền nổi thì sao?

“Khi luyện công cũng có thể ôm ở trong lòng, luyện công là lấy việc hấp thu linh khí của trời đất làm quan điểm cơ bản, mà ngay lúc ngươi hấp thụ linh khí, tiểu bạch hổ cũng hấp thụ, cho nên không cần lo lắng nó sẽ quấy phá, sự thật là, ngay lúc này, mới chính là lúc mà chúng ngoan ngoãn nhất, hiền lành nhất...”

Các nữ sinh càng thêm ngưỡng mộ.

Ôm trong người luyện công, luyện công xong thì ôm đi chơi... oa

Muốn một con quá đi...

Lý Thành Long nói thao thao bất tuyệt, cho đến khi...

Cuộc thí luyện kết thúc.

Nói đến miệng lưỡi khô khốc.

Hắn hưng phấn đến trước mặt Tả Tiểu Đa, xoa nhẹ ngón tay, vẻ mặt hèn hạ.

Tả Tiểu Đa ngơ ngác: “?”

Lý Thành Long sa sầm mặt lại: “???"

 Tả Tiểu Đa: “Ha ha ha...”

Lý Thành Long hếch mũi: “Ngươi muốn quyt nợ?”

“Nhẫn không gian của ngươi... Ta sẽ giảm cho ngươi thêm một phần trăm

nữa!” Tả Tiểu Đa miễn cưỡng nhượng bộ.

Lý Thành Long ngẩn ra: “Xin hỏi khoản nợ nhãn không gian này của ta, cả đời này ta trả hết nổi không?”

“Cố lên.”

Tả Tiểu Đa nói với sự khích lệ chân thành.

Lý Thành Long mặt méo xệch. Ta đúng là ngốc thật.

Ta vậy mà lại muốn moi tiền từ trong tay Tả Tiểu Đa... ta thật là ngốc! Ta bị điên rồi sao...

“Ta đã sai rồi..."

Lý Thành Long thở dài.

Mấy nữ sinh lúc này đều đang đút dung dịch dinh dưỡng cho những chú hổ con, ai nấy cũng cẩn thận nhẹ nhàng, nét dịu dàng khó mà diễn tả được.

“Tập hợp!”

Một tiếng hô đột nhiên vang lên.

Lớp nào thì tập trung về lớp nấy, chuẩn bị rời khỏi nơi thí luyện, quay về trường học.

Thí luyện lần này, cốt yếu chính là cấp điểm số cho học viên, và thí luyện bây giờ đã hoàn thành một cách tốt đẹp.

Số lượng lớn tinh thú săn được lần này, cũng có thể bù đắp thiếu sót trong khoảng thời gian này của Cao Võ Tiềm Long, thậm chí là có dư.

Mọi người xếp thành hàng, Lý Thành Long ngó đông ngó tây, nói: “Tả lão đại, Tiểu Côn Trùng và Tiểu Băng Đản đâu rồi?”

Tả Tiểu Đa sắc mặt sa sầm: “Quay về rồi nói.”

Lý Thành Long cảm thấy không lành, bất giác sắc mặt tái bệch, nói: “Bọn họ... không sao chứ?”

“Không phải nói quay về rồi nói tiếp sao, lằng nhằng cái gì chứ?”

Hai mắt Lý Thành Long lập tức đỏ lên, khó chịu nói: “Thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”

“Có thể quay về rồi nói không!”

Khí tức trên dưới toàn thân Lý Thành Long bỗng chốc tiến tới, một luồng sát khí mãnh liệt đột nhiên bộc phát, hắn sắc bén nói: “Rốt cuộc làm sao rồi!”

Văn Hành Thiên quay đầu, nghiêm nghị nói: “Câm miệng!”

Lý Thành Long không nghe, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hỏi: “Hạng Xung và Hạng Băng đâu? Sao không thấy ai?”

Mấy học sinh khác cũng phản ứng lại: “Đúng ha, hai anh em đó đâu rồi?”

Văn Hành Thiên hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Quay về rồi nói, chuyện này rất là quan trọng...”

Các thành viên của lớp một nghe thấy lời này đều im lặng.

Ở lối ra vào, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, mấy lãnh đạo cấp cao ở Cao Võ Tiềm Long đều xụ mặt xuống, ánh mắt sắc bén như kiếm lướt nhìn xung quanh.

Hiệu phó Hạng Cuồng Nhân lúc này đã biến mất không biết đi đâu.

Chuyến trở về lần này khiến mọi người cảm thấy bầu không khí không bình thường, trong lòng như bị đè nén nặng trĩu!

Lễ nào...

Hai anh em họ tính cách cởi mở sảng khoái như vậy, vậy mà lại... xảy ra bất trắc sao?

Lý Thành Long im lặng suốt quãng đường, trên dưới toàn thân đều tích tụ một cơn giận dữ u ám, còn có sát khí.

Cứ đi cứ đi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống từng giọt... Mấy ngày nay, các ngươi gọi ta là Phù Phù, ta cũng không vui mấy...

Nhưng bây giờ, ta rất hi vọng hai ngươi có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt †a, gọi ta một tiếng: Phù Phù ơi...

Nghĩ rồi lại nghĩ, bất giác cảm thấy trong lòng buồn bã, khó mà kiềm nén.

Suốt quấng đường trở về Cao Võ Tiềm Long, chuyện xếp hạng trước sau của tất cả học sinh lớp một đều đã bị quên đi sạch sẽ.

Trong lòng đều là Hạng Xung và Hạng Băng!

Rốt cuộc là như thế nào?

Ở cổng Cao Võ Tiềm Long có thêm một cái hố cực lớn, nghe nói hôm nay. dưới sự tức giận của hiệu phó Hạng Cuồng Nhân, trực tiếp từ xa bay tới, đáp xuống nơi này, ngay trên cái hố lớn ấy!


Bầu không khí của cả trường học cũng vì thế mà bao phủ một màn mây mù ảm đạm.

Mấy học sinh đều giao lên máy truyền tin trong buổi thí luyện, và thu hoạch của bản thân.

Các giáo viên đếm số lượng rất nhanh, hai mươi mấy người cùng đếm, đương nhiên là nhanh rồi; sau khi đếm xong, xác định không có sai sót, thì cất vật săn vào kho, lại đếm tới của học sinh khác.

Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long xếp hàng cùng nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện