Hắn có thể cảm giác được đây là một nguy cơ chân thật, vậy thôi thì cứ gọi chị Tiểu Niệm, đây là sách lược vẹn toàn nhất.

Thế nhưng...

Nếu như mọi chuyện đều tìm chị Tiểu Niệm, ta có phải quá vô dụng hay không? Chị Tiểu Niệm tại cũng không nhàn nhã, đang ở thời khắc mấu chốt đột phá bình cảnh...

“Tả Tiểu Đa, chẳng lẽ ngươi gặp được chuyện gì, lại tìm kiếm ngoại lực tương trợ, chính mình chẳn xử lý được chuyện gì sao? Hôm nay còn có chị Tiểu Niệm để dựa dựa vào, có chuyện nhờ cứu, về sau thật sự gặp được đại sự, rồi lúc nào đó không thể nào xin giúp đỡ, thì phải giờ tay chịu trói chờ chết sao?”

Tả Tiểu Đa trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác buồn bực tức giận, tự khảo chính bản thân mình.

“Qua nhiều năm như thế, mọi người vì nghĩ cách để thay đổi tư chất cho ngươi, đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền, nhờ vả không biết bao nhiêu người, Tiểu Niệm vì ngươi, không tiếc tự hạ mình, tự hạ thấp giá trị bản thân đi nhặt những thứ mà người khác cố tình vứt đi... Nàng lúc đầu hoàn toàn không cần như thế, nàng vốn có thể từ đầu đến cuối cao ngạo giống phượng hoàng, không cần tiếp nhận bất luận người nào bố thí!”

“Chính là vì ngươi, không thể không buông xuống tự tôn!”

“Cái gia đình này vì ngươi, đã liên lụy thành bộ dáng gì! Ngươi còn muốn liên lụy họ đến khi nào nữa?”


“Chẳng lẽ ngươi về sau, đến chùi đ*t cũng phải gọi chị Tiểu Niệm sao?”

Tả Tiểu Đa không ngừng hỏi mình.

“Dựa vào chính mình, đi con đường của mình!”

“Hết thảy đều phải dựa vào chính mình!”

Cũng chính là tại một ngày này, Tả Tiểu Đa luôn sống dưới sự che chở của cha mẹ và chị gái, đột nhiên gặp gặp nguy hiểm, bỗng nhiên bắt đầu thay đổi.

Tâm cảnh chuyển biến.

Gặp nguy hiểm thì làm sao? Ta không thể cả một đời đều dựa vào người khác! Đối mặt, hoặc là chạy trốn...

Tả Tiểu Đa quyết tâm liều mạng, vừa cất bước đi ra ngoài.

Nhưng mà một tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt điện thoại giấu ở trong túi quần, trên điện thoại di động đã soạn sẵn số của Tả Tiểu Niệm, ngón tay đặt ngay trên phím gọi đi rồi, một khi có nguy hiểm gì, sẽ lập tức bấm gọi.

Gặp chuyện dám dũng cảm đối mặt là một chuyện, nhưng có giải quyết được hay không lại là một chuyện khác, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự, trước tiên cầu cứu vẫn là điều cần thiết!

Bảo vệ chính mình an toàn, không riêng là vì bản thân mình, cũng là vì người nhà, vì cha mẹ, vì chị gái, đây không phải già mồm, đây là cơ trí!

Tả Tiểu Đa sải bước đi ra khỏi cổng trường, phát hiện cô gái mặc đồ hồng kia vẫn tựa trên cây cột đèn như cũ, vẫn đang loay hoay nghịch điện thoại, tựa hồ tất cả lực chú ý tất cả đều tập trung lên chiếc điện thoại di động trong tay, thoáng như không nhìn thấy Tả Tiểu Đa đi ra, vạn sự không vướng bận.

Tả Tiểu Đa làm ra một bộ mặt như được giải phóng, một mặt hưng phấn hô to một tiếng: “Tan học rồi, ha ha ha ha...”


Tâm trrạng cực hưng phấn phi nước đại ra ngoài, nhanh như chớp xông qua đường cái, cho đến khi vượt qua khúc cua, cẩn thận nhìn một chút đằng sau không thấy có ai đuổi theo, thì nhanh chóng chạy về phía trước như con thỏ.

Lúc này dù có vẻ như đã thoát ra khỏi phạm vi uy hiếp của cô gái mặc đồ hồng quỷ dị kia, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn không hề chủ quan, hắn đã hạ quyết tâm, chờ sau khi đi qua khúc cua này, sẽ nhảy lên nóc nhà, từ nóc. nhà nhảy thẳng đến đường lớn ở trung tâm.

Ta cũng không tin ngay giữa đường cái người đến người đi nườm nượp, ngươi dám hành hung giữa ban ngày ban mặt!

Nếu không thì sao nàng không dám ra tay ở trước cửa trường học? Tả Tiểu Đa như đạn pháo vọt vào chỗ ngoặt, ngay lúc xông tới, hắn thậm chí nghe được góc áo. của mình bay phần phật trong gió, quả nhiên đã đẩy tốc độ di chuyển lên tới cực hạn nhất.

Nhưng ngay cái khoảnh khắc Tả Tiểu Đa xông vào. một cái chỗ ngoặt khác, lại nhìn thấy bóng dáng màu hồng ấy, nhất thời trong lòng hắn như lộp bộp một tiếng.

Tự mình phát động trước, càng là lấy hết sức bình sinh, tốc độ đã không thể nhanh hơn được nữa, nhưng vẫn là không nhanh bằng cô gái quỷ dị này.

Mà giờ khắc này, cô gái kia cũng rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc hai người chính thức đối mặt, Tả Tiểu Đa hoảng hốt phát hiện, mắt của cô gái này lại là màu xám, lúc bốn mắt nhìn nhau, mình tựa như đang nhìn vào mắt của một người chết vậy, thật sự là khó chịu không thể nói nên lời.

“Ngươi là... Tả Tiểu Đa?”

Cô gái dùng đôi mắt âm u của mình nhìn chăm chú Tả Tiểu Đa, đôi mắt đục ngầu không hề có chút linh động nào.


“Tiểu tỷ tỷ, ngươi là ai?”

Tả Tiểu Đa sắc mặt hòa ái dễ gần, thân thiết cười cười, lộ ra lúm đồng tiền của mình, cố gắng để cho mình trông thật là vô hại, thản nhiên nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật là xinh đẹp, tìm ta, khẳng định là có chuyện tốt? Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Đôi mắt âm u như người chết của cô gái nhìn thẳng vào mắt Tả Tiểu Đa: “Ta tìm ngươi cả ngày rồi đó.”

“Hôm qua ví tiền của ta bị trộm, ngươi đã tìm về giúp †a, rất cảm kích ngươi.”

Cô gái nói rất chân thành: “Về tình về lý đều phải cảm tạ một chút mới được.”

Ở trước mặt cảm tạ ta? Nhìn cô gái quỷ dị, toàn thân toát lên sự âm u, Tả Tiểu Đa bản năng cảm thấy da đầu căng lên.

Không thích hợp, có âm mưu!

Trong lòng gióng lên hồi chuông báo động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện