Ngô Vũ Đình thở dài: “Ngươi là trụ cột gia đình, ngươi không cố gắng thì ai cố gắng, làm gì cũng phải trải trước cho Cẩu Cẩu nhà ta một con đường yên ổn chút. Lúc trước Niệm Nhi thì không cần chúng ta hao tâm tổn trí, nhưng đến lượt Cẩu Cẩu thì đúng là chạy không thoát rồi.”
Tả Trường Lộ chậm rãi gật đầu. “Yên tâm đi.”
Sau đó, hai vợ chồng thấp giọng thương lượng, mật nghị rất lâu rất lâu.
“Tha mạng..."
Tả Tiểu Đa lần nữa thể nghiệm ba bốn mươi lần cảm giác người bay, giống như hỏa tiễn xông lên trời, sau đó tựa như thiên thạch rơi xuống.
Cứ bị rơi tự do như thế hơn ba mươi lần, đầu tóc bù xù cũng chị gió thổi thành thẳng, mãi mới thấy Tả Tiểu Niệm đại phát thiện tâm đỡ lấy hắn, rồi không ném đi nữa.
“Còn dám... hô to gọi nhỏ với ta nữa không? Còn dám nói bậy nữa không?” Tả Tiểu Niệm nghiêm mặt nói.
“Không dám không dám nữa.”
Mặt mày Tả Tiểu Đa lúc này đều đã tái xanh tái lét, lắc đầu liên tục, nịnh nọt nói: “Niệm Niệm... tu vi của ngươi đúng là đã đến trình độ thần tiên luôn rồi, ta thật sự là hâm mộ ngươi, ta lúc nào mà ngươi lại có thể thần thông quảng đại như vậy, haizzz, chỉ sợ một hai trăm năm ta cũng không theo kịp... Thật lợi hại!”
Tả Tiểu Đa một mặt khâm phục dựng thẳng ra ngón tay cái, điên cưồng nịnh nọt Tả Tiểu Niệm.
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm lại lần nữa âm u hẳn, nổi giận nói: “Tiểu tử ngươi không biết cố gắng nỗ lực à? Một hai trăm năm mà còn không đuổi kịp? Thế mà ngươi cũng nói ra cho được! Không có tí chí khí nam tử hán nào!”
“Nếu mà còn nói đuổi không kịp, ta sẽ... sẽ ném ngươi một trăm lần nữa!”
Tả Tiểu Niệm biểu thị rất tức giận. Tả Tiểu Đa thì mặt xanh xao.
Hắn là thật không ngờ mình nịnh nọt không thành, mà còn chọc nàng tức hơn...
Tự mình là thật không biết vì sao! Ta nói không đuổi kịp ngươi thì ngươi giận, nếu ta nói đuổi kịp ngươi thì sẽ đánh ngươi, ngươi còn tức giận hơn...
Quá khó khăn!
Thật sự là quá khó khăn! Nhưng mà bây giờ Tả Tiểu Đa nhìn sắc mặt Tả Tiểu Niệm, nguy cơ mặc dù vẫn tồn tại, những đã có vẻ hơi tản ra chứ không tụ lại nữa. Tựa như là mây đen che trên đỉnh đầu.
Tả Tiểu Đa trong lòng có chút sầu lo. Tử kiếp vẫn tồn tại.
Nhưng lần trước mình nhắc nhở đã có thành quả, rất hiển nhiên, xuất hiện loại tình huống này, có nghĩa là hiện tại Tả Tiểu Niệm đã phong tỏa hoàn toàn tin tức, hoặc là chưa quyết định vị trí cuối cùng.
Nhưng, những nguy cơ này, lại vẫn còn vướng trên người nàng như cũ.
Tả Tiểu Đa trong lòng có chút lo lắng.
“Nếu mình có thể xem tướng cho đại lão nào đó, sau đó nhờ vị này đại lão thông thiên triệt địa ấy giúp đỡ hộ pháp cho chị Tiểu Niệm... thì tốt quá rồi. Nhưng vấn đề là, biết đi dâu tìm loại đại lão này đây?”
Tả Tiểu Niệm hừ hừ hai tiếng, hơi đảo mắt rồi duỗi bàn tay trắng nõn ra, dương dương đắc ý nói: “Nè, dùng bình Tẩy Tủy đan này đi, đây chính là đan dược phẩm chất cao lắm đó, Tẩy Tủy đan có đan văn, chính là tuyệt phẩm, nhất định có thể khiến tư chất ngươi tiến lên lên một bước dài.”
Nghe thấy vậy, Tả Tiểu Đa nhất thời giật nảy mình.
“Ngươi bây giờ đến thứ cao cấp như vậy cũng có thể nhặt được à? Hay là, trong số mấy người theo đuổi ngươi, có anh nào con nhà giàu? Nhà ai? Dáng dấp kiểu gì? Nhà hắn giàu lắm à? Hay là... Đại tông môn? Điều kiện cũng được chứ hả? Lúc nào cho ta gặp anh rể cái nhá?”
Tả Tiểu Đa liên tiếp tra hỏi, còn mặt Tả Tiểu Niệm chậm rãi xụ xuống, dùng một loại tốc độ mắt thường có. thể thấy được đen thui lại.
Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, đồng tử đen láy không nhúc nhích dừng lại ở giữa, nhìn thẳng Tả Tiểu Đa, răng mèo bén nhọn chậm rãi lộ ra.
“Ta ta... Ta nói sai gì à?...”
Tả Tiểu Đa hoảng hốt giật mình.
Cái vẻ mặt này của Tả Tiểu Niệm, chính là một loại sắp bắt đầu triệt để cuồng loạn đại bạo phát!
Tả Tiểu Đa vô cùng vô cùng quen thuộc đối với cái này, dù sao sau khi nàng có vẻ mặt như thế, hắn đã bị đánh không biết bao nhiêu lần!
Cho nên hiện tại, chỉ cần vừa nhìn thấy cái biểu tình này, Tả Tiểu Đa sẽ lập tức theo phản xạ run rẩy từ trong ra ngoài!
Tả Tiểu Niệm hung hăng nghiến răng, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch: “Anh rể? Anh rể cái con khỉ gì? Ngươi học với ai... mà sao thích nói nhảm nhiều như vậy! Ta hỏi ngươi... Ngươi dùng, hay là không dùng?!”
“Dùng chứt” Tả Tiểu Đa mở nắp bình ra, đổ ra hai viên đan dược, ném vào trong miệng, lạch cạch lạch cạch nhai nhai, rồi dài cổ ra nuốt xuống.
“Khó ăn chết đi được."
Tả Tiểu Đa phàn nàn: “Trong tiểu thuyết đều nói, loại đan dược tuyệt phẩm này vào miệng lập tức hóa thành dòng nước ấm dung nhập thân thể cái gì gì đó, nhưng sao †a cảm giác ta giống như đang ăn vỏ cây vậy, còn cứng hơn bánh Trung thu để từ năm ngoái đến bây giờ, dở chết đi được.”
Tả Tiểu Niệm dịu dàng nói: “Đây đã là đan dược phẩm chất cao nhất lưu truyền trên thế giới mà người bình thường, thậm chí võ giả Tiên Thiên trở xuống có thể dùng."
Nàng dùng hai tay bẹo hai má Tả Tiểu Đa, nhéo qua nhéo lại: “Võ Sĩ đại nhân, loại kia đan dược vào miệng tan đi ngươi nói, không chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, mà là có thật, nhưng ta không dám cho ngươi dùng loại đó đâu.”
Tả Tiểu Đa giận dữ nhìn nàng.