“Bốp!”

Lại bị ăn thêm một hèo nữa.

Nhưng mà hèo này đã nhẹ đi nhiều.

Tả Tiểu Đa lập tức khựng lại, sững sờ nguyên tại chỗ, mắt không thể tin nhìn cha mình.

Tả Trường Lộ chậm rãi: “Lão tử là cha ngươi, cứ coi như là đánh oan ngươi đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh lại?”

Tả Tiểu Đa uất ức không dám nói tiếp nữa: “Không dám ạ.”

“Thế chả phải là xong chuyện rồi sao?”

Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Xong rồi.”

Tả Tiểu Đa im lặng hỏi ông trời.

Chẳng lẽ ta phải chịu oan trận đòn này rồi sao? Bịch một tiếng, trước mặt hắn xuất hiện một cái cái túi nhỏ.

“Trong này, là năm mươi viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm. Trong thẻ có một trăm nghìn tệ. Ngày mai cầm đi nộp học phí.”

“Còn nữa, đây là mười viên Tinh Hồn ngọc trung phẩm, ngươi cầm lấy, thường ngày tu luyện, hẳn là đủ ngươi dùng trong một tháng. Nhưng mà để an toàn, ngươi cứ chừng hai mươi ngày, lại tới tìm ta cầm mười viên, tu luyện chuyện này, tài nguyên càng nhiều càng tốt, không cần phải dùng dè sẻn đâu.”

Tả Tiểu Đa lập tức kinh ngạc!


Mười viên Tinh Hồn ngọc trung phẩm! Mặc dù nhà họ Tả có cửa hàng Tinh Hồn thạch, nhưng giá cả Tinh Hồn ngọc trung phẩm, Tả Tiểu Đa cũng biết, một viên này có giá ít nhất mấy chục nghìn tệ!

Mà lại, tỉ lệ cực thấp.

Rất khó mở được.

Mở mấy trăm viên Tinh Hồn thạch, có thể xuất hiện một viên trung phẩm đã coi như là rất tốt rồi.

Hôm nay thế mà cha mình lại hào phóng như vậy!

Trước đó cũng đâu có hào phóng như vậy với chị Tiểu Niệm đâu!

Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói kia, chuyện tiền nong, ta là trụ cột gia đình, cứ để ta giải quyết. Hai người các ngươi, chỉ cần học tập cho thật giỏi, tu luyện cho thật tốt là được rồi.”

“Tạm thời cái gia đình này, còn không cần hai người các ngươi đến chèo chống. Chờ đến lúc nào lão tử không bon chen nổi nữa, lại tới lượt các ngươi làm chủ, nhớ chưa?”.

||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||

“À mà, trả lại năm nghìn tệ tiền tiền riêng cho hắn đi. Cái tên thần giữ của này tích cóp năm nghìn tệ mà tích cả mười năm rồi, một xu cũng chưa từng tiêu vào, khụ khụ, thôi trả cho hắn đi.”

Tả Trường Lộ bàn giao lại với Ngô Vũ Đình một tiếng, rồi quay người đi thẳng, tốc độ rất nhanh đi vào phòng làm việc.

Nhưng Tả Tiểu Đa lại đột nhiên cảm giác trong lòng rất vui vẻ.

Bởi vì hắn cảm giác cha mình bỏ đi có vẻ như có chút chật vật.

Kiểu kiểu đang cố gắng bỏ trốn vậy.

Ừm, đây nhất định là cảm giác ngại ngùng khi đã trách oan ta, đánh oan ta, nhưng lại mất mặt không muốn nói xin lỗi con trai mình.

Ha ha hắc, cha à, ngươi bỏ đi thế này, có chút chật vật đó nha...

Mà năm nghìn tệ vốn tưởng mất bây giờ lại được lại, quả thực là một niềm vui bất ngờ!

Người nào đó mặc dù cái mông vẫn đau rát như cũ, nhưng tâm trạng lại vô cùng hí hửng, như là vừa đánh thắng một trận lớn!

Từ bé tớ lớn, lần đầu tiên nhìn thấy cha mình phải vội chạy đi trốn như vậy.

Thoải mái quá, cái này có xem thêm trăm lần cũng không chán luôn!

“Cảm giác trở thành Võ Sĩ, quá đã!”


Tả Tiểu Đa đắc chí, vui vẻ ra mặt.

Thế nên cảm thấy cái mông không còn đau lắm nữa.

...

Hai chị em đều bị đánh, nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa nhìn Tả Tiểu Niệm, lại cảm giác mình ưu việt hơn hẳn, ta là bị hiểu lầm, mà ngươi là làm sai thật, cả hai có bản chất khác biệt, bản chất khác biệt biết không?!!

Ha Ha Ha!

Đáng đời chưa!

Ai bảo ngươi làm sai!

Tả Tiểu Đa đang mừng thầm, còn có một chút cười trên nỗi đau của người khác, dù sao từ lúc chào đời tới nay, cũng ít có mấy lần có thể hơn được bà chị này.

“Cha, ngươi bất công!” Tả Tiểu Niệm không thèm quản cái mông đau nữa, một mặt tức giận bất bình ngóc đầu lên: “Năm đó lúc ta đi học, ngươi đến một viên Tinh Hồn thạch cũng chẳng cho ta, cái này không công bằng...”

Giọng Tả Trường Lộ từ trong phòng bay ra: “Ngươi... Còn cần ta cho à?”

Rồi không nói thêm gì nữa.

Tả Tiểu Niệm hơi há há miệng, lại không nói được thêm gì nữa.

Tả Trường Lộ nói không sai, Tả Tiểu Niệm vừa mới biểu hiện thiên phú hơn người, không những được miễn toàn bộ học phí, nhà trường còn định kỳ cấp Tinh Hồn ngọc, mà chất lượng còn vượt xa mức mà người bình thường có thể chu cấp.

Loại tình huống này, đúng là không cần Tả Trường Lộ lo.

Lại nói, nếu là quả thật phải lo, có vẻ như... cũng lo không nổi.


...

Ngô Vũ Đình đi vào thư phòng với Tả Trường Lộ, đóng cửa lại.

Tả Tiểu Niệm lúc này mới che lấy cái mông từ trên ghế dài đứng dậy, bĩu môi nhìn Tả Tiểu Đa, cả giận nói: “Tiểu tử ngươi còn ngẩn người ở đó, còn không mau dìu ta vào trong phòng đi, đau chết mất!”

Tả Tiểu Đa đang vận công tiêu trừ cảm giác đau đớn, cả giận nói: “Cha mẹ đều vào phòng rồi còn giả vờ chỉ, chỉ cần vận công một cái là không sao rồi, còn muốn giả vờ, quá giả rồi đó biết chưa, lại nói, mẹ lại còn nỡ nặng tay đánh ngươi? Giả vờ, hứ!”

Tả Tiểu Niệm xấu hổ giận dữ đan xen, không giả vờ nữa, một thanh nắm chặt Tả Tiểu Đa: “Dám nói chuyện kiểu đó với ta hả, ngươi đi theo ta!”

Vù một cái đã biến mất khỏi phòng khách.

...

Trong thư phòng.

Ngô Vũ Đình một mặt sầu lo.

Tả Trường Lộ cũng là sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.

“Nếu đã nhập đạo, vậy thì phải tính toán lại thôi, cần chuẩn bị thêm chút tài nguyên.”

Tả Trường Lộ thở dài nói: “Lúc trước thấy hắn cứ biếng nhác nhởn nhơ, không ngờ Cẩu Đát cũng có thể đột phá, đột phá thành người tu luyện... Đây là buộc ta liều mạng cố gắng kiếm tiền rồi mà.”

“Kiểu này thì cách ngày thảnh thơi còn xa lắm...” Tả Trường Lộ có vẻ rất thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện