Tinh Hồn đại lục.

Viêm Võ đế quốc.

Trung Nguyên, Phượng Hoàng thành.

Thanh Thủy Khu.

Tiểu khu, nơi ở của Phượng Vũ gia.

...

...

...

...

"Cẩu Đát!" Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Tả Tiểu Đa ánh mắt mờ mịt nhớ lại cảnh trong mộng, ánh mắt tán loạn chậm rãi tập trung lại, sau đó buồn bực kéo chăn lên che đầu.

"Tiểu Cẩu Đát..." Giọng nói đó lại vang lên, kéo dài ra, còn có chút vui sướng, chứng tỏ lúc này chủ nhân của giọng nói đó cực kỳ vui vẻ.

Nhưng mà tâm tình của Tả Tiểu Đa rất không thoải mái.

Bởi vì cái tên Tiểu Cẩu Đát này là tên của hắn. Cho dù bất kỳ người nào bị gọi là Tiểu Cẩu Đát thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì.


Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa không thể tức giận.

Hắn cũng không dám tức giận.

Hắn không biết mình đã có được bao nhiêu cái tên.

Ừa, không sai, người đang kêu to đó là mẹ hắn. Dám tức không? Một trăm phần trăm chỉ có bất đắc dĩ.

Từ trong miệng cha và mẹ, từ khi Tả Tiểu Đa bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì hắn chỉ biết tên của mình nhiều như là hạt cát trong Trường Giang mênh mông, ngôi sao trong tinh hà vô tận.

Mà muốn gọi mình với cái tên gì thì tùy vào tâm trạng của cha mẹ.

Khi tâm trạng vui vẻ thì Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát, Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Mễ Mễ, Tiểu Đản Đản, Tiểu Thân Thân... nghĩ ra cái gì thì gọi cái đó.

Khi tâm trạng bình thường thì gọi Tiểu Đa, rất nghiêm túc.

Khi tâm trạng không tốt, nhất là khi mình chọc giận bọn họ thì tiểu vương bát đản, tiểu hỗn trướng, ranh con, tiểu túng, tiểu xích lão, tiểu quỷ báo, tiểu vô lương tâm... muốn cái gì cũng có.

Hơn nữa còn dùng phương ngôn của nhiều nơi để gọi.

Có đôi khi Tả Tiểu Đa cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ mình uyên bác cỡ nào, từ nam đến bắc từ đông đến tây, tiếng địa phương các nơi không gì không biết không gì không hiểu, hơn nữa còn chuyên môn dùng để chửi mình...

Cách gọi tên cũng chính là cách phỏng đoán tâm trạng của cha mẹ.

Ví dụ như bây giờ gọi là Tiểu Cẩu Đát, Cẩu Đát thì chứng minh tâm trạng của mẹ vui vẻ, nếu vui vẻ thì sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy mình đáp hay không đáp nàng cũng không quan trọng.

...

Ta phải thông qua chuyện mình bị gọi bằng cái tên gì để phỏng đoán mình sẽ bị đánh hay không... Ta quá khổ.

Tả Tiểu Đa nằm trên giường, yên lặng thở dài.

Lung tung gọi Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát... thì cũng thôi đi. Vấn đề là Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn không hài lòng với cái tên của mình bây giờ!

Tiểu Đa?

Ngươi nghe thử xem, đó là cái tên quái quỷ gì thế?

Không có chút bá khí nào!

Có một đồng môn, tên là Triệu Giang Hồ! Hào khí cỡ nào? Còn có vị tên là Lý Trường Thiên nghe thì cảm thấy lợi hại!

Nhưng tên của mình thì...

Hơn nữa, ngày ấy...


Cha hắn uống nhiều rượu, nhìn thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên Tả Tiểu Đa can đảm hỏi một câu: Vì sao tên ta là Tiểu Đa? Có thể đổi một cái tên khác dễ nghe hơn một chút hay không?

Lúc ấy cha hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!"

"Tại sao?"

"Không vì cái gì cả! Tóm lại là không được đổi tên!"

"Vậy tại sao gọi là Tiểu Đa, cái này hẳn là có thể nói chứ?"

Lúc đó cha hắn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi sinh ra, đối với ta và mẹ ngươi thì có chút dư thừa."

...

Có chút dư thừa = Tiểu Đa?!

Lúc đó Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng mình như đã chết lặng.

Hóa ra các ngươi chê ta sinh ra phá hủy thế giới hai người của các ngươi?

Ta dư thừa như vậy sao?

Nhà ai có huyết mạch truyền thừa mà không vui mừng hớn hở? Nhất là ta vẫn là con trai, nhưng sao đến lượt hai người các ngươi thì lại biến thành dư thừa?

Lúc đó Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng hỏi: "Các ngươi ghét ta như vậy sao?"

Cha hắn uống một hớp rượu, chậm rãi...

Ừm, nhấn mạnh một câu: Cha của Tiểu Đa khí chất rất là hào hoa phong nhã, nho nhã tiêu sái, hơn nữa còn anh tuấn, dáng vẻ là mỹ nam tử tuyệt thế, ngoại trừ có chút lười ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm...

Cha hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu rất ghét bỏ, sau này mẹ ngươi phát hiện, từ khi có ngươi, nàng lại có thêm một món đồ chơi hay... phát hiện có con thì vẫn rất thú vị, thế là nàng cứ thế mà chơi... từ từ, cũng không chê nữa..."


Đồ chơi!

Nghe được hai chữ này, Tả Tiểu Đa bị bạo kích, trực tiếp tự bế.

Hai ngươi sinh một cái đồ chơi!

Mẹ hắn ở bên cạnh lý lẽ hùng hồn nói: Sinh con không phải để chơi hay sao? Giống như nhà thím Lý nuôi mèo đó, Vương đại mụ nuôi chó đó, không cần biết là gì, tóm lại cũng phải nuôi một cái chơi đúng không?

Ngài nói rất hay có đạo lý.

Ta lại không phản bác được.

Cuộc nói chuyện đêm hôm đó đến đó là dừng.

Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không còn bất cứ hứng thú để gặn hỏi thêm gì khác, ôm trái tim đủ thương tích về tới phòng mình.

Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn mà tim mình rất tốt.

Hắn cảm thấy có thể là do mình quá rộng rãi, bị đả kích nghiêm trọng như vậy mà cũng không có để ở trong lòng, vẫn không tim không phổi gắng gượng qua ngày. Hơn nữa thần kỳ nhất chính là qua đêm hôm đó, hắn lại bình thường trở lại —— không đúng, nói chính xác hơn thì còn chưa qua hết đêm đó thì hắn đã bình thường trở lại.

Ai, ta vốn là một cái đồ chơi... đồ chơi, là đồ chơi cũng được...

Trên thế giới này, có ai mà không phải là đồ chơi?

Nhưng mà, có thể đổi tên khác hay không?

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện