Phương Quân Càn nói xong lại tiếp tục kéo y di chuyển ngoằn ngoèo, đi men theo những con đường mòn uốn khúc mới vừa được tạo ra sâu trong mấy bụi lau, cuối cùng vượt qua đám cỏ hoang cao hơn thân người mấy thước mới thực sự tìm thấy nơi cần đến.

Hình ảnh hiện ra trước mắt Tiếu Khuynh Vũ khiến cho y ngỡ ngàng, nơi này không rộng, nhưng nói cho cùng đối với y đã có thể so sánh với chốn bồng lai.

Một bờ đá trải dài lấn sâu về phía lòng hồ khiến cho nơi hai người đang đứng giống như một ốc đảo, làn sương nhè nhẹ mỏng manh phủ kín mặt hồ, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống xuyên qua chúng rồi được phản chiếu bởi mặt nước khiến cho cả vùng hồ như sáng rực lên, đồng thời những giọt sương li ti phân tách các lớp ánh sáng khiến cho trên tầng không lung linh lấp lánh bảy sắc cầu vồng, nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy, cộng thêm những đàn đom đóm không ngừng bay lượn uốn quanh, lên cao rồi lại hạ xuống, ánh sáng chớp tắt lập lòe ấy thỉnh thoảng còn bao lấy hai người, khiến cho nét cười trên mặt Tiếu Khuynh Vũ càng lúc càng trở nên xinh đẹp huyền ảo.

“Khuynh Vũ, thích không?”

Tiếu Khuynh Vũ hơi giật mình khi nghe có người gọi đến, y hơi nghiêng đầu sang nhìn hắn, đôi môi mỏng khẽ nở ra thành một nụ cười câu nhân, ba tiếng “cảm ơn ngươi” nghe vào tai Phương Quân Càn còn hơn là nghe được thiên ngôn vạn ngữ.

“A, đúng rồi! Chờ ta một chút, ta còn có mấy thứ này!”

Hắn nói xong lập tức luồn sâu vào mấy bụi lau sột soạt lôi ra mấy thứ gì đó, hai giỏ xách lớn gồm trà, rượu, trái cây và thức ăn, còn cái túi to thật to hắn ì ạch vác trên lưng thì y lại không đoán ra hắn đang mang theo cái gì mà có vẻ nặng như thế.

“Để ta phụ một tay, ngươi vác cái gì mà nặng vậy? Đừng nói là muốn đem của cải kho báu mang ra đây giấu đó nha!” – Tiếu Khuynh Vũ nhìn hắn tinh nghịch cất giọng trêu chọc, Phương Quân Càn nghe thấy liền gấp đến mức gần như muốn nhảy đổng lên.

“Ấy da, Khuynh Vũ nói thế là oan cho ta rồi, tiền bạc cũng nhiều nhưng ta có giữ được đồng nào đâu, tất cả đều do… e hèm, nói tóm lại đây là những thứ cần thiết cho chúng ta ngắm trăng thưởng rượu đấy.” – Phương Quân Càn cố tình nuốt ngược vào câu “tất cả tiền bạc đều nằm dưới sự quản lý của Khuynh Vũ mà!” không dám nói ra để y nghe thấy, không phải là sợ y hiểu lầm, mà là sợ y tưởng mình thập phần oán hận vì lúc nào cũng nằm trong tình trạng “chồng tại chức mà vợ giữ tiền”… à à, mà hai chữ “vợ chồng” đó lọt vào tai y cũng đủ để hắn dầm sương dãi nắng ôm gối ngủ ngoài sân suốt cả năm đó nha, thế nên nói tránh sang chuyện khác là trăm sự đều tốt.

“Trong này là chăn, đệm, gối, áo khoác cùng mấy thứ cần thiết linh tinh lang tang, tối nay chúng ta ở đây say một bữa, không cần bỏ về phí hoài phong cảnh a.”

“Uhm!” – Tiếu Khuynh Vũ vui vẻ gật đầu, khiến cho Phương Quân Càn có chút giật mình khó hiểu. Cứ ngỡ là y sẽ phản đối lôi hết chuyện quân tình này nọ ra để không muốn cùng hắn ở đây, không ngờ đến y lại dễ dàng đồng ý như thế, làm trăm ngàn lý do khuyên nhủ năn nỉ cùng ăn vạ đã được hắn vạch sẵn không có chỗ dùng, nói cho cùng thì cũng hơi có chút tiếc nuối.

(anh đúng là thân lừa ưa nặng mà =)))

Trải tấm đệm vừa êm vừa lớn đó ra, Phương Quân Càn lập tức kéo Tiếu Khuynh Vũ ngồi xuống, rượu thơm thức ăn ngon nhanh chóng được đặt trước mặt y, vừa làm Phương Quân Càn vừa vui vẻ giải thích:

“Vốn dĩ ta có đem theo trà nhưng ngắm trăng mà không uống rượu thực sự là không có gì thú vị, với lại ta cũng quên mang theo ấm để đun nước, ngoài rượu ra thực chất cũng không còn sự chọn lựa nào, Khuynh Vũ chịu khó chút nha ~”

Phương Quân Càn cười hì hì bày ra bộ mặt rất mực ngây thơ trong sáng, thế nhưng qua đôi mắt tinh anh minh mẫn của Tiếu Khuynh Vũ thì chút quỷ kế nho nhỏ của hắn đã bị bại lộ hoàn toàn.

Y âm thầm thở dài nhưng lại vui vẻ mỉm cười nhìn hắn, đồ ngốc này, muốn uống rượu thì cứ nói đại là uống rượu đi, đâu cần làm tới mức mang theo trà mà quên mang ấm vì sợ y giận chứ, nhưng có lẽ bình thường y cũng quá mức nghiêm khắc với Quân Càn rồi, về sau… chắc phải dễ chịu với hắn hơn một chút.

Tiếu Khuynh Vũ mang theo tâm tình sủng nịch hòa cùng một chút áy náy đón lấy ly rượu được đưa đến bên tay, nhiều ngày nay Phương Quân Càn thực sự rất vất vả, còn phải bí mật chuẩn bị những thứ này để gây bất ngờ cho y, nói tới nói lui hắn vẫn là người đáng thương lắm.

(anh đã bị dụ =)))

“Nào, uống thử một ly đi, rượu này khá nhẹ, lại rất thơm, gọi là… cái gì… cái gì xuân ấy nhỉ, thôi kệ, ta quên mất rồi, chúng ta cứ thế mà uống thôi, đừng quan tâm mấy thứ đó.” – hắn hớp vào một ngụm rồi nhắm mắt lại tận hưởng hương vị của rượu cùng cái mát lạnh nhè nhè của gió đêm, gương mặt sắc sảo tà mị của hắn cũng nhu hòa mềm mại đi rất nhiều, nhìn hắn trong tư thế này thực sự mị hoặc đến mức có thể khiến cho bao nhiêu người say đắm.

Bất giác, Tiếu Khuynh Vũ chớp chớp hai hàng mi dày, đầu hơi cúi xuống đưa tay lên sờ sờ hai má, chuyện gì thế này, y cảm giác mặt mình đang đỏ và nhiệt độ cao đến mức bỏng tay, rất may đây là ban đêm nên không có ai nhìn thấy, nếu không… chắc y cũng không biết làm sao để đối mặt với Phương Quân Càn.

“Khuynh Vũ, ăn chút trái cây đi, thức ăn này để khuya một chút rồi hãy dùng đến, chúng ta mới ăn lúc chiều, bây giờ ăn vào cũng sẽ không cảm thấy ngon đâu.”

Tiếu Khuynh Vũ gật gật đầu im lặng cắn một miếng táo, trên cơ bản y không biết mình đang ăn loại trái gì, chỉ là phản ứng tự nhiên để che giấu hành động thất thố ban nãy, không biết có phải do rượu hay không mà giữa trời gió lồng lộng thế này mà y lại cảm thấy hơi nóng bức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện