Edit: 笑顔Egao.

“Ừm…” Qua một hồi lâu, Tiếu Lăng Tiêu mới mở miệng:”Vậy… tiệc đóng máy rốt cuộc là ngày 25, hay ngày 26?”

“Ngày 26.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tiểu Tranh Tử gửi cho em hai tin nhắn, cái đầu tiên viết là ngày 25, hẳn là viết nhầm, vài giây sau lại nhắn cho em một tin nữa, đổi thành ngày 26, cái sau mới là tin chính xác.” Ánh mắt Chu Cẩn Sơ có chút né tránh.

“À…..” Tiếu Lăng Tiêu ngạc nhiên trợn tròn mắt. Ngày hôm đó hắn quả thực nhìn thấy Tiểu Tranh Tử gửi thêm một tin nhắn, nhưng ở phần thông báo trên màn hình khóa chỉ hiển thị vài chữ đầu tiên nên nhìn giống hệt nhau, Tiếu Lăng Tiêu cũng không bấm xem, hắn cứ nghĩ nội dung hai tin nhắn giống nhau như đúc —— chuyện như vậy rất bình thường: tin nhắn đầu tiên gửi đi không thành công, lại gửi thêm một cái, kết quả cuối cùng cả hai tin nhắn đều thành công gửi đi.

“Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu chưa hề bỏ cuộc, hỏi lại một lần: “Anh hẹn em ra đây, thực sự chỉ để tùy tiện tâm sự một chút sao?”

Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.

Tiếu Lăng Tiêu nhìn thẳng vào Chu Cẩn Sơ, trong vẻ mặt thất lạc lộ ra một tia chờ mong nhỏ bé.

Sau đó, Chu Cẩn Sơ rũ mắt, nói: “…. Đúng vậy.”

Tiếu Lăng Tiêu bẻ càng của con cua còn lại, cầm kìm dùng sức bấm răng rắc một tiếng. Đầu hắn cúi rất thấp, tựa như không muốn để Chu Cẩn Sơ nhìn thấy hai mắt của hắn. Từ góc độ của Chu Cẩn Sơ nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tiếu Lăng Tiêu.

“Tiếu Lăng Tiêu?”

“Hả?” Thanh âm của Tiếu Lăng Tiêu trở nên rầu rĩ, không còn trong suốt như dĩ vãng.

“Em không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, em có thể bị làm sao được chứ? Em còn đang chuyên tâm ăn cua này, anh cũng mau ăn đi.” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: phải, ăn cua phải tập trung tinh thần, bằng không sẽ không thể lọc sạch thịt cua, lại không cần phải trò chuyện…… Em sợ anh sẽ nói chuyện cùng với em, em sợ mình không thể giả bộ bản thân vẫn hoạt bát vui vẻ trước mặt anh.

“…….”

Tiếu Lăng Tiêu nhanh chóng quay đầu, Chu Cẩn Sơ vẫn không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy Tiếu Lăng Tiêu nói: “Phục vụ, cho thêm một đĩa giấm.”

Giấm rất nhanh được mang đến, Tiếu Lăng Tiêu gỡ thịt cua vô cùng nghiêm túc, phảng phất như giờ khắc này chuyện quan trọng nhất chính là ăn cua, nhất định phải ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng không được suy nghĩ bất cứ điều gì khác, tất cae những chuyện khác đều phải nhường đường, những chuyện không liên quan đều phải chờ sau này rồi nói.

Mà Chu Cẩn Sơ, tựa hồ cũng không muốn thay đổi bầu không khí.

Hai người cứ trầm mặc như vậy, mỗi người tự nghĩ chuyện trong lòng mình.

Đĩa axit axetic này quả thực giống như muốn lấy mạng Tiếu Lăng Tiêu, hắn chỉ ăn một chút nước mắt đã rớt xuống, vội vàng đẩy đĩa giấm tương khắc với hắn này sang một bên, trong miệng còn lẩm bẩm quán cơm này có tiếng mà không có miếng, giá cả đắt đỏ như vậy mà giấm ăn không ra làm sao, chua như thể đã ủ mấy trăm năm.

Tiếu Lăng Tiêu buồn bực ăn cua, thực sự không có khẩu vị gì, thịt cua nhạt nhẽo y như tâm tình của hắn giờ phút này vậy.

Bầu trời ngoài cửa sổ cũng rất âm u, còn có một tia lạnh lẽo, không nhìn thấy một chút ánh nắng, cũng không thấy màu xanh trong trẻo, đâu đâu cũng mù mịt, trống rỗng đến hiu quạnh.

Đúng là vô vị, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: mọi thứ đều thật vô vị. Phong cảnh vô vị, mỹ thực cũng vô vị, theo dõi một bộ phim, đọc một quyển tiểu thuyết, kỳ thực cũng rất tẻ nhạt —— hết thảy đều phải tự mình đi mò mẫm, mò mẫm nhân vật nhạt nhẽo, mò mẫm giả thiết nhạt nhẽo, mò mẫm nội dung kịch bản nhạt nhẽo, mò mẫm hạnh phúc nhạt nhẽo, lại khiến cho trái tim của hắn chân thực cảm nhận được cảm xúc lên lên xuống xuống, hắn quả là rảnh rỗi sinh nông nổi. Thật kỳ lạ, trước đây tại sao hắn lại không cảm thấy như vậy.

Từng người trầm mặc ăn xong cơm canh, Tiếu Lăng Tiêu lên xe bus về nhà.

Vừa vào cửa hắn lập tức nằm nhoài lên giường, đắp chắn chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng kì lạ chính là, trong tay chẳng còn gì, nhưng tâm trí lại bắt đầu rối loạn —— chuyện ban ngày từng chi tiết lướt qua trong đầu hắn.

Càng ghê gớm hơn là, Tiếu Lăng Tiêu hoàn toàn không biết, rốt cuộc là vì sao.

Hắn phân tích đi phân tích lại, cũng chỉ có thể là vì chuyện của Trung Khuyển. Lời hắn nói không ổn, Chu Cẩn Sơ tức giận.

Nhưng mà, hiện tại phải làm sao bây giờ? Giờ muốn sửa miệng cùng y đưa Trung Khuyển đi chữa bệnh cũng đã muộn, huống hồ hắn không muốn nhìn thấy Chu Cẩn Sơ phải phí công vô ích.

Như vậy cũng chỉ còn cách nói ra sự thật hoặc tiếp tục cố gắng.

Nói ra sự thật… Chu Cẩn Sơ từng nói, anh ấy yêu thích người bình thường, cũng rất ghép phiền phức. Ngẫm lại cũng phải, ai sẽ muốn cả đời yêu đương sống cùng một quái nhân không biết khi nào sẽ hồn lìa khỏi xác đây, hơn nữa hồn phách còn nhập vào một con chó, không cẩn thận sẽ biến thành nhân x thú, phải x bao lâu cũng không biết, ngẫm lại cũng thấy thật biến thái…. Huống chi, Chu Cẩn Sơ so với người khác còn ngại phiền phức hơn nhiều.

Tiếp tục cố gắng… Thái độ của Chu Cẩn Sơ đã rất rõ ràng, anh ấy chán ghét mình. Bởi vì mình đối xử với Trung Khuyển không tốt, mà Trung Khuyển là quan trọng nhất, vì vậy anh ấy mới không chấp nhận mình. Mà anh ấy một khi đã thấy mình không vừa mắt, lập tức sẽ thấy chỗ nào cũng không vừa ý, về sau phát hiện bản thân mình đã nhầm, sẽ càng cảm thấy mình phiền phức. Nhớ sai ngày cũng không thể coi là ngu ngốc, nhưng cũng không tới mức không thể tha thứ, khả năng là do có ấn tượng không tốt —— trước đây, Chu Cẩn Sơ sẽ dùng ngữ khí nuông chiều nói mình ngốc không thước nào chữa được, hiện tại lại vì mình nhớ sai ngày đã lập tức tỏa ra áp lực… Đều đã thành ra như vậy, còn tiếp tực bám lấy người ta làm cái gì nữa? Phỏng chừng, không còn cách nào nữa rồi.

Tiếu Lằng Tiêu vô cùng hối hận, thế nhưng trên đời này vốn không có thuốc hối hận.

Hắn nằm trên giường hai ngày, đói bụng gặm hai quả táo, do dự nhiều lần không biết nên làm gì.

Nên ở thời điểm này liều mạng nói ra sự thật, hay là chờ thêm hai ngày lại bắt đầu tiếp xúc một lần nữa, nói hắn đã vô cùng hối hận, tranh thủ vớt vát tình cảm?

Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy phải đối diện với đối phương giống như đi giày trên một lớp băng mỏng, phải nhìn trước ngó sau, nhát như chuột.

Hắn vừa muốn chết một cách thống khoái, lại vừa sợ chết quá thống khoái. Nếu tiếp xúc một lần nữa, ít ra có thể vớt vát được một chút, khiến hắn có thể mơ lại một giấc mộng đẹp.

Nếu đã vậy, trước tiên thử phương án hai, nếu không ổn lại sử dụng phương án đầu tiên? Phương án hai thử xong còn có thể dùng phương án một, thử phương án một trước sẽ không thể dùng thêm phương án nào khác, vẫn là cách đầu tiên có tỉ lệ thành công cao hơn?

Haiz, thật phiền phức.

Tiếu Lăng Tiêu thật sự không rõ, hắn nên cảm ơn ông trời đã khiến hắn trở thành chó của Chu Cẩn Sơ, hay phải căm hận ông trời vì đã biến hắn thành chó của Chu Cẩn Sơ.

Hắn yêu thích trải nghiệm đặc biệt này, đồng thời cũng chán ghét nó.

Quãng thời gian vừa rồi hắn cũng gửi cho Chu Cẩn Sơ vài tin nhắn, Chu Cẩn Sơ đều đáp lại, nhưng Tiếu Lăng Tiêu cảm nhận được rõ ràng khoảng cách giữa hai người.

Từ sau khi hắn biến thành chó, cho đến bây giờ khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ lớn đến vậy.

Tiếu Lăng Tiêu không nhịn được nghĩ bậy: như vậy thà làm chó còn hơn.

Biến thành chó, ít ra còn có thể ôm, có thể hôn anh ấy, có thế ở bên cạnh đối phương. Hắn là chó của y, là độc nhất vô nhị, là nhân vật vô cùng đặc biệt đối với y.

Bây giờ, hắn chẳng là cái thá gì.

Làm chó, ít ra sẽ có thêm nhiều kí ức mới, tất cả những kí ức đó đều là tài sản vô giá. Làm người, nếu như bị từ chối, cũng chỉ có thể ôm chỗ kí ức ít ỏi sống qua ngày. Sau đó, theo năm tháng trôi qua, hắn sẽ không ngừng lãng quên một chút ít ỏi này, đoạn kí ức không cách nào bổ khuyết sẽ bị khoét trống ngày càng nhiều, lại như từng tảng băng trên miền đất lạnh từ từ tan chảy, cuối cùng, đến một chút lạnh cũng không còn, thay vào đó chỉ dư lại những lỗ hổng trống rỗng.

Phải rồi, làm chó, Chu Cẩm Sơ sẽ không phải khổ sở vì Trung Khuyển, Trung Khuyển sẽ luôn là thiên tài Trung Khuyển.

Này này, nghĩ bậy cái gì thế… Tiếu Lăng Tiêu à Tiếu lăng Tiêu, mày điên rồi sao, IQ chạy đi đâu mất rồi, tại sao lại muốn làm một con chó?

Có một số suy nghĩ một khi đã sinh ra, làm thế nào cũng không thể xóa đi được.

Về mặt lí trí, Tiếu Lăng Tiêu biết mơ ước trở thành một con chó có bao nhiêu buồn cười, nhưng về mặt tình cảm, hắn thỉnh thoảng vẫn ước ao chính bản thân mình khi còn làm chó.

Trời đã khuya, Tiếu Lăng Tiêu lại mơ thấy những ngày còn ở nhà của Chu Cẩn Sơ.

Trong giấc mơ hắn nằm nhoài trên ghế sofa mềm mại, Chu Cẩn Sơ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lông hắn.

Theo bản năng bình thường, hắn sẽ không muốn tỉnh lại.

Sau đó… khi hắn mở mắt ra lần thứ hai, hắn phát hiện mình thực sự nằm trên chiếc ghế sofa đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện