Edit: 笑顔Egao.
Sau khi quay xong tất cả các cảnh ngoài trời, Tiếu Lăng Tiêu được đưa đến trường quay, đây cũng cảnh duy nhất hắn quay trong phim trường.
“Cuối cũng cũng không cần đi chịu rét nữa rồi…” Tiếu Lăng Tiêu lẩm bẩm.
Chu Cẩn Sơ đưa cho Tiếu Lăng Tiêu một cái gối điện giữ ấm tay hình cục xương: “Bên kia có ổ điện, cậu có thể qua đó ngồi dùng gối giữ ấm.”
“Cảm… cảm ơn.”
“Không phải cậu nói mình là đại hán Hắc Long Giang* sao?” Chu Cẩn Sơ hỏi: “Sao lại sợ lạnh đến vậy?” Thực ra, Chu Cẩn Sơ cảm thấy ngoại trừ chiều cao 1m77 ra, Tiếu Lăng Tiêu chẳng có điểm nào giống “đại hán Hắc Long Giang” cả. (*Hắc Long Giang: một tỉnh phía đông bắc Trung Quốc, có khí hậu lục địa ẩm và cận Bắc Cực, quanh năm có 100 – 200 ngày đều có sương giá.)
Tiếu Lăng Tiêu lắp ba lắp bắp trả lời: “Mùa… mùa đông hầu như chúng tôi đều không ra đường, rất nhiều ngành nghề đều nghỉ làm, chỉ ra ngoài một lát cũng phải bao thật kín, ở trong nhà đều có máy sưởi… Đại, đại hán Hắc Long Giang vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, rất yếu…”
“…” Chu Cẩn Sơ hỏi tiếp: “Vậy từ lúc chuyển đến đây cậu sống qua mùa đông kiểu gì? Bật điều hòa?”
“Đông thành chó…” Phòng hắn thuê không có điều hòa, mùa đông lẫn mùa hè đều phải ráng chịu. Tiếu Lăng Tiêu chợt nghĩ: có lẽ nào mình là bị lạnh đến đông cứng nên mới biến thành chó? Không đúng, lúc mình biến thành chó mới đầu mùa thu…
“Tôi,” Tiếu Lăng Tiêu bổ sung: “Mỗi ngày chui vào chăn sẽ co lại thành cục lông, à không phải… Không phải cục lông, là cục thịt… Đậu, cũng không đúng… Sau khi chăn ấm lên tôi không ra ngoài nữa. Tôi chỉ nằm lì trên giường, còn mua bình sữa giữ nhiệt của trẻ con để đựng nước, nếu khát thì quay đầu uống, tay cũng không cần thò ra khỏi chăn luôn a ha ha ha… Nhưng tôi cũng không dám uống quá nhiều nước, sợ uống nhiều quá lại buồn đi vệ sinh, lại phải mặc áo khoác, mà lúc ấy áo khoác cũng lạnh tanh cả rồi, đi vệ sinh còn mất năm mười phút…”
“Thật khổ,” Chu Cẩn Sơ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiếu Lăng Tiêu: “Nhà tôi có điều hòa, lúc nào cũng bật.”
“Anh đừng có khoe nữa…”
“Không phải khoe, đây là tự đề cử bản thân.”
“Hả…” Có ý gì? “Hơn nữa, mỗi ngày tôi đều nằm đọc sách hoặc xem phim trên giường từ rất sớm, làm ấm chăn trước.”
“A…” Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhiên ngộ ra —— khi còn làm chó, mỗi ngày hắn trèo lên giường đều sẽ phát hiện chăn đã ấm. Vừa nghĩ đến Chu Cẩn Sơ sẽ thay hắn ủ ấm chăn, cổ Tiếu Lăng Tiêu đỏ bừng.
“Tiếu Lăng Tiêu đến đây.” Đạo diễn hô một câu: “Các diễn viên khác đợi đến lượt, chúng ta bố trí lại ánh đèn.”
“Rõ!” Tiếu Lăng Tiêu lập tức lên tinh thần. Vừa nãy hắn mới nhận được tin nhắn của diễn viên vào vai “người lương thiện”.
“Phó đạo diễn lên đứng chỗ “người lương thiện” một lát, tôi muốn thử đèn, đợi lát sau diễn viên tới lập tức quay phim.”
Phó đạo diễn đáp một tiếng, bỏ đồ trong tay xuống.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Đạo diễn Thi tiếp tục chỉ huy: “Cậu cũng lên giường, hai chân gập lại, làm bộ cưỡi trên người anh ta.” Nôi dung cảnh quay này chính là lúc “người lương thiện” say rượu nhìn thấy con chó cưng của người vợ đã mất biến thành yêu quái.
“… Rõ.”
“Chờ đã,” hai người còn chưa kịp leo lên giường, Chu Cẩn Sơ bỗng nhiên bước tới, nói với phó đạo diễn: “Hình như anh đang bận phải không?”
“Tôi đang liên hệ với những người ngày mai vào đoàn làm phim…”
“Tôi đang rảnh, để tôi làm cho.”
“Chu lão sư,” phó đạo diễn tuổi tác khá nhỏ cảm động rớt nước mắt: “Anh đúng là người tốt.”
Chu Cẩn Sơ: “……….”
Thấy người mình phải cưỡi lên là Chu Cẩn Sơ, mặt Tiếu Lăng Tiêu lập tức biến thành màu gan heo. Chu Cẩn Sơ nằm xuống vị trí, mười ngón tay giao nhau đặt giữa ngực và bụng, khóe môi mỉm cười nhìn hắn.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không được tự nhiên, tách hai đầu gối vắt ngang qua cơ thể đối phương, dùng đầu gối nhích từng chút đến vị trí chỉ định, cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống: “… Như vậy được chưa?”
“…” Đạo diễn ngắm nghía camera giám sát một lúc lâu: “Nhìn không ổn lắm.”
“Chân Tiếu Lăng Tiêu quá dài, nửa người trên lại hơi ngắn, nhìn tổng thể trông rất nhỏ, không có lực uy hiếp.” Diễn viên thủ vai “người lương thiện” rất cao, mà trong phim lại phải tỏ ra sợ hãi, Tiếu Lăng Tiêu quá “nhỏ”, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hiệu quả màn ảnh.
“A?” Tiếu Lăng Tiêu điều chỉnh thân thể, nâng cao lên một chút: “Như thế này thì sao?”
“Như vậy trông rất kỳ quái, đổi lại như cũ.” Đạo diễn liếc mắt nhìn bốn phía: “Ai rảnh lên kia, lót 2 quyển sách dưới đầu gối Lăng Tiêu, làm cậu ta cao lên một chút, sau đó lấy chăn che sách.”
Một nhân viên đoàn làm phim lập tức đi ra ngoài mang về bốn quyển sách: “Lót đi.”
Tiếu Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, mắt liếc đến tên sách là 《 Bí kíp tình yêu 》, vươn tay nhận lấy đặt dưới đầu gối, dùng tay kéo kéo chăn: “Đã cao hơn chưa?”
“Được rồi.”
“Ha…” Nhưng bìa hai quyển sách lót dưới đầu gối rất trơn, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy cơ thể đang nghiêng ngả, như thể sắp trượt ra khỏi chồng sách, may là Chu Cẩn Sơ vươn tay giữ lại hai chân hắn.
Bị sờ đùi qua một lớp quần, cả người Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu ngứa ngáy.
Thử ánh sáng cả nửa buổi, Tiếu Lăng Tiêu đều cương cứng người không động đậy. Mà Chu Cẩn Sơ không chỉ dùng tay cố định Tiếu Lăng Tiêu, còn thuần thục vươn tay gảy gảy cái đuôi của hắn.
Diễn viên thủ vai “người lương thiện” cầm theo cơm hộp bước vào trường quay, mọi người đều hoan hô đi lấy cơm hộp, cũng không có ai hỏi người này vì sao tới muộn.
“Chờ một lát nữa rồi ăn trưa, sáng nay phải quay xong một cảnh nữa.” Vẻ mặt đạo diễn có chút khó coi.
Trong kịch bản, khuyển yêu giả bộ thiện ý chỉ điểm cho “người lương thiện”, nhưng đồng thời trong giọng nói và vẻ mặt còn không che giấu được một chút địch ý,
So với mấy cảnh hung tàn sau này, cảnh quay hôm nay cũng không tính là khó, chỉ là Tiếu Lăng Tiêu không hiểu “không che giấu được một chút địch ý” là cái cái khỉ gì.
“Cậu cứ như là một con chó thực sự vậy.” Đạo diễn than thở: “Khuyển yêu nhìn người lương thiện không vừa mắt, nhưng nó lại giả bộ có thiện ý. Cậu hiểu không? Nhân vật cậu cần diễn bây giờ là, khuyển yêu tỏ ra có thiện ý với người lương thiện, nhưng nó lại ngụy trang quá giả tạo! Lẫn lộn đầu đuôi! Rõ ràng là không-vừa-mắt!”
“Grrr…”
Cảnh quay này NG rất nhiều lần, qua 40 phút, Tiếu Lăng Tiêu vẫn chưa được rời khỏi người diễn viên thủ vai “người lương thiện”. Bìa sách rất cứng, đầu gối Tiếu Lăng Tiêu quỳ đến đau rát, cái mông không tự chủ được dần dần hạ xuống, dùng bản năng giảm bớt thể trọng lên đầu gối, thiếu chút nữa ngồi lên diễn viên nằm dưới.
Hắn không dám nói với đạo diễn mình không chịu được, hắn sợ bị đuổi.
Ây… Hắn vặn người, muốn khiến cơ thể mình thoải mái một chút.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Chu Cẩn Sơ đột nhiên lên tiếng: “Cũng không khó như cậu nghĩ đâu, nhanh lên một chút kết thúc đi.”
“Ừm…” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Anh đói bụng sao?”
“Cậu cứ coi như tôi đói là được rồi.”
“…” Nghe thấy Chu Cẩn Sơ không vui, Tiếu Lăng Tiêu trở nên sốt ruột, nhìn diễn viên chỉ biết đọc lời thoại bên dưới, nhớ tới trước đây khi khó khăn Chu Cẩn Sơ đã dẫn dắt hắn như thế nào, trong nháy mắt cảm thấy người này thật không đáng yêu, thậm chí có chút đáng ghét, nói tóm lại là không vừa mắt.
Tiếu Lăng Tiêu mang theo loại tâm tình này diễn hại hai lần, đạo diễn hô “ok”.
Chu Cẩn Sơ bước đến kéo hắn từ trên người người khác xuống.
Sau khi quay xong tất cả các cảnh ngoài trời, Tiếu Lăng Tiêu được đưa đến trường quay, đây cũng cảnh duy nhất hắn quay trong phim trường.
“Cuối cũng cũng không cần đi chịu rét nữa rồi…” Tiếu Lăng Tiêu lẩm bẩm.
Chu Cẩn Sơ đưa cho Tiếu Lăng Tiêu một cái gối điện giữ ấm tay hình cục xương: “Bên kia có ổ điện, cậu có thể qua đó ngồi dùng gối giữ ấm.”
“Cảm… cảm ơn.”
“Không phải cậu nói mình là đại hán Hắc Long Giang* sao?” Chu Cẩn Sơ hỏi: “Sao lại sợ lạnh đến vậy?” Thực ra, Chu Cẩn Sơ cảm thấy ngoại trừ chiều cao 1m77 ra, Tiếu Lăng Tiêu chẳng có điểm nào giống “đại hán Hắc Long Giang” cả. (*Hắc Long Giang: một tỉnh phía đông bắc Trung Quốc, có khí hậu lục địa ẩm và cận Bắc Cực, quanh năm có 100 – 200 ngày đều có sương giá.)
Tiếu Lăng Tiêu lắp ba lắp bắp trả lời: “Mùa… mùa đông hầu như chúng tôi đều không ra đường, rất nhiều ngành nghề đều nghỉ làm, chỉ ra ngoài một lát cũng phải bao thật kín, ở trong nhà đều có máy sưởi… Đại, đại hán Hắc Long Giang vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, rất yếu…”
“…” Chu Cẩn Sơ hỏi tiếp: “Vậy từ lúc chuyển đến đây cậu sống qua mùa đông kiểu gì? Bật điều hòa?”
“Đông thành chó…” Phòng hắn thuê không có điều hòa, mùa đông lẫn mùa hè đều phải ráng chịu. Tiếu Lăng Tiêu chợt nghĩ: có lẽ nào mình là bị lạnh đến đông cứng nên mới biến thành chó? Không đúng, lúc mình biến thành chó mới đầu mùa thu…
“Tôi,” Tiếu Lăng Tiêu bổ sung: “Mỗi ngày chui vào chăn sẽ co lại thành cục lông, à không phải… Không phải cục lông, là cục thịt… Đậu, cũng không đúng… Sau khi chăn ấm lên tôi không ra ngoài nữa. Tôi chỉ nằm lì trên giường, còn mua bình sữa giữ nhiệt của trẻ con để đựng nước, nếu khát thì quay đầu uống, tay cũng không cần thò ra khỏi chăn luôn a ha ha ha… Nhưng tôi cũng không dám uống quá nhiều nước, sợ uống nhiều quá lại buồn đi vệ sinh, lại phải mặc áo khoác, mà lúc ấy áo khoác cũng lạnh tanh cả rồi, đi vệ sinh còn mất năm mười phút…”
“Thật khổ,” Chu Cẩn Sơ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiếu Lăng Tiêu: “Nhà tôi có điều hòa, lúc nào cũng bật.”
“Anh đừng có khoe nữa…”
“Không phải khoe, đây là tự đề cử bản thân.”
“Hả…” Có ý gì? “Hơn nữa, mỗi ngày tôi đều nằm đọc sách hoặc xem phim trên giường từ rất sớm, làm ấm chăn trước.”
“A…” Tiếu Lăng Tiêu bỗng nhiên ngộ ra —— khi còn làm chó, mỗi ngày hắn trèo lên giường đều sẽ phát hiện chăn đã ấm. Vừa nghĩ đến Chu Cẩn Sơ sẽ thay hắn ủ ấm chăn, cổ Tiếu Lăng Tiêu đỏ bừng.
“Tiếu Lăng Tiêu đến đây.” Đạo diễn hô một câu: “Các diễn viên khác đợi đến lượt, chúng ta bố trí lại ánh đèn.”
“Rõ!” Tiếu Lăng Tiêu lập tức lên tinh thần. Vừa nãy hắn mới nhận được tin nhắn của diễn viên vào vai “người lương thiện”.
“Phó đạo diễn lên đứng chỗ “người lương thiện” một lát, tôi muốn thử đèn, đợi lát sau diễn viên tới lập tức quay phim.”
Phó đạo diễn đáp một tiếng, bỏ đồ trong tay xuống.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Đạo diễn Thi tiếp tục chỉ huy: “Cậu cũng lên giường, hai chân gập lại, làm bộ cưỡi trên người anh ta.” Nôi dung cảnh quay này chính là lúc “người lương thiện” say rượu nhìn thấy con chó cưng của người vợ đã mất biến thành yêu quái.
“… Rõ.”
“Chờ đã,” hai người còn chưa kịp leo lên giường, Chu Cẩn Sơ bỗng nhiên bước tới, nói với phó đạo diễn: “Hình như anh đang bận phải không?”
“Tôi đang liên hệ với những người ngày mai vào đoàn làm phim…”
“Tôi đang rảnh, để tôi làm cho.”
“Chu lão sư,” phó đạo diễn tuổi tác khá nhỏ cảm động rớt nước mắt: “Anh đúng là người tốt.”
Chu Cẩn Sơ: “……….”
Thấy người mình phải cưỡi lên là Chu Cẩn Sơ, mặt Tiếu Lăng Tiêu lập tức biến thành màu gan heo. Chu Cẩn Sơ nằm xuống vị trí, mười ngón tay giao nhau đặt giữa ngực và bụng, khóe môi mỉm cười nhìn hắn.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không được tự nhiên, tách hai đầu gối vắt ngang qua cơ thể đối phương, dùng đầu gối nhích từng chút đến vị trí chỉ định, cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống: “… Như vậy được chưa?”
“…” Đạo diễn ngắm nghía camera giám sát một lúc lâu: “Nhìn không ổn lắm.”
“Chân Tiếu Lăng Tiêu quá dài, nửa người trên lại hơi ngắn, nhìn tổng thể trông rất nhỏ, không có lực uy hiếp.” Diễn viên thủ vai “người lương thiện” rất cao, mà trong phim lại phải tỏ ra sợ hãi, Tiếu Lăng Tiêu quá “nhỏ”, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hiệu quả màn ảnh.
“A?” Tiếu Lăng Tiêu điều chỉnh thân thể, nâng cao lên một chút: “Như thế này thì sao?”
“Như vậy trông rất kỳ quái, đổi lại như cũ.” Đạo diễn liếc mắt nhìn bốn phía: “Ai rảnh lên kia, lót 2 quyển sách dưới đầu gối Lăng Tiêu, làm cậu ta cao lên một chút, sau đó lấy chăn che sách.”
Một nhân viên đoàn làm phim lập tức đi ra ngoài mang về bốn quyển sách: “Lót đi.”
Tiếu Lăng Tiêu nhìn thoáng qua, mắt liếc đến tên sách là 《 Bí kíp tình yêu 》, vươn tay nhận lấy đặt dưới đầu gối, dùng tay kéo kéo chăn: “Đã cao hơn chưa?”
“Được rồi.”
“Ha…” Nhưng bìa hai quyển sách lót dưới đầu gối rất trơn, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy cơ thể đang nghiêng ngả, như thể sắp trượt ra khỏi chồng sách, may là Chu Cẩn Sơ vươn tay giữ lại hai chân hắn.
Bị sờ đùi qua một lớp quần, cả người Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu ngứa ngáy.
Thử ánh sáng cả nửa buổi, Tiếu Lăng Tiêu đều cương cứng người không động đậy. Mà Chu Cẩn Sơ không chỉ dùng tay cố định Tiếu Lăng Tiêu, còn thuần thục vươn tay gảy gảy cái đuôi của hắn.
Diễn viên thủ vai “người lương thiện” cầm theo cơm hộp bước vào trường quay, mọi người đều hoan hô đi lấy cơm hộp, cũng không có ai hỏi người này vì sao tới muộn.
“Chờ một lát nữa rồi ăn trưa, sáng nay phải quay xong một cảnh nữa.” Vẻ mặt đạo diễn có chút khó coi.
Trong kịch bản, khuyển yêu giả bộ thiện ý chỉ điểm cho “người lương thiện”, nhưng đồng thời trong giọng nói và vẻ mặt còn không che giấu được một chút địch ý,
So với mấy cảnh hung tàn sau này, cảnh quay hôm nay cũng không tính là khó, chỉ là Tiếu Lăng Tiêu không hiểu “không che giấu được một chút địch ý” là cái cái khỉ gì.
“Cậu cứ như là một con chó thực sự vậy.” Đạo diễn than thở: “Khuyển yêu nhìn người lương thiện không vừa mắt, nhưng nó lại giả bộ có thiện ý. Cậu hiểu không? Nhân vật cậu cần diễn bây giờ là, khuyển yêu tỏ ra có thiện ý với người lương thiện, nhưng nó lại ngụy trang quá giả tạo! Lẫn lộn đầu đuôi! Rõ ràng là không-vừa-mắt!”
“Grrr…”
Cảnh quay này NG rất nhiều lần, qua 40 phút, Tiếu Lăng Tiêu vẫn chưa được rời khỏi người diễn viên thủ vai “người lương thiện”. Bìa sách rất cứng, đầu gối Tiếu Lăng Tiêu quỳ đến đau rát, cái mông không tự chủ được dần dần hạ xuống, dùng bản năng giảm bớt thể trọng lên đầu gối, thiếu chút nữa ngồi lên diễn viên nằm dưới.
Hắn không dám nói với đạo diễn mình không chịu được, hắn sợ bị đuổi.
Ây… Hắn vặn người, muốn khiến cơ thể mình thoải mái một chút.
“Tiếu Lăng Tiêu,” Chu Cẩn Sơ đột nhiên lên tiếng: “Cũng không khó như cậu nghĩ đâu, nhanh lên một chút kết thúc đi.”
“Ừm…” Tiếu Lăng Tiêu hỏi: “Anh đói bụng sao?”
“Cậu cứ coi như tôi đói là được rồi.”
“…” Nghe thấy Chu Cẩn Sơ không vui, Tiếu Lăng Tiêu trở nên sốt ruột, nhìn diễn viên chỉ biết đọc lời thoại bên dưới, nhớ tới trước đây khi khó khăn Chu Cẩn Sơ đã dẫn dắt hắn như thế nào, trong nháy mắt cảm thấy người này thật không đáng yêu, thậm chí có chút đáng ghét, nói tóm lại là không vừa mắt.
Tiếu Lăng Tiêu mang theo loại tâm tình này diễn hại hai lần, đạo diễn hô “ok”.
Chu Cẩn Sơ bước đến kéo hắn từ trên người người khác xuống.
Danh sách chương