Edit: 笑顔Egao.

Hiệu suất của đoàn làm phim khá cao, Tiếu Lăng Tiêu sau khi nhận được thông báo một ngày đã thấy đối phương gửi kịch bản tới. Thông thường, chỉ khi chuẩn bị ký hợp đồng diễn viên mới nhận được tóm tắt bộ phim và một phần của kịch bản. Phim ảnh sau khi được bộ văn hóa duyệt kịch bản và có chứng nhận cho phép quay phim mới được khởi quay chính thức, trong quá trình xét duyệt và phúc thẩm, kịch bản sẽ được lập hồ sơ bản quyền đồng thời được bảo chứng, vì vậy, trừ phi nhà sản xuất muốn bảo trì “thần bí tuyệt đối” trước khi lên màn ảnh, hoặc sợ kịch bản bị rò rỉ ra ngoài, thông thường sẽ không cho diễn viên biết quá nhiều thứ trước khi kí hợp đồng.

“Thứ hai tới thử kính một lần, đạo diễn sẽ xem xét cẩn thận, sau đó mọi người cùng nhau ngồi học thuộc kịch bản.”

“Dạ vâng!” Tiếu Lăng Tiêu trả lời. Hắn biết rõ, khi thực hiện một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình, đầu tiên là thử kính khi tuyển diễn viên, sau khi chọn được diễn viên sẽ thử kính lại một lần nữa. Lần này cả đạo diễn và phó đạo diễn sẽ xem mọi người có thể lên màn ảnh hay không, nếu tất cả đều không có vấn đề sẽ cùng nhau ngồi đọc kịch bản, đạo diễn sẽ xem sự tương tác giữa các diễn viên với nhau, nếu hài lòng mới có thể ký hợp đồng chính thức.

Tiếu Lăng Tiêu mở kịch bản, đọc từng câu từng chữ thật cẩn thận.

Vai chính trong phim là một đạo sĩ vẻ ngoài rất phóng khoáng. Trong kịch bản, y giải quyết tổng cộng ba vụ án do “yêu quái quấy phá”.

Tiếu Lăng Tiêu chủ yếu xuất hiện ở vụ án thứ hai.

Ở một thôn trang non xanh nước biếc nào đó bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều chuyện kì quái, người lữ hành ngẫu nhiên đi qua đều trở thành bữa tối của yêu quái, hai chân hoặc thậm chí cả nửa người dưới đều bị yêu quái ăn mất, vết thương thô ráp tựa như bị quái thú nào đó cắn xé một cách dã man, tuyệt đối không giống vết tích của đao kiếm; hơn nữa, người dân trong thôn thường nghe thấy tiếng kêu quái dị từ trên núi truyền xuống. Sau khi vai chính đến thôn trang, một người dân nổi tiếng là lương thiện trong thôn khuyên y nhanh chóng rời đi, tránh trở thành vong hồn tiếp theo, nhưng vai chính lại cố chấp không chịu đi. Thời gian càng dài, y càng cảm thấy người nổi danh là lương thiện này có vấn đề. Chủ đề của bộ phim này là “Tâm nghi ngờ sẽ sinh ra ma quỷ, chỉ cần trong tâm một người có quỷ, yêu quái sẽ tìm tới cửa”. (Câu này đại khái là người có tâm nghi ngờ nặng sẽ dễ dao động, một khi đã dao động dễ khiến trong lòng có quỷ – tức là suy nghĩ và làm việc theo hướng tiêu cực, yêu quái sẽ dựa theo đó mà tìm tới. Các bạn đọc tu chân nhiều có thể tưởng tượng nó tương đồng với tâm ma ấy, nhưng áp dụng với người phàm, không phải người tu chân.)

Vợ người lương thiện chết sớm, sau khi người vợ mất không lâu, con chó bà rất yêu quý khi còn sống cũng chết theo. Một ngày nọ, vai chính và người lương thiện cùng nhau uống rượu, khi gã say đã thú nhận thực ra có một con khuyển yêu, gã còn thường nói chuyện với nó rất lâu. Sau khi trời sáng, vai chính nói với người lương thiện, căn bản không có cái gì gọi là khuyển yêu, cũng dùng thân phận đạo sĩ giải thích cho gã nghe về giấc “mộng” kia, sai gã mua một số thứ về để “làm phép”. Đêm ngày hôm sau, khuyển yêu lại xuất hiện, lần này nó nói mình tới để cứu người lương thiện, đạo sĩ kia mới là kẻ đã hại con chó của vợ gã. Sau nhiều lần như vậy, người lương thiện không rõ ai mới là khuyển yêu, cả ngày đều nghi thần nghi quỷ, tinh thần của gã bắt đầu tan vỡ, mạo hiểm tìm người thương lượng đối sách. Hóa ra, năm năm trước, cảnh “người lương thiện” giết vợ của mình bị người khác nhìn thấy, từ đó người kia lợi dụng điều này để áp chế gã, sai khiến gã đi giết chết những lữ nhân qua đường rồi cướp của cải của họ, giả vờ như có yêu quái quấy phá. Vết thương nhìn như vết cắn là do gã lấy đao chặt chân lữ nhân rồi đặt vết thương lên mặt đất, sau đó dùng ngựa chở hàng kéo lê nó trên đường, tạo ra miệng vết thương nham nhở như bị quái vật cắn xé.

Ba vụ án trong phim đều có mối liên hệ với nhau, cuối cùng vai chính cũng vạch trần được sự thật, đồng thời tiêu diệt được boss phản diện. Khiến người ta cạn lời chính là, khi kết thúc bộ phim lại được “khoa học hóa” một lần, chỉ ra đạo sĩ cùng yêu quái thực ra đều là con người giả trang mà thành —— có người nói, sở dĩ có kết thúc như vậy là do sợ xảy ra biến cố, sẽ khiến bộ phim có đề tài yêu ma quỷ quái này không lấy được giấy phép công chiếu.

Tiếu Lăng Tiêu tỉ mỉ đọc bản tóm tắt, kịch bản và lời thoại của hắn, luyện tập nhiều lần, ngay cả khi ăn cơm cũng nhồm nhoàm đọc lời thoại.

***

—— Thứ hai tựa hồ đến rất nhanh, mà lại cũng rất chậm. Nói nhanh là vì Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy hắn còn chưa chuẩn bị kĩ càng, nhưng hắn cũng biết hắn mãi mãi không thể cảm thấy mình đã chuẩn bị xong. Nói chậm, là vì Tiếu Lăng Tiêu muốn gặp Chu Cẩn Sơ, đối với hắn mà nói, một tuần không gặp y phảng phất như dài bằng một năm vậy.

“Đạo diễn Thi…” Tiếu Lăng Tiêu đến sớm, các phó đạo diễn và diễn viên khác còn chưa tới, vì thế hắn chào hỏi đạo diễn trước.

Thái độ của đạo diễn Thi đối với một nhân vật không quá quan trọng như hắn vẫn khá nhiệt tình: “Đến sớm vậy?”

Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Vì tôi sợ kẹt xe, lại không muốn đi muộn… Ngài cũng tới thật sớm.”

“Đọc bản tóm tắt chưa?”

“Đọc rồi ạ.”

“Cảm giác thế nào?”

“Rất tốt ạ, nhưng mà…” Tiếu Lăng Tiêu ngồi lên băng ghế thấp nhỏ phía đối diện, hai tay buông thõng trước ngực, ngẩng đầu lên, nhìn rất giống một con chó đang ngồi xổm trên sàn nhà: “Tôi không hiểu lắm… Boss sau màn vì sao lại làm nhiều chuyện xấu như vậy?”

“Có lẽ là vì chữ lợi.”

“… Lợi.”

“Chính là xấu, đơn thuần là người xấu thôi.”

“A…”

“Tôi biết trong phim điện ảnh thời bây giờ, mỗi hung thủ đều có nỗi khổ tâm trong lòng, làm việc xấu chỉ là bất đắc dĩ,” Đạo diễn Thi tán gẫu một cách vô tư: “Khán giả cũng cảm thấy thiết kế nhân vật như vậy rất sâu sắc, chân thực, thể hiện được sự phức tạp của nhân tính.”

“Dạ.”

“Bản thân tôi lại thấy, đơn thuần là người xấu cũng không phải là không thể. Trước khi làm phim điện ảnh, tôi là một biên đạo, biên đạo của một chương trình pháp chế. Những năm ấy, tôi vẫn thường xuyên nhận được cảm giác sởn tóc gáy, vì không ngờ nhân tính lại có thể ác đến mức này, có những người lại có thể xấu xa đến trình độ đó.”

“…”

“Chúng ta vẫn tưởng nghệ thuật khoa trương nhiều điều trong cuộc sống, nhưng so với hiện thực, kẻ ác trong phim chỉ như một đứa trẻ, vì biên kịch vốn không thể tưởng tượng được họ ác đến mức nào.”

Xoạch ——

Diễn viên thủ vai “người lương thiện” cũng đến sớm. Tiếu Lăng Tiêu ngắm nghía một chút, nhận ra vẻ ngoài của đối phương thực sự rất hiền lành lương thiện.

Đạo diễn Thi nói với hai người họ: “Hai người nếu đã đến sớm thì vào thử kính trước đi —— màn A1 cảnh số 21, hai người các cậu học thuộc lời thoại trước đi, sau đó diễn thử với nhau. Lát nữa vào cùng một lượt là được, làm nhanh xong sớm.”

Tiếu Lăng Tiêu thử kính khá thuận lợi, đạo diễn Thi ngồi sau camera cũng lộ ra vẻ hài lòng.

Vấn đề phát sinh khi mọi người cùng nhau đọc lời thoại.

Vì Chu Cẩn Sơ đã tới, Tiếu Lăng Tiêu trong nháy mắt trở nên hồi hộp. Hắn hiểu rõ kĩ thuật của mình rất kém, có thể nhận được nhân vật này chỉ vì hắn hiểu rất rõ về loài chó. Giờ hắn không thể thực hiện các động tác giả làm chó, chỉ có thể đơn thuần đọc lời thoại, không biết có xảy ra chuyện gì mất mặt hay không? Thực ra vào hai năm trước, do xuất thân từ ngành truyền thông, đọc lời thoại có thể coi là một điểm không tệ của Tiếu Lăng Tiêu, nhưng đến lúc này hắn lại lo được lo mất, không còn tự tin, sợ hãi lộ ra điểm yếu trước mặt vị ảnh đến danh xứng với thực này, khiến đối phương cảm thấy trình độ của mình kém đến mức không thể nhìn nổi, đối phương dù sao cũng giỏi hơn hắn nhiều lắm.

Hắn càng nhìn Chu Cẩn Sơ, trái tim lại đập càng dồn dập.

Dưới áp lực cực lớn, thanh âm của Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu phát run.

“Tiếu Lăng Tiêu,” đạo diễn hỏi: “Cậu run cái gì?”

“A, a a…” Tiếu Lăng Tiêu đến xin lỗi cũng run: “Xin lỗi…” Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, đầu ngón tay của Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Thử lại ba lần, vẫn chưa có kết quả, Tiếu Lăng Tiêu càng dặn lòng mình không được sốt sắng, giọng nói lại càng run rẩy lợi hại.

Đạo diễn nhíu mày nhìn Tiếu Lăng Tiêu.

“Cậu quá khẩn trương.” Chu Cẩn Sơ nhìn Tiếu Lăng Tiêu, ngữ điệu khó có được ôn hòa: “Thả lỏng một chút.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu hỏi lại: “Có phải anh sẽ cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?”

“Sẽ không,” Chu Cẩn Sơ đáp: “Thử lại xem.”

“Ừ.” Bản thân Tiếu Lăng Tiêu cũng biết, Chu Cẩn Sơ sẽ không chê ai ngốc cả.

“Đến đây nào.” Một nữ sinh ngồi đối diện vươn lòng bàn tay đến trước mặt Tiếu Lăng Tiêu, ngữ khí vô cùng thân thiện: “Nắm tay của tôi một lát, tôi truyền năng lực của tôi cho cậu.” Khả năng đọc lời thoại của cô nàng rất xuất sắc, cô làm vậy chỉ vì cảm thấy Tiếu Lăng Tiêu rất đáng yêu, cũng không có suy nghĩ gì khác.

“…” Nhìn bàn tay trước mắt, Tiếu Lăng Tiêu chợt nhớ đến, đã từng có một đoạn thời gian, Chu Cẩn Sơ thường nắm lấy móng vuốt của hắn dạy hắn đóng phim.

“Cảm ơn, nhưng cô là con gái.” Cũng không biết nghĩ như thế nào, Tiếu Lăng Tiêu không nắm lấy tay cô nàng, mà nhìn về phía Chu Cẩn Sơ, duỗi ra một cánh tay như trước kia: “Có thể mượn tay của anh không?”

“A?” Chu Cẩn Sơ sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười, vươn tay ra, dùng sức nắm lấy đầu ngón tay của Tiếu Lăng Tiêu.

Tiếu Lăng Tiêu trong nháy mắt cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện