Edit: 笑顔Egao.

Cảnh quay tiếp theo của Tiếu Lăng Tiêu được định vào ngay sau ngày “tham ban”.

Theo kịch bản, trong lúc điều tra, con chó của người báo án đang bị nhốt trong phòng ngủ, cảnh sát sau khi mở cửa kiểm tra phòng ngủ tiện tay chụp vài bức ảnh, bao gồm cả bức ảnh gây hoài nghi kia. Trên thân thể của chó có máu, điều này chứng minh ít nhất trong thời gian xảy ra án mạng, nó ở ngay bên cạnh hung thủ chứ không phải bị giam trong phòng.

“Đến đây.” Hắc đạo diễn chỉ huy bố trí trường quay: “Trung Khuyển nằm nghiêng xuống, như vậy máu mới có thể bắn lên.”

Dứt lời, đạo diễn lại quay sang nói với người khác: “Quá gần, gần như vậy không còn là chuyện bắn mấy giọt máu nữa, xa ra một chút, tốt. Đúng rồi, giơ túi máu cao thêm một chút. Này, những người khác tìm vài cái chậu lại đây hứng, đừng làm bẩn sàn nhà.” Một lát sau túi máu sẽ bị nổ, Tiếu Lăng Tiêu ở bên cạnh sẽ bị bắn mấy giọt. Đây là công tác chuẩn bị, không quay lại để dùng trong phim, mà nội dung phim chỉ cần cảnh quay sau khi bị bắn máu.

“…” Tiếu Lăng Tiêu quan sát một chút —— sàn nhà vốn rất bẩn. Cảnh quay trong phim đều dùng lều dựng thành phòng, tất cả đều rách rách rưới rưới, ngay cả những “biệt thự” kia cũng vậy, nhưng kỳ quái là những căn phòng kia sau khi lên máy quay vẫn rất đẹp.

Sau khi sắp xếp xong trường quay, Hắc đạo diễn kiểm tra lại lần cuối rồi nói: “Gần xong rồi, làm nổ túi máu đi.”

“…Bụp!” (này là tiếng túi máu bị nổ nha:)) )

Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng —— cái túi kia sau khi nổ sẽ bắn tung tóe lên mặt sao? Sẽ bắn tung tóe lên mắt sao? Mặc dù hắn biết đây là máu giả, nhưng khi nhìn đến màu đỏ thẫm trong túi vẫn cảm thấy không ổn.

Hắn có chút bất an hơi động chân chó, rồi lại không dám động, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc.

“Chờ một chút.” Chu Cẩn Sơ đột nhiên nói.

Hắc đạo diễn: “…?”

“Trung Khuyển có vẻ đang sợ.” Chu Cẩn Sơ bước tới phía sau Tiếu Lăng Tiêu, duỗi ra một bàn tay nhẹ nhàng bưng kín mắt chó của Tiếu Lăng Tiêu: “Đừng bắt nó phải nhìn, cứ trực tiếp phun lên đi.”.

Hắc đạo diễn: “…”

“Bụp…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: cho dù không nhìn có cảm giác tốt hơn một chút, nhưng vẫn thấy căng thẳng quá đi…

Hắn lè lưỡi hướng lên trên, liếm liếm mu bàn tay Chu Cẩn Sơ. A, từ đầu lưỡi truyền đến mùi vị của Chu Cẩn Sơ, trong lòng quả nhiên an tâm hơn một chút.

“Tao ở ngay đây.” Chu Cẩn Sơ tựa như minh bạch suy nghĩ của Tiếu Lăng Tiêu, vươn tay còn lại đặt trước đầu lưỡi của Tiếu Lăng Tiêu: “Liếm liếm đi.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu vươn đầu lưỡi, liếm một vòng lên lòng bàn tay của Chu Cẩn Sơ.

Thật ấm áp, thật thoải mái.

Cứ như vậy, cho dù hắn không thể nhìn thấy, nhưng vẫn rất rõ ràng, Chu Cẩn Sơ đang ở ngay bên cạnh hắn.

“Được rồi, nổ túi mau đi.” Hắn đạo diễn cảm thấy mình bị chói mù mắt, may mà vẫn nhớ được chuyện cần làm.

Tiếu Lăng Tiêu chỉ nghe thấy mấy tiếng “ầm” vang lên, sau đó chuyện gì cũng không có.

Đã… kết thúc rồi? Máu đã bắn tung tóe rồi sao? Tựa hồ rất đơn giản nha… Cũng không có việc gì to tát… Có Chu Cẩn Sơ ở bên cạnh, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

Chu Cẩn Sơ thu lại tay, Hắc đạo diễn tới kiểm tra vết máu trên lông bụng Tiếu Lăng Tiêu, quan sát rất cẩn thận: “Như vậy là được rồi, đến phòng ngủ quay đi.”

Vừa bước vào phòng ngủ cùng Chu Cẩn Sơ, Hắc đạo diễn lập tức chỉ vào cánh cửa, nói: “Trung Khuyển ở ngay cạnh cánh cửa, vẫn luôn ngửi mùi vị bên ngoài. Trong phim, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh giết người, biết nữ chủ nhân không ổn. Đợi đến khi bị cảnh sát quát, nó lại trốn sang một bên, đổi sang tư thế ngồi, lộ ra vết máu trên bụng.”

Trong phim, vì tư thế khác biệt, người cha vẫn luôn không phát hiện trên bụng chó có máu, nhưng ở trong bức ảnh lại thấy rõ ràng.

Chu Cẩn Sơ dắt Tiếu Lăng Tiêu vào phòng, lần thứ hai giúp hắn chỉnh sửa tư thế.

Phía bên kia, đèn chiếu sáng cũng đã chuển bị xong.

“Cẩn Sơ nên lấy thêm một phần lương.” Hắc đạo diễn nói đùa: “Diễn viên động vật đều có huấn luyện viên, tôi lần này trực tiếp mời Trung Khuyển tới, như vậy Cẩn Sơ lại kiêm chức huấn luyện viên rồi.”

“Ngài đừng chỉ nói mà không làm.” Chu Cẩn Sơ nhàn nhạt đáp lại một câu.

Sau khi Hắc đạo diễn hô “Action”, nam cảnh sát vai chính cùng một đồng nghiệp lập tức mở cửa phòng ngủ.

“A…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: chó thấy người lạ có lẽ nên sủa to lên?! Sủa điên cuồng, bảo vệ chủ nhân?!

Ý niệm chợt lóe, hắn gân cổ gào lên: “”Gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!! Gâu gâu!!! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!!...... Gâu gâu gâu!!!”

“Dừng một chút dừng một chút!” Hắc đạo tựa hồ bị sợ hãi không nhẹ, thốt lên: “Thật bốc đồng!”

Tiếu Lăng Tiêu: “…”

Hắc đạo diễn nói: “Mày cũng đâu phải chó ta đâu! Husky không có địch ý mạnh như vậy, nó là một giống chó thân thiện, nhìn thấy người sống không xông lên cọ cọ người ta đã tốt lắm rồi.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…”

Sai mất rồi… Dĩ nhiên lại quên điểm ấy… Tự đem mình biến thành chó ta rồi…

Ai, lại lĩnh hội nhân vật không hợp lý, xem ra trước kia hắn luôn mắc phải loại sai lầm mang tên “chắc hẳn phải vậy”, hơn nữa còn là chắc hẳn phải vậy dùng cái phụ lấn át cái chính, lấn át ống kính máy quay.

Sau khi Hắc đạo diễn hô “Làm lại”, Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ lại một chút, cẩn thận nhớ lại tính cách của Husky.

Loài chó này lòng hiếu kỳ rất lớn, nhưng lại vô cùng nhát gan…

Phải rồi…

Nhìn thấy hai “cảnh sát” tiến vào, Tiếu Lăng Tiêu khẽ giật giật tai chó, hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào đối phương.

Sau đó, đợi đối phương nhìn đến mình, hắn hơi co người lại, phảng phất như cảm nhận được bầu không khí đáng sợ…

Hắn đi tới cạnh giường, ngồi tại đó quan sát người vừa tới, cực kỳ yên tĩnh. Lỗ tai kéo về phía sau, cái đuôi kéo căng, lông mao dựng đứng, bày ra tư thế chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

“Cảnh sát” không để ý đến hắn, nhìn xung quanh phòng, chụp vài bức ảnh, cũng không làm thêm chuyện gì khác.

“Cut!” Hắc đạo diễn nhận xét: “Trung Khuyển lần này làm tốt lắm! Rất tốt!”

Tiếu Lăng Tiêu: … Hở?

Hắc đạo diễn nói tiếp: “Mọi người thấy không? Lúc cảnh sát tiến vào gian phòng, nó có vẻ rất nôn nóng! Sau khi bị cảnh sát dọa nó trở nên sợ hãi! Nó không chỉ trốn ở nơi này, mà còn dùng từng chi tiết nhỏ thể hiện nó đang sợ! Cảnh quay này của Trung Khuyển động tác rất đúng chỗ, vẻ mặt rất hoàn mỹ, đến ánh mắt cũng có diễn xuất! Trung Khuyển giống như có thể nghe hiểu kịch bản vậy!”

Tiếu Lăng Tiêu tiếp tục vểnh tai lên nghe.

“Nó không giống những diễn viên chó khác, những con khác sẽ phục tùng mệnh lệnh, nhưng Trung Khuyển lại tựa như có thể cảm nhận bầu không khí, sau đó bày ra tình cảm tương ứng… Chó tốt, tao quả nhiên không có nhìn lầm mày!”

Được phát “phiếu chó ngoan”, Tiếu Lăng Tiêu kích động tới mức gầm gừ mấy tiếng.

Tui được Hắc đạo diễn khen nè, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: Chính là Hắc đạo diễn đó nha!

Những người từng được ông ấy khen, tất cả đều là ảnh đế ảnh hậu đó nha!

“Được rồi, công việc của mày hôm nay đã kết thúc.” Sau khi quay xong, Chu Cẩn Sơ xoa xoa Tiếu Lăng Tiêu, thay hắn chà xát lên “vết máu”: “Lau cũng không sạch, về nhà tắm rửa.”

“…Gâu.” Lại được sờ soạng khắp người, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng thoải mái. Có đôi khi để được Chu Cẩn Sơ vuốt ve, Tiếu Lăng Tiêu còn cố ý làm bẩn chính mình.

“Chắc là không còn việc của Trung Khuyển nữa phải không?” Chu Cẩn Sơ ngẩng đầu hỏi nhân viên công tác của đoàn làm phim.

“À… Thực ra còn có một việc.” Nhân viên công tác nhìn lịch công tác, nói với Chu Cẩn Sơ: “Là… nhà tài trợ Hạ Quả mới cho ra mắt một sản phẩm điện tử mới áp dụng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, có thể thăm dò được thú cưng thích gì. Nó gồm một máy dò kiêm camera gắn lên đuôi thú cưng. Khi chó cưng nhìn thấy thứ mình thích, chúng sẽ dùng cách thức riêng đung đưa đuôi, máy thăm dò khi phát hiện ra phương thức vung đuôi khác với bình thường này sẽ nhận định đó là “đung đưa đuôi vì vui vẻ”, sau đó camera sẽ chụp ảnh, cùng lúc đó truyền hình ảnh lên internet. Nó còn có hệ thống định vị GPS, đến địa điểm thú cưng thích đi cũng có thể dò ra.”

Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.

Đối phương nói tiếp: “Hạ Quả còn thương lượng với bên chúng ta, có thể gắn thiết bị lên Trung Khuyển và truyền ảnh chụp lên trang chủ hay không? Giống như truyền hình thực tế vậy. Họ sẽ tăng cường đẩy mạnh hạng mục này, trang chủ cũng sẽ thu hút được nhiều sự chú ý hơn.” Nói là “thương lượng”, kỳ thực đã xác định cả rồi.

“Nhìn xem Trung Khuyển thích gì?” Chu Cẩn Sơ cũng bị gợi lên một chút hứng thú, hỏi: “Ảnh chụp có thể tự chọn không?”

“Đương nhiên có thể chọn trước. Hơn nữa anh cũng thấy đấy, mọi thứ trong trường quay cũng chỉ có như vậy, chụp phải cái gì cũng không mất mặt. À không, không mất cẩu.”

Chỉ đơn giản là dùng đạo cụ chụp một ít ảnh, thực sự cũng không có lí do gì để từ chối nhà tài trợ, Chu Cẩn Sơ suy nghĩ, bước tới vỗ vỗ Tiếu Lăng Tiêu: “Tao sẽ thay mày xử lý, sẽ không xuất hiện mấy chuyện kỳ quái.” Bằng không, không chỉ có Trung Khuyển mất cẩu, chính y cũng mất mặt.

“…?” Tiếu Lăng Tiêu không để ý vừa nãy bọn họ nói cái gì.

Sau mười phút, weibo của bộ phim điện ảnh 《 Hổ Dữ 》xuất hiện một tin tức: 【Mọi người trong trường quay gắn cho Trung Khuyển một cái “máy thăm dò cảm xúc cho chó”… Khi Trung Khuyển nhìn thấy thứ yêu thích, máy thăm dò có thể phát hiện và chụp lại, không biết sẽ xuất hiện những gì nha… * suỵt *】

Cùng lúc đó, Tiếu Lăng Tiêu bị lắp lên người một bộ thiết bị.

“…” Hắn nghĩ: Đây là cái quỷ gì vậy…

Một tiếng sau, Chu Cẩn Sơ nhìn ảnh chụp trong máy thăm dò: “…”

Tiếu Lăng Tiêu: “…?”

Ngay sau đó, trang chủ công bố ảnh chụp những thứ Trung Khuyển thích.

Tất cả đều là… Chu Cẩn Sơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện