Edit: 笑顔Egao.
Hai tuần sau, cuộc chiến tranh đoạt quán quân “Thú cưng tiến lên!” đúng hẹn lại tới. Trước đó ekip làm chương trình đã tuyên truyền rầm rộ, quăng lưới gom fan của minh tinh, những người yêu thú cưng và người thích náo nhiệt thành một mẻ bắt sạch.
Tiếu Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tỉ lệ người xem TV vào ngày phát sóng sẽ bùng nổ như thế nào.
Trước ngày ghi hình chính thức, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Ngao…” Cũng không biết có phải tại mình không đủ đẹp trai hay không… Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, “phi phi” hai tiếng, phun ngụm nước miếng lên hai móng vuốt, sau đó dùng sức đè lại rồi vuốt vuốt lớp lông xù dưới lỗ tai.
Chu Cấn Sơ bên cạnh ngược lại rất thoải mái.
Sấn khấu đã được bố trí xong, đồ vật dư thừa đều được dọn sạch. Bởi vì không có ghế, Chu Cẩn Sơ ngồi trên nắp một cái sọt bên ngoài sân khấu, không nói chuyện phiếm cùng những người khác, cũng không đi thăm dò trước nội dung trò chơi. Cái sọt này là đạo cụ giả, staff sau khi mang đạo cụ hỏng ra liền để nó ở một góc trường quay, bị Chu Cẩn Sơ mang ra làm ghế ngồi. Bất quá, cho dù ngồi trên một cái sọt rách, cảm giác tồn tại của y vẫn lớn mười phần như cũ.
Chu Cẩn Sơ là loại người chỉ cần có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng.
Hồi học trung học, đặc điểm này của y đã khiến vô số người tan nát cõi lòng. Vì chỉ muốn ngồi, Chu Cẩn Sơ mỗi ngày vừa lên xe công cộng sẽ bắt đầu tìm kiếm chỗ trống, nếu xe quá đông y sẽ cho rằng chẳng mấy chốc sẽ có người xuống xe để lại chỗ ngồi. Không ít nữ sinh bị Chu Cẩn Sơ nhìn chằm chằm đến hai má phiếm hồng, có người gan lớn còn lên tiếng hỏi y: “Cậu… cậu có gì muốn hỏi tớ à?” Khi ấy Chu Cẩn Sơ cũng thành thật đáp lại: “Xin hỏi bạn xuống xe ở trạm nào?” Nhận được đáp án, có khi Chu Cẩn Sơ sẽ nói: “Tôi cũng vậy”, sau đó khi nữ sinh đối diện còn đang chìm trong suy đoán “Anh ấy muốn xuống xe cùng tui rồi sau đó chắc sẽ mở lời theo đuổi tui phải không” thì Chu Cẩn Sơ đã đi mất… đi mất… Cũng có lúc, cô nàng cho rằng Chu Cẩn Sơ sẽ xuống xe cùng mình vừa đứng lên đi được hai bước, Chu Cẩn Sơ đã ngồi vững vàng vào chỗ ngồi vừa nãy của cô…
Chu Cẩn Sơ không hiểu được nỗi khổ tâm của Tiếu Lăng Tiêu, ngồi tại chỗ đùa giỡn hắn —— tỉ như, dùng ngón tay kéo hai góc nhọn trên tai hắn hướng vào nhau rồi lại thả ra.
Tiếu Lăng Tiêu một mặt lo lắng cho hình tượng của mình, mặt khác lại cảm thấy vô cùng thoải mái —— a, bị người khác ngược đãi như vậy vẫn rất thoải mái.
***
Sau khi nhân viên kỹ thuật đảm bảo không còn lỗi, buổi ghi hình chương trình chính thức bắt đầu.
Kì cuối cùng vẫn bao gồm hai trò chơi.
Trò đầu tiên là “Tâm ý tương thông”.
Quy tắc của trò chơi là, chó cưng đứng trước một cái hộp có thể mở nắp hai đầu, staff sẽ bỏ từng đạo cụ vào một đầu của hộp, còn chủ nhân trước khi staff mở đầu hộp còn lại cần phải dự đoán chó nhà mình có hứng thú với món đồ đó hay không, nó có bới đồ vật ra từ đầu hộp bên kia không. Tổng cộng có mười đạo cụ, mỗi đạo cụ đoán đúng được cộng một điểm.
Tiếu Lăng Tiêu ra trận sau, hắn nhìn thấy staff quơ quơ đạo cụ giữa không trung.
Ở đầu bên kia, Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát, cầm lên một cái thẻ hướng mặt sau ra bên ngoài đặt vào rãnh đáp án thứ nhất. Chờ sau khi Tiếu Lăng Tiêu chọn xong, MC sẽ lấy thẻ ra so đáp án với Chu Cẩn Sơ.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không biết suy nghĩ của Chu Cẩn Sơ, không có cách nào căn cứ vào câu trả lời của y để chọn. Hắn chỉ có thể tin tưởng loại hiểu ngầm giữa một người một chó của cả hai.
Đạo cụ nhanh chóng được đặt vào trong hộp.
Hắn cúi đầu nhìn một chút —— là DVD của Chu Cẩn Sơ bản limited.
Hắn lập tức ôm DVD vào lòng.
Trò chơi này cũng quy định, những món đồ được chó cưng chọn có thể mang về nhà.
Đạo cụ thứ hai, một loại thức ăn cho chó —— không lấy.
Đạo cụ thứ ba, thức ăn cho chó của một nhãn hiệu khác —— lấy…
Đối với thức ăn cho chó, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy rất thần kỳ, hắn nhận ra vị giác lúc làm người và làm chó không giống nhau. Nhãn hiệu mà hắn thích ăn nhất nây giờ, lại chính là loại hắn lúc làm người cảm thấy khó ăn.
Đúng vậy, hắn đã từng ăn thức ăn cho chó, vì muốn biết nó rốt cuộc có mùi vị gì, tại sao chó lại thích nó đến vậy. Hắn cảm thấy rất khó ăn, căn bản chẳng có mùi vị gì, lại đổi nhãn hiệu tiếp tục ăn, vẫn thấy khó ăn, vẫn không có mùi vị gì cả, lại mua của nhãn hiệu thứ ba… Cuối cùng, Tiếu Lăng Tiêu phát hiện, ăn trực tiếp không thấy gì, nhưng nếu chấm thêm một ít tương ớt hoặc nước tương hải sản là có thể ăn ra mùi vị khác rồi…! Sau khi thử xong mười đạo cụ, điểm của Chu Cẩn Sơ cũng ra lò.
Mười lần, Chu Cẩn Sơ chỉ đoán sai một cái —— y hoàn toàn không ngờ, chó nhà ý sẽ cảm thấy hứng thú với nhân dân tệ, thực sự muốn mang năm tờ một trăm nhân dân tệ về nhà.
***
—— trò chơi thứ hai diễn ra trong một sân trượt băng. Nền băng được chương trình tu bổ lại một lần, mặt băng trơn nhẵn, bóng loáng đến mức có thể soi gương, bốn cái móng vuốt nhỏ của Tiếu Lăng Tiêu đều được bao lại bằng vải bố.
Trận đấu cuối cùng sẽ kết thúc quý một, vì vậy MC có vẻ vô cùng kích động.
“Tôi rất mong chờ cũng rất mất mát tuyên bố, thời khắc quyết định quán quân đã đến.” MC chỉ về một nơi xa xa: “Vương miện được đặt trên giá, ngoài ra còn có áo choàng của vương giả —— chú chó quán quân sẽ đội vương miện, khoác áo choàng mang theo vinh quang rời khỏi nơi này~~” Mấy camera lập tức đổi hướng. Trên giá là chiếc vương miện tỏa sáng rực rỡ, đá quý gắn bên trên đều là đồ thật, bất quá vừa nghĩ tới chúng được làm ra là dành cho chó lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Hiện tại tôi sẽ công bố quy tắc mọi người hằng mong chờ,” MC cười nói: “Trò chơi này tên là —— “Cô bé lọ lem”!”
Tiếu Lăng Tiêu: “…?” Cô bé lọ lem là cái trò khỉ gì?!
MC nói tiếp: “Hai vị minh tinh ở đây chính là cô bé lọ lem.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…” Hai người này rõ ràng đều là nam…
MC đến bên cạnh một cái bàn, bên trên bày hai chậu nhỏ: “Đầu tiên, “cô bé lọ lem” ở đây cần phải nhặt đậu, tách tất cả hạt đậu ra khỏi vỏ… Sau khi nhặt đậu xong, bà tiên sẽ xuất hiện —— thật ngại ngùng, bà tiên chính là tôi, bà tiên sẽ hóa ra xe bí đỏ đưa cô bé lọ lem đến vũ hội của hoàng tử…”
Tiếc Lăng Tiêu liếc mắt nhìn, quả nhiên có hai “xe bí đỏ” trên nền băng. Xe là xe trượt tuyết làm bằng gỗ, hai bên đều được tạo hình quả bí đỏ, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Mọi người hẳn đã đoán được, người kéo xe chính là hai thú cưng, thú cưng sẽ được đeo dụng cụ kéo xe chuyên nghiệp. Bởi vì hai con thú cưng cuối cùng là Husky và Samoyed, đều là chó kéo xe, cho nên chúng tôi quyết định cuối cùng sẽ dùng hình thức “kéo xe trượt tuyết” để quyết định thắng bại! Các “cô bé lọ lem” sẽ ngồi trên xe bí đỏ, chó kéo xe sẽ kéo họ tới “lâu đài”, cô bé lọ lem sẽ chỉ huy rẽ trái, rẽ phải, tăng tốc, chậm lại… Người đến lâu đài trước sẽ trở thành công chúa~ trực tiếp giành được quán quân quý đầu tiên!”
“…” Một góc khác của sân trượt băng quả thực có một mô hình lâu đài nhỏ vô cùng đáng yêu, giống hệt trong truyện cổ tích.
Tiếu Lăng Tiêu biết, trò chơi này được thiết kế vô cùng dụng tâm ——sử dụng truyện cổ tích, đạo cụ tinh xảo, bối cảnh rộng lớn, quy trình phức tạp, còn có hai minh tinh đang “hot” vào vai cô bé lọ lem, hiệu quả sau khi phát sóng sẽ rất lớn.
Hắn có chút nóng lòng muốn thử.
“Được rồi,” MC hỏi: “Hai người đã rõ quy tắc chưa?”
Ai cũng không ngờ rằng, Chu Cẩn Sơ luôn bình tĩnh lại đột nhiên nâng mắt, bước lên phía trước, nói với MC: “Thật ngại quá, chúng tôi từ chối tham gia.”
“… A?” MC trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhưng vẫn cố gắng ứng biến: “Lý do… là gì…?”
Gameshow này vì muốn đạt được hiệu quả “công bằng”, nội dung trò chơi không được tiết lộ trước, các minh tinh sau khi đến trường quay mới biết quy tắc.
“Ừm.” Chu Cẩn Sơ nói: “Trung Khuyển còn chưa được một tuổi, tôi không nghĩ khung xương của nó có thể chịu được phụ trọng.”
MC: “…”
“Hơn nữa,” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Tôi cũng không rõ trước khi kéo xe trượt tuyết có cần huấn luyện từ nhẹ đến nặng để có thể nắm giữ một ít kỹ xảo trước khi kéo hay không… Bất quá, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tôi cho rằng Trung Khuyển còn quá nhỏ.” Tuy hình thể của Trung Khuyển đã lớn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phát dục, xương vẫn đang tiếp tục phát triển, Chu Cẩn Sơ không muốn Trung Khuyển phải chịu trọng lượng của cả mình và xe.
Nói trắng ra là, y không nỡ, không nỡ để một con chó chưa tròn một tuổi kéo một người trưởng thành như mình.
MC: “…” Cô cũng không rõ, là do Chu Cẩn Sơ chuyện bé xé ra to, hay là do người thiết kế trò chơi không suy xét chu đáo.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong trường quay trở nên vô cùng lúng túng.
Nên xử lí như thế nào, đã không còn nằm trong quyền hạn của MC.
Cô chỉ có thể cố hết sức cứu vãn: “Thực ra chó cũng sẽ không tốn sức nhiều như vậy. Mặt băng rất trơn, bước một cái sẽ di chuyển được, chúng ta có thể thử trên chiếc xe này một lần.” Cô biết, nếu Chu Cẩn Sơ rút lui, hiệu quả của toàn bộ đạo cụ trong chương trình sẽ không còn, cô cũng không muốn để xảy ra sự cố.
“Vậy sao?” Chu Cẩn Sơ hiếm thấy mà nhếch lên khóe miệng: “Không, tôi vẫn không thích trò chơi này, vì thế tôi và Trung Khuyển chọn chịu thua. Không, không phải nhận thua, trực tiếp rút lui là được rồi.”
Bầu không khí lại càng lúng túng.
Tiếu Lăng Tiêu rất gấp gáp.
Hắn cắn lấy ống quần Chu Cẩn Sơ kéo kéo.
Hắn nghĩ: Chu Cẩn Sơ a Chu Cẩn Sơ, anh đang làm cái gì thế! Lập dị như vậy nhất định sẽ bị khác giả mắng chết! Làm gì có ai muốn xem kết thúc như vậy chứ!
Mấy năm qua, chỉ cần là rút lui gameshow, không có ai là không bị chửi!
Hắn gào rú trong lòng: tui không sao đâu! Tui là một con chó kiên cường! Vì để anh đoạt giải nhất được nhiều người yêu thích hơn, tui có thể kéo xe trượt tuyết! Nhất định sẽ đưa anh đến đích! Anh đó, anh có biết mình có bao nhiêu antifan không?! Qua chương trình này vất vả lắm mới có một ít chuyển từ anti thành fan, anh muốn bọn họ quay lại làm antifan sao! Còn nữa, một đám fan cùng người qua đường cũng tiện thể thành antifan luôn! A a a anh thật ngu ngốc!
Hắn có thể tưởng tượng được những đồng nghiệp thủy quân kia sẽ nói gì về Chu Cẩn Sơ, nhất định là 【 Chu Cẩn Sơ đùa giỡn chương trình! Chó của hắn đùa giỡn chương trình! Người cùng chó đùa giỡn chương trình! Cả người lẫn chó đều đùa giớn chương trình! 】
Sau đó, Chu Cẩn Sơ tựa hồ cảm thấy có lỗi với Hoàng Đấu Nhã, còn nói thêm: “Đối với các bạn muốn xem biểu hiện của Trung Khuyển ở ải cuối, tôi chỉ có thể nói xin lỗi!”
Nói xong, y khom người nhấc hai móng vuốt của Tiếu Lăng Tiêu lên, thay hắn chắp tay xin lỗi.
Bất quá, từ đầu đến cuối, y chưa từng xin lỗi ekip làm chương trình.
“Đi thôi Trung Khuyển, quán quân không phải là chúng ta.” Chu Cẩn Sơ nói xong, nhấc chân lên bước về phía cửa.
Tiếu Lăng Tiêu đi theo sau lưng y, quay đầu lại liếc mắt nhìn sân băng, trong ánh mắt có chút lưu luyến, dù sao, đây vốn nên là thời khắc đăng quang của hắn.
Nhưng hắn cũng không hề do dự, bước nhanh theo chân Chu Cẩn Sơ.
Hắn chạy qua giá để vương miện, đi lướt qua áo choàng vương giả.
Nhất định sẽ không có ai nghĩ rằng, quán quân, lại không phải Trung Khuyển.
Tiếu Lăng Tiêu một bên chạy, một bên lại nhịn không được suy nghĩ: Chu Cẩn Sơ, thôi xong, anh thực sự xong rồi… Anh sẽ bị mắng tới chết cho mà xem!!!
Hai tuần sau, cuộc chiến tranh đoạt quán quân “Thú cưng tiến lên!” đúng hẹn lại tới. Trước đó ekip làm chương trình đã tuyên truyền rầm rộ, quăng lưới gom fan của minh tinh, những người yêu thú cưng và người thích náo nhiệt thành một mẻ bắt sạch.
Tiếu Lăng Tiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tỉ lệ người xem TV vào ngày phát sóng sẽ bùng nổ như thế nào.
Trước ngày ghi hình chính thức, hắn đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Ngao…” Cũng không biết có phải tại mình không đủ đẹp trai hay không… Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, “phi phi” hai tiếng, phun ngụm nước miếng lên hai móng vuốt, sau đó dùng sức đè lại rồi vuốt vuốt lớp lông xù dưới lỗ tai.
Chu Cấn Sơ bên cạnh ngược lại rất thoải mái.
Sấn khấu đã được bố trí xong, đồ vật dư thừa đều được dọn sạch. Bởi vì không có ghế, Chu Cẩn Sơ ngồi trên nắp một cái sọt bên ngoài sân khấu, không nói chuyện phiếm cùng những người khác, cũng không đi thăm dò trước nội dung trò chơi. Cái sọt này là đạo cụ giả, staff sau khi mang đạo cụ hỏng ra liền để nó ở một góc trường quay, bị Chu Cẩn Sơ mang ra làm ghế ngồi. Bất quá, cho dù ngồi trên một cái sọt rách, cảm giác tồn tại của y vẫn lớn mười phần như cũ.
Chu Cẩn Sơ là loại người chỉ cần có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng.
Hồi học trung học, đặc điểm này của y đã khiến vô số người tan nát cõi lòng. Vì chỉ muốn ngồi, Chu Cẩn Sơ mỗi ngày vừa lên xe công cộng sẽ bắt đầu tìm kiếm chỗ trống, nếu xe quá đông y sẽ cho rằng chẳng mấy chốc sẽ có người xuống xe để lại chỗ ngồi. Không ít nữ sinh bị Chu Cẩn Sơ nhìn chằm chằm đến hai má phiếm hồng, có người gan lớn còn lên tiếng hỏi y: “Cậu… cậu có gì muốn hỏi tớ à?” Khi ấy Chu Cẩn Sơ cũng thành thật đáp lại: “Xin hỏi bạn xuống xe ở trạm nào?” Nhận được đáp án, có khi Chu Cẩn Sơ sẽ nói: “Tôi cũng vậy”, sau đó khi nữ sinh đối diện còn đang chìm trong suy đoán “Anh ấy muốn xuống xe cùng tui rồi sau đó chắc sẽ mở lời theo đuổi tui phải không” thì Chu Cẩn Sơ đã đi mất… đi mất… Cũng có lúc, cô nàng cho rằng Chu Cẩn Sơ sẽ xuống xe cùng mình vừa đứng lên đi được hai bước, Chu Cẩn Sơ đã ngồi vững vàng vào chỗ ngồi vừa nãy của cô…
Chu Cẩn Sơ không hiểu được nỗi khổ tâm của Tiếu Lăng Tiêu, ngồi tại chỗ đùa giỡn hắn —— tỉ như, dùng ngón tay kéo hai góc nhọn trên tai hắn hướng vào nhau rồi lại thả ra.
Tiếu Lăng Tiêu một mặt lo lắng cho hình tượng của mình, mặt khác lại cảm thấy vô cùng thoải mái —— a, bị người khác ngược đãi như vậy vẫn rất thoải mái.
***
Sau khi nhân viên kỹ thuật đảm bảo không còn lỗi, buổi ghi hình chương trình chính thức bắt đầu.
Kì cuối cùng vẫn bao gồm hai trò chơi.
Trò đầu tiên là “Tâm ý tương thông”.
Quy tắc của trò chơi là, chó cưng đứng trước một cái hộp có thể mở nắp hai đầu, staff sẽ bỏ từng đạo cụ vào một đầu của hộp, còn chủ nhân trước khi staff mở đầu hộp còn lại cần phải dự đoán chó nhà mình có hứng thú với món đồ đó hay không, nó có bới đồ vật ra từ đầu hộp bên kia không. Tổng cộng có mười đạo cụ, mỗi đạo cụ đoán đúng được cộng một điểm.
Tiếu Lăng Tiêu ra trận sau, hắn nhìn thấy staff quơ quơ đạo cụ giữa không trung.
Ở đầu bên kia, Chu Cẩn Sơ suy nghĩ một lát, cầm lên một cái thẻ hướng mặt sau ra bên ngoài đặt vào rãnh đáp án thứ nhất. Chờ sau khi Tiếu Lăng Tiêu chọn xong, MC sẽ lấy thẻ ra so đáp án với Chu Cẩn Sơ.
“…” Tiếu Lăng Tiêu không biết suy nghĩ của Chu Cẩn Sơ, không có cách nào căn cứ vào câu trả lời của y để chọn. Hắn chỉ có thể tin tưởng loại hiểu ngầm giữa một người một chó của cả hai.
Đạo cụ nhanh chóng được đặt vào trong hộp.
Hắn cúi đầu nhìn một chút —— là DVD của Chu Cẩn Sơ bản limited.
Hắn lập tức ôm DVD vào lòng.
Trò chơi này cũng quy định, những món đồ được chó cưng chọn có thể mang về nhà.
Đạo cụ thứ hai, một loại thức ăn cho chó —— không lấy.
Đạo cụ thứ ba, thức ăn cho chó của một nhãn hiệu khác —— lấy…
Đối với thức ăn cho chó, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy rất thần kỳ, hắn nhận ra vị giác lúc làm người và làm chó không giống nhau. Nhãn hiệu mà hắn thích ăn nhất nây giờ, lại chính là loại hắn lúc làm người cảm thấy khó ăn.
Đúng vậy, hắn đã từng ăn thức ăn cho chó, vì muốn biết nó rốt cuộc có mùi vị gì, tại sao chó lại thích nó đến vậy. Hắn cảm thấy rất khó ăn, căn bản chẳng có mùi vị gì, lại đổi nhãn hiệu tiếp tục ăn, vẫn thấy khó ăn, vẫn không có mùi vị gì cả, lại mua của nhãn hiệu thứ ba… Cuối cùng, Tiếu Lăng Tiêu phát hiện, ăn trực tiếp không thấy gì, nhưng nếu chấm thêm một ít tương ớt hoặc nước tương hải sản là có thể ăn ra mùi vị khác rồi…! Sau khi thử xong mười đạo cụ, điểm của Chu Cẩn Sơ cũng ra lò.
Mười lần, Chu Cẩn Sơ chỉ đoán sai một cái —— y hoàn toàn không ngờ, chó nhà ý sẽ cảm thấy hứng thú với nhân dân tệ, thực sự muốn mang năm tờ một trăm nhân dân tệ về nhà.
***
—— trò chơi thứ hai diễn ra trong một sân trượt băng. Nền băng được chương trình tu bổ lại một lần, mặt băng trơn nhẵn, bóng loáng đến mức có thể soi gương, bốn cái móng vuốt nhỏ của Tiếu Lăng Tiêu đều được bao lại bằng vải bố.
Trận đấu cuối cùng sẽ kết thúc quý một, vì vậy MC có vẻ vô cùng kích động.
“Tôi rất mong chờ cũng rất mất mát tuyên bố, thời khắc quyết định quán quân đã đến.” MC chỉ về một nơi xa xa: “Vương miện được đặt trên giá, ngoài ra còn có áo choàng của vương giả —— chú chó quán quân sẽ đội vương miện, khoác áo choàng mang theo vinh quang rời khỏi nơi này~~” Mấy camera lập tức đổi hướng. Trên giá là chiếc vương miện tỏa sáng rực rỡ, đá quý gắn bên trên đều là đồ thật, bất quá vừa nghĩ tới chúng được làm ra là dành cho chó lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Hiện tại tôi sẽ công bố quy tắc mọi người hằng mong chờ,” MC cười nói: “Trò chơi này tên là —— “Cô bé lọ lem”!”
Tiếu Lăng Tiêu: “…?” Cô bé lọ lem là cái trò khỉ gì?!
MC nói tiếp: “Hai vị minh tinh ở đây chính là cô bé lọ lem.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…” Hai người này rõ ràng đều là nam…
MC đến bên cạnh một cái bàn, bên trên bày hai chậu nhỏ: “Đầu tiên, “cô bé lọ lem” ở đây cần phải nhặt đậu, tách tất cả hạt đậu ra khỏi vỏ… Sau khi nhặt đậu xong, bà tiên sẽ xuất hiện —— thật ngại ngùng, bà tiên chính là tôi, bà tiên sẽ hóa ra xe bí đỏ đưa cô bé lọ lem đến vũ hội của hoàng tử…”
Tiếc Lăng Tiêu liếc mắt nhìn, quả nhiên có hai “xe bí đỏ” trên nền băng. Xe là xe trượt tuyết làm bằng gỗ, hai bên đều được tạo hình quả bí đỏ, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Mọi người hẳn đã đoán được, người kéo xe chính là hai thú cưng, thú cưng sẽ được đeo dụng cụ kéo xe chuyên nghiệp. Bởi vì hai con thú cưng cuối cùng là Husky và Samoyed, đều là chó kéo xe, cho nên chúng tôi quyết định cuối cùng sẽ dùng hình thức “kéo xe trượt tuyết” để quyết định thắng bại! Các “cô bé lọ lem” sẽ ngồi trên xe bí đỏ, chó kéo xe sẽ kéo họ tới “lâu đài”, cô bé lọ lem sẽ chỉ huy rẽ trái, rẽ phải, tăng tốc, chậm lại… Người đến lâu đài trước sẽ trở thành công chúa~ trực tiếp giành được quán quân quý đầu tiên!”
“…” Một góc khác của sân trượt băng quả thực có một mô hình lâu đài nhỏ vô cùng đáng yêu, giống hệt trong truyện cổ tích.
Tiếu Lăng Tiêu biết, trò chơi này được thiết kế vô cùng dụng tâm ——sử dụng truyện cổ tích, đạo cụ tinh xảo, bối cảnh rộng lớn, quy trình phức tạp, còn có hai minh tinh đang “hot” vào vai cô bé lọ lem, hiệu quả sau khi phát sóng sẽ rất lớn.
Hắn có chút nóng lòng muốn thử.
“Được rồi,” MC hỏi: “Hai người đã rõ quy tắc chưa?”
Ai cũng không ngờ rằng, Chu Cẩn Sơ luôn bình tĩnh lại đột nhiên nâng mắt, bước lên phía trước, nói với MC: “Thật ngại quá, chúng tôi từ chối tham gia.”
“… A?” MC trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhưng vẫn cố gắng ứng biến: “Lý do… là gì…?”
Gameshow này vì muốn đạt được hiệu quả “công bằng”, nội dung trò chơi không được tiết lộ trước, các minh tinh sau khi đến trường quay mới biết quy tắc.
“Ừm.” Chu Cẩn Sơ nói: “Trung Khuyển còn chưa được một tuổi, tôi không nghĩ khung xương của nó có thể chịu được phụ trọng.”
MC: “…”
“Hơn nữa,” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Tôi cũng không rõ trước khi kéo xe trượt tuyết có cần huấn luyện từ nhẹ đến nặng để có thể nắm giữ một ít kỹ xảo trước khi kéo hay không… Bất quá, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tôi cho rằng Trung Khuyển còn quá nhỏ.” Tuy hình thể của Trung Khuyển đã lớn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phát dục, xương vẫn đang tiếp tục phát triển, Chu Cẩn Sơ không muốn Trung Khuyển phải chịu trọng lượng của cả mình và xe.
Nói trắng ra là, y không nỡ, không nỡ để một con chó chưa tròn một tuổi kéo một người trưởng thành như mình.
MC: “…” Cô cũng không rõ, là do Chu Cẩn Sơ chuyện bé xé ra to, hay là do người thiết kế trò chơi không suy xét chu đáo.
Trong nháy mắt, bầu không khí trong trường quay trở nên vô cùng lúng túng.
Nên xử lí như thế nào, đã không còn nằm trong quyền hạn của MC.
Cô chỉ có thể cố hết sức cứu vãn: “Thực ra chó cũng sẽ không tốn sức nhiều như vậy. Mặt băng rất trơn, bước một cái sẽ di chuyển được, chúng ta có thể thử trên chiếc xe này một lần.” Cô biết, nếu Chu Cẩn Sơ rút lui, hiệu quả của toàn bộ đạo cụ trong chương trình sẽ không còn, cô cũng không muốn để xảy ra sự cố.
“Vậy sao?” Chu Cẩn Sơ hiếm thấy mà nhếch lên khóe miệng: “Không, tôi vẫn không thích trò chơi này, vì thế tôi và Trung Khuyển chọn chịu thua. Không, không phải nhận thua, trực tiếp rút lui là được rồi.”
Bầu không khí lại càng lúng túng.
Tiếu Lăng Tiêu rất gấp gáp.
Hắn cắn lấy ống quần Chu Cẩn Sơ kéo kéo.
Hắn nghĩ: Chu Cẩn Sơ a Chu Cẩn Sơ, anh đang làm cái gì thế! Lập dị như vậy nhất định sẽ bị khác giả mắng chết! Làm gì có ai muốn xem kết thúc như vậy chứ!
Mấy năm qua, chỉ cần là rút lui gameshow, không có ai là không bị chửi!
Hắn gào rú trong lòng: tui không sao đâu! Tui là một con chó kiên cường! Vì để anh đoạt giải nhất được nhiều người yêu thích hơn, tui có thể kéo xe trượt tuyết! Nhất định sẽ đưa anh đến đích! Anh đó, anh có biết mình có bao nhiêu antifan không?! Qua chương trình này vất vả lắm mới có một ít chuyển từ anti thành fan, anh muốn bọn họ quay lại làm antifan sao! Còn nữa, một đám fan cùng người qua đường cũng tiện thể thành antifan luôn! A a a anh thật ngu ngốc!
Hắn có thể tưởng tượng được những đồng nghiệp thủy quân kia sẽ nói gì về Chu Cẩn Sơ, nhất định là 【 Chu Cẩn Sơ đùa giỡn chương trình! Chó của hắn đùa giỡn chương trình! Người cùng chó đùa giỡn chương trình! Cả người lẫn chó đều đùa giớn chương trình! 】
Sau đó, Chu Cẩn Sơ tựa hồ cảm thấy có lỗi với Hoàng Đấu Nhã, còn nói thêm: “Đối với các bạn muốn xem biểu hiện của Trung Khuyển ở ải cuối, tôi chỉ có thể nói xin lỗi!”
Nói xong, y khom người nhấc hai móng vuốt của Tiếu Lăng Tiêu lên, thay hắn chắp tay xin lỗi.
Bất quá, từ đầu đến cuối, y chưa từng xin lỗi ekip làm chương trình.
“Đi thôi Trung Khuyển, quán quân không phải là chúng ta.” Chu Cẩn Sơ nói xong, nhấc chân lên bước về phía cửa.
Tiếu Lăng Tiêu đi theo sau lưng y, quay đầu lại liếc mắt nhìn sân băng, trong ánh mắt có chút lưu luyến, dù sao, đây vốn nên là thời khắc đăng quang của hắn.
Nhưng hắn cũng không hề do dự, bước nhanh theo chân Chu Cẩn Sơ.
Hắn chạy qua giá để vương miện, đi lướt qua áo choàng vương giả.
Nhất định sẽ không có ai nghĩ rằng, quán quân, lại không phải Trung Khuyển.
Tiếu Lăng Tiêu một bên chạy, một bên lại nhịn không được suy nghĩ: Chu Cẩn Sơ, thôi xong, anh thực sự xong rồi… Anh sẽ bị mắng tới chết cho mà xem!!!
Danh sách chương