Ngày hôm sau.
Một đàn quạ đen bay trên đầu Diệp Vy.
Sau khi dùng xong bữa sáng ở khu nhà bếp vắng vẻ, Diệp Vy bị Vũ dẫn đến một khu vực xa lạ. Là một khoảng sân có hình bầu dục rất rộng rãi. Chung quanh được bao bọc bằng bờ tường đá kiên cố. Phía trên tường đá là những dây thép có nhiều hình thù dị thường, như một hàng rào bảo vệ. Trên sân toàn cát vàng và bụi bặm. Giữa khoảng sân lớn nhiều cái cọc cao to sừng sững chĩa thẳng mũi nhọn lên trời. Bên trong lại có rất nhiều bóng người qua lại, di chuyển nhanh như tia chớp.
“Vào đi.”
Vũ nhẹ giọng ra lệnh, không chút kiêng nể.
Richard đã hạ lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, những thứ mà một thuộc hạ cấp thấp của chúa tể ma cà rồng buộc phải trải qua trong quá trình huấn luyện đều đem ra cho Diệp Vy trải nghiệm. Hãy xem cô như một thuộc hạ đạt vòng sơ tuyển, nghiêm túc huấn luyện và giáo huấn cẩn thận. Không cần nể nang cô, không cần nể mặt anh.
Tuy không biết Diệp Vy chọc vào điểm nhạy cảm nào của chúa tể, nhưng lúc trong thấy nét mặt hầm hầm của chúa tể, Vũ chỉ biết im lặng thi hành mệnh lệnh. Anh chưa từng bắt gặp chúa tể bi phẫn như thế, dường như trong lòng Ngài là một trận bão táp dữ dội đã bị sắc mặt lạnh lùng bên ngoài ngụy trang, nhưng vẫn đáng sợ.
“Quá trình huấn luyện trải qua năm giai đoạn. Mỗi giai đoạn sẽ cân nhắc thăng một cấp bậc. Ở đây đều là người mới. Cô không cần lo lắng. Kẻ nào trụ vững đến giai đoạn cuối cùng sẽ được tuyển thẳng và vòng tập huấn đặc biệt. Sau khi hoàn thành tập huấn đặc biệt thì tiếp tục tham gia giả lập chiến đấu. Những chuyện sau đó nữa thì đợi cô qua được ngày giả lập chiến đấu mới tính tiếp. Nếu không có câu hỏi, vào trong thực hành đi. Nhắc nhở một chút, đã vào thì phải cố gắng sống sót trở ra.”
“Anh nói gì vậy?”
Diệp Vy hoàn toàn đờ đẫn, cô không hiểu Vũ đang nói cái gì.
Vũ cười: “Để trở thành thuộc hạ của chúa tể thì cần phải trải qua những chuyện này.”
“Cái gì?”
“Được rồi, không có thời gian đâu, mau vào trong đi.”
Diệp Vy chưa kịp nói đã bị Vũ đẩy mạnh một cái. Cô dúi người về trước, lọt vào đám người đang đứng gần đó tiến hành kiểm tra. Cánh cửa bằng thân cây ngoằn ngoèo chầm chậm đóng chặt, âm thanh cót két như đang dọa người. Đến lượt của cô, người cai quản liếc nhìn về phía Vũ. Hắn gật đầu nhận lệnh rồi nghiêm mặt đưa cho Diệp Vy một mẩu giấy nhỏ có viết số kí hiệu. Cô mở ra xem, đoán là số thứ tự của từng ma cà rồng. Cô không phải ma cà rồng. Mấy người này thật quá đáng!
Đứng cùng một đám người xa lạ, Diệp Vy ủ rũ đưa mắt nhìn quanh. Trong này có rất nhiều ma cà rồng, cả nam và nữ, dáng vẻ khác nhau, nhưng vô cùng bắt mắt. Cô nhìn thấy có dạng thiếu niên, có dạng trưởng thành, có dạng bốc đồng, có dạng ngây ngô, có dạng tinh vi, có dạng đào hoa… Quả thật dáng vẻ nào cũng có! Bên cạnh Diệp Vy là một đứa nhóc xinh đẹp, giới tính nam, nét mặt đơn thuần. Thấy Diệp Vy nhìn chằm chằm, đứa nhóc bày ra nét mặt ghét bỏ, lừ mắt đến cô rồi mở miệng.
“Nhìn cái gì?”
“Em mong muốn được trở thành thuộc hạ của chúa tể sao?”
“Thế chị nghĩ tôi vào đây làm gì?”
Cái điệu bộ này… thật xấc láo!
Diệp Vy im lặng không nói.
Thằng nhóc bèn phì một tiếng: “Nhìn là biết, người vô dụng!”
Ting.
Âm thanh gì đó bất ngờ vang lên, bụi mù tung tóe, Diệp Vy nghi hoặc đứng yên tại chỗ giương mắt nhìn chăm chú vào lớp bụi dày đặc phía trước. Cô chỉ thấy một đoàn người ùn ùn chạy về giữa sân, xúm vào đóng cọc tre trên đó một cách thô bạo. Theo hướng của họ, Diệp Vy nhìn thấy trên cọc tre cao nhất có treo một mảnh vải nhỏ màu đỏ đang nhẹ nhàng vẫy vẫy mời gọi. Những ma cà rồng đó thay phiên nhau leo lên từng cọc tre rồi giằng lấy mảnh vải nhỏ, người lấy được tỏ vẻ rất vui mừng.
“Vòng một kết thúc!”
Ting.
Âm thanh nọ lại vang lên, mọi người lùi về vị trí cũ, chỉ có một mình ma cà rồng lấy được mảnh vải được phép đi ra ngoài. Nói là đi ra ngoài thì không đúng, Diệp Vy thấy ma cà rồng đó được người phụ trách hướng dẫn đi xuyên qua một cách cửa khác. Diệp Vy còn đang tò mò nhìn theo, thằng nhóc kia lại bước đến gần cô.
“Chị muốn bị đóng vào cọc tre à?”
“Hả?” Diệp Vy ngơ ngác nhìn thằng nhóc.
Thằng nhóc khinh bỉ ra mặt: “Năm người cuối cùng ở lại sẽ bị đóng vào cọc tre.”
Cô nhịn không được cảm thán: “Ác quá vậy!”
Thằng nhóc bình thản: “Cũng không chết được.”
“Sao lại không chết?”
“Vì là tre, đồ ngốc!”
Diệp Vy khóc không ra nước mắt, họ không chết nhưng mà cô sẽ chết!
Ting.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu một vòng mới. Diệp Vy không còn cách nào khác đành chạy chung với những ma cà rồng này. Cô không di chuyển nhanh được như họ nên nhìn giống như một con rùa bị bỏ lại phía sau… hít bụi. Lúc cô tới được giữa sân, tiếng chuông lại vang lên. Mảnh vải đã thuộc về một ma cà rồng khác. Diệp Vy nhẫn nhịn xoay người, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô đi rất chậm rãi.
Đến khi tiếng chuông vang lên thêm một lần nữa, Diệp Vy bèn quay lại chạy thẳng đến cọc tre trước cái nhìn kinh ngạc của những ma cà rồng trong sân. Một tên ma cà rồng muốn túm lấy Diệp Vy quăng ra xa, cô vội vàng tránh né theo phản xạ. Bàn tay đeo vòng đá lập tức giơ lên che chắn khuôn mặt, tên đó không kịp thu tay về, chụp trúng vòng đá của cô. Một tia sáng xoẹt qua, hắn rút mạnh tay về, mắt kinh hãi.
Diệp Vy không quản chuyện đó, cô chỉ biết nếu còn không lấy được mảnh vải thì lát nữa thi thể của cô sẽ nằm trên cọc tre này. Nhìn những cọc tre nhọn hoắc vươn mình lên cao, Diệp Vy nghiến răng giận dữ. Thân tre nhẵn bóng, cô không có móng vuốt cũng không biết bay, không thể trèo lên trên kia đoạt lấy mảnh vải. Diệp Vy bực tức đặt chân lên thân tre gần nhất, tay giơ lên cao. Cả người liền trượt xuống, cánh tay may mắn tì mạnh lên một cọc tre khác, kéo dài một đường. Cô đau đớn nhíu mi.
Mùi máu tươi lập tức ve vãn cánh mũi non nớt của ma cà rồng tập sự, bọn chúng vô tình ý thức được là hương vị ngọt ngào của con người. Không hẹn mà gặp, ánh nhìn rực lửa của toàn bộ ma cà rồng đều hướng đến cánh tay của Diệp Vy. Vòng đá trên tay phát ra những tia sáng lấp lánh, biến hóa thành một đạo thuật phép thần bí. Bọn ma cà rồng bị vòng đá ngăn cản, không dám tấn công trực diện, nhưng răng nanh đã chờ sẵn trên miệng chúng, chờ đợi thời cơ tốt, vồ lấy con mồi trước mặt.
Diệp Vy bị những ma cà rồng này bao vây, sợ đến tái mét mặt mày. Cô theo bản năng trốn về sau. Phía sau là cọc tre trơn nhẵn không tì vết. Diệp Vy lại bị trượt chân suýt ngã nhào, cô thầm mặc niệm trong lòng, chỉ mong đừng ngã lên cọc tre chết tươi là được. Đột nhiên có một luồng khí truyền đến, mạnh mẽ đỡ lấy lưng Diệp Vy rồi hất cô văng sang bên cạnh. Diệp Vy té oạch xuống đất, đau đớn nhăn mặt.
Ting.
Tiếng chuông cứu mạng vang lên.
Người cai quản mang theo một thanh tre dài đi đến giải quyết đám đông. Diệp Vy lòm còm bò dậy từ trên đất, nhìn máu và cát đang hòa làm một. Cô cắn chặt răng để không kêu than, dùng cánh tay lành lặn phủi sạch cát trên vết thương xuống. Người cai quản dùng giọng điệu của cấp trên dạy dỗ Diệp Vy một lúc lâu, vì đau quá nên cô cũng không nghe rõ ông ta nói gì. Cuối cùng, ông sa sầm, bảo cô đi ra ngoài.
Diệp Vy rầu rĩ ra ngoài, Vũ đứng đợi sẵn ở cửa dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đưa tay ra trước mặt. Anh không nói không rằng, đem chai nước trong tay đổ mạnh lên vết thương của cô, khiến cô la lên oai oải, nước mắt chảy ra. Vũ khịt khịt mũi, chợt cảm thấy mùi máu của Diệp Vy có chút khác thường. Anh hơi nhíu mày rồi quăng chai nước qua một bên, đứng cách cô vài mét rồi mới yên tâm suy nghĩ.
Quan sát bộ dạng dơ bẩn của Diệp Vy, anh quyết định mang cô đi gặp chúa tể.
…
Đại sảnh.
Diệp Vy lủi thủi theo Vũ đi vào, không phát hiện Bắc Thần cũng có mặt. Vũ trình bày sơ lược quá trình trải nghiệm của Diệp Vy, Richard nghe xong, sắc mặt trầm ổn bình lặng. Anh giao một số việc cho Vũ, Vũ nhận lệnh xoay người đi ra ngoài. Bắc Thần ở lại bàn thêm chút vấn đề của khu vực với Richard, mắt không hề liếc tới Diệp Vy đang đứng đó. Khi ngửi thấy mùi máu của cô, Bắc Thần âm thầm cúi đầu.
“Tôi đi giải quyết chuyện đó.”
Richard gật đầu.
Bắc Thần lướt ngang qua Diệp Vy, mang theo tâm trạng ngờ vực.
Richard rời ghế ngồi, bước xuống phía dưới. Anh từ tốn tiến tới trước mặt Diệp Vy nhưng không hề lên tiếng. Nhìn cô từ trên xuống dưới, đáy mắt Richard dần tối đen như bầu trời đêm. Quần áo dơ bẩn. Tóc tai rối bời. Vết thương khó coi. Lông mày chầm chậm đan vào nhau, liếc thấy trên tóc Diệp Vy còn dính vài hạt cát, anh cũng không biết trong lòng đang trào dâng lên loại cảm giác gì. Lại muốn ôm cô.
Diệp Vy ngước nhìn anh, phát hiện điểm lạ, nói nhỏ: “Anh chê em bẩn chứ gì!”
Nghĩ đến tình cảnh thảm thương của mình, Diệp Vy nhịn không được muốn tìm cách trút lên. Cô không nghĩ nhiều, lập tức nhào vào người Richard, ôm lấy anh. Đem mọi vết bẩn trên người đẩy sang cho anh, làm quần áo của anh cũng dính vết bẩn.
Richard cúi đầu, trừng mắt nhìn trang phục của mình.
Diệp Vy dễ chịu hơn hẳn, tâm trạng dần trở nên thoải mái.
Một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy cằm cô.
“Đây là do em chọn, còn tức giận với tôi?”
Cô im lặng, mím chặt môi.
Anh gắt: “Nói xem.”
Cô nói: “Cũng không được tức giận với anh, em nên nói gì bây giờ?”
Richard đột nhiên trầm mặc.
Diệp Vy đẩy tay anh ra, nói nhỏ: “Để em bị thương… cho anh đau lòng đến chết!”
Anh hơi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô, đứng bất động một lúc lâu.
Richard hiểu rõ tính cách loài người, bản tính nguyên thủy của con người luôn xuất hiện vào lúc họ thật lòng thật dạ. Anh không thể tin được, cô bé con của anh đang dần dần mở lòng trước anh. Như một cách báo hiệu cô đã đón nhận anh. Diệp Vy ý thức được bản thân quan trọng với anh, cô bắt đầu… học cách vờn anh? Giả thiết này khiến lòng anh lạnh phân nửa, không muốn tiếp tục dịu dàng với cô.
“Ngày mai sẽ có người dạy em một số lễ nghi cơ bản.”
Diệp Vy nhướn mi, nghiêm túc nhìn anh.
Richard lườm cô: “Thái độ của em không tốt.”
Diệp Vy bày ra nét mặt vô cùng oan ức, đây rõ ràng là anh bức cô đến đường cùng để làm dấy lên ý nghĩ phản công. Cô muốn làm thuộc hạ của anh vì đó là chức vụ nằm trong khả năng của cô, vị trí chúa tể phu nhân lại có ý nghĩa quan trọng với gia tộc ma cà rồng, một con người như cô làm sao dám ngồi lên. Được rồi, dù sao cũng phải thừa nhận chuyện này! Diệp Vy cảm thấy ngoài cô ra thì thuộc hạ của anh rất ít khi bị thương. Nếu có, vết thương cũng không nặng. Đổi lại là cô…
Không cần nghĩ nữa!
Con đường chết luôn vẫy tay đón chào.
Diệp Vy khó khăn mở miệng: “Richard… em thấy… làm thuộc hạ cũng tốt.”
Anh âm trầm ép cô ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu khó lường, nhìn cô chăm chú.
Cô bị khí thế của anh dồn nén trở nên bí bách, hết nghĩ ra ngôn từ để nói.
Một lúc sau, Richard hôn nhẹ lên trán cô.
“Là sơ xuất của tôi.”
Richard đếm được số lần Diệp Vy bị thương kể từ khi cô đặt chân vào thế giới của ma cà rồng. Nhưng con số đó chẳng nhằm nhò gì. Một con người, ung dung tự tại sống ở chỗ ma cà rồng, chỉ bị thương, không thể chết, đó là một đặc ân. Anh muốn bảo vệ chu toàn cho Diệp Vy. Anh không muốn để cô phải chịu thêm thương tổn.
Một giả thuyết lại xuất hiện khiến anh hết lần này đến lần khác ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy cô bị thương. Những vết thương của cô đều là vì anh. Chỉ vì anh. Vì chúa tể ma cà rồng. Và vì cô là người phụ nữ con người đầu tiên có được sự thiên vị và quan tâm của anh. Kẻ thù của anh dựa vào điều đó nên đã hướng sang cô.
Trong lòng Richard không hề lo lắng, anh không sợ bất kỳ một tên nào, chúng dám hại cô thì anh cũng có lý do chính đáng để giết chúng. Chút lòng ít kỷ của đàn ông đã khiến anh muốn nhìn thấy Diệp Vy vì bảo vệ anh mà bị thương. Chỉ có như vậy… chỉ có như vậy anh mới biết bản thân anh đã trở nên quan trọng với cô đến mức nào!
Bởi vì con người không bao giờ hi sinh vì những người không quan trọng với họ.
Diệp Vy xem anh là chúa tể ma cà rồng, không phải một người đàn ông để cô có thể dựa dẫm hay ỷ lại hay chung sống cả một đời. Mọi thứ bắt nguồn đều là vì quyền lực và sức mạnh của anh. Cô không thể trốn thoát nên đành phải nghe lời. Giây phút chính miệng cô thừa nhận cô đến Động sói là vì anh, lòng Richard tựa như đang nếm trải mùi vị của mật ngọt – thứ cảm xúc anh chưa từng trải qua. Cô nói sẽ giống như thuộc hạ của anh, sẵn sàng hi sinh vì anh, anh tin, nhưng không hoàn toàn.
Thuộc hạ của Richard có lòng trung tuyệt đối, chúng nói được làm được, chúng dĩ nhiên không ngại hi sinh vì chúa tể của mình. Nhưng con người, lời nói của con người sẽ rơi vào nhiều hoàn cảnh và trường hợp khác nhau cho nên độ tin cậy đó cũng không đến mức đáng tin. Vì muốn được sống, con người sẽ ủy mị khóc lóc van cầu các kiểu. Được sống rồi họ sẽ phủi sạch lớp nước mắt, coi như không có gì vừa xảy ra, cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì. Có rất nhiều thứ con người sẵn sàng dùng lời nói để đạt được. Lời nói… chính là một công cụ lừa dối của chúng.
Diệp Vy nói cô sẵn sàng hi sinh vì anh, nhưng nếu chuyện đó thật sự diễn ra, anh không tin cô sẽ chịu bỏ mạng vì một ma cà rồng. Chính cô biết rõ nhất. Con người có sinh mệnh hữu hạn. Ma cà rồng có sinh mệnh vô hạn. Cô không cần hi sinh vì một kẻ vĩnh viễn không thể chết. Nghĩ đến đây, nét mặt Richard lại trở nên lạnh lẽo.
Để cô bị tấn công, là sơ xuất của anh.
Một cỗ nhiệt ấm áp lan tỏa trong tim, hô hấp dần trở nên khó hiểu, Diệp Vy cảm thấy gương mặt nóng bừng. Giọng nói dịu dàng của anh trầm ổn đều đặn, ngữ khí nhẹ nhàng thanh tao. Trong đôi mắt lạnh là ẩn ý mờ ảo. Diệp Vy đột nhiên có cảm giác lần bị Như Nhất tấn công sẽ là lần cuối cùng. Richard sẽ bảo vệ cô tốt hơn.
“Em về phòng.”
Diệp Vy nói rồi chạy một mạch về phòng.
Richard không đuổi theo, chầm chậm nhoẻn miệng cười.
…
Hôm sau, một quá trình tập luyện mới lại bắt đầu.
Diệp Vy mệt nhoài dựa vào tấm ván sau lưng, hơi thở đứt quãng. Cô đưa mắt nhìn từng bóng dáng cao cao phía xa chạy qua chạy lại, ngã xuống rồi đứng lên, hành động lặp lại có trình tự nhất định. Chỉ mới dừng ở bài tập khởi động mà cô đã thấy cơ thể rã rời, mệt muốn chết. Nhưng mấy ma cà rồng kia không hề tỏ ra mệt, ngược lại càng tập càng hưng phấn đến lạ. Không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay triệu tập, Diệp Vy vội đứng dậy đi đến giữa phòng.
Một ma cà rồng có khí chất đứng giữa đám người non nớt, ánh mắt anh ta đảo nhanh qua Diệp Vy rồi dừng lại. Ma cà rồng nọ giả vờ đưa tay chỉnh cổ áo, Diệp Vy tròn mắt nhìn động tác của anh ta. Liền ngây người. Cô lén lút nhìn xuống cổ áo của chính mình, nhanh chóng dùng tay chỉnh lại cho ngay ngắn. Đây là một dạng quần áo dùng trong lúc tập võ, đừng may tỉ mỉ, nếp gấp thẳng thớm. Đa số là dành cho nam nên phần cổ hơi rộng và trễ xuống, để lộ khuôn ngực vạm vỡ. Tuy Diệp Vy có mặc một chiếc áo bên trong, nhưng vẫn chừa chút da thịt, nét xuân ẩn hiện.
“Vì trong đợt này có sự xuất hiện của một vài cá thể khá yếu nên chúng ta cứ tiến hành nhịp độ chậm nhất. Trước tiên là tập nâng người, vật ngã, lên gối, bẻ cổ tay và khống chế khả năng phản công của kẻ địch. Hiểu rõ lời ta rồi chứ?”
“Hiểu rồi ạ!”
Từng tốp ma cà rồng nhanh chóng bắt cặp với nhau, nghiêm túc luyện tập.
Ma cà rồng vừa rồi tiến đến phía Diệp Vy, khuôn mặt cương nghị.
“Tập thôi.”
Diệp Vy gật đầu, nhịn không được hỏi nhỏ: “Mị Ảnh, anh nói nâng người là sao?”
Mị Ảnh nhìn lướt qua mặt Diệp Vy: “Gọi là Tổng phụ trách.”
“Tổng phụ trách, anh nói nâng người… Á!”
Diệp Vy chưa nói hết câu, cơ thể đã bị Mị Ảnh nhấc bổng lên bằng một nguồn lực vô hình. Còn chưa tiếp nhận xong, bỗng nhiên nguồn lực biến mất, cả cơ thể mất trọng lượng rơi xuống đất. Oạch. Diệp Vy nằm dài trên nền nhà, nhắm tịt mắt. Sau lưng bắt đầu nhức nhói, toàn thân tê liệt hoàn toàn. Cô chậm chạp hé mắt, đập vào mắt cô là gương mặt bình tĩnh đến đáng hận của Mị Ảnh. Hắn nghiêm giọng.
“Đứng lên.”
Cô nhăn nhó đứng dậy, tiếp theo lại bị một lực đạo vô hình khác nâng cả cơ thể lên thêm một lần nữa. Khoảnh khắc đáp đất lần thứ hai, Diệp Vy bật ra tiếng kêu thảm thiết. Toàn bộ ma cà rồng đều dừng động tác, ngoái đầu nhìn cô, cười nhạo. Những âm thanh bịch bịch vang lên, Diệp Vy bất giác nheo mắt nhìn qua. Lũ người kia dùng hành động nhạo báng cô. Chúng để cho bạn tập vật qua vật lại với nét mặt dửng dưng như cơ thể đó không phải của chúng vậy.
“Động tác nhanh một chút.”
Nghe Mị Ảnh nhắc nhở, Diệp Vy lại tiếp tục đứng lên.
Hắn nói đều đều: “Trong khoảng thời gian rơi xuống đất, có thể tính toán trọng lực tìm cách xoay người, tạo một tư thế đáp đất không khiến cơ thể bị thương.”
Diệp Vy gật đầu.
Cô bị Mị Ảnh quăng xuống đất khoảng mười mấy lần nữa, cô biết tấm lưng phía sau đã bắt đầu có mấy mảng tím đen rồi. Tay chân tê rần, gương mặt đổ đầy mồ hôi. Cô nhịn xuống cảm giác muốn bỏ cuộc rồi gắng gượng bò dậy từ sàn nhà. Mị Ảnh tiếp tục động tác cũ, Diệp Vy vẫn tiếp tục tìm cách xoay người. Vừa vặn hắn vẫn đứng yên một chỗ, cô dùng tay đẩy mạnh vào vai Mị Ảnh, sau đó xoay người.
Bụp.
Diệp Vy thở dốc, hai mắt kinh ngạc.
Mị Ảnh hài lòng gật đầu, tiếp tục quăng cô thêm hai lần. Trong hai lần đó, hắn trực tiếp né sang bên cạnh. Diệp Vy không tìm được điểm tạo lực, nhíu mày tự tạo ra lựa đẩy khiến cả cơ thể vừa vặn xoay một vòng trên không trung rồi đáp đất. Tư thế không được đẹp như lần đầu, nhưng vẫn có thể đứng vững, tạm chấp nhận được.
Ngay lập tức, Mị Ảnh chụp lấy một tay của cô kéo thật mạnh. Diệp Vy lại bị hắn quăng xuống đất. Đau đến ứa nước mắt. Cô đứng lên, Mị Ảnh lại chụp tay cô rồi nhẹ nhàng dùng một động tác xoay người khiến Diệp Vy mở to hai mắt. Kinh ngạc chưa kịp thoái lui, trước mặt liền tối đen. Cô đau đớn ngồi dậy, đưa tay xoa mông.
“Chiêu này có hơi khó đối với người như cô. Nếu là bọn họ thì sẽ lợi dụng lực kéo từ bàn tay của tôi, lấy đá nhảy lên người tôi rồi trực tiếp bẻ cổ đối thủ. Nhưng khả năng của cô thì… không đủ để thực hiện điều đó. Nhưng mà cô có thể thuận theo lực kéo của kẻ thù, sau đó xoay người một góc chín mươi độ, dùng chân đá mạnh vào dây chằng sau khớp gối của hắn. Tỉ lệ thành công của chiêu này khá cao.”
Mị Ảnh làm mẫu cho Diệp Vy một lần, cô cẩn thận quan sát.
Đến lượt mình, Diệp Vy lại tiếp tục bị Mị Ảnh quăng mạnh xuống đất. Qua vài lần tiếp đất bằng mông, cô nghĩ phía dưới của mình cũng mất cảm giác luôn rồi. Xoa xoa vài cái, Diệp Vy loạng choạng đứng dậy. Không biết do cách dạy của ma cà rồng nắm đúng trọng tâm hay do Diệp Vy tiếp thu nhanh. Trải qua thêm hai lần tiếp đất bằng mông, cô đã thực hiện được động tác mà Mị Ảnh hướng dẫn.
Mị Ảnh dạy tiếp cho Diệp Vy cách bẻ cổ tay kẻ địch, nhưng mà hình như cô đã hiểu sai thì phải. Cách Mị Ảnh dạy đúng là bẻ cổ tay, đúng hơn là… bẻ gãy luôn. Diệp Vy nghe tiếng răng rắc vang lên, tên ma cà rồng bị kéo ra làm mẫu vẫn giữ nguyên nét mặt, đưa mắt nhìn vào cái cổ tay đã xụi lơ của hắn. Tên ma cà rồng chậm chạp xoay xoay cái cổ tay đã gãy vài lần. Bàn tay lập tức trở lại như bình thường.
“Nếu có thể dùng lực mạnh thì cô cũng sẽ bẻ gãy được nó.”
Nói đoạn, Mị Ảnh chụp lấy tay Diệp Vy.
Cô ngơ ngác chưa hiểu, định rút tay lại, Mị Ảnh âm thầm bẻ tay cô ra sau. Theo bản năng bảo vệ các khớp xương, Diệp Vy cong ngươi theo Mị Ảnh. Hắn không có ý định buông tay, lực đạo càng lúc càng mạnh hơn. Cô la lớn, sợ đến mức hét thất thanh một tiếng. Xung quanh lặng như tơ. Mị Ảnh nhíu mày quan sát Diệp Vy.
“Hét cái gì?”
“Tổng phụ trách, anh không định bẻ tay tôi thật đấy chứ?”
Mị Ảnh không đáp, ra hiệu bảo Diệp Vy làm lại động tác đó với hắn. Cô nhanh chóng hiểu ra, vội vàng vươn tay đến bẻ tay hắn. Sức lực cô hơi mạnh, nhưng Mị Ảnh không phải tầm thường. Chưa đầy một giây thì tình huống đã xoay chuyển. Cô la oai oái, hốt hoảng đầu hàng xin tha. Mị Ảnh thả lỏng lực đạo. Tiếp đến dùng một động tác khiến Diệp Vy xoay người. Hắn chậm rãi nhấc tay cô lên, tạo thành một đường gấp chứa lực, dùng nắm đấm của mình chụp lên nó, lực đạo chắc chắn.
“Như thế này.”
Diệp Vy gật đầu, khi Mị Ảnh lại bẻ mạnh tay cô ra sau, cô áp dụng chiêu thức vừa được dạy. Mị Ảnh cử động thân người né tránh. Diệp Vy hào hứng tấn công thêm một nấc, thậm chí còn dùng cách thức của Tây Độc để đánh. Mị Ảnh nhanh nhẹn xoay người phòng thủ. Hắn đã hiểu vì sao chúa tể bảo hắn dạy cô đánh nhau. Diệp Vy có thể vô ý kết hợp thành công những chiêu thức của Tây Vương và cả chiêu thức của hắn hòa làm một, tạo ra một đòn tấn công mới, ít tốn sức, lại có kĩ thuật.
Thấy Diệp Vy hung hăng lao đến, Mị Ảnh nhếch mép rồi ngáng một chân ngay bước đệm của cô. Diệp Vy bị vấp, nhào người về trước. Mị Ảnh thuận thế đẩy mạnh một cái, cả người cô lập tức ngã dúi xuống sàn nhà. Hắn dùng đầu gối đè mạnh lên lưng khiến cô hét lên, bàn tay to lớn giữ chặt vai của cô, không cho cử động.
“Nghĩ thử xem làm thế nào để thoát thân.”
Nói đoạn, Mị Ảnh còn túm hai tay Diệp Vy bẻ quặp vào nhau.
Diệp Vy đau đến xanh mặt.
Mị Ảnh lại nói: “Đây là thế hiểm, cô tuyệt đối không được để mình rơi vào trạng thái này. Nếu có thể dùng trạng thái này đè bẹp kẻ thù thì tốt, không thể thì phải tìm mọi cách tránh né. Đừng biết đó là chỗ chết mà cứ lao vào. Đó là… tội ngu.”
Cô vội gật đầu, mong Mị Ảnh mau buông tay.
Hắn cúi xuống nói nhỏ, đủ để hai người nghe thấy: “Thật xin lỗi, chúa tể phu nhân.”
Đến khi được tự do, Diệp Vy ngồi bẹp dí trên sàn nhà.
Cạch.
Cửa phòng tập đột ngột mở ra, đám thuộc hạ mới lập tức quay đầu. Nhìn thấy dáng người cao lớn chầm chậm tiến vào, bọn họ nghiêm túc đứng bật dậy cúi người hành lễ như đã được dạy bảo rất kĩ. Mị Ảnh cũng khom người hành lễ. Richard phất tay ra hiệu, sau đó đảo mắt đến dáng người đang ngồi trên sàn nhà, nhìn chăm chú.
“Tập luyện thế nào?”
“Thưa chúa tể, có tiến triển tốt!”
“Chọn một người để ta kiểm tra.”
Lũ ma cà rồng mới nhấp nhỏm như ngồi trên đóng than, tự giác lùi về góc phòng và giữ im lặng. Chúng muốn được chúa tể để mắt, nhưng hiện tại chiêu thức học được không nhiều nên không dám xuất binh. Sợ Ngài đánh một phát, chúng lại toi đời thì nguy. Diệp Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn quỷ dị của anh thì vội cúi xuống. Cô yên lặng đứng dậy, định bụng sẽ ngồi yên chờ anh kiểm tra thuộc hạ. Chân vừa nhấc lên đã bị Mị Ảnh đưa tay ngăn lại. Hắn bất đắc dĩ nhìn cô rồi nhìn sang Richard.
“Chúa tể, chọn người này.”
Thân thể Diệp Vy cứng đờ, còn chưa hành hạ đủ hay sao?
Cô quay sang nhìn anh, anh bình thản gật đầu rồi đưa tay cởi áo khoác ngoài. Tùy tiện kéo kéo chiếc áo sơ mi, anh đưa tay xắn tay áo lên, tạo cảm giác thoải mái khi đánh nhau. Diệp Vy hít vào một hơi lạnh, sau ót dựng tóc gáy. Richard đi đến giữa phòng, thâm trầm nhìn cô. Trước cặp mặt tĩnh lặng của anh, cô bắt đầu thấy run.
Một cơn gió luồng qua kẽ tóc, Diệp Vy hồ nghi nhíu mày. Đúng như cô nghĩ, cả người cô đột nhiên nhào thẳng vào anh. Richard bình thản đưa tay đỡ lấy eo cô, nét mặt lạnh như tờ. Diệp Vy vung tay đánh vào bụng anh, bị anh tóm được. Cô dùng tay còn lại liều mạng tung một cú vào… mặt của anh. Richard cử động khóe miệng bày ra nét mặt tà khí rồi nghiêng đầu qua một bên, tránh đòn tấn công của cô. Bàn tay cứng như thép của anh giữ chặt hai nắm đấm của cô, cô không cách nào phản kháng, bị dồn vào thế bị động. Diệp Vy nghĩ nghĩ, bị động sẽ chết. Cô lập tức sử dụng lực đạo ở chân, mạnh mẽ nâng lên, dùng gối thúc mạnh vào giữa bắp chân anh.
Bụp.
Richard buông tay, lùi về sau một bước.
Lũ ma cà rồng mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Vy canh phòng phóng mắt dè chừng anh, bày ra tư thế tự vệ.
Nhanh như cắt, Richard túm lấy cổ áo của cô kéo mạnh về trước. Cả người Diệp Vy như bị nhấc bổng lên. Cô hét lên một tiếng, vội vàng bám vào tay anh. Bằng một động tác đơn giản, Richard đã xoay người đè chặt Diệp Vy trên sàn. Sau lưng bắt đầu đau nhức, nhưng không đáng sợ bằng nét mặt kinh dị của người phía trên. Cô trợn mắt nhìn anh. Anh vẫn nắm chặt cổ áo cô. Cặp mắt như muốn giết người.
Richard phủ lên người Diệp Vy, dùng một chân kẹp chặt hai đùi thon gọn của cô bên dưới. Diệp Vy thử vùng vẫy nhưng không ăn thua. Nhìn đến hai tay vẫn túm chặt cổ áo không buông, lòng cô trĩu nặng, anh đánh thật! Lực đạo của cô không nhiều, chỉ đơn giản khiến anh hơi đau một chút rồi thôi, không phá hỏng vật-đó được. Anh tức giận cái gì? Vì thế ánh mắt của cô liền trở nên thâm sâu. Cô mượn lực trên tay anh, nâng người ngồi dậy, vo tay thành nắm đấm, tiếp tục hướng vào khuôn mặt anh.
Richard nhanh nhẹn nghiêng đầu, đồng thời tạo ra lợi thế cho Diệp Vy.
Cô nhoài người, thuận tiện trở mình, phủ phục trên anh.
Anh nhướng mày, nhếch môi, xoay người thay đổi tình thế.
Diệp Vy cảm thấy hơi choáng, nằm yên dưới thân anh một lúc để bình tĩnh trở lại rồi mới vùng lên tấn công. Một cú xoay người diễn ra. Không biết do ai chủ động dẫn dắt. Diệp Vy ngồi trên người Richard, còn sợ anh lại ngồi dậy nên cô quyết định dùng chân mình ngăn chặn chân anh. Một giây, sắc mặt Richard trở nên cổ quái.
Cô nắm lấy cổ áo sơ mi đã bị nhăn nhúm của anh, đột nhiên nghe anh khẽ nói.
“Đè trúng.”
Thanh âm khàn khàn, đáy mắt tối đen.
Ngay sau đó, không để Diệp Vy lên tiếng, anh đưa tay giữ chặt eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Giữ nguyên tư thế đó trong một lúc, anh gằng giọng nói với thuộc hạ. Chất giọng lạnh lẽo đến đáng sợ. Lũ ma cà rồng mới không nhìn thấy, nhưng đoán được Diệp Vy sẽ chịu không ít khổ cực. Chúng biết cô chọc giận chúa tể rồi!
“Ra ngoài.”
Diệp Vy định nói gì đó, đột nhiên Richard ngồi dậy. Cô trợn mắt, rõ ràng anh vừa rồi còn bị khống chế nằm bên dưới, lũ ma cà rồng mới vừa đi ra thì anh đã lập tức ngồi bật dậy như không có gì. Nét mặt Diệp Vy ngày càng u ám, anh mạnh như vậy mà còn làm bộ khuất phục. Cả người cô trượt về sau theo quán tính. Richard đưa tay giữ chặt eo nhỏ của cô. Chợt, đầu óc cô trống rỗng. Có một vật thô cứng cồm cộm bên dưới mông cô. Cô sợ đến mức không dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích.
Anh trầm giọng: “Em đè trúng rồi.”
“…Em xin lỗi.”
Đáp xong, Diệp Vy cũng không biết mình xin lỗi vì cái gì!
Cô chật vật muốn leo xuống khỏi người anh, nhưng anh không nghĩ như cô, bàn tay đặt ở eo của cô thậm chí còn dùng sức giữ chặt. Cô lúng túng nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Diệp Vy trông thấy sắc màu lạ trong đáy mắt Richard thì lập tức trở nên căng thẳng. Yết hầu nam tính khẽ động đậy, anh yên lặng giữ nguyên tư thế xấu hổ của hai người. Một lúc, bàn tay to lớn đột nhiên cầm lấy chân cô, kéo đến bên thắt lưng của anh. Tiếp đó, anh động một cái. Diệp Vy bị anh kéo dính sát vào người, khiến cho vật-nào-đó chạm nhẹ lên mông cô rồi dừng lại.
Diệp Vy run rẩy dịch chuyển thân người, muốn kéo giãn khoảng cách.
“Đừng động.”
Âm thanh khàn khàn đầy tính nhẫn nại.
Cô lập tức ngồi im.
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Richard dần bình ổn trở lại. Anh bế Diệp Vy lên rồi đi ra ngoài. Cô ngoan ngoãn đến bất thường, gương mặt đỏ hồng. Khả năng tự kìm chế của ma cà rồng hình như rất tốt. Mỗi lần như vậy, Richard đều có thể tự mình khiến mình bình tĩnh. Nhưng Diệp Vy biết, anh đã rất khổ sở. Vì anh sợ anh sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận, vô thức giết chết cô. Richard rất muốn phát tiết, nhưng anh càng không muốn Diệp Vy của anh phải bị thương. Đành… nhịn.
* * *
“Em gái, vì em mà tôi đã chuyển công tác đến đây, em cảm động không?”
Giọng nói đùa giỡn của Jen truyền đến sau lưng, Diệp Vy dừng đũa. Cô vừa được yên ổn mấy ngày, không muốn lại phải hao tâm tổn sức vì anh ta. Jen là ma cà rồng trực thuộc khu vực Tây Âu. Mấy ngày trước đáng lẽ đã quay về, nhưng hôm nay đột nhiên trở lại DW. Chắc chắn có vấn đề. Diệp Vy còn đang nghĩ thì Jen đã tiến đến bên cạnh cô, bộ dạng không giống sẽ chuyển đến đây như lời anh ta nói.
“Jen đại nhân, tránh xa tôi một chút.”
“Vô tình quá vậy, giống y như người đàn ông của em.”
“…”
“Tôi có chút việc ghé qua, nhân tiện xem em có khỏe không!”
Diệp Vy không để tâm, tiếp tục ăn cơm.
Jen không bỏ qua cho cô: “Có tâm trạng ăn uống cơ đấy! Chúa tể vì em thủ thân như ngọc, bây giờ em hành hạ người ta thì đã đành, còn vô tâm vô phế ngồi ở đây làm no dạ dày. Em gái, chúa tể nhà tôi cũng đang rất đói bụng. Em không biết hay sao?”
Diệp Vy coi Jen như không khí, cắm mặt ăn cơm.
Jen vỗ vai cô: “Em gái, cái gì kia?”
Cô nghe giọng nói kinh ngạc của anh, ngẩng đầu nhìn theo. Sau đó đen mặt. Jen đắc ý cười sằng sặc. Diệp Vy mặc kệ anh ta. Nhìn đồ ăn trước mặt, chẳng buồn ăn. Anh không nói không rằng, đưa tay lau khóe mắt vừa xuất hiện chút nước vì cười quá nhiều rồi lấy lại điệu bộ trang nghiêm. Jen biến mất trong không trung.
Diệp Vy cau mày muốn mắng chửi, trên đỉnh đầu lại xuất hiện hơi ấm.
Cô ngẩng mặt, bắt gặp cái nhìn thâm trầm của Richard.
“Sao vậy?”
Diệp Vy lắc đầu.
Richard tùy tiện lấy ly nước lọc của cô, uống hết sạch. Vừa rồi bàn chuyện với thuộc hạ, anh đã nói mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cổ họng khô ran. Lẽ ra anh định tìm vài con mồi hút máu, nhưng khi thấy Diệp Vy trong nhà ăn thì nhịn không được muốn tiến đến. Liếc thấy nước lọc trên bàn, anh không chút nghĩ ngợi, cảm thấy rất khát nên nâng ly uống cạn. Mùi vị không thể sánh bằng máu tươi, nhưng cũng tạm ổn.
“Không được bỏ bữa.”
“Em ăn no rồi.”
Richard đưa tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.
Diệp Vy trầm mặc, chậm chạp múc từng thìa thức ăn, ăn ăn ăn.
Dưới sự giám sát của Richard, Diệp Vy đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn. Anh hài lòng xoa nhẹ lên tóc cô. Lúc hai người đứng lên, Richard đột nhiên khựng lại. Diệp Vy khó hiểu nhìn anh thì thấy anh đưa ly thủy tinh lên mũi, ngửi một lúc. Đôi mắt lạnh lẽo chứa một lớp sương mờ, gân xanh trên trán nổi lên dày cợm. Cô lo lắng muốn hỏi anh có chuyện gì, lại thấy anh nhìn cô chằm chằm như hổ đói, đành im lặng.
“Ai vừa ở đây?”
“Jen… Jen đại nhân.”
“Tên khốn!”
Lầm bầm trong miệng, Richard bay thẳng về phòng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Diệp Vy đột nhiên cảm thấy sợ. Cô vươn tay lấy ly thủy tinh rồi chạy đến phòng của Thiên. Cô biết Jen sẽ không hạ độc Richard, vì nước lọc là của cô. Vậy Jen muốn giết cô? Nhưng ánh mắt anh ta không nói lên điều đó! Trông thấy Diệp Vy trước cửa phòng, Thiên định cười chào hỏi. Cô lập tức đưa ly thủy tinh đến trước mũi anh, quơ qua quơ lại. Được một lúc, cô cẩn thận nhìn anh.
“Anh có ngửi được mùi độc dược không?”
“Không.” Thiên lắc đầu, sau đó nét mặt rất gian manh: “Là một thứ khác!”
Diệp Vy vội hỏi, gương mặt vô cùng lo lắng: “Thứ gì vậy?”
Thiên đưa tay xoa cằm: “Khá nguy hiểm.”
Cô nhíu mày: “Chắc chắn Jen đại nhân đã giở trò.”
“Em dùng rồi?”
Diệp Vy lắc đầu: “Richard uống!”
Thiên suýt bật ngửa.
Jen quả nhiên xảo quyệt, anh động thủ với Diệp Vy, không sợ Richard nổi giận. Buổi tối hôm đó mọi người có uống rượu hơi quá đà, Thiên không nhớ đám bọn họ đã cùng bàn luận chuyện gì nhưng dường như là có liên quan đến Diệp Vy. Một người nào đó còn nói, món quà sinh nhật năm nay rất đặc biệt, Richard chắc chắn muốn đè Diệp Vy ra làm chuyện đó. Jen cười cợt đùa vài câu, Thiên mới nói chúa tể sẽ kìm chế được. Jen thậm chí còn nói cần phải khiến Diệp Vy tự nguyện dâng người.
Tâm ý của anh dù có tốt đẹp đến mấy, nhưng ly nước lọc là Richard uống sạch, coi như phí hoài công lao. Nếu là Diệp Vy uống thì may ra sẽ khiến Richard suy xét nhẹ tay với Jen một chút, đằng này, chúa tể đại nhân đã uống. Trực tiếp hạ tình dược vào thức ăn của chúa tể phu nhân nhưng để chúa tể bắt được. Tội của Jen… Thiên không dám nghĩ tiếp. Anh khoanh hai tay trước ngực, đi tới trước mặt Diệp Vy.
“Diệp Vy, đó là tình dược.”
“Tình dược?” Cô lặp lại, bừng tỉnh: “Thuốc kích thích?”
Thiên gật đầu: “Anh ngửi được mùi rất nồng, là liều lượng lớn. Richard bây giờ có lẽ rất khổ sở. Em không thể giúp thì đừng tìm đến hành hạ cậu ấy. Anh biết em tiếp nhận Richard về mặt tình cảm nhưng chưa chấp nhận thân thể. Diệp Vy, nếu có thể chứng minh chút ít lòng can đảm của em… Anh cũng muốn xem xem thái độ của Richard sau chuyện này. Ở gần nhau, chuyện thân mật là điều không thể thiếu!”
“Thiên.”
Diệp Vy gọi khẽ.
Thiên hiếu kỳ đợi cô nói.
Cô không nhìn anh, cúi gầm mặt: “Ngoài phụ trách mảng ngoại khoa, nội khoa, anh còn kiêm luôn cả bác sĩ tâm lý và chuyên gia sinh lý? Anh giỏi về thảo dược như vậy thì sao không nghiên cứu thuốc giải tình dược thử xem. Lỡ có một ngày anh trúng phải, còn có cách khống chế bản thân, không làm ra chuyện bất lương.”
Thiên cứng họng.
Hôm nay lại còn dám trút giận lên anh?
Richard rèn người, đúng thật là có thể rèn thành kẻ đáng sợ!
…
“Chúa tể phu nhân.”
Thuộc của anh dường như đều đã biết anh muốn trao danh phận này cho cô, mỗi khi nhìn thấy cô thì họ đều rất cẩn trọng. Diệp Vy gật đầu, đưa tay đẩy cửa phòng. Dù sao thì người phải uống tình dược là cô, nếu không phải Richard đột nhiên nổi hứng muốn uống nước lọc thì anh sẽ không phải… Diệp Vy thở dài, cô biết bản thân cần phải có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Còn chưa bước vào đã nghe thấy âm thanh khàn đục của anh vang lên bên trong, tựa như đang rất khổ sở.
“Đuổi đi.”
Hai tên thuộc hạ ngơ ngác, nhưng cũng lập tức đóng chặt cửa lại.
Diệp Vy trừng mắt với họ.
Họ làm như không thấy.
Cô không hề nhượng bộ, mặc kệ họ đứng ngăn, bằng vài động tác đã đẩy được họ ra ngoài. Chính bọn họ cũng kinh ngạc, không ngờ cô biết nhiều đòn tấn công đến vậy. Diệp Vy đem cửa mở ra, chen người vào trong. Richard đang đứng bên cỗ quan tài lớn, ngón tay bấu chặt vào thành quan tài, lộ rõ từng khớp xương. Cô đi đến gỡ tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Phòng em thoải mái hơn, quan tài này nhỏ quá.”
Richard hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Vy nhón chân thì thầm vào tai anh: “Em chịu trách nhiệm với anh.”
Dù không bị thuốc làm điên đảo tâm hồn thì anh vẫn chẳng thể kháng cự được loại kích thích này. Một bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo Diệp Vy. Thoắt cái hai người đã ngã xuống chiếc giường có mùi hương của cô. Richard nghiến chặt hàm răng, tay chống trên giường cũng hơi run rẩy. Trên trán anh xuất hiện vài giọt mồ hôi, khiến gương mặt phảng phất mùi vị ái tình càng thêm mê hoặc. Cô biết anh đang ngăn cản bản thân. Thiên nói Jen dùng rất nhiều thuốc, chắc chắn Richard đang rất khó chịu.
Nếu anh không uống ly nước đó…
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ có dáng vẻ như bây giờ!
Diệp Vy càng nghĩ càng tức, cô đưa tay giúp anh cởi bỏ dây da trên thắt lưng.
Richard lập tức chụp lấy tay của cô, khàn giọng: “Không cần.”
Cô không nói gì, nhoài người hôn lên môi anh, còn dùng lưỡi cậy miệng anh ra. Nụ hôn lần này Diệp Vy hoàn toàn học theo cách Richard từng làm với cô. Bất tri bất giác, cô quen dần với nhịp điệu của anh, chậm rãi chơi đùa với lưỡi của anh. Diệp Vy còn tưởng cô nghĩ đúng, nhưng giây kế tiếp, Richard đè chặt vai cô xuống rồi cúi người hôn ngấu nghiến cánh môi của cô. Cô biết mình sai rồi. Không phải cô quen dần với nhịp điệu của anh, là anh còn chưa kịp ý thức được sự chủ động của cô nên đã ngớ ra một lúc. Vẫn còn dặn lòng phải nhịn xuống. Nhưng không được.
“Vy, tôi rất vui khi em chủ động.”
Diệp Vy khẽ cười, bờ ngực phập phồng: “Vì anh rất đẹp trai.”
Anh nhíu mày, giọng cười khản đặc: “Chỉ đẹp trai?”
Cằm anh đè mạnh lên bầu ngực của cô, hai mắt đục ngầu. Dường như không thể tiếp tục chịu đựng loại thống khổ này, Richard bắt đầu xâm chiếm cơ thể Diệp Vy. Anh giành quyền chủ động, cắn mút từng mảng da thịt thuộc về cô. Lưu lại hương vị của anh trên đó. Quần áo phút chốc được cởi bỏ hoàn toàn. Hai thân thể dán sát vào nhau tạo ra một loại khoái cảm dị thường. Richard thở dài khoan khoái, tay không ngừng ma sát, khiến Diệp Vy loạn ý say mê, đờ đẫn xụi lơ trong ngực anh.
Vẫn là cách thức cũ, Richard đặt tay Diệp Vy lên vật thể nóng bỏng của anh, dạy cô cách di chuyển giúp anh giảm bớt cơn khó chịu trong người. Chút lý trí còn sót lại của anh vẫn không muốn làm hại Diệp Vy. Cô thả tay mình cho anh, ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn từ bàn tay to lớn của anh khiến anh càng thêm kích động. Dưới tác dụng của thuốc, sau một hồi va chạm kịch liệt, vật thể nóng bỏng của anh run lên nhè nhẹ rồi phun ra một dòng tinh thể đặc quánh ấm nóng lên bụng cô.
Diệp Vy mơ màng vòng tay ôm anh, ý thức bị cuốn sạch.
Không rõ ai mới là người đã uống tình dược.
“Vy.” Richard gọi cô, giọng đầy ám muội: “Tôi muốn em.”
Diệp Vy không nghe được bao nhiêu, ngây ngây dại dại gật đầu.
Richard cúi xuống hôn cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới bụng. Diệp Vy cong người, vừa xấu hổ muốn trốn tránh lại vừa cảm thấy không thể dừng lại. Lưỡi anh nhẹ nhàng thăm dò nơi tư mật, chậm rãi từng chút một. Tiếng vang lớn dần, đầu óc Diệp Vy không còn tỉnh táo, mê loạn đưa tay chặn đầu anh lại. Richard bắt được tay cô, không để cô chạm đến đầu anh, anh mạnh mẽ đè tay cô lên giường.
“Đừng khiêu khích em.”
Không hiểu sao cô lại có thể nói ra một câu như vậy!
Richard hừ nhẹ, tiếp tục thưởng thức nơi tư mật của cô, chẳng thấy chán.
Diệp Vy cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó rơi vào hư không.
Lần đầu tiên cô chìm vào khoái cảm bởi đầu lưỡi của anh.
Vật nóng bỏng của anh chạm đến bụng dưới khiến Diệp Vy khó chịu cử động, anh đè thân người cô lại, tiếp đến dùng một tay kéo chân cô lên, đặt nó bên thắt lưng của anh. Anh thổi một luồng hơi nóng hổi vào tai Diệp Vy, cô không chịu được sự khiêu khích của anh, nâng người ôm chằm lấy anh, dùng chút dũng khí còn sót lại há miệng cắn mạnh một phát vào bờ vai đầy quyến rũ của anh. Richard chỉ khẽ cau mày, dùng tay giữ chặt eo Diệp Vy, đưa vật nóng đến cửa nhỏ của nơi tư mật. Khẽ chà sát.
“Ưmm…”
Cô cong người, hô hấp dồn dập.
Thật ra Richard muốn giúp Diệp Vy chuẩn bị tốt rồi mới xâm chiếm cô, nhưng tình dược không cho phép anh làm điều đó. Cảm giác bức bách trong cơ thể khiến anh muốn lập tức giày vò Diệp Vy. Nếu không phải Diệp Vy, chỉ sợ người dưới thân nãy giờ đã sớm chịu thống khổ mà kêu la thảm thương. Ma cà rồng nữ có sức lực không tệ, nhưng Diệp Vy chỉ là con người. Richard không muốn cô bị thương vì chuyện này, càng không muốn ngày mai sẽ ôm lấy xác chết của cô mà gọi tên.
Anh cắn lên vành tai cô: “Vy, sẽ hơi đau.”
Cô không chút khách khí: “Vậy em cắn anh.”
Richard thở dốc: “Ừ.”
Sau đó, anh mang vật nóng rà lên rà xuống ở tâm điểm tự mật một lúc, đợi khi Diệp Vy bị phân tâm mới đem nó nhấn vào chỗ kia. Cô lập tức bài xích. Rõ ràng không thể tiếp nhận được vật thể to lớn của anh. Thấy cô gái bé nhỏ trong lòng bị đau nhíu mày, Richard nhịn không được muốn tiến vào ngay lập tức, nhưng có chút không nở, đành dỗ dành cô bằng nhiều nụ hôn nồng cháy. Giúp Diệp Vy quên đi đau nhức vừa có. Đôi môi của anh lúc này nóng rực, hôn lên khắp người của cô.
Đến khi Diệp Vy chịu đựng được một chút, anh lại tiếp tục đi vào. Cô bắt đầu nhăn nhó khó chịu. Richard không quản nữa. Anh đè chặt đầu Diệp Vy vào ngực, hạ thắt lưng xuống, lùi về sau, kế tiếp mạnh mẽ đâm vào. Nơi ấm ấp của cô bao bọc vật thể đàn ông to lớn của anh chặt khít. Anh gồng người giữ yên. Hai người cùng lúc bật ra âm thanh ái muội. Một là tiếng gầm thống khoái. Một là tiếng kêu đáng thương.
“Vy, đừng sợ.” Anh khàn giọng, liếm sạch nước mắt trên mặt cô.
Diệp Vy run rẩy bám chặt vào da thịt Richard, bật khóc nức nở.
Cái gì gọi là “sẽ hơi đau”?
Đây rõ ràng là đau muốn chết!!!
Cơ thể như bị xé rách làm hai.
Richard bị Diệp Vy kẹp rất chặt, anh cũng không dễ chịu bao nhiêu. Cơ bắp trên người đồng loạt nổi lên. Anh dang tay ôm người trong ngực, chậm rãi rút ra. Mới được một ít, cô lại la hét nháo loạn, bảo rằng rất đau. Diệp Vy không ngừng khóc lớn, dùng tay đẩy anh, kêu anh lấy cái thứ đáng sợ trong người cô ra ngoài. Richard nghiến răng ken két, dùng lực đâm mạnh trở vào. Diệp Vy hít vào một hơi lạnh, há miệng cắn anh một phát. Lực cắn rất mạnh, vai anh, miệng cô, tràn ngập máu tươi.
Anh khó nhọc cất giọng: “Vy, thả lỏng.”
Cô run giọng: “Anh… đừng… đừng cử động.”
“Em chặt quá.”
Diệp Vy chỉ nghe Richard nói một câu như vậy!
Sau đó cô không còn biết gì nữa, vô lực ngã xuống giường, hơi thở gấp gáp, mi mắt nặng trịch. Richard dùng sức mãnh liệt ra vào. Như muốn ép sạch sinh khí của người dưới thân, bắt cô hòa nhập cùng anh, thưởng thức cùng anh. Sức chịu đựng của anh đã dùng sạch, lúc này anh không thể nhẫn nhịn. Dù không muốn khiến Diệp Vy đau đớn, nhưng anh lại không khống chế nổi bản thân. Mê lực của tình dược ập thẳng đến trung tâm thần kinh, chiếm lấy tâm trí anh, tăng cao nhịp đập trong lồng ngực.
Diệp Vy dần mất hết ý thức, mặc kệ Richard cuồng nhiệt ra vào.
Richard chỉ phóng duy nhất một lần bên trong Diệp Vy trong lần đầu hai người giao hợp. Vì không tự chủ được. Những lần sau đó anh đều ra bên ngoài. Bởi anh biết khả năng thụ thai sẽ rất cao, tinh lực của ma cà rồng vô cùng mạnh mẽ. Anh không thể để lại nhiều chất dịch trong cơ thể Diệp Vy. Richard không muốn mất cô. Tuyệt đối anh không để cô mang thai. Thời gian chậm rãi trôi, hai người cùng nhau thay đổi nhiều kiểu tư thế. Tâm trí mê loạn, say sưa trầm luân. Khi tình dược không còn tác dụng, Richard thả lỏng trạng thái. Anh ôm cơ thể mềm nhũn của Diệp Vy vào ngực, luyến tiếc ra vào thêm một vài lần. Gần sáng, anh mới buông tha cho cô.
Richard không nghỉ ngơi, anh ngồi dậy vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, anh mang khăn ấm đến lau sạch người Diệp Vy. Nhìn đến vết máu ở giữa chân cô, hai mắt anh lắng xuống, tia nhìn lạnh lẽo mà bi phẫn. Nhẹ nhàng lau sạch sẽ mọi chất bẩn, Richard đem áo sơ mi mặc vào người cô, che kín toàn bộ cơ thể. Anh đem khăn trải giường quăng sang một bên, chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi ra ngoài bảo một tên thuộc hạ gọi Thiên mang dụng cụ trị thương và dược liệu sang phòng Diệp Vy. Tâm trạng anh rất không ổn. Phải nói là cực kì tệ hại.
Ngồi bên giường, anh vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.
“Vy, trong người em có máu của tôi.”
Nhất định bình an vô sự.
Thiên mang theo bộ dạng ngáy ngủ đến phòng Diệp Vy, lúc trông thấy sắc mặt khó coi của Richard thì anh gần như đã tỉnh hẳn. Biết được chuyện gì đã xảy ra, Thiên thầm than một tiếng, bước nhanh đến bên giường ngủ. Anh đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ tay Diệp Vy, lông mày chau lại, thái độ nghiêm túc chưa từng có. Cô bé con này lại dám nghịch lửa. Anh vốn cho rằng Diệp Vy nhát gan, sẽ mặc kệ Richard một mình khổ sổ. Ai mà biết cô to gan lớn mật chạy đi tìm người ta… làm tình.
Đợi Thiên kiểm tra chi tiết cho Diệp Vy xong, Richard bỗng trầm mặc.
“Tiêm cho em ấy.”
Thiên không nói gì, mang ống tiêm đã bom đầy dung dịch màu vàng nhạt tiêm vào người Diệp Vy. Đây là thuốc tránh thai của gia tộc ma cà rồng, không có tác dụng phụ nhiều như thuốc tránh thai của con người. Mầm thuốc sẽ tiêu hủy số tinh dịch muốn bám vào sâu trong người cô, hạ tỉ lệ thụ thai xuống mức âm. Richard vì Diệp Vy mà từ bỏ chuyện tìm người nối dõi. Cô bé này chính là bảo vật của chúa tể.
Richard đột nhiên hỏi: “Thiên, máu của tôi ảnh hưởng đến Vy?”
Thiên hiểu ý Richard: “Không biến Diệp Vy thành thứ gì cả.”
“Vết thương của Vy có thể tự lành.”
“Đó là năng lực nhiệm mầu của loại huyết dịch chảy trong mạch đập của chúa tể ma cà rồng. Richard, anh đã tìm hiểu qua rồi. Diệp Vy có thể sở hữu được máu của cậu cũng coi như cô ấy may mắn. Dựa vào liên kết đó, một mắc xích được hình thành trong vô hình. Giữa hai người đã bị ràng buộc số mệnh. Khi liên kết lớn mạnh, lúc Diệp Vy gặp nguy hiểm, cậu nhất định cảm nhận được vị trí của cô ấy. Và ngược lại. Tuy không phải loại đồng sinh đồng tử. Nhưng nếu một trong hai người có kẻ phải chết, người còn lại sẽ đau khổ giống như mất nửa cái mạng. Nỗi đau đó không ai có thể chịu đựng được, nó là một quá trình giày vò dài vô tận, cứ lặp đi lặp lại.”
Giọng nói lạnh tanh vang lên: “Biết rồi.”
Thiên bĩu môi: “Trả lời lạnh nhạt thế?”
“Không phạt anh tội che giấu thông tin đã rất nể mặt.”
“Dù sao anh cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu một hai lần.”
Thiên nhún vai, thu dọn dược liệu.
Richard không nói gì, đi đến bên giường.
“Nhưng mà… “ Đúng lúc này, Thiên đột nhiên đứng lên: “Vẫn sẽ xuất hiện những triệu chứng của một con người bình thường sau khi đã quan hệ xác thịt với ma cà rồng. Diệp Vy có thể sẽ sốt nhẹ vài ngày, cũng có thể sốt nặng. Đồng thời không loại trừ khả năng tàn phế. Richard, năng lực của chúa tể có sức hủy diệt rất lớn.”
“Câm miệng.”
Sờ nhẹ gương mặt Diệp Vy, Richard trầm giọng ra lệnh.
Thiên cười gượng, lại tiếp tục nhắc nhở, anh có trách nhiệm của mình.
“Chỉ là, nếu Diệp Vy may mắn vượt qua được mọi chuyện. Sau này chuyện làm tình giữa hai người sẽ diễn ra vô cùng thuận lợi. Một lần kết hợp hoàn chỉnh. Cả đời sẽ day dưa không rời. Tương lai chúa tể nhất định không cần chịu khổ, có thể thoải mái giải phóng chính mình. Thật ra cậu không cần phóng ra bên ngoài đâu, có thể tùy ý hoan lạc. Thuốc tránh thai của gia tộc chúng ta cũng có công dụng rất mạnh.”
“Cút.”
Thiên ngậm miệng, mang theo dụng cụ rời phòng.
Anh có lòng tốt nhắc nhở, không nghe thì thôi!
Một đàn quạ đen bay trên đầu Diệp Vy.
Sau khi dùng xong bữa sáng ở khu nhà bếp vắng vẻ, Diệp Vy bị Vũ dẫn đến một khu vực xa lạ. Là một khoảng sân có hình bầu dục rất rộng rãi. Chung quanh được bao bọc bằng bờ tường đá kiên cố. Phía trên tường đá là những dây thép có nhiều hình thù dị thường, như một hàng rào bảo vệ. Trên sân toàn cát vàng và bụi bặm. Giữa khoảng sân lớn nhiều cái cọc cao to sừng sững chĩa thẳng mũi nhọn lên trời. Bên trong lại có rất nhiều bóng người qua lại, di chuyển nhanh như tia chớp.
“Vào đi.”
Vũ nhẹ giọng ra lệnh, không chút kiêng nể.
Richard đã hạ lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, những thứ mà một thuộc hạ cấp thấp của chúa tể ma cà rồng buộc phải trải qua trong quá trình huấn luyện đều đem ra cho Diệp Vy trải nghiệm. Hãy xem cô như một thuộc hạ đạt vòng sơ tuyển, nghiêm túc huấn luyện và giáo huấn cẩn thận. Không cần nể nang cô, không cần nể mặt anh.
Tuy không biết Diệp Vy chọc vào điểm nhạy cảm nào của chúa tể, nhưng lúc trong thấy nét mặt hầm hầm của chúa tể, Vũ chỉ biết im lặng thi hành mệnh lệnh. Anh chưa từng bắt gặp chúa tể bi phẫn như thế, dường như trong lòng Ngài là một trận bão táp dữ dội đã bị sắc mặt lạnh lùng bên ngoài ngụy trang, nhưng vẫn đáng sợ.
“Quá trình huấn luyện trải qua năm giai đoạn. Mỗi giai đoạn sẽ cân nhắc thăng một cấp bậc. Ở đây đều là người mới. Cô không cần lo lắng. Kẻ nào trụ vững đến giai đoạn cuối cùng sẽ được tuyển thẳng và vòng tập huấn đặc biệt. Sau khi hoàn thành tập huấn đặc biệt thì tiếp tục tham gia giả lập chiến đấu. Những chuyện sau đó nữa thì đợi cô qua được ngày giả lập chiến đấu mới tính tiếp. Nếu không có câu hỏi, vào trong thực hành đi. Nhắc nhở một chút, đã vào thì phải cố gắng sống sót trở ra.”
“Anh nói gì vậy?”
Diệp Vy hoàn toàn đờ đẫn, cô không hiểu Vũ đang nói cái gì.
Vũ cười: “Để trở thành thuộc hạ của chúa tể thì cần phải trải qua những chuyện này.”
“Cái gì?”
“Được rồi, không có thời gian đâu, mau vào trong đi.”
Diệp Vy chưa kịp nói đã bị Vũ đẩy mạnh một cái. Cô dúi người về trước, lọt vào đám người đang đứng gần đó tiến hành kiểm tra. Cánh cửa bằng thân cây ngoằn ngoèo chầm chậm đóng chặt, âm thanh cót két như đang dọa người. Đến lượt của cô, người cai quản liếc nhìn về phía Vũ. Hắn gật đầu nhận lệnh rồi nghiêm mặt đưa cho Diệp Vy một mẩu giấy nhỏ có viết số kí hiệu. Cô mở ra xem, đoán là số thứ tự của từng ma cà rồng. Cô không phải ma cà rồng. Mấy người này thật quá đáng!
Đứng cùng một đám người xa lạ, Diệp Vy ủ rũ đưa mắt nhìn quanh. Trong này có rất nhiều ma cà rồng, cả nam và nữ, dáng vẻ khác nhau, nhưng vô cùng bắt mắt. Cô nhìn thấy có dạng thiếu niên, có dạng trưởng thành, có dạng bốc đồng, có dạng ngây ngô, có dạng tinh vi, có dạng đào hoa… Quả thật dáng vẻ nào cũng có! Bên cạnh Diệp Vy là một đứa nhóc xinh đẹp, giới tính nam, nét mặt đơn thuần. Thấy Diệp Vy nhìn chằm chằm, đứa nhóc bày ra nét mặt ghét bỏ, lừ mắt đến cô rồi mở miệng.
“Nhìn cái gì?”
“Em mong muốn được trở thành thuộc hạ của chúa tể sao?”
“Thế chị nghĩ tôi vào đây làm gì?”
Cái điệu bộ này… thật xấc láo!
Diệp Vy im lặng không nói.
Thằng nhóc bèn phì một tiếng: “Nhìn là biết, người vô dụng!”
Ting.
Âm thanh gì đó bất ngờ vang lên, bụi mù tung tóe, Diệp Vy nghi hoặc đứng yên tại chỗ giương mắt nhìn chăm chú vào lớp bụi dày đặc phía trước. Cô chỉ thấy một đoàn người ùn ùn chạy về giữa sân, xúm vào đóng cọc tre trên đó một cách thô bạo. Theo hướng của họ, Diệp Vy nhìn thấy trên cọc tre cao nhất có treo một mảnh vải nhỏ màu đỏ đang nhẹ nhàng vẫy vẫy mời gọi. Những ma cà rồng đó thay phiên nhau leo lên từng cọc tre rồi giằng lấy mảnh vải nhỏ, người lấy được tỏ vẻ rất vui mừng.
“Vòng một kết thúc!”
Ting.
Âm thanh nọ lại vang lên, mọi người lùi về vị trí cũ, chỉ có một mình ma cà rồng lấy được mảnh vải được phép đi ra ngoài. Nói là đi ra ngoài thì không đúng, Diệp Vy thấy ma cà rồng đó được người phụ trách hướng dẫn đi xuyên qua một cách cửa khác. Diệp Vy còn đang tò mò nhìn theo, thằng nhóc kia lại bước đến gần cô.
“Chị muốn bị đóng vào cọc tre à?”
“Hả?” Diệp Vy ngơ ngác nhìn thằng nhóc.
Thằng nhóc khinh bỉ ra mặt: “Năm người cuối cùng ở lại sẽ bị đóng vào cọc tre.”
Cô nhịn không được cảm thán: “Ác quá vậy!”
Thằng nhóc bình thản: “Cũng không chết được.”
“Sao lại không chết?”
“Vì là tre, đồ ngốc!”
Diệp Vy khóc không ra nước mắt, họ không chết nhưng mà cô sẽ chết!
Ting.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu một vòng mới. Diệp Vy không còn cách nào khác đành chạy chung với những ma cà rồng này. Cô không di chuyển nhanh được như họ nên nhìn giống như một con rùa bị bỏ lại phía sau… hít bụi. Lúc cô tới được giữa sân, tiếng chuông lại vang lên. Mảnh vải đã thuộc về một ma cà rồng khác. Diệp Vy nhẫn nhịn xoay người, nhưng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô đi rất chậm rãi.
Đến khi tiếng chuông vang lên thêm một lần nữa, Diệp Vy bèn quay lại chạy thẳng đến cọc tre trước cái nhìn kinh ngạc của những ma cà rồng trong sân. Một tên ma cà rồng muốn túm lấy Diệp Vy quăng ra xa, cô vội vàng tránh né theo phản xạ. Bàn tay đeo vòng đá lập tức giơ lên che chắn khuôn mặt, tên đó không kịp thu tay về, chụp trúng vòng đá của cô. Một tia sáng xoẹt qua, hắn rút mạnh tay về, mắt kinh hãi.
Diệp Vy không quản chuyện đó, cô chỉ biết nếu còn không lấy được mảnh vải thì lát nữa thi thể của cô sẽ nằm trên cọc tre này. Nhìn những cọc tre nhọn hoắc vươn mình lên cao, Diệp Vy nghiến răng giận dữ. Thân tre nhẵn bóng, cô không có móng vuốt cũng không biết bay, không thể trèo lên trên kia đoạt lấy mảnh vải. Diệp Vy bực tức đặt chân lên thân tre gần nhất, tay giơ lên cao. Cả người liền trượt xuống, cánh tay may mắn tì mạnh lên một cọc tre khác, kéo dài một đường. Cô đau đớn nhíu mi.
Mùi máu tươi lập tức ve vãn cánh mũi non nớt của ma cà rồng tập sự, bọn chúng vô tình ý thức được là hương vị ngọt ngào của con người. Không hẹn mà gặp, ánh nhìn rực lửa của toàn bộ ma cà rồng đều hướng đến cánh tay của Diệp Vy. Vòng đá trên tay phát ra những tia sáng lấp lánh, biến hóa thành một đạo thuật phép thần bí. Bọn ma cà rồng bị vòng đá ngăn cản, không dám tấn công trực diện, nhưng răng nanh đã chờ sẵn trên miệng chúng, chờ đợi thời cơ tốt, vồ lấy con mồi trước mặt.
Diệp Vy bị những ma cà rồng này bao vây, sợ đến tái mét mặt mày. Cô theo bản năng trốn về sau. Phía sau là cọc tre trơn nhẵn không tì vết. Diệp Vy lại bị trượt chân suýt ngã nhào, cô thầm mặc niệm trong lòng, chỉ mong đừng ngã lên cọc tre chết tươi là được. Đột nhiên có một luồng khí truyền đến, mạnh mẽ đỡ lấy lưng Diệp Vy rồi hất cô văng sang bên cạnh. Diệp Vy té oạch xuống đất, đau đớn nhăn mặt.
Ting.
Tiếng chuông cứu mạng vang lên.
Người cai quản mang theo một thanh tre dài đi đến giải quyết đám đông. Diệp Vy lòm còm bò dậy từ trên đất, nhìn máu và cát đang hòa làm một. Cô cắn chặt răng để không kêu than, dùng cánh tay lành lặn phủi sạch cát trên vết thương xuống. Người cai quản dùng giọng điệu của cấp trên dạy dỗ Diệp Vy một lúc lâu, vì đau quá nên cô cũng không nghe rõ ông ta nói gì. Cuối cùng, ông sa sầm, bảo cô đi ra ngoài.
Diệp Vy rầu rĩ ra ngoài, Vũ đứng đợi sẵn ở cửa dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đưa tay ra trước mặt. Anh không nói không rằng, đem chai nước trong tay đổ mạnh lên vết thương của cô, khiến cô la lên oai oải, nước mắt chảy ra. Vũ khịt khịt mũi, chợt cảm thấy mùi máu của Diệp Vy có chút khác thường. Anh hơi nhíu mày rồi quăng chai nước qua một bên, đứng cách cô vài mét rồi mới yên tâm suy nghĩ.
Quan sát bộ dạng dơ bẩn của Diệp Vy, anh quyết định mang cô đi gặp chúa tể.
…
Đại sảnh.
Diệp Vy lủi thủi theo Vũ đi vào, không phát hiện Bắc Thần cũng có mặt. Vũ trình bày sơ lược quá trình trải nghiệm của Diệp Vy, Richard nghe xong, sắc mặt trầm ổn bình lặng. Anh giao một số việc cho Vũ, Vũ nhận lệnh xoay người đi ra ngoài. Bắc Thần ở lại bàn thêm chút vấn đề của khu vực với Richard, mắt không hề liếc tới Diệp Vy đang đứng đó. Khi ngửi thấy mùi máu của cô, Bắc Thần âm thầm cúi đầu.
“Tôi đi giải quyết chuyện đó.”
Richard gật đầu.
Bắc Thần lướt ngang qua Diệp Vy, mang theo tâm trạng ngờ vực.
Richard rời ghế ngồi, bước xuống phía dưới. Anh từ tốn tiến tới trước mặt Diệp Vy nhưng không hề lên tiếng. Nhìn cô từ trên xuống dưới, đáy mắt Richard dần tối đen như bầu trời đêm. Quần áo dơ bẩn. Tóc tai rối bời. Vết thương khó coi. Lông mày chầm chậm đan vào nhau, liếc thấy trên tóc Diệp Vy còn dính vài hạt cát, anh cũng không biết trong lòng đang trào dâng lên loại cảm giác gì. Lại muốn ôm cô.
Diệp Vy ngước nhìn anh, phát hiện điểm lạ, nói nhỏ: “Anh chê em bẩn chứ gì!”
Nghĩ đến tình cảnh thảm thương của mình, Diệp Vy nhịn không được muốn tìm cách trút lên. Cô không nghĩ nhiều, lập tức nhào vào người Richard, ôm lấy anh. Đem mọi vết bẩn trên người đẩy sang cho anh, làm quần áo của anh cũng dính vết bẩn.
Richard cúi đầu, trừng mắt nhìn trang phục của mình.
Diệp Vy dễ chịu hơn hẳn, tâm trạng dần trở nên thoải mái.
Một lực đạo mạnh mẽ tóm lấy cằm cô.
“Đây là do em chọn, còn tức giận với tôi?”
Cô im lặng, mím chặt môi.
Anh gắt: “Nói xem.”
Cô nói: “Cũng không được tức giận với anh, em nên nói gì bây giờ?”
Richard đột nhiên trầm mặc.
Diệp Vy đẩy tay anh ra, nói nhỏ: “Để em bị thương… cho anh đau lòng đến chết!”
Anh hơi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của cô, đứng bất động một lúc lâu.
Richard hiểu rõ tính cách loài người, bản tính nguyên thủy của con người luôn xuất hiện vào lúc họ thật lòng thật dạ. Anh không thể tin được, cô bé con của anh đang dần dần mở lòng trước anh. Như một cách báo hiệu cô đã đón nhận anh. Diệp Vy ý thức được bản thân quan trọng với anh, cô bắt đầu… học cách vờn anh? Giả thiết này khiến lòng anh lạnh phân nửa, không muốn tiếp tục dịu dàng với cô.
“Ngày mai sẽ có người dạy em một số lễ nghi cơ bản.”
Diệp Vy nhướn mi, nghiêm túc nhìn anh.
Richard lườm cô: “Thái độ của em không tốt.”
Diệp Vy bày ra nét mặt vô cùng oan ức, đây rõ ràng là anh bức cô đến đường cùng để làm dấy lên ý nghĩ phản công. Cô muốn làm thuộc hạ của anh vì đó là chức vụ nằm trong khả năng của cô, vị trí chúa tể phu nhân lại có ý nghĩa quan trọng với gia tộc ma cà rồng, một con người như cô làm sao dám ngồi lên. Được rồi, dù sao cũng phải thừa nhận chuyện này! Diệp Vy cảm thấy ngoài cô ra thì thuộc hạ của anh rất ít khi bị thương. Nếu có, vết thương cũng không nặng. Đổi lại là cô…
Không cần nghĩ nữa!
Con đường chết luôn vẫy tay đón chào.
Diệp Vy khó khăn mở miệng: “Richard… em thấy… làm thuộc hạ cũng tốt.”
Anh âm trầm ép cô ngẩng đầu, đôi mắt thâm sâu khó lường, nhìn cô chăm chú.
Cô bị khí thế của anh dồn nén trở nên bí bách, hết nghĩ ra ngôn từ để nói.
Một lúc sau, Richard hôn nhẹ lên trán cô.
“Là sơ xuất của tôi.”
Richard đếm được số lần Diệp Vy bị thương kể từ khi cô đặt chân vào thế giới của ma cà rồng. Nhưng con số đó chẳng nhằm nhò gì. Một con người, ung dung tự tại sống ở chỗ ma cà rồng, chỉ bị thương, không thể chết, đó là một đặc ân. Anh muốn bảo vệ chu toàn cho Diệp Vy. Anh không muốn để cô phải chịu thêm thương tổn.
Một giả thuyết lại xuất hiện khiến anh hết lần này đến lần khác ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy cô bị thương. Những vết thương của cô đều là vì anh. Chỉ vì anh. Vì chúa tể ma cà rồng. Và vì cô là người phụ nữ con người đầu tiên có được sự thiên vị và quan tâm của anh. Kẻ thù của anh dựa vào điều đó nên đã hướng sang cô.
Trong lòng Richard không hề lo lắng, anh không sợ bất kỳ một tên nào, chúng dám hại cô thì anh cũng có lý do chính đáng để giết chúng. Chút lòng ít kỷ của đàn ông đã khiến anh muốn nhìn thấy Diệp Vy vì bảo vệ anh mà bị thương. Chỉ có như vậy… chỉ có như vậy anh mới biết bản thân anh đã trở nên quan trọng với cô đến mức nào!
Bởi vì con người không bao giờ hi sinh vì những người không quan trọng với họ.
Diệp Vy xem anh là chúa tể ma cà rồng, không phải một người đàn ông để cô có thể dựa dẫm hay ỷ lại hay chung sống cả một đời. Mọi thứ bắt nguồn đều là vì quyền lực và sức mạnh của anh. Cô không thể trốn thoát nên đành phải nghe lời. Giây phút chính miệng cô thừa nhận cô đến Động sói là vì anh, lòng Richard tựa như đang nếm trải mùi vị của mật ngọt – thứ cảm xúc anh chưa từng trải qua. Cô nói sẽ giống như thuộc hạ của anh, sẵn sàng hi sinh vì anh, anh tin, nhưng không hoàn toàn.
Thuộc hạ của Richard có lòng trung tuyệt đối, chúng nói được làm được, chúng dĩ nhiên không ngại hi sinh vì chúa tể của mình. Nhưng con người, lời nói của con người sẽ rơi vào nhiều hoàn cảnh và trường hợp khác nhau cho nên độ tin cậy đó cũng không đến mức đáng tin. Vì muốn được sống, con người sẽ ủy mị khóc lóc van cầu các kiểu. Được sống rồi họ sẽ phủi sạch lớp nước mắt, coi như không có gì vừa xảy ra, cũng không nhớ rõ mình đã nói những gì. Có rất nhiều thứ con người sẵn sàng dùng lời nói để đạt được. Lời nói… chính là một công cụ lừa dối của chúng.
Diệp Vy nói cô sẵn sàng hi sinh vì anh, nhưng nếu chuyện đó thật sự diễn ra, anh không tin cô sẽ chịu bỏ mạng vì một ma cà rồng. Chính cô biết rõ nhất. Con người có sinh mệnh hữu hạn. Ma cà rồng có sinh mệnh vô hạn. Cô không cần hi sinh vì một kẻ vĩnh viễn không thể chết. Nghĩ đến đây, nét mặt Richard lại trở nên lạnh lẽo.
Để cô bị tấn công, là sơ xuất của anh.
Một cỗ nhiệt ấm áp lan tỏa trong tim, hô hấp dần trở nên khó hiểu, Diệp Vy cảm thấy gương mặt nóng bừng. Giọng nói dịu dàng của anh trầm ổn đều đặn, ngữ khí nhẹ nhàng thanh tao. Trong đôi mắt lạnh là ẩn ý mờ ảo. Diệp Vy đột nhiên có cảm giác lần bị Như Nhất tấn công sẽ là lần cuối cùng. Richard sẽ bảo vệ cô tốt hơn.
“Em về phòng.”
Diệp Vy nói rồi chạy một mạch về phòng.
Richard không đuổi theo, chầm chậm nhoẻn miệng cười.
…
Hôm sau, một quá trình tập luyện mới lại bắt đầu.
Diệp Vy mệt nhoài dựa vào tấm ván sau lưng, hơi thở đứt quãng. Cô đưa mắt nhìn từng bóng dáng cao cao phía xa chạy qua chạy lại, ngã xuống rồi đứng lên, hành động lặp lại có trình tự nhất định. Chỉ mới dừng ở bài tập khởi động mà cô đã thấy cơ thể rã rời, mệt muốn chết. Nhưng mấy ma cà rồng kia không hề tỏ ra mệt, ngược lại càng tập càng hưng phấn đến lạ. Không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.
Bộp bộp bộp
Tiếng vỗ tay triệu tập, Diệp Vy vội đứng dậy đi đến giữa phòng.
Một ma cà rồng có khí chất đứng giữa đám người non nớt, ánh mắt anh ta đảo nhanh qua Diệp Vy rồi dừng lại. Ma cà rồng nọ giả vờ đưa tay chỉnh cổ áo, Diệp Vy tròn mắt nhìn động tác của anh ta. Liền ngây người. Cô lén lút nhìn xuống cổ áo của chính mình, nhanh chóng dùng tay chỉnh lại cho ngay ngắn. Đây là một dạng quần áo dùng trong lúc tập võ, đừng may tỉ mỉ, nếp gấp thẳng thớm. Đa số là dành cho nam nên phần cổ hơi rộng và trễ xuống, để lộ khuôn ngực vạm vỡ. Tuy Diệp Vy có mặc một chiếc áo bên trong, nhưng vẫn chừa chút da thịt, nét xuân ẩn hiện.
“Vì trong đợt này có sự xuất hiện của một vài cá thể khá yếu nên chúng ta cứ tiến hành nhịp độ chậm nhất. Trước tiên là tập nâng người, vật ngã, lên gối, bẻ cổ tay và khống chế khả năng phản công của kẻ địch. Hiểu rõ lời ta rồi chứ?”
“Hiểu rồi ạ!”
Từng tốp ma cà rồng nhanh chóng bắt cặp với nhau, nghiêm túc luyện tập.
Ma cà rồng vừa rồi tiến đến phía Diệp Vy, khuôn mặt cương nghị.
“Tập thôi.”
Diệp Vy gật đầu, nhịn không được hỏi nhỏ: “Mị Ảnh, anh nói nâng người là sao?”
Mị Ảnh nhìn lướt qua mặt Diệp Vy: “Gọi là Tổng phụ trách.”
“Tổng phụ trách, anh nói nâng người… Á!”
Diệp Vy chưa nói hết câu, cơ thể đã bị Mị Ảnh nhấc bổng lên bằng một nguồn lực vô hình. Còn chưa tiếp nhận xong, bỗng nhiên nguồn lực biến mất, cả cơ thể mất trọng lượng rơi xuống đất. Oạch. Diệp Vy nằm dài trên nền nhà, nhắm tịt mắt. Sau lưng bắt đầu nhức nhói, toàn thân tê liệt hoàn toàn. Cô chậm chạp hé mắt, đập vào mắt cô là gương mặt bình tĩnh đến đáng hận của Mị Ảnh. Hắn nghiêm giọng.
“Đứng lên.”
Cô nhăn nhó đứng dậy, tiếp theo lại bị một lực đạo vô hình khác nâng cả cơ thể lên thêm một lần nữa. Khoảnh khắc đáp đất lần thứ hai, Diệp Vy bật ra tiếng kêu thảm thiết. Toàn bộ ma cà rồng đều dừng động tác, ngoái đầu nhìn cô, cười nhạo. Những âm thanh bịch bịch vang lên, Diệp Vy bất giác nheo mắt nhìn qua. Lũ người kia dùng hành động nhạo báng cô. Chúng để cho bạn tập vật qua vật lại với nét mặt dửng dưng như cơ thể đó không phải của chúng vậy.
“Động tác nhanh một chút.”
Nghe Mị Ảnh nhắc nhở, Diệp Vy lại tiếp tục đứng lên.
Hắn nói đều đều: “Trong khoảng thời gian rơi xuống đất, có thể tính toán trọng lực tìm cách xoay người, tạo một tư thế đáp đất không khiến cơ thể bị thương.”
Diệp Vy gật đầu.
Cô bị Mị Ảnh quăng xuống đất khoảng mười mấy lần nữa, cô biết tấm lưng phía sau đã bắt đầu có mấy mảng tím đen rồi. Tay chân tê rần, gương mặt đổ đầy mồ hôi. Cô nhịn xuống cảm giác muốn bỏ cuộc rồi gắng gượng bò dậy từ sàn nhà. Mị Ảnh tiếp tục động tác cũ, Diệp Vy vẫn tiếp tục tìm cách xoay người. Vừa vặn hắn vẫn đứng yên một chỗ, cô dùng tay đẩy mạnh vào vai Mị Ảnh, sau đó xoay người.
Bụp.
Diệp Vy thở dốc, hai mắt kinh ngạc.
Mị Ảnh hài lòng gật đầu, tiếp tục quăng cô thêm hai lần. Trong hai lần đó, hắn trực tiếp né sang bên cạnh. Diệp Vy không tìm được điểm tạo lực, nhíu mày tự tạo ra lựa đẩy khiến cả cơ thể vừa vặn xoay một vòng trên không trung rồi đáp đất. Tư thế không được đẹp như lần đầu, nhưng vẫn có thể đứng vững, tạm chấp nhận được.
Ngay lập tức, Mị Ảnh chụp lấy một tay của cô kéo thật mạnh. Diệp Vy lại bị hắn quăng xuống đất. Đau đến ứa nước mắt. Cô đứng lên, Mị Ảnh lại chụp tay cô rồi nhẹ nhàng dùng một động tác xoay người khiến Diệp Vy mở to hai mắt. Kinh ngạc chưa kịp thoái lui, trước mặt liền tối đen. Cô đau đớn ngồi dậy, đưa tay xoa mông.
“Chiêu này có hơi khó đối với người như cô. Nếu là bọn họ thì sẽ lợi dụng lực kéo từ bàn tay của tôi, lấy đá nhảy lên người tôi rồi trực tiếp bẻ cổ đối thủ. Nhưng khả năng của cô thì… không đủ để thực hiện điều đó. Nhưng mà cô có thể thuận theo lực kéo của kẻ thù, sau đó xoay người một góc chín mươi độ, dùng chân đá mạnh vào dây chằng sau khớp gối của hắn. Tỉ lệ thành công của chiêu này khá cao.”
Mị Ảnh làm mẫu cho Diệp Vy một lần, cô cẩn thận quan sát.
Đến lượt mình, Diệp Vy lại tiếp tục bị Mị Ảnh quăng mạnh xuống đất. Qua vài lần tiếp đất bằng mông, cô nghĩ phía dưới của mình cũng mất cảm giác luôn rồi. Xoa xoa vài cái, Diệp Vy loạng choạng đứng dậy. Không biết do cách dạy của ma cà rồng nắm đúng trọng tâm hay do Diệp Vy tiếp thu nhanh. Trải qua thêm hai lần tiếp đất bằng mông, cô đã thực hiện được động tác mà Mị Ảnh hướng dẫn.
Mị Ảnh dạy tiếp cho Diệp Vy cách bẻ cổ tay kẻ địch, nhưng mà hình như cô đã hiểu sai thì phải. Cách Mị Ảnh dạy đúng là bẻ cổ tay, đúng hơn là… bẻ gãy luôn. Diệp Vy nghe tiếng răng rắc vang lên, tên ma cà rồng bị kéo ra làm mẫu vẫn giữ nguyên nét mặt, đưa mắt nhìn vào cái cổ tay đã xụi lơ của hắn. Tên ma cà rồng chậm chạp xoay xoay cái cổ tay đã gãy vài lần. Bàn tay lập tức trở lại như bình thường.
“Nếu có thể dùng lực mạnh thì cô cũng sẽ bẻ gãy được nó.”
Nói đoạn, Mị Ảnh chụp lấy tay Diệp Vy.
Cô ngơ ngác chưa hiểu, định rút tay lại, Mị Ảnh âm thầm bẻ tay cô ra sau. Theo bản năng bảo vệ các khớp xương, Diệp Vy cong ngươi theo Mị Ảnh. Hắn không có ý định buông tay, lực đạo càng lúc càng mạnh hơn. Cô la lớn, sợ đến mức hét thất thanh một tiếng. Xung quanh lặng như tơ. Mị Ảnh nhíu mày quan sát Diệp Vy.
“Hét cái gì?”
“Tổng phụ trách, anh không định bẻ tay tôi thật đấy chứ?”
Mị Ảnh không đáp, ra hiệu bảo Diệp Vy làm lại động tác đó với hắn. Cô nhanh chóng hiểu ra, vội vàng vươn tay đến bẻ tay hắn. Sức lực cô hơi mạnh, nhưng Mị Ảnh không phải tầm thường. Chưa đầy một giây thì tình huống đã xoay chuyển. Cô la oai oái, hốt hoảng đầu hàng xin tha. Mị Ảnh thả lỏng lực đạo. Tiếp đến dùng một động tác khiến Diệp Vy xoay người. Hắn chậm rãi nhấc tay cô lên, tạo thành một đường gấp chứa lực, dùng nắm đấm của mình chụp lên nó, lực đạo chắc chắn.
“Như thế này.”
Diệp Vy gật đầu, khi Mị Ảnh lại bẻ mạnh tay cô ra sau, cô áp dụng chiêu thức vừa được dạy. Mị Ảnh cử động thân người né tránh. Diệp Vy hào hứng tấn công thêm một nấc, thậm chí còn dùng cách thức của Tây Độc để đánh. Mị Ảnh nhanh nhẹn xoay người phòng thủ. Hắn đã hiểu vì sao chúa tể bảo hắn dạy cô đánh nhau. Diệp Vy có thể vô ý kết hợp thành công những chiêu thức của Tây Vương và cả chiêu thức của hắn hòa làm một, tạo ra một đòn tấn công mới, ít tốn sức, lại có kĩ thuật.
Thấy Diệp Vy hung hăng lao đến, Mị Ảnh nhếch mép rồi ngáng một chân ngay bước đệm của cô. Diệp Vy bị vấp, nhào người về trước. Mị Ảnh thuận thế đẩy mạnh một cái, cả người cô lập tức ngã dúi xuống sàn nhà. Hắn dùng đầu gối đè mạnh lên lưng khiến cô hét lên, bàn tay to lớn giữ chặt vai của cô, không cho cử động.
“Nghĩ thử xem làm thế nào để thoát thân.”
Nói đoạn, Mị Ảnh còn túm hai tay Diệp Vy bẻ quặp vào nhau.
Diệp Vy đau đến xanh mặt.
Mị Ảnh lại nói: “Đây là thế hiểm, cô tuyệt đối không được để mình rơi vào trạng thái này. Nếu có thể dùng trạng thái này đè bẹp kẻ thù thì tốt, không thể thì phải tìm mọi cách tránh né. Đừng biết đó là chỗ chết mà cứ lao vào. Đó là… tội ngu.”
Cô vội gật đầu, mong Mị Ảnh mau buông tay.
Hắn cúi xuống nói nhỏ, đủ để hai người nghe thấy: “Thật xin lỗi, chúa tể phu nhân.”
Đến khi được tự do, Diệp Vy ngồi bẹp dí trên sàn nhà.
Cạch.
Cửa phòng tập đột ngột mở ra, đám thuộc hạ mới lập tức quay đầu. Nhìn thấy dáng người cao lớn chầm chậm tiến vào, bọn họ nghiêm túc đứng bật dậy cúi người hành lễ như đã được dạy bảo rất kĩ. Mị Ảnh cũng khom người hành lễ. Richard phất tay ra hiệu, sau đó đảo mắt đến dáng người đang ngồi trên sàn nhà, nhìn chăm chú.
“Tập luyện thế nào?”
“Thưa chúa tể, có tiến triển tốt!”
“Chọn một người để ta kiểm tra.”
Lũ ma cà rồng mới nhấp nhỏm như ngồi trên đóng than, tự giác lùi về góc phòng và giữ im lặng. Chúng muốn được chúa tể để mắt, nhưng hiện tại chiêu thức học được không nhiều nên không dám xuất binh. Sợ Ngài đánh một phát, chúng lại toi đời thì nguy. Diệp Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn quỷ dị của anh thì vội cúi xuống. Cô yên lặng đứng dậy, định bụng sẽ ngồi yên chờ anh kiểm tra thuộc hạ. Chân vừa nhấc lên đã bị Mị Ảnh đưa tay ngăn lại. Hắn bất đắc dĩ nhìn cô rồi nhìn sang Richard.
“Chúa tể, chọn người này.”
Thân thể Diệp Vy cứng đờ, còn chưa hành hạ đủ hay sao?
Cô quay sang nhìn anh, anh bình thản gật đầu rồi đưa tay cởi áo khoác ngoài. Tùy tiện kéo kéo chiếc áo sơ mi, anh đưa tay xắn tay áo lên, tạo cảm giác thoải mái khi đánh nhau. Diệp Vy hít vào một hơi lạnh, sau ót dựng tóc gáy. Richard đi đến giữa phòng, thâm trầm nhìn cô. Trước cặp mặt tĩnh lặng của anh, cô bắt đầu thấy run.
Một cơn gió luồng qua kẽ tóc, Diệp Vy hồ nghi nhíu mày. Đúng như cô nghĩ, cả người cô đột nhiên nhào thẳng vào anh. Richard bình thản đưa tay đỡ lấy eo cô, nét mặt lạnh như tờ. Diệp Vy vung tay đánh vào bụng anh, bị anh tóm được. Cô dùng tay còn lại liều mạng tung một cú vào… mặt của anh. Richard cử động khóe miệng bày ra nét mặt tà khí rồi nghiêng đầu qua một bên, tránh đòn tấn công của cô. Bàn tay cứng như thép của anh giữ chặt hai nắm đấm của cô, cô không cách nào phản kháng, bị dồn vào thế bị động. Diệp Vy nghĩ nghĩ, bị động sẽ chết. Cô lập tức sử dụng lực đạo ở chân, mạnh mẽ nâng lên, dùng gối thúc mạnh vào giữa bắp chân anh.
Bụp.
Richard buông tay, lùi về sau một bước.
Lũ ma cà rồng mới cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Vy canh phòng phóng mắt dè chừng anh, bày ra tư thế tự vệ.
Nhanh như cắt, Richard túm lấy cổ áo của cô kéo mạnh về trước. Cả người Diệp Vy như bị nhấc bổng lên. Cô hét lên một tiếng, vội vàng bám vào tay anh. Bằng một động tác đơn giản, Richard đã xoay người đè chặt Diệp Vy trên sàn. Sau lưng bắt đầu đau nhức, nhưng không đáng sợ bằng nét mặt kinh dị của người phía trên. Cô trợn mắt nhìn anh. Anh vẫn nắm chặt cổ áo cô. Cặp mắt như muốn giết người.
Richard phủ lên người Diệp Vy, dùng một chân kẹp chặt hai đùi thon gọn của cô bên dưới. Diệp Vy thử vùng vẫy nhưng không ăn thua. Nhìn đến hai tay vẫn túm chặt cổ áo không buông, lòng cô trĩu nặng, anh đánh thật! Lực đạo của cô không nhiều, chỉ đơn giản khiến anh hơi đau một chút rồi thôi, không phá hỏng vật-đó được. Anh tức giận cái gì? Vì thế ánh mắt của cô liền trở nên thâm sâu. Cô mượn lực trên tay anh, nâng người ngồi dậy, vo tay thành nắm đấm, tiếp tục hướng vào khuôn mặt anh.
Richard nhanh nhẹn nghiêng đầu, đồng thời tạo ra lợi thế cho Diệp Vy.
Cô nhoài người, thuận tiện trở mình, phủ phục trên anh.
Anh nhướng mày, nhếch môi, xoay người thay đổi tình thế.
Diệp Vy cảm thấy hơi choáng, nằm yên dưới thân anh một lúc để bình tĩnh trở lại rồi mới vùng lên tấn công. Một cú xoay người diễn ra. Không biết do ai chủ động dẫn dắt. Diệp Vy ngồi trên người Richard, còn sợ anh lại ngồi dậy nên cô quyết định dùng chân mình ngăn chặn chân anh. Một giây, sắc mặt Richard trở nên cổ quái.
Cô nắm lấy cổ áo sơ mi đã bị nhăn nhúm của anh, đột nhiên nghe anh khẽ nói.
“Đè trúng.”
Thanh âm khàn khàn, đáy mắt tối đen.
Ngay sau đó, không để Diệp Vy lên tiếng, anh đưa tay giữ chặt eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Giữ nguyên tư thế đó trong một lúc, anh gằng giọng nói với thuộc hạ. Chất giọng lạnh lẽo đến đáng sợ. Lũ ma cà rồng mới không nhìn thấy, nhưng đoán được Diệp Vy sẽ chịu không ít khổ cực. Chúng biết cô chọc giận chúa tể rồi!
“Ra ngoài.”
Diệp Vy định nói gì đó, đột nhiên Richard ngồi dậy. Cô trợn mắt, rõ ràng anh vừa rồi còn bị khống chế nằm bên dưới, lũ ma cà rồng mới vừa đi ra thì anh đã lập tức ngồi bật dậy như không có gì. Nét mặt Diệp Vy ngày càng u ám, anh mạnh như vậy mà còn làm bộ khuất phục. Cả người cô trượt về sau theo quán tính. Richard đưa tay giữ chặt eo nhỏ của cô. Chợt, đầu óc cô trống rỗng. Có một vật thô cứng cồm cộm bên dưới mông cô. Cô sợ đến mức không dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích.
Anh trầm giọng: “Em đè trúng rồi.”
“…Em xin lỗi.”
Đáp xong, Diệp Vy cũng không biết mình xin lỗi vì cái gì!
Cô chật vật muốn leo xuống khỏi người anh, nhưng anh không nghĩ như cô, bàn tay đặt ở eo của cô thậm chí còn dùng sức giữ chặt. Cô lúng túng nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Diệp Vy trông thấy sắc màu lạ trong đáy mắt Richard thì lập tức trở nên căng thẳng. Yết hầu nam tính khẽ động đậy, anh yên lặng giữ nguyên tư thế xấu hổ của hai người. Một lúc, bàn tay to lớn đột nhiên cầm lấy chân cô, kéo đến bên thắt lưng của anh. Tiếp đó, anh động một cái. Diệp Vy bị anh kéo dính sát vào người, khiến cho vật-nào-đó chạm nhẹ lên mông cô rồi dừng lại.
Diệp Vy run rẩy dịch chuyển thân người, muốn kéo giãn khoảng cách.
“Đừng động.”
Âm thanh khàn khàn đầy tính nhẫn nại.
Cô lập tức ngồi im.
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Richard dần bình ổn trở lại. Anh bế Diệp Vy lên rồi đi ra ngoài. Cô ngoan ngoãn đến bất thường, gương mặt đỏ hồng. Khả năng tự kìm chế của ma cà rồng hình như rất tốt. Mỗi lần như vậy, Richard đều có thể tự mình khiến mình bình tĩnh. Nhưng Diệp Vy biết, anh đã rất khổ sở. Vì anh sợ anh sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận, vô thức giết chết cô. Richard rất muốn phát tiết, nhưng anh càng không muốn Diệp Vy của anh phải bị thương. Đành… nhịn.
* * *
“Em gái, vì em mà tôi đã chuyển công tác đến đây, em cảm động không?”
Giọng nói đùa giỡn của Jen truyền đến sau lưng, Diệp Vy dừng đũa. Cô vừa được yên ổn mấy ngày, không muốn lại phải hao tâm tổn sức vì anh ta. Jen là ma cà rồng trực thuộc khu vực Tây Âu. Mấy ngày trước đáng lẽ đã quay về, nhưng hôm nay đột nhiên trở lại DW. Chắc chắn có vấn đề. Diệp Vy còn đang nghĩ thì Jen đã tiến đến bên cạnh cô, bộ dạng không giống sẽ chuyển đến đây như lời anh ta nói.
“Jen đại nhân, tránh xa tôi một chút.”
“Vô tình quá vậy, giống y như người đàn ông của em.”
“…”
“Tôi có chút việc ghé qua, nhân tiện xem em có khỏe không!”
Diệp Vy không để tâm, tiếp tục ăn cơm.
Jen không bỏ qua cho cô: “Có tâm trạng ăn uống cơ đấy! Chúa tể vì em thủ thân như ngọc, bây giờ em hành hạ người ta thì đã đành, còn vô tâm vô phế ngồi ở đây làm no dạ dày. Em gái, chúa tể nhà tôi cũng đang rất đói bụng. Em không biết hay sao?”
Diệp Vy coi Jen như không khí, cắm mặt ăn cơm.
Jen vỗ vai cô: “Em gái, cái gì kia?”
Cô nghe giọng nói kinh ngạc của anh, ngẩng đầu nhìn theo. Sau đó đen mặt. Jen đắc ý cười sằng sặc. Diệp Vy mặc kệ anh ta. Nhìn đồ ăn trước mặt, chẳng buồn ăn. Anh không nói không rằng, đưa tay lau khóe mắt vừa xuất hiện chút nước vì cười quá nhiều rồi lấy lại điệu bộ trang nghiêm. Jen biến mất trong không trung.
Diệp Vy cau mày muốn mắng chửi, trên đỉnh đầu lại xuất hiện hơi ấm.
Cô ngẩng mặt, bắt gặp cái nhìn thâm trầm của Richard.
“Sao vậy?”
Diệp Vy lắc đầu.
Richard tùy tiện lấy ly nước lọc của cô, uống hết sạch. Vừa rồi bàn chuyện với thuộc hạ, anh đã nói mấy tiếng đồng hồ, bây giờ cổ họng khô ran. Lẽ ra anh định tìm vài con mồi hút máu, nhưng khi thấy Diệp Vy trong nhà ăn thì nhịn không được muốn tiến đến. Liếc thấy nước lọc trên bàn, anh không chút nghĩ ngợi, cảm thấy rất khát nên nâng ly uống cạn. Mùi vị không thể sánh bằng máu tươi, nhưng cũng tạm ổn.
“Không được bỏ bữa.”
“Em ăn no rồi.”
Richard đưa tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô.
Diệp Vy trầm mặc, chậm chạp múc từng thìa thức ăn, ăn ăn ăn.
Dưới sự giám sát của Richard, Diệp Vy đã ăn hết sạch đồ ăn trên bàn. Anh hài lòng xoa nhẹ lên tóc cô. Lúc hai người đứng lên, Richard đột nhiên khựng lại. Diệp Vy khó hiểu nhìn anh thì thấy anh đưa ly thủy tinh lên mũi, ngửi một lúc. Đôi mắt lạnh lẽo chứa một lớp sương mờ, gân xanh trên trán nổi lên dày cợm. Cô lo lắng muốn hỏi anh có chuyện gì, lại thấy anh nhìn cô chằm chằm như hổ đói, đành im lặng.
“Ai vừa ở đây?”
“Jen… Jen đại nhân.”
“Tên khốn!”
Lầm bầm trong miệng, Richard bay thẳng về phòng.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Diệp Vy đột nhiên cảm thấy sợ. Cô vươn tay lấy ly thủy tinh rồi chạy đến phòng của Thiên. Cô biết Jen sẽ không hạ độc Richard, vì nước lọc là của cô. Vậy Jen muốn giết cô? Nhưng ánh mắt anh ta không nói lên điều đó! Trông thấy Diệp Vy trước cửa phòng, Thiên định cười chào hỏi. Cô lập tức đưa ly thủy tinh đến trước mũi anh, quơ qua quơ lại. Được một lúc, cô cẩn thận nhìn anh.
“Anh có ngửi được mùi độc dược không?”
“Không.” Thiên lắc đầu, sau đó nét mặt rất gian manh: “Là một thứ khác!”
Diệp Vy vội hỏi, gương mặt vô cùng lo lắng: “Thứ gì vậy?”
Thiên đưa tay xoa cằm: “Khá nguy hiểm.”
Cô nhíu mày: “Chắc chắn Jen đại nhân đã giở trò.”
“Em dùng rồi?”
Diệp Vy lắc đầu: “Richard uống!”
Thiên suýt bật ngửa.
Jen quả nhiên xảo quyệt, anh động thủ với Diệp Vy, không sợ Richard nổi giận. Buổi tối hôm đó mọi người có uống rượu hơi quá đà, Thiên không nhớ đám bọn họ đã cùng bàn luận chuyện gì nhưng dường như là có liên quan đến Diệp Vy. Một người nào đó còn nói, món quà sinh nhật năm nay rất đặc biệt, Richard chắc chắn muốn đè Diệp Vy ra làm chuyện đó. Jen cười cợt đùa vài câu, Thiên mới nói chúa tể sẽ kìm chế được. Jen thậm chí còn nói cần phải khiến Diệp Vy tự nguyện dâng người.
Tâm ý của anh dù có tốt đẹp đến mấy, nhưng ly nước lọc là Richard uống sạch, coi như phí hoài công lao. Nếu là Diệp Vy uống thì may ra sẽ khiến Richard suy xét nhẹ tay với Jen một chút, đằng này, chúa tể đại nhân đã uống. Trực tiếp hạ tình dược vào thức ăn của chúa tể phu nhân nhưng để chúa tể bắt được. Tội của Jen… Thiên không dám nghĩ tiếp. Anh khoanh hai tay trước ngực, đi tới trước mặt Diệp Vy.
“Diệp Vy, đó là tình dược.”
“Tình dược?” Cô lặp lại, bừng tỉnh: “Thuốc kích thích?”
Thiên gật đầu: “Anh ngửi được mùi rất nồng, là liều lượng lớn. Richard bây giờ có lẽ rất khổ sở. Em không thể giúp thì đừng tìm đến hành hạ cậu ấy. Anh biết em tiếp nhận Richard về mặt tình cảm nhưng chưa chấp nhận thân thể. Diệp Vy, nếu có thể chứng minh chút ít lòng can đảm của em… Anh cũng muốn xem xem thái độ của Richard sau chuyện này. Ở gần nhau, chuyện thân mật là điều không thể thiếu!”
“Thiên.”
Diệp Vy gọi khẽ.
Thiên hiếu kỳ đợi cô nói.
Cô không nhìn anh, cúi gầm mặt: “Ngoài phụ trách mảng ngoại khoa, nội khoa, anh còn kiêm luôn cả bác sĩ tâm lý và chuyên gia sinh lý? Anh giỏi về thảo dược như vậy thì sao không nghiên cứu thuốc giải tình dược thử xem. Lỡ có một ngày anh trúng phải, còn có cách khống chế bản thân, không làm ra chuyện bất lương.”
Thiên cứng họng.
Hôm nay lại còn dám trút giận lên anh?
Richard rèn người, đúng thật là có thể rèn thành kẻ đáng sợ!
…
“Chúa tể phu nhân.”
Thuộc của anh dường như đều đã biết anh muốn trao danh phận này cho cô, mỗi khi nhìn thấy cô thì họ đều rất cẩn trọng. Diệp Vy gật đầu, đưa tay đẩy cửa phòng. Dù sao thì người phải uống tình dược là cô, nếu không phải Richard đột nhiên nổi hứng muốn uống nước lọc thì anh sẽ không phải… Diệp Vy thở dài, cô biết bản thân cần phải có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Còn chưa bước vào đã nghe thấy âm thanh khàn đục của anh vang lên bên trong, tựa như đang rất khổ sở.
“Đuổi đi.”
Hai tên thuộc hạ ngơ ngác, nhưng cũng lập tức đóng chặt cửa lại.
Diệp Vy trừng mắt với họ.
Họ làm như không thấy.
Cô không hề nhượng bộ, mặc kệ họ đứng ngăn, bằng vài động tác đã đẩy được họ ra ngoài. Chính bọn họ cũng kinh ngạc, không ngờ cô biết nhiều đòn tấn công đến vậy. Diệp Vy đem cửa mở ra, chen người vào trong. Richard đang đứng bên cỗ quan tài lớn, ngón tay bấu chặt vào thành quan tài, lộ rõ từng khớp xương. Cô đi đến gỡ tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Phòng em thoải mái hơn, quan tài này nhỏ quá.”
Richard hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Vy nhón chân thì thầm vào tai anh: “Em chịu trách nhiệm với anh.”
Dù không bị thuốc làm điên đảo tâm hồn thì anh vẫn chẳng thể kháng cự được loại kích thích này. Một bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo Diệp Vy. Thoắt cái hai người đã ngã xuống chiếc giường có mùi hương của cô. Richard nghiến chặt hàm răng, tay chống trên giường cũng hơi run rẩy. Trên trán anh xuất hiện vài giọt mồ hôi, khiến gương mặt phảng phất mùi vị ái tình càng thêm mê hoặc. Cô biết anh đang ngăn cản bản thân. Thiên nói Jen dùng rất nhiều thuốc, chắc chắn Richard đang rất khó chịu.
Nếu anh không uống ly nước đó…
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ có dáng vẻ như bây giờ!
Diệp Vy càng nghĩ càng tức, cô đưa tay giúp anh cởi bỏ dây da trên thắt lưng.
Richard lập tức chụp lấy tay của cô, khàn giọng: “Không cần.”
Cô không nói gì, nhoài người hôn lên môi anh, còn dùng lưỡi cậy miệng anh ra. Nụ hôn lần này Diệp Vy hoàn toàn học theo cách Richard từng làm với cô. Bất tri bất giác, cô quen dần với nhịp điệu của anh, chậm rãi chơi đùa với lưỡi của anh. Diệp Vy còn tưởng cô nghĩ đúng, nhưng giây kế tiếp, Richard đè chặt vai cô xuống rồi cúi người hôn ngấu nghiến cánh môi của cô. Cô biết mình sai rồi. Không phải cô quen dần với nhịp điệu của anh, là anh còn chưa kịp ý thức được sự chủ động của cô nên đã ngớ ra một lúc. Vẫn còn dặn lòng phải nhịn xuống. Nhưng không được.
“Vy, tôi rất vui khi em chủ động.”
Diệp Vy khẽ cười, bờ ngực phập phồng: “Vì anh rất đẹp trai.”
Anh nhíu mày, giọng cười khản đặc: “Chỉ đẹp trai?”
Cằm anh đè mạnh lên bầu ngực của cô, hai mắt đục ngầu. Dường như không thể tiếp tục chịu đựng loại thống khổ này, Richard bắt đầu xâm chiếm cơ thể Diệp Vy. Anh giành quyền chủ động, cắn mút từng mảng da thịt thuộc về cô. Lưu lại hương vị của anh trên đó. Quần áo phút chốc được cởi bỏ hoàn toàn. Hai thân thể dán sát vào nhau tạo ra một loại khoái cảm dị thường. Richard thở dài khoan khoái, tay không ngừng ma sát, khiến Diệp Vy loạn ý say mê, đờ đẫn xụi lơ trong ngực anh.
Vẫn là cách thức cũ, Richard đặt tay Diệp Vy lên vật thể nóng bỏng của anh, dạy cô cách di chuyển giúp anh giảm bớt cơn khó chịu trong người. Chút lý trí còn sót lại của anh vẫn không muốn làm hại Diệp Vy. Cô thả tay mình cho anh, ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn từ bàn tay to lớn của anh khiến anh càng thêm kích động. Dưới tác dụng của thuốc, sau một hồi va chạm kịch liệt, vật thể nóng bỏng của anh run lên nhè nhẹ rồi phun ra một dòng tinh thể đặc quánh ấm nóng lên bụng cô.
Diệp Vy mơ màng vòng tay ôm anh, ý thức bị cuốn sạch.
Không rõ ai mới là người đã uống tình dược.
“Vy.” Richard gọi cô, giọng đầy ám muội: “Tôi muốn em.”
Diệp Vy không nghe được bao nhiêu, ngây ngây dại dại gật đầu.
Richard cúi xuống hôn cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới bụng. Diệp Vy cong người, vừa xấu hổ muốn trốn tránh lại vừa cảm thấy không thể dừng lại. Lưỡi anh nhẹ nhàng thăm dò nơi tư mật, chậm rãi từng chút một. Tiếng vang lớn dần, đầu óc Diệp Vy không còn tỉnh táo, mê loạn đưa tay chặn đầu anh lại. Richard bắt được tay cô, không để cô chạm đến đầu anh, anh mạnh mẽ đè tay cô lên giường.
“Đừng khiêu khích em.”
Không hiểu sao cô lại có thể nói ra một câu như vậy!
Richard hừ nhẹ, tiếp tục thưởng thức nơi tư mật của cô, chẳng thấy chán.
Diệp Vy cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó rơi vào hư không.
Lần đầu tiên cô chìm vào khoái cảm bởi đầu lưỡi của anh.
Vật nóng bỏng của anh chạm đến bụng dưới khiến Diệp Vy khó chịu cử động, anh đè thân người cô lại, tiếp đến dùng một tay kéo chân cô lên, đặt nó bên thắt lưng của anh. Anh thổi một luồng hơi nóng hổi vào tai Diệp Vy, cô không chịu được sự khiêu khích của anh, nâng người ôm chằm lấy anh, dùng chút dũng khí còn sót lại há miệng cắn mạnh một phát vào bờ vai đầy quyến rũ của anh. Richard chỉ khẽ cau mày, dùng tay giữ chặt eo Diệp Vy, đưa vật nóng đến cửa nhỏ của nơi tư mật. Khẽ chà sát.
“Ưmm…”
Cô cong người, hô hấp dồn dập.
Thật ra Richard muốn giúp Diệp Vy chuẩn bị tốt rồi mới xâm chiếm cô, nhưng tình dược không cho phép anh làm điều đó. Cảm giác bức bách trong cơ thể khiến anh muốn lập tức giày vò Diệp Vy. Nếu không phải Diệp Vy, chỉ sợ người dưới thân nãy giờ đã sớm chịu thống khổ mà kêu la thảm thương. Ma cà rồng nữ có sức lực không tệ, nhưng Diệp Vy chỉ là con người. Richard không muốn cô bị thương vì chuyện này, càng không muốn ngày mai sẽ ôm lấy xác chết của cô mà gọi tên.
Anh cắn lên vành tai cô: “Vy, sẽ hơi đau.”
Cô không chút khách khí: “Vậy em cắn anh.”
Richard thở dốc: “Ừ.”
Sau đó, anh mang vật nóng rà lên rà xuống ở tâm điểm tự mật một lúc, đợi khi Diệp Vy bị phân tâm mới đem nó nhấn vào chỗ kia. Cô lập tức bài xích. Rõ ràng không thể tiếp nhận được vật thể to lớn của anh. Thấy cô gái bé nhỏ trong lòng bị đau nhíu mày, Richard nhịn không được muốn tiến vào ngay lập tức, nhưng có chút không nở, đành dỗ dành cô bằng nhiều nụ hôn nồng cháy. Giúp Diệp Vy quên đi đau nhức vừa có. Đôi môi của anh lúc này nóng rực, hôn lên khắp người của cô.
Đến khi Diệp Vy chịu đựng được một chút, anh lại tiếp tục đi vào. Cô bắt đầu nhăn nhó khó chịu. Richard không quản nữa. Anh đè chặt đầu Diệp Vy vào ngực, hạ thắt lưng xuống, lùi về sau, kế tiếp mạnh mẽ đâm vào. Nơi ấm ấp của cô bao bọc vật thể đàn ông to lớn của anh chặt khít. Anh gồng người giữ yên. Hai người cùng lúc bật ra âm thanh ái muội. Một là tiếng gầm thống khoái. Một là tiếng kêu đáng thương.
“Vy, đừng sợ.” Anh khàn giọng, liếm sạch nước mắt trên mặt cô.
Diệp Vy run rẩy bám chặt vào da thịt Richard, bật khóc nức nở.
Cái gì gọi là “sẽ hơi đau”?
Đây rõ ràng là đau muốn chết!!!
Cơ thể như bị xé rách làm hai.
Richard bị Diệp Vy kẹp rất chặt, anh cũng không dễ chịu bao nhiêu. Cơ bắp trên người đồng loạt nổi lên. Anh dang tay ôm người trong ngực, chậm rãi rút ra. Mới được một ít, cô lại la hét nháo loạn, bảo rằng rất đau. Diệp Vy không ngừng khóc lớn, dùng tay đẩy anh, kêu anh lấy cái thứ đáng sợ trong người cô ra ngoài. Richard nghiến răng ken két, dùng lực đâm mạnh trở vào. Diệp Vy hít vào một hơi lạnh, há miệng cắn anh một phát. Lực cắn rất mạnh, vai anh, miệng cô, tràn ngập máu tươi.
Anh khó nhọc cất giọng: “Vy, thả lỏng.”
Cô run giọng: “Anh… đừng… đừng cử động.”
“Em chặt quá.”
Diệp Vy chỉ nghe Richard nói một câu như vậy!
Sau đó cô không còn biết gì nữa, vô lực ngã xuống giường, hơi thở gấp gáp, mi mắt nặng trịch. Richard dùng sức mãnh liệt ra vào. Như muốn ép sạch sinh khí của người dưới thân, bắt cô hòa nhập cùng anh, thưởng thức cùng anh. Sức chịu đựng của anh đã dùng sạch, lúc này anh không thể nhẫn nhịn. Dù không muốn khiến Diệp Vy đau đớn, nhưng anh lại không khống chế nổi bản thân. Mê lực của tình dược ập thẳng đến trung tâm thần kinh, chiếm lấy tâm trí anh, tăng cao nhịp đập trong lồng ngực.
Diệp Vy dần mất hết ý thức, mặc kệ Richard cuồng nhiệt ra vào.
Richard chỉ phóng duy nhất một lần bên trong Diệp Vy trong lần đầu hai người giao hợp. Vì không tự chủ được. Những lần sau đó anh đều ra bên ngoài. Bởi anh biết khả năng thụ thai sẽ rất cao, tinh lực của ma cà rồng vô cùng mạnh mẽ. Anh không thể để lại nhiều chất dịch trong cơ thể Diệp Vy. Richard không muốn mất cô. Tuyệt đối anh không để cô mang thai. Thời gian chậm rãi trôi, hai người cùng nhau thay đổi nhiều kiểu tư thế. Tâm trí mê loạn, say sưa trầm luân. Khi tình dược không còn tác dụng, Richard thả lỏng trạng thái. Anh ôm cơ thể mềm nhũn của Diệp Vy vào ngực, luyến tiếc ra vào thêm một vài lần. Gần sáng, anh mới buông tha cho cô.
Richard không nghỉ ngơi, anh ngồi dậy vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau, anh mang khăn ấm đến lau sạch người Diệp Vy. Nhìn đến vết máu ở giữa chân cô, hai mắt anh lắng xuống, tia nhìn lạnh lẽo mà bi phẫn. Nhẹ nhàng lau sạch sẽ mọi chất bẩn, Richard đem áo sơ mi mặc vào người cô, che kín toàn bộ cơ thể. Anh đem khăn trải giường quăng sang một bên, chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi ra ngoài bảo một tên thuộc hạ gọi Thiên mang dụng cụ trị thương và dược liệu sang phòng Diệp Vy. Tâm trạng anh rất không ổn. Phải nói là cực kì tệ hại.
Ngồi bên giường, anh vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.
“Vy, trong người em có máu của tôi.”
Nhất định bình an vô sự.
Thiên mang theo bộ dạng ngáy ngủ đến phòng Diệp Vy, lúc trông thấy sắc mặt khó coi của Richard thì anh gần như đã tỉnh hẳn. Biết được chuyện gì đã xảy ra, Thiên thầm than một tiếng, bước nhanh đến bên giường ngủ. Anh đưa tay kiểm tra mạch đập trên cổ tay Diệp Vy, lông mày chau lại, thái độ nghiêm túc chưa từng có. Cô bé con này lại dám nghịch lửa. Anh vốn cho rằng Diệp Vy nhát gan, sẽ mặc kệ Richard một mình khổ sổ. Ai mà biết cô to gan lớn mật chạy đi tìm người ta… làm tình.
Đợi Thiên kiểm tra chi tiết cho Diệp Vy xong, Richard bỗng trầm mặc.
“Tiêm cho em ấy.”
Thiên không nói gì, mang ống tiêm đã bom đầy dung dịch màu vàng nhạt tiêm vào người Diệp Vy. Đây là thuốc tránh thai của gia tộc ma cà rồng, không có tác dụng phụ nhiều như thuốc tránh thai của con người. Mầm thuốc sẽ tiêu hủy số tinh dịch muốn bám vào sâu trong người cô, hạ tỉ lệ thụ thai xuống mức âm. Richard vì Diệp Vy mà từ bỏ chuyện tìm người nối dõi. Cô bé này chính là bảo vật của chúa tể.
Richard đột nhiên hỏi: “Thiên, máu của tôi ảnh hưởng đến Vy?”
Thiên hiểu ý Richard: “Không biến Diệp Vy thành thứ gì cả.”
“Vết thương của Vy có thể tự lành.”
“Đó là năng lực nhiệm mầu của loại huyết dịch chảy trong mạch đập của chúa tể ma cà rồng. Richard, anh đã tìm hiểu qua rồi. Diệp Vy có thể sở hữu được máu của cậu cũng coi như cô ấy may mắn. Dựa vào liên kết đó, một mắc xích được hình thành trong vô hình. Giữa hai người đã bị ràng buộc số mệnh. Khi liên kết lớn mạnh, lúc Diệp Vy gặp nguy hiểm, cậu nhất định cảm nhận được vị trí của cô ấy. Và ngược lại. Tuy không phải loại đồng sinh đồng tử. Nhưng nếu một trong hai người có kẻ phải chết, người còn lại sẽ đau khổ giống như mất nửa cái mạng. Nỗi đau đó không ai có thể chịu đựng được, nó là một quá trình giày vò dài vô tận, cứ lặp đi lặp lại.”
Giọng nói lạnh tanh vang lên: “Biết rồi.”
Thiên bĩu môi: “Trả lời lạnh nhạt thế?”
“Không phạt anh tội che giấu thông tin đã rất nể mặt.”
“Dù sao anh cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu một hai lần.”
Thiên nhún vai, thu dọn dược liệu.
Richard không nói gì, đi đến bên giường.
“Nhưng mà… “ Đúng lúc này, Thiên đột nhiên đứng lên: “Vẫn sẽ xuất hiện những triệu chứng của một con người bình thường sau khi đã quan hệ xác thịt với ma cà rồng. Diệp Vy có thể sẽ sốt nhẹ vài ngày, cũng có thể sốt nặng. Đồng thời không loại trừ khả năng tàn phế. Richard, năng lực của chúa tể có sức hủy diệt rất lớn.”
“Câm miệng.”
Sờ nhẹ gương mặt Diệp Vy, Richard trầm giọng ra lệnh.
Thiên cười gượng, lại tiếp tục nhắc nhở, anh có trách nhiệm của mình.
“Chỉ là, nếu Diệp Vy may mắn vượt qua được mọi chuyện. Sau này chuyện làm tình giữa hai người sẽ diễn ra vô cùng thuận lợi. Một lần kết hợp hoàn chỉnh. Cả đời sẽ day dưa không rời. Tương lai chúa tể nhất định không cần chịu khổ, có thể thoải mái giải phóng chính mình. Thật ra cậu không cần phóng ra bên ngoài đâu, có thể tùy ý hoan lạc. Thuốc tránh thai của gia tộc chúng ta cũng có công dụng rất mạnh.”
“Cút.”
Thiên ngậm miệng, mang theo dụng cụ rời phòng.
Anh có lòng tốt nhắc nhở, không nghe thì thôi!
Danh sách chương