Dưới ánh đèn sáng rực, từng góc cạnh trên gương mặt anh rõ ràng hơn bao giờ hết. Mùi hương nam tính không biết vô tình hay cố ý mà theo cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ chập chờn bên chóp mũi cô. Trái tim của người con gái lần đầu biết yêu như Trương Cẩm Ngọc chỉ cần nghĩ về anh thôi đã đỏ mặt tía tai huống chi tình huống bây giờ đây lại gần trong gang tấc, tim chưa nhảy ra ngoài đã là may lắm rồi.
Đôi mắt anh quá đỗi dịu dàng, chăm chú nhìn cô đầy tình tứ, âm thanh trầm ấm vang vang trong căn phòng rộng lớn:
- Cả tháng không gặp, em có nhớ anh không? Bất ngờ trước câu hỏi như vậy, cô lắp bắp không cất nổi tiếng. Tất nhiên là cô nhớ anh, nhớ đến phát điên chỉ là cô không thể nói được, cô biết giữa hai người là mối quan hệ gì, vậy nên chỉ dám giấu nhẹm nỗi nhớ da diết đó vào trong lòng.
Người con gái trước mặt không đáp, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ửng. Anh tiến lại gần, ghé sát vào tai cô bộc bạch:
- Anh rất nhớ em!
Thình thịch, thình thịch! Tim ơi, mày đập một cách bình thường có được không?
Và rồi bàn tay to lớn của anh cũng không nhàn rỗi, một tay giữ gáy, một tay siết eo để thuận lợi đặt lên môi cô một nụ hôn. Bị bất ngờ, cô bối rối không biết phải làm sao, bàn tay nhỏ huơ huơ trong không trung rồi vô ý đặt trên cánh tay đang siết lấy eo mình, tay còn lại tì vào bàn ghì chặt. Nụ hôn của anh không quá vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn dắt con người ta vào thế giới hư ảo, cô căng thẳng cắn chặt răng, anh ôm lấy gáy khẽ nâng đầu cô lên, hàm răng ương bướng lập tức bị hành động bất ngờ mà hé mở. Nhân cơ hội đó, anh đưa lưỡi vào lên trong, quấn lấy dư vị ngọt ngào.
Cô căng thẳng đến mức đầu óc muốn nổ tung, nhưng dường như có cảm giác anh giống như một vị chỉ huy thực thụ, chẳng bao lâu đã làm theo chỉ dẫn của anh. Đôi nam nữ môi lưỡi giao nhau vô cùng đồng điệu, thi thoảng còn xuất hiện âm thanh gây đỏ mặt tía tai. Đồng hồ treo tường cứ tích tắc vang lên, bàn tay cô đã vòng lên cổ anh từ lúc nào, có lẽ đây là nụ hôn kéo dài nhất giữa cô và anh từ trước tới nay. Nó chứa đựng nỗi nhớ nhung, lưu luyến và cả thứ tình cảm nhỏ bé của cô.
Khi cả hai rời khỏi nhau, môi cô đã sưng tấy. Tiếng thở hổn hển khiến cô phập phồng, thật sự cô cảm thấy hôn nhau kiểu này rất khó thở, vừa nãy anh mà không buông chỉ sợ cô tắt thở chết luôn rồi. Trương Cẩm Ngọc nghĩ lại nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy bất giác đỏ mặt, cô luống cuống chạy khỏi anh rồi phóng lên giường trùm chăn. Sao cô lại có thể cùng anh… Á á á điên mất thôi!
Hứa Nguyên Khải nhìn theo bóng lưng của cô mà phì cười, dư vị ngọt ngào ban nãy vẫn đọng lại trên môi mỏng. Cũng may anh không tiến đi quá xa, anh sợ nếu quá vồ vập sẽ khiến cô hoảng sợ và ám ảnh vậy nên anh sẽ để cô từ từ thích nghi, đợi thời cơ chín mùi gặt hái thành quả sau. Còn bây giờ, anh phải vào nhà tắm xối nước lạnh, vừa mới đùa với lửa xong, cũng may cô không phát hiện.
Khi anh trở ra cô đã ngủ, Hứa Nguyên Khải bước tới bàn làm việc tiếp tục công việc, mãi đến gần sáng anh mới lên giường, nhấc bỏ con gấu bông sang bên cạnh rồi ôm cô vào lòng. Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên cô chẳng kiêng kị gì mà vòng tay qua ôm lấy anh.
Sớm tinh mơ, tiếng báo thức vang lên dai dẳng, Hứa Nguyên Khải khẽ chau mày, rõ ràng anh đâu có báo thức. Tức thì cô bật dậy, vẻ mặt vô cùng hấp tấp.
- Em dậy sớm vậy làm gì, ngủ thêm lúc nữa đi!
Trương Cẩm Ngọc vuốt vuốt mái tóc, đẩy cánh tay người nào đó đang ghì eo mình qua một bên rồi đáp lại:
- Không được, bố mẹ có ở đây em phải chuẩn bị bữa sáng chứ!
- Thím Loan chuẩn bị mà, em lo xa thế!
Bàn chân nhỏ đặt xuống nền đất lạnh, bàn tay to lớn vẫn ương bướng bám dính trên eo:
- Anh điên à, bố mẹ bao lâu mới về một lần, hôm qua đã không thể vào bếp nấu được rồi, nay còn không nữa, mẹ đánh giá em thì sao?
Cô rời giường, đi vệ sinh cá nhân, cánh cửa chưa kịp đóng thì người nào đó đã đẩy vào, thản nhiên cùng cô đánh răng. Tất cả đồ dùng cá nhân của cô anh đều đã thay mới toàn bộ, không những thay của cô, anh còn thay luôn cả của anh, đồ đôi mới chịu.
- Anh không ngủ thêm à?
Hứa Nguyên Khải lắc đầu, tiếp tục đánh răng. Sau khi anh xong, ánh mắt của cô như muốn đuổi anh ra ngoài.
- Em nhìn vậy là có ý gì?
- Là ý anh đang nghĩ ấy! Anh cứ đứng ở đây em làm sao mà giải guyết công chuyện được!
- Anh đâu có chê em?
Nghe tới đây cô trực tiếp đẩy anh ra rồi đóng chặt cửa, thật hết nói nổi.
Cả hai cùng nhau bước xuống nhà đã là chuyện của hơn mười phút sau. Thím Loan đang chuẩn bị bữa sáng, cô vào bếp giúp thím một tay.
Một lát sau bố mẹ chồng cô và Nguyệt Cầm cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vừa thấy cô, Trần Huệ Như đã chất vấn anh:
- Sao mày bắt con dâu mẹ dậy sớm thế, nhỡ đêm qua con bé còn mệt thì sao?
- Con nói rồi nhưng cô ấy nhất quyết đòi xuống nấu cho bố mẹ ấy chứ!
Trương Cẩm Ngọc ngại ngùng gãi gãi tai, gia đình năm người đang ăn vô cùng vui vẻ bất chợt mẹ chồng cô hỏi:
- Sao lâu vậy rồi mà hai đứa vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế?
Khụ khụ! Anh vuốt lưng cho cô rồi bình thản giải thích:
- Cô ấy còn trẻ mà mẹ, đợi lớn thêm chút nữa rồi sinh một thể!
Khụ, cô sặc lần hai. Anh nói cái gì vậy chứ? Cũng may mẹ chồng cô không nghĩ nhiều, đều tôn trọng con cái vậy nên những vấn đề này không hỏi quá sâu.
- Hai ngày nữa bố mẹ sẽ ra sân bay, công việc bên đó cũng gấp rút, không thể ở lại lâu được, các con ở lại nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe.
Nguyệt Cầm nãy giờ im lặng bây giờ đây chợt lên tiếng:
- Bố mẹ vẫn đi sao?
- Vì công việc thôi con, con ở trong nước theo anh học việc hay làm gì con thích cũng được, bố mẹ đều sẽ ủng hộ.
Thực ra từ đêm qua cô đã có đáp án cho chính mình, hơn nữa cô hoàn toàn không muốn ở lại nơi đau thương này nữa.
- Con sẽ đi cùng với bố mẹ!
Trần Huệ Như và Hứa Nguyên Hoàng ngỡ ngàng, họ không nghĩ cô con gái bướng bỉnh của họ lại nói vậy.
- Công việc ở đây có gì không tốt sao con?
Nguyệt Cầm lắc đầu, cô mỉm cười:
- Con cảm thấy con thích khí hậu bên đó hơn, với lại con muốn được ở cùng với bố mẹ.
Để cô có thể bù đắp lại lỗi lầm đã từng gây ra cho họ…
Hai ngày sau trước khi lên máy bay, Hứa Nguyệt Cầm có vào viện thăm Hương. Cô ấy đã khá hơn, chỉ là tinh thần vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Cô bước vào, trên tay mang theo chút đồ tẩm bổ và một giỏ hoa quả, bên trong có chứa một khoản tiền không nhỏ.
- Tới đây để cười nhạo tôi sao?
Cô lắc đầu, mỉm cười chua chát, chỉ là trước khi rời khỏi mảnh đất đau thương này tới thăm cô ấy một chút.
- Hắn vào tù rồi, sau này không cần phải nhìn mặt kẻ khốn đó nữa!
Hương ngẩn người, Dương Tùng Quân vào tù rồi, kẻ hại chết đứa con tội nghiệp của cô vào tù rồi sao? Đáng lắm!
- Vậy tại sao cô lại tới đây? Tôi chỉ là một người bình thường, không đáng được Hứa tiểu thư quan tâm.
Tấm rèm trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng khẽ lay động, nó làm cô nhớ tới mình của ba năm trước.
- Cô và tôi giống nhau cả thôi, đều không thể giữ được vật trân quý của bản thân, tôi phải đi rồi, sống tốt nhé!
Tiếng cao gót va chạm xuống nền nhà, khi bóng lưng kia lặng lẽ rời xa, Hương chợt cảm thấy, cô ấy cũng thật tội nghiệp. Ít nhất cô còn có một danh phận chính đáng còn cô ấy mòn mỏi chờ đợi nhung nhớ bao năm trời cuối cùng không thể trọn vẹn.
Hoàng hôn trải dài trên đường băng, bao trùm lên cả tiếng thông báo:
“Tất cả hành khách trên chuyến bay CX648 của ZZZ Airlines xin vui lòng ra cửa khởi hành. Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong 10 phút nữa.”
Hứa Nguyệt Cầm quay đầu nhìn lần nữa rồi bám lấy tay mẹ kéo hành lý bước đi. Nếu ba năm trước cô rời khỏi đây trong mông lung vô định thì giờ đây cô tin chuyến bay này sẽ đưa cô thoát khỏi quá khứ đau thương, mở ra một cuộc đời mới, chắp cánh cho một tương lai tốt đẹp.
…
Thoáng chốc, đã hơn hai năm…
Đôi mắt anh quá đỗi dịu dàng, chăm chú nhìn cô đầy tình tứ, âm thanh trầm ấm vang vang trong căn phòng rộng lớn:
- Cả tháng không gặp, em có nhớ anh không? Bất ngờ trước câu hỏi như vậy, cô lắp bắp không cất nổi tiếng. Tất nhiên là cô nhớ anh, nhớ đến phát điên chỉ là cô không thể nói được, cô biết giữa hai người là mối quan hệ gì, vậy nên chỉ dám giấu nhẹm nỗi nhớ da diết đó vào trong lòng.
Người con gái trước mặt không đáp, chỉ thấy khuôn mặt đỏ ửng. Anh tiến lại gần, ghé sát vào tai cô bộc bạch:
- Anh rất nhớ em!
Thình thịch, thình thịch! Tim ơi, mày đập một cách bình thường có được không?
Và rồi bàn tay to lớn của anh cũng không nhàn rỗi, một tay giữ gáy, một tay siết eo để thuận lợi đặt lên môi cô một nụ hôn. Bị bất ngờ, cô bối rối không biết phải làm sao, bàn tay nhỏ huơ huơ trong không trung rồi vô ý đặt trên cánh tay đang siết lấy eo mình, tay còn lại tì vào bàn ghì chặt. Nụ hôn của anh không quá vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn dắt con người ta vào thế giới hư ảo, cô căng thẳng cắn chặt răng, anh ôm lấy gáy khẽ nâng đầu cô lên, hàm răng ương bướng lập tức bị hành động bất ngờ mà hé mở. Nhân cơ hội đó, anh đưa lưỡi vào lên trong, quấn lấy dư vị ngọt ngào.
Cô căng thẳng đến mức đầu óc muốn nổ tung, nhưng dường như có cảm giác anh giống như một vị chỉ huy thực thụ, chẳng bao lâu đã làm theo chỉ dẫn của anh. Đôi nam nữ môi lưỡi giao nhau vô cùng đồng điệu, thi thoảng còn xuất hiện âm thanh gây đỏ mặt tía tai. Đồng hồ treo tường cứ tích tắc vang lên, bàn tay cô đã vòng lên cổ anh từ lúc nào, có lẽ đây là nụ hôn kéo dài nhất giữa cô và anh từ trước tới nay. Nó chứa đựng nỗi nhớ nhung, lưu luyến và cả thứ tình cảm nhỏ bé của cô.
Khi cả hai rời khỏi nhau, môi cô đã sưng tấy. Tiếng thở hổn hển khiến cô phập phồng, thật sự cô cảm thấy hôn nhau kiểu này rất khó thở, vừa nãy anh mà không buông chỉ sợ cô tắt thở chết luôn rồi. Trương Cẩm Ngọc nghĩ lại nụ hôn cuồng nhiệt ban nãy bất giác đỏ mặt, cô luống cuống chạy khỏi anh rồi phóng lên giường trùm chăn. Sao cô lại có thể cùng anh… Á á á điên mất thôi!
Hứa Nguyên Khải nhìn theo bóng lưng của cô mà phì cười, dư vị ngọt ngào ban nãy vẫn đọng lại trên môi mỏng. Cũng may anh không tiến đi quá xa, anh sợ nếu quá vồ vập sẽ khiến cô hoảng sợ và ám ảnh vậy nên anh sẽ để cô từ từ thích nghi, đợi thời cơ chín mùi gặt hái thành quả sau. Còn bây giờ, anh phải vào nhà tắm xối nước lạnh, vừa mới đùa với lửa xong, cũng may cô không phát hiện.
Khi anh trở ra cô đã ngủ, Hứa Nguyên Khải bước tới bàn làm việc tiếp tục công việc, mãi đến gần sáng anh mới lên giường, nhấc bỏ con gấu bông sang bên cạnh rồi ôm cô vào lòng. Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên cô chẳng kiêng kị gì mà vòng tay qua ôm lấy anh.
Sớm tinh mơ, tiếng báo thức vang lên dai dẳng, Hứa Nguyên Khải khẽ chau mày, rõ ràng anh đâu có báo thức. Tức thì cô bật dậy, vẻ mặt vô cùng hấp tấp.
- Em dậy sớm vậy làm gì, ngủ thêm lúc nữa đi!
Trương Cẩm Ngọc vuốt vuốt mái tóc, đẩy cánh tay người nào đó đang ghì eo mình qua một bên rồi đáp lại:
- Không được, bố mẹ có ở đây em phải chuẩn bị bữa sáng chứ!
- Thím Loan chuẩn bị mà, em lo xa thế!
Bàn chân nhỏ đặt xuống nền đất lạnh, bàn tay to lớn vẫn ương bướng bám dính trên eo:
- Anh điên à, bố mẹ bao lâu mới về một lần, hôm qua đã không thể vào bếp nấu được rồi, nay còn không nữa, mẹ đánh giá em thì sao?
Cô rời giường, đi vệ sinh cá nhân, cánh cửa chưa kịp đóng thì người nào đó đã đẩy vào, thản nhiên cùng cô đánh răng. Tất cả đồ dùng cá nhân của cô anh đều đã thay mới toàn bộ, không những thay của cô, anh còn thay luôn cả của anh, đồ đôi mới chịu.
- Anh không ngủ thêm à?
Hứa Nguyên Khải lắc đầu, tiếp tục đánh răng. Sau khi anh xong, ánh mắt của cô như muốn đuổi anh ra ngoài.
- Em nhìn vậy là có ý gì?
- Là ý anh đang nghĩ ấy! Anh cứ đứng ở đây em làm sao mà giải guyết công chuyện được!
- Anh đâu có chê em?
Nghe tới đây cô trực tiếp đẩy anh ra rồi đóng chặt cửa, thật hết nói nổi.
Cả hai cùng nhau bước xuống nhà đã là chuyện của hơn mười phút sau. Thím Loan đang chuẩn bị bữa sáng, cô vào bếp giúp thím một tay.
Một lát sau bố mẹ chồng cô và Nguyệt Cầm cũng nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vừa thấy cô, Trần Huệ Như đã chất vấn anh:
- Sao mày bắt con dâu mẹ dậy sớm thế, nhỡ đêm qua con bé còn mệt thì sao?
- Con nói rồi nhưng cô ấy nhất quyết đòi xuống nấu cho bố mẹ ấy chứ!
Trương Cẩm Ngọc ngại ngùng gãi gãi tai, gia đình năm người đang ăn vô cùng vui vẻ bất chợt mẹ chồng cô hỏi:
- Sao lâu vậy rồi mà hai đứa vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế?
Khụ khụ! Anh vuốt lưng cho cô rồi bình thản giải thích:
- Cô ấy còn trẻ mà mẹ, đợi lớn thêm chút nữa rồi sinh một thể!
Khụ, cô sặc lần hai. Anh nói cái gì vậy chứ? Cũng may mẹ chồng cô không nghĩ nhiều, đều tôn trọng con cái vậy nên những vấn đề này không hỏi quá sâu.
- Hai ngày nữa bố mẹ sẽ ra sân bay, công việc bên đó cũng gấp rút, không thể ở lại lâu được, các con ở lại nhớ ăn uống giữ gìn sức khỏe.
Nguyệt Cầm nãy giờ im lặng bây giờ đây chợt lên tiếng:
- Bố mẹ vẫn đi sao?
- Vì công việc thôi con, con ở trong nước theo anh học việc hay làm gì con thích cũng được, bố mẹ đều sẽ ủng hộ.
Thực ra từ đêm qua cô đã có đáp án cho chính mình, hơn nữa cô hoàn toàn không muốn ở lại nơi đau thương này nữa.
- Con sẽ đi cùng với bố mẹ!
Trần Huệ Như và Hứa Nguyên Hoàng ngỡ ngàng, họ không nghĩ cô con gái bướng bỉnh của họ lại nói vậy.
- Công việc ở đây có gì không tốt sao con?
Nguyệt Cầm lắc đầu, cô mỉm cười:
- Con cảm thấy con thích khí hậu bên đó hơn, với lại con muốn được ở cùng với bố mẹ.
Để cô có thể bù đắp lại lỗi lầm đã từng gây ra cho họ…
Hai ngày sau trước khi lên máy bay, Hứa Nguyệt Cầm có vào viện thăm Hương. Cô ấy đã khá hơn, chỉ là tinh thần vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Cô bước vào, trên tay mang theo chút đồ tẩm bổ và một giỏ hoa quả, bên trong có chứa một khoản tiền không nhỏ.
- Tới đây để cười nhạo tôi sao?
Cô lắc đầu, mỉm cười chua chát, chỉ là trước khi rời khỏi mảnh đất đau thương này tới thăm cô ấy một chút.
- Hắn vào tù rồi, sau này không cần phải nhìn mặt kẻ khốn đó nữa!
Hương ngẩn người, Dương Tùng Quân vào tù rồi, kẻ hại chết đứa con tội nghiệp của cô vào tù rồi sao? Đáng lắm!
- Vậy tại sao cô lại tới đây? Tôi chỉ là một người bình thường, không đáng được Hứa tiểu thư quan tâm.
Tấm rèm trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng khẽ lay động, nó làm cô nhớ tới mình của ba năm trước.
- Cô và tôi giống nhau cả thôi, đều không thể giữ được vật trân quý của bản thân, tôi phải đi rồi, sống tốt nhé!
Tiếng cao gót va chạm xuống nền nhà, khi bóng lưng kia lặng lẽ rời xa, Hương chợt cảm thấy, cô ấy cũng thật tội nghiệp. Ít nhất cô còn có một danh phận chính đáng còn cô ấy mòn mỏi chờ đợi nhung nhớ bao năm trời cuối cùng không thể trọn vẹn.
Hoàng hôn trải dài trên đường băng, bao trùm lên cả tiếng thông báo:
“Tất cả hành khách trên chuyến bay CX648 của ZZZ Airlines xin vui lòng ra cửa khởi hành. Máy bay sẽ bắt đầu mở cửa trong 10 phút nữa.”
Hứa Nguyệt Cầm quay đầu nhìn lần nữa rồi bám lấy tay mẹ kéo hành lý bước đi. Nếu ba năm trước cô rời khỏi đây trong mông lung vô định thì giờ đây cô tin chuyến bay này sẽ đưa cô thoát khỏi quá khứ đau thương, mở ra một cuộc đời mới, chắp cánh cho một tương lai tốt đẹp.
…
Thoáng chốc, đã hơn hai năm…
Danh sách chương