Đầu năm nay nào có cấp trên nghe cấp dưới, địa vị của Tống Minh Trạch thì càng không thể nào.

Tống Minh Trạch bực mình chuyện mình đưa Lâu Tử An đi chơi còn mang theo một đống người bên cạnh, đến chỗ nào đó để mấy người họ lùi ra ngoài mấy trăm mét. Mệnh lệnh này vừa dứt thì Lâu Tử An liền mím môi không nói, cảnh giác nhìn xung quanh, mặc cho Tống Minh Trạch nói gì cũng không chịu bình tĩnh lại.

Cuối cùng chuyến đi này không người nào chơi vui vẻ.

Tống Minh Trạch quen đứng phía trên người khác, tính khí bản thân lại nóng nảy, lần đầu tiên gặp phải vấn đề khó như vậy, dùng hết kiên trì, không khỏi có chút bất mãn, mạnh lạnh không muốn nhiều lời.

Kết quả trong ngày hôm đó đã xảy ra chuyện.

Hai người vừa tới bãi đỗ xe xong, bỗng nhiên nghe tiếng bình bịch thật lớn vang lên, một nhóm người liền vây kín xe, từng người mang theo gậy gộc trong tay đập vào xe, giống như là lưu manh địa phương có tổ chức, có thể là do người khác thuê.

Tâm tình Tống Minh Trạch vốn không tốt, mặt âm trầm gọi điện thoại bảo người nhanh chóng lại đây cứu, người đối diện cầm đầu dùng gậy đập vào đầu xe, dùng tiếng nước ngoài nói: “Bọn mày đứa nào là Tống Minh Trạch?”

Người này vừa nói xong, kẻ bên cạnh lại quang quác một tràng dài, đại ý là bảo Tống Minh Trạch đi theo bọn họ, đổi lại người kia có thể rời khỏi.

Tống Minh Trạch híp mắt một cái, đang muốn nói gì đó, Lâu Tử An bên cạnh nhéo tay anh, sau đó lại dùng tiếng nước ngoài lưu loát trả lời: “Là tôi.”

Anh biến sắc, “Lâu Tử An cậu nói gì đó?”

Lâu Tử An trầm mặc trong giây lát, nói: “Ngài Tống, không đợi kịp đâu, bây giờ không ai có thể cứu chứng ta, bọn họ không nhận ra ngài, sau khi ngài rời khỏi rồi, tôi sẽ có cách bỏ đi.”

Tống Minh Trạch thầm mắng xui xẻo, sao mấy ngày trước còn rất tốt, hôm nay lại gặp chuyện không may trước mặt, nói cho cùng phải trách anh. Nghĩ tới đây, anh vừa nắm tay Lâu Tử An, vừa nghiêm khắc ra lệnh: “Nghe tôi, cậu không được phép ra ngoài.”

Vừa dứt lời, viền mắt Lâu Tử An liền đỏ.

Cậu oan ức nhìn Tống Trạch Minh lên án: “Ngài Tống, ngài không tin tôi.”

Lập tức, nước mắt của cậu giống như hạt đậu tí tách tí tách rơi xuống.

Tống Minh Trạch liền bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện