Vừa dứt lời, đột nhiên Tống Minh Trạch đẩy Lâu Tử An ngã xuống giường. Anh có chút gấp gáp xé mở quần áo Lâu Tử An, một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng lộ ra, ánh mắt Tống Minh Trạch tối sầm lại, ấn lên ngực cậu cúi đầu gặm cắn cổ cậu như dã thú kết liễu con mồi, Lâu Tử An sợ đến nước mắt lưng tròng. Tống Minh Trạch không thể không mềm lòng với người yêu của mình, lập tức chuyển thành dịu dàng liếm hôn. Nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy con mắt hồng hồng của Lâu Tử An, tàn bạo nói: “Khóc khóc khóc, cả ngày chỉ biết khóc! Chỉ biết ăn hiếp ông đây thương cậu! Chỉ biết dụ dỗ ông!”
Lâu Tử An oan ức vuốt mặt Tống Minh Trạch, làm nũng mà kêu một tiếng: “Ngài Tống…”
“Cậu cái đồ lẳng lơ này!” Tống Minh Trạch cắn răng nghiến lợi mắng một câu, cũng không nhịn được nữa, hung ác đè Lâu Tử An dưới cơ thể, một tay kéo quần của mình ra, móc thứ gì đó trong quần lót ra, con ngươi u ám nhìn Lâu Tử An chằm chằm, sau đó hướng về khuôn mặt của người mình yêu, bắt đầu thô lỗ vỗ về chơi đùa lưỡi dao bằng thịt dưới nửa người dưới kia. Thứ kia càng ngày càng cứng rắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không, hoặc có lẽ là anh gần như chỉ muốn nhìn Lâu Tử An đã không nhịn được muốn xuất tinh.
Ngay tại lúc anh sắp bùng nổ, bàn tay vẫn ấm áp bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó chụp lên trên, đúng lúc bóp lại khiến dịch thể sắp phun ra của anh nghẹn lại. Lâu Tử An cắn cắn môi, rồi mong đợi khờ dại nhìn Tống Minh Trạch nói: “Ngài Tống, tôi muốn tôi muốn cùng bắn với ngài, có được không?”
Nói rồi, cậu còn nhẹ nhàng đè tính khí của Tống Minh Trạch, rõ ràng ánh mắt trong suốt trên khuôn mặt tràn ngập thuần khiết nhưng động tác trên tay cậu lại không thả lỏng chút nào. Sắc mặt Tống Minh Trạch đỏ lên, khó nhịn mà thở hổn hển một hơi, lúc nói chuyện vẫn không nhịn dược để lộ tiếng rên rỉ: “Cậu, ưm a… Trước, bỏ tay ra trước.”
“Ngài Tống…” Lâu Tử An ủy khuất dòm anh. “Lúc nãy tôi mơ thấy ngài, rõ ràng lúc đó suýt chút nữa đã ôm chặt ngài, kết quả đột nhiên tỉnh mộng.”
“Cái gì?” Tống Minh Trạch tức giận nhướng mày, “Trong mơ có người dụ dỗ cậu? Tôi nằm ngủ bên cạnh cậu, cậu lại muốn ôm tôi trong mộng hả?” Ngài Tống nói xong giận không kềm chế được, “Trong mơ cũng không được, lần đầu tiên của cậu phải là tôi!” (chắc trong tiếng Trung chỉ có ta ngươi nên Tống Minh Trạch tưởng Lâu Tử An nhắc đến người khác)
Lâu Tử An mấp máy môi, con ngươi trong suốt lẳng lặng nhìn Tống Minh Trạch, “Vậy nên nha, tôi muốn cùng với ngài Tống.”
Nói xong, Lâu Tử An buông tay ra, vòng Tống Minh Trạch trong ngực mình, một tay nhẹ nhàng nắn bóp đầu nhũ Tống Minh Trạch, nhưng bàn tay của cậu rộng lớn, lòng bàn tay bao bọc bộ ngực của Tống Minh Trạch lại, theo bản năng liền dùng sức vỗ đè lên, khiến cơ ngực đàn ông của Tống Minh Trạch dồn đống lại, sau đó buông ra, trên da thịt màu vàng nhạt hiện đầu dấu tay màu đỏ. Vậy mà đại nam hài thuần khiết trong lòng ngài Tống còn lộ vẻ mặt vừa ngây thơ vừa tò mò nói: “Ngài Tống, chỗ này của ngài thật lớn.”
Tống Minh Trạch suýt chút nữa bắn ra, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, vừa thẹn vừa giận mà cắn cắn môi Lâu Tử An, “Tiểu ác ma! Đồ *** đãng!”
Lâu Tử An nheo mắt lại mỉm cười ngọt ngào, ôm ngài Tống vào trong ngực liếm hôn vành tai của anh, động tác trên tay ngược lại thật sự giống như tiểu ác ma, nhiều lần chọc ghẹo đầu nhũ của ngài Tống, cho đến khi khiến hai viên thịt trên ngực ngài Tống vừa đỏ vừa sưng, cậu mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi nửa dụ người nửa hồn nhiên mà khiêu khích nói: “Tôi mới không *** đãng đâu, rõ ràng là ngài Tống cảm thấy thoải mái mà.”
Tống Minh Trạch nhíu mày cả người run rẩy, khó nhịn mà vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâu Tử An, “Cậu, cậu đừng đùa, ưm a…”
Lâu Tử An năng con ngươi gợn sóng lấp lánh lên, trên miệng còn ngậm viên thịt trên ngực của ngài Tống, vô tội hỏi: “Vì sao?”
Vì sao… Tống Minh Trạch khó có thể chịu đựng mà than nhẹ lên tiếng, “Tiểu, tiểu ác ma, cậu… Ưm, a, từ bao giờ, ư, trở nên… hư hỏng thế này?”
Trong giọng nói của anh mang theo cưng chiều, Lâu Tử An dứt khoát không chơi đầu nhũ của ngài Tống nữa, ngược lại ôm ngài Tống vùi đầu vào hõm vai ngài Tống dùng sức cọ giống như đại cẩu, bầu không khí lập tức ấm áp ngọt ngào, cảm giác *** rút đi, cọ đến Tống Minh Trạch cũng bắt đầu buồn bực, ôm vai người yêu nhà mình hôn lên gò má cậu một cái, “Đừng cọ nữa, làm nữa cũng không ra, hửm?”
Thịt nhận của Lâu Tử An cố chịu đặt trên cặp mông của Tống Minh Trạch, nghe vậy, cậu chợt bất động, mặt chôn trên hõm vai của ngài Tống có chút không vui, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ngài Tống, tôi không biết…” (lưỡi dao thịt =))
Một lúc lâu sau Tống Minh Trạch mới phản ứng được lần đầu tiên Lâu Tử An làm loại chuyện này, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Nói đến đây, ngài Tống cũng là lần đầu làm với đàn ông, nhưng anh trên cơ bản đã điều tra một số tư liệu, hiện tại đã đến nước này, cũng không thể cứ như vậy đắp chăn đi ngủ được. Ngài Tống híp mắt một cái, cúi đầu dây dưa hôn môi Lâu Tử An, nhưng một tay lại lén lút mò phía sau mông mình. Nhưng Lâu Tử An nhanh chóng phát hiện, nghiêng đầu qua tách khỏi nụ hôn của anh, theo ngón tay anh sờ qua, nhẹ nhàng chọc chọc miệng huyệt, trong thanh âm mang theo vui sướng: “Thì ra là dùng chỗ này.”
Cả người Tống Minh Trạch run lên, khó nhịn mà cong người, “Cậu, cậu đừng đụng… Để tôi.”
Lâu Tử An cong môi cười, chụp tay Tống Minh Trạch lại nói: “Chúng ta cùng làm là được rồi.”
Vừa dứt lời, Tống Minh Trạch liền nảy sinh một tiếng rên rỉ có chút bén nhọn.
“A ưm… Cậu, sao cậu có thể… ư…” Anh níu mày lại cố gắng để bản thân nhịn loại thanh âm này xuống, vậy mà lúc này anh dạng chân trên người Lâu Tử An, Lâu Tử An vừa nắn bóp mông anh, tay kia lại móc vào một chỗ với tay anh. Trước đã anh đã miễn cưỡng tiến vào một ngón tay rồi, Lâu Tử An cũng không mạo muội đưa tay vào, chỉ dùng ngón tay khiêu khích giống như vỗ về chơi đùa miệng huyệt.
Da thịt Tống Minh Trạch ửng đỏ một mảng, mau da anh vốn hơi tối, lúc này càng mang theo lẳng lơ thành thục. Anh rèn luyện cơ thể quanh năm, cái mông thường ngày vừa cong vừa đầy đặn. Lâu Tử An hôn nhẹ bên cổ anh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cặp mông của Tống Minh Trạch không rời, bàn tay giống như mê muội thô lỗ nắm bóp hai cánh mông, in lại từng dấu tay màu đỏ lên trên, bóp hai cánh mông thành đủ loại hình dạng tà ác, thậm chí xấu xa kéo giật nó. Cố ý là lý trí của vệ sĩ cao cấp lại lên cơn vào lúc này, Lâu Tử An rành mạch phân minh miêu tả thay đổi miệng huyệt phía sau cho Tống Minh Trạch.
“Ngài Tống, miệng huyệt của ngài hơi khô, hai ngón tay không vào được.” Thanh âm của cậu mang theo chút khổ sở, ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hôn lên môi Tống Minh Trạch một cái, giơ tay lên vuốt ve cánh môi của Tống Minh Trạch, chăm chú chuyên tâm hỏi anh: “Ngài Tống, ngài có thể liếp ngón tay của tôi không?”
Tống Minh Trạch khó nhịn mà khép hai mắt lại, nghiêng đầu qua liếm hôn ngón tay của cậu, vừa hàm hồ nói: “Ưm, tiểu ác ma a… Đừng, đừng cái gì cũng hỏi tôi.”
Anh chưa bao giờ nghi ngờ có phải Lâu Tử An cố ý hay không, chỉ là đang nghĩ, dưới vẻ bề ngoài là khổng tước nhỏ thiên sứ thích khóc này có lẽ là một tiểu ác ma không tự hiểu chút nào, tiểu ác ma này căn bản không hiểu bây giờ cậu xấu xa đến mức nào.
Ngón tay của Lâu Tử An bị liếm ướt, cậu ướt sũng vuốt ve miệng huyệt phía sau của Tống Minh Trạch, su đó dọc theo ngón tay ban đầu vào trước của Tống Minh Trạch, nhẹ nhàng tiếng vào. Tiếng thở dốc của Tống Minh Trạch càng lúc càng lớn, sắc mặt của cậu giống như bị tiếng thở dốc bên tai của Tống Minh Trạch xông đến dường như càng ngày càng đỏ, khiến cậu không nhịn được ở bên tai Tống Minh Trạch nhẹ nhàng mà kêu tên anh.
Tống Minh Trạch không chịu nổi điều này chút nào, cuối cùng cũng không thể khống chế được, ôm vai Lâu Tử An rên rỉ khe khẽ, không biết qua bao lâu, ngón tay của Lâu Tử An đã tiến vào ba ngón, quấy rối xoắn lấy ngón tay khác trong huyệt của Tống Minh Trạch, khả năng học tập của cậu phát huy trọn vẹn ở đây, một tay lúc thì kéo lúc thì nắn bóp cánh mông đầy đặn của Tống Minh Trạch, tay kia lại quấn quýt lấy ngón tay của Tống Minh Trạch trong huyệt của anh mò vào rồi kéo ra.
Tống Minh Trạch giống như một vũng nước ôm cậu, “A ưm, a a ư… được rồi, được rồi, vào đi.”
Anh hôn nhẹ lên môi Lâu Tử An, mập mờ không rõ gọi cậu là bảo bối, sau đó cố gắng chống thắt lưng lên kéo cái tay càn quấy của Lâu Tử An ra ngoài, rồi nắm lấy lưỡi dao thịt của Lâu Tử An kéo về miệng huyệt phía sau. Nhục động của anh đã ướt nhẹp một mảng, gần như có thể chảy ra nước, anh cưng chiều Lâu Tử An đủ rồi, thầm nghĩ nếu để cho tiểu ác ma chơi tiếp thì thứ trước mặt anh kia sẽ không chịu nổi.
Tính khí Tống Minh Trạch không nhỏ, nhưng thịt nhận của Lâu Tử An vừa dài vừa to hơn, lúc trước anh đã dùng miệng hưởng qua mùi vị của thứ này, hiện tại muốn để Lâu Tử An nếm thử mùi vị phía sau của anh.
Nhưng hai tay Lâu Tử An lại nắm mông anh không cho anh ngồi xuống, thịt nhận to dài ma sát ở miệng huyệt, Tống Minh Trạch không chịu nổi, hơi tức giận nhìn cậu chằm chằm: “Mau vào!”
Ai ngờ vừa nhìn, trong lòng anh lập tức cả kinh nhảy lên một cái, khóe mắt Lâu Tử An ửng đỏ, nước mắt tách tách rơi xuống: “Xin lỗi, ngài Tông, có thể tôi phải ức hiếp ngài rồi.” Vừa dứt lời, Lâu Tử An bỗng nhiên buông tay ra, Tống Minh Trạch bống dưng mất trọng lượng, thứ kia của Lâu Tử An liền lập tức xông vào, huyệt đạo bỗng nhiên bị tách ra, đầu óc Tống Minh Trạch trống rỗng, trước mắt sáng lên, sau một cái chớp mắt, kịch liệt mà sảng khoái kéo tới, anh kẹp chặt hông Tống Tử An, ôm cậu hạ xuống trên vai cậu một cái dấu răng.
“A a ưm ư –“
Qua một lúc lâu, Tống Minh Trạch mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, tính khí trước mặt ướt sũng một mảnh, vừa rồi trong nháy mắt đó, anh vậy mà bị trực tiếp bị đâm đến bắn! Tống Minh Trạch kịch liệt thở hổn hển, Lâu Tử An ôm anh ướt mắt lưng tròng, “Xin lỗi, ngài Tống.”
Nước mắt Lâu Tử An tách tách đập lên vai Tống Minh Trạch, tống Minh Trạch suýt chút nữa bị cậu khóc đến héo, vẻ mặt hung ác, dùng sức kẹp thịt nhận chặt chẽ, “Khóc khóc khóc, cả ngày biết biết khóc, đồ lẳng lơ! Tiểu ác ma! Không cho khóc! dương v*t lẳng lơ như thế! Muốn khóc cũng phải khóc bên trong tôi! Biết Chưa? Hửm?” Nhưng Lâu Tử An cũng không phải là có ý muốn dừng lại, cậu chỉ ngừng một hồi, sau khi cảm thấy Tống Minh Trạch đã đứng lên, bỗng nhiên người dưới động một cái, chặt chẽ ấn Tống Minh Trạch lên người mình, thịt nhận giống như đóng một cái đinh vào hậu huyệt của Tống Minh Trạch.
Tống Minh Trạch cảm thấy tương phản này thật sự quá lớn, quả thật cảm giác mình cưỡi trên một con liệt mã, thân thể bị lay động điên cuồng nảy lên.
“A a ưm… ư ư cậu, cậu chậm một chút a a…”
Lâu Tử An cảm thấy kỹ thuật của mình không tốt, nhất định khiến ngài Tống bị đau, mỗi lần thịt nhận đi vào liền muốn nói một câu xin lỗi. Sau đó bị mắng càng oan ức hơn, vừa nước mắt lưng tròng vừa hung mãnh dùng thịt nhận đâm vào hậu huyệt của Tống Minh Trạch không chút lưu tình. Tống Minh Trạch bị cậu đâm mấy chục lần mới chậm rãi bắt kịp nhịp độ của cậu, lắc mông phối hợp cậu tiến thẳng vào, từng cái đâm so với từng cái càng sâu hơn, trong hậu huyệt ướt sũng một mảnh, ma sát đến thịt nhận của Lâu Tử An cũng là một mảnh nước lấp lánh.
“A ư, bảo, bảo bối cậu, cậu đừng khóc… ” Đến cùng Tống Minh Trạch vẫn không nỡ, vẻ mặt ửng hồng một mảng, cúi đầu liếm hôn giọt nước trên khóe mắt Lâu Tử An. Thứ gì đó của Lâu Tử An đâm vào cơ thể anh khiến anh vô cùng thoải mái, anh rất không chịu đựng nổi nước mắt của Lâu Tử An, cho dù là lúc này cũng theo bản năng muốn cậu thoải mái, “Ừ a ưm… a a ư, cậu, cậu khiến tôi thật thoải mái a, cậu làm… rất tuyệt a a ưm…”
Lâu Tử An bỗng nhiên dừng lại, sóng gợn lấp lánh mà mở to mắt hỏi, “Thật không?”
Tống Minh Trạch lắc eo hiến thịt của cậu khuấy lộng trong miệng huyệt của anh, khóe mắt treo lệ hung tợn cán môi cậu một cái, “Đồ lẳng lơ! Cậu đã biến tôi thành như vậy rồi! Thật, là thật… ưm a, tôi, tôi yêu cậu, Tử An a ư, tôi yêu cậu…”
“Tôi chỉ làm vậy với ngài Tống thôi.” Lâu Tử An ngừng một chút, khóe môi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ, “Tôi cũng yêu ngài Tống.”
Sau một cái chớp mắt, Tống Minh Trạch chỉ cảm thấy trước mặt một trận đảo lộn, Lâu Tử An đè anh xuống giường, chợt kéo chân anh ra, bỗng chốc hung ác dùng thịt nhận trên người đâm vào lại rút ra khỏi một mảnh dịch thể ướt dầm dề từng cái một. Tuyến lệ của LÂu Tử An trời sinh phát triển, vừa làm hậu huyệt của ngài Tống, vừa vẻ mặt ửng hồng khóc nói: “Ngài Tống, chỗ này có thoải mái không? Ngài thích tôi làm chỗ này không? Ngài Tống ngài kẹp tôi thật chặt, thật thích ngài Tống.”
“Ưm a, cậu, cậu nhanh quá, a a ư, Tử An tuyệt a a…”
“Ngài Tống, giường của chúng ta ướt hết rồi, đều do thứ bên trong ngài Tống làm ướt, chúng ta đừng làm ở trên giường.” Bỗng nhiên Lâu Tử An ôm Tống Minh Trạch từ giường lên, Tống Minh Trạch cả kinh, hậu huyệt chợt xoắn chặt thịt nhận của Lâu Tử An, Lâu Tử An hơi hơi nhíu mày, viền mắt ướt át mà hôn anh nói: “Ngài Tống, ngài kẹp tôi đau…”
Cậu ôm Tống Minh Trạch phòng ngủ tới đầu bên kia, mỗi một lần đều làm hung ác hơn so với vừa rồi, Tống Minh Trạch làm sao khống chế được bản thân nữa, gần như cảm thấy mình sắp bị giết trên người Lâu Tử An, nhưng anh cố gắng thả lỏng bản thân một chút, khuôn mặt chôn trong hõm vai Lâu Tử An lúc cao lúc thấp mà rên rỉ. Lúc này anh loáng thoáng nhận ra thật ra thì Lâu Tử An khi ở trên giường thích nghe nhưng lời nói không lịch sự như bình thường này, bắt đầu cố ý kêu phóng đãng.
“A a ư, phân thân lẳng lơ của cậu thật lớn… A a ừm ô… Bảo bối, tiếp tục, chậm chút nữa… Ưm a, cậu sắp đâm chết tôi rồi, không được, không cho khóc, xuyên vào…”
Lâu Tử An bị anh kêu đến sắc mặt một mảnh đỏ bừng, “Ngài Tống thật xấu xa.”
Nếu như không phải hai tay đang ôm Tống Minh Trạch, có thể cậu sẽ không nhịn được xấu hổ lấy tay che mặt mình.
Nhưng thật sự cậu rất vui vẻ, ngài Tống đang khen cậu nữa đó.
Ngài Tống khen rất có hiệu quả, Lâu Tử An đặt Tống Minh Trạch lên trên cửa sổ sát đất trong suốt, nắm hai cánh mông thịt đầy đặn của anh, để lộ nhục huyệt mới bị làm vừa ướt vừa đỏ bên trong ra, sau đó khi Tống Minh Trạch còn chưa kịp phản ứng, hung hăng thọc vào. Lúc trước Tống Minh Trạch đã bắn một lần, vỗn tưởng rằng vẫn có thể kiên trì lâu hơn, song lần này thịt nhận của Lâu Tử An lại thọt tới trong lúc anh không kịp đề phòng, Tông Minh Trạch kêu ra một tiếng thở dài ngắn ngủi, dịch thể phun ra, tách tách bắn vào trên cửa sổ thủy tinh.
Sau khi cao trào cả người Tống Minh Trạch xụi lơ, nhưng đúng vào lúc này, thịt nhận cắm phía sau anh đột nhiện hung ác độc địa va chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong nhực huyệt của anh kia, Lâu Tử An giống như dã thú cắn gáy anh, Tống Minh Trạch bị làm đến mắt trợn trắng, giống như thú cái của Lâu Tử An nằm dưới người cậu điên cuồng rủn ẩy, cho đến khi một dòng dịch thể nóng bỏng dũng mãnh bắn vào trong hậu huyệt.
Một đêm này trải qua vô cùng dài dằng dặc, sau đó đến khi hai người đều tỉnh lại, Lâu Tử An xấu hổ nói với Tống Minh Trạch: “Ngài Tống, chúng ta đi tắm một chút nhé, tôi giúp ngài rửa chỗ đó một chút.”
Tống Minh Trạch thở hổn hển, nheo mắt nhìn cậu một hồi, luôn cảm thấy sắc mặt người yêu nhà mình hồng hào hơn không ít, khiến cho anh lại có cảm giác.
Anh ôm lấy cổ Lâu Tử An hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Không cần, cậu tiểu ác ma này, vẫn chưa làm đủ à!?”
Thịt nhận của Lâu Tử An còn để trong hậu huyệt của Tống Minh Trạch, lúc cạn lúc sâu mà ma sát miệng huyệt.
Cậu oa một tiếng bụm mặt lại, vẻ mặt đỏ bừng.
“Xin lỗi ngài Tống!”
Ngài Tống cưng chiều hôn gò má của cậu, vừa chậm rãi ngồi xuống, nghĩ thầm ngày thường mình nên gia tăng lượng vận động mới được.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, thời kỳ thứ cứng rắn phía dưới kia có miệng mà không thể nói được cuối cùng cũng kết thúc.
Editor có lời muốn nói: edit H đúng là tổn thọ mà, lúc làm phải ngồi canh tứ phía. Tui sợ nhất là mấy chỗ rên rỉ, cứ a ưm ô ư mà làm tới, đọc lại cứ thấy buồn cười kiểu gì ấy, thiệt xấu hổ quá đi
Hết
Lâu Tử An oan ức vuốt mặt Tống Minh Trạch, làm nũng mà kêu một tiếng: “Ngài Tống…”
“Cậu cái đồ lẳng lơ này!” Tống Minh Trạch cắn răng nghiến lợi mắng một câu, cũng không nhịn được nữa, hung ác đè Lâu Tử An dưới cơ thể, một tay kéo quần của mình ra, móc thứ gì đó trong quần lót ra, con ngươi u ám nhìn Lâu Tử An chằm chằm, sau đó hướng về khuôn mặt của người mình yêu, bắt đầu thô lỗ vỗ về chơi đùa lưỡi dao bằng thịt dưới nửa người dưới kia. Thứ kia càng ngày càng cứng rắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, không, hoặc có lẽ là anh gần như chỉ muốn nhìn Lâu Tử An đã không nhịn được muốn xuất tinh.
Ngay tại lúc anh sắp bùng nổ, bàn tay vẫn ấm áp bỗng nhiên đẩy anh ra, sau đó chụp lên trên, đúng lúc bóp lại khiến dịch thể sắp phun ra của anh nghẹn lại. Lâu Tử An cắn cắn môi, rồi mong đợi khờ dại nhìn Tống Minh Trạch nói: “Ngài Tống, tôi muốn tôi muốn cùng bắn với ngài, có được không?”
Nói rồi, cậu còn nhẹ nhàng đè tính khí của Tống Minh Trạch, rõ ràng ánh mắt trong suốt trên khuôn mặt tràn ngập thuần khiết nhưng động tác trên tay cậu lại không thả lỏng chút nào. Sắc mặt Tống Minh Trạch đỏ lên, khó nhịn mà thở hổn hển một hơi, lúc nói chuyện vẫn không nhịn dược để lộ tiếng rên rỉ: “Cậu, ưm a… Trước, bỏ tay ra trước.”
“Ngài Tống…” Lâu Tử An ủy khuất dòm anh. “Lúc nãy tôi mơ thấy ngài, rõ ràng lúc đó suýt chút nữa đã ôm chặt ngài, kết quả đột nhiên tỉnh mộng.”
“Cái gì?” Tống Minh Trạch tức giận nhướng mày, “Trong mơ có người dụ dỗ cậu? Tôi nằm ngủ bên cạnh cậu, cậu lại muốn ôm tôi trong mộng hả?” Ngài Tống nói xong giận không kềm chế được, “Trong mơ cũng không được, lần đầu tiên của cậu phải là tôi!” (chắc trong tiếng Trung chỉ có ta ngươi nên Tống Minh Trạch tưởng Lâu Tử An nhắc đến người khác)
Lâu Tử An mấp máy môi, con ngươi trong suốt lẳng lặng nhìn Tống Minh Trạch, “Vậy nên nha, tôi muốn cùng với ngài Tống.”
Nói xong, Lâu Tử An buông tay ra, vòng Tống Minh Trạch trong ngực mình, một tay nhẹ nhàng nắn bóp đầu nhũ Tống Minh Trạch, nhưng bàn tay của cậu rộng lớn, lòng bàn tay bao bọc bộ ngực của Tống Minh Trạch lại, theo bản năng liền dùng sức vỗ đè lên, khiến cơ ngực đàn ông của Tống Minh Trạch dồn đống lại, sau đó buông ra, trên da thịt màu vàng nhạt hiện đầu dấu tay màu đỏ. Vậy mà đại nam hài thuần khiết trong lòng ngài Tống còn lộ vẻ mặt vừa ngây thơ vừa tò mò nói: “Ngài Tống, chỗ này của ngài thật lớn.”
Tống Minh Trạch suýt chút nữa bắn ra, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, vừa thẹn vừa giận mà cắn cắn môi Lâu Tử An, “Tiểu ác ma! Đồ *** đãng!”
Lâu Tử An nheo mắt lại mỉm cười ngọt ngào, ôm ngài Tống vào trong ngực liếm hôn vành tai của anh, động tác trên tay ngược lại thật sự giống như tiểu ác ma, nhiều lần chọc ghẹo đầu nhũ của ngài Tống, cho đến khi khiến hai viên thịt trên ngực ngài Tống vừa đỏ vừa sưng, cậu mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi đỏ tươi nửa dụ người nửa hồn nhiên mà khiêu khích nói: “Tôi mới không *** đãng đâu, rõ ràng là ngài Tống cảm thấy thoải mái mà.”
Tống Minh Trạch nhíu mày cả người run rẩy, khó nhịn mà vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâu Tử An, “Cậu, cậu đừng đùa, ưm a…”
Lâu Tử An năng con ngươi gợn sóng lấp lánh lên, trên miệng còn ngậm viên thịt trên ngực của ngài Tống, vô tội hỏi: “Vì sao?”
Vì sao… Tống Minh Trạch khó có thể chịu đựng mà than nhẹ lên tiếng, “Tiểu, tiểu ác ma, cậu… Ưm, a, từ bao giờ, ư, trở nên… hư hỏng thế này?”
Trong giọng nói của anh mang theo cưng chiều, Lâu Tử An dứt khoát không chơi đầu nhũ của ngài Tống nữa, ngược lại ôm ngài Tống vùi đầu vào hõm vai ngài Tống dùng sức cọ giống như đại cẩu, bầu không khí lập tức ấm áp ngọt ngào, cảm giác *** rút đi, cọ đến Tống Minh Trạch cũng bắt đầu buồn bực, ôm vai người yêu nhà mình hôn lên gò má cậu một cái, “Đừng cọ nữa, làm nữa cũng không ra, hửm?”
Thịt nhận của Lâu Tử An cố chịu đặt trên cặp mông của Tống Minh Trạch, nghe vậy, cậu chợt bất động, mặt chôn trên hõm vai của ngài Tống có chút không vui, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ngài Tống, tôi không biết…” (lưỡi dao thịt =))
Một lúc lâu sau Tống Minh Trạch mới phản ứng được lần đầu tiên Lâu Tử An làm loại chuyện này, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Nói đến đây, ngài Tống cũng là lần đầu làm với đàn ông, nhưng anh trên cơ bản đã điều tra một số tư liệu, hiện tại đã đến nước này, cũng không thể cứ như vậy đắp chăn đi ngủ được. Ngài Tống híp mắt một cái, cúi đầu dây dưa hôn môi Lâu Tử An, nhưng một tay lại lén lút mò phía sau mông mình. Nhưng Lâu Tử An nhanh chóng phát hiện, nghiêng đầu qua tách khỏi nụ hôn của anh, theo ngón tay anh sờ qua, nhẹ nhàng chọc chọc miệng huyệt, trong thanh âm mang theo vui sướng: “Thì ra là dùng chỗ này.”
Cả người Tống Minh Trạch run lên, khó nhịn mà cong người, “Cậu, cậu đừng đụng… Để tôi.”
Lâu Tử An cong môi cười, chụp tay Tống Minh Trạch lại nói: “Chúng ta cùng làm là được rồi.”
Vừa dứt lời, Tống Minh Trạch liền nảy sinh một tiếng rên rỉ có chút bén nhọn.
“A ưm… Cậu, sao cậu có thể… ư…” Anh níu mày lại cố gắng để bản thân nhịn loại thanh âm này xuống, vậy mà lúc này anh dạng chân trên người Lâu Tử An, Lâu Tử An vừa nắn bóp mông anh, tay kia lại móc vào một chỗ với tay anh. Trước đã anh đã miễn cưỡng tiến vào một ngón tay rồi, Lâu Tử An cũng không mạo muội đưa tay vào, chỉ dùng ngón tay khiêu khích giống như vỗ về chơi đùa miệng huyệt.
Da thịt Tống Minh Trạch ửng đỏ một mảng, mau da anh vốn hơi tối, lúc này càng mang theo lẳng lơ thành thục. Anh rèn luyện cơ thể quanh năm, cái mông thường ngày vừa cong vừa đầy đặn. Lâu Tử An hôn nhẹ bên cổ anh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cặp mông của Tống Minh Trạch không rời, bàn tay giống như mê muội thô lỗ nắm bóp hai cánh mông, in lại từng dấu tay màu đỏ lên trên, bóp hai cánh mông thành đủ loại hình dạng tà ác, thậm chí xấu xa kéo giật nó. Cố ý là lý trí của vệ sĩ cao cấp lại lên cơn vào lúc này, Lâu Tử An rành mạch phân minh miêu tả thay đổi miệng huyệt phía sau cho Tống Minh Trạch.
“Ngài Tống, miệng huyệt của ngài hơi khô, hai ngón tay không vào được.” Thanh âm của cậu mang theo chút khổ sở, ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hôn lên môi Tống Minh Trạch một cái, giơ tay lên vuốt ve cánh môi của Tống Minh Trạch, chăm chú chuyên tâm hỏi anh: “Ngài Tống, ngài có thể liếp ngón tay của tôi không?”
Tống Minh Trạch khó nhịn mà khép hai mắt lại, nghiêng đầu qua liếm hôn ngón tay của cậu, vừa hàm hồ nói: “Ưm, tiểu ác ma a… Đừng, đừng cái gì cũng hỏi tôi.”
Anh chưa bao giờ nghi ngờ có phải Lâu Tử An cố ý hay không, chỉ là đang nghĩ, dưới vẻ bề ngoài là khổng tước nhỏ thiên sứ thích khóc này có lẽ là một tiểu ác ma không tự hiểu chút nào, tiểu ác ma này căn bản không hiểu bây giờ cậu xấu xa đến mức nào.
Ngón tay của Lâu Tử An bị liếm ướt, cậu ướt sũng vuốt ve miệng huyệt phía sau của Tống Minh Trạch, su đó dọc theo ngón tay ban đầu vào trước của Tống Minh Trạch, nhẹ nhàng tiếng vào. Tiếng thở dốc của Tống Minh Trạch càng lúc càng lớn, sắc mặt của cậu giống như bị tiếng thở dốc bên tai của Tống Minh Trạch xông đến dường như càng ngày càng đỏ, khiến cậu không nhịn được ở bên tai Tống Minh Trạch nhẹ nhàng mà kêu tên anh.
Tống Minh Trạch không chịu nổi điều này chút nào, cuối cùng cũng không thể khống chế được, ôm vai Lâu Tử An rên rỉ khe khẽ, không biết qua bao lâu, ngón tay của Lâu Tử An đã tiến vào ba ngón, quấy rối xoắn lấy ngón tay khác trong huyệt của Tống Minh Trạch, khả năng học tập của cậu phát huy trọn vẹn ở đây, một tay lúc thì kéo lúc thì nắn bóp cánh mông đầy đặn của Tống Minh Trạch, tay kia lại quấn quýt lấy ngón tay của Tống Minh Trạch trong huyệt của anh mò vào rồi kéo ra.
Tống Minh Trạch giống như một vũng nước ôm cậu, “A ưm, a a ư… được rồi, được rồi, vào đi.”
Anh hôn nhẹ lên môi Lâu Tử An, mập mờ không rõ gọi cậu là bảo bối, sau đó cố gắng chống thắt lưng lên kéo cái tay càn quấy của Lâu Tử An ra ngoài, rồi nắm lấy lưỡi dao thịt của Lâu Tử An kéo về miệng huyệt phía sau. Nhục động của anh đã ướt nhẹp một mảng, gần như có thể chảy ra nước, anh cưng chiều Lâu Tử An đủ rồi, thầm nghĩ nếu để cho tiểu ác ma chơi tiếp thì thứ trước mặt anh kia sẽ không chịu nổi.
Tính khí Tống Minh Trạch không nhỏ, nhưng thịt nhận của Lâu Tử An vừa dài vừa to hơn, lúc trước anh đã dùng miệng hưởng qua mùi vị của thứ này, hiện tại muốn để Lâu Tử An nếm thử mùi vị phía sau của anh.
Nhưng hai tay Lâu Tử An lại nắm mông anh không cho anh ngồi xuống, thịt nhận to dài ma sát ở miệng huyệt, Tống Minh Trạch không chịu nổi, hơi tức giận nhìn cậu chằm chằm: “Mau vào!”
Ai ngờ vừa nhìn, trong lòng anh lập tức cả kinh nhảy lên một cái, khóe mắt Lâu Tử An ửng đỏ, nước mắt tách tách rơi xuống: “Xin lỗi, ngài Tông, có thể tôi phải ức hiếp ngài rồi.” Vừa dứt lời, Lâu Tử An bỗng nhiên buông tay ra, Tống Minh Trạch bống dưng mất trọng lượng, thứ kia của Lâu Tử An liền lập tức xông vào, huyệt đạo bỗng nhiên bị tách ra, đầu óc Tống Minh Trạch trống rỗng, trước mắt sáng lên, sau một cái chớp mắt, kịch liệt mà sảng khoái kéo tới, anh kẹp chặt hông Tống Tử An, ôm cậu hạ xuống trên vai cậu một cái dấu răng.
“A a ưm ư –“
Qua một lúc lâu, Tống Minh Trạch mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, tính khí trước mặt ướt sũng một mảnh, vừa rồi trong nháy mắt đó, anh vậy mà bị trực tiếp bị đâm đến bắn! Tống Minh Trạch kịch liệt thở hổn hển, Lâu Tử An ôm anh ướt mắt lưng tròng, “Xin lỗi, ngài Tống.”
Nước mắt Lâu Tử An tách tách đập lên vai Tống Minh Trạch, tống Minh Trạch suýt chút nữa bị cậu khóc đến héo, vẻ mặt hung ác, dùng sức kẹp thịt nhận chặt chẽ, “Khóc khóc khóc, cả ngày biết biết khóc, đồ lẳng lơ! Tiểu ác ma! Không cho khóc! dương v*t lẳng lơ như thế! Muốn khóc cũng phải khóc bên trong tôi! Biết Chưa? Hửm?” Nhưng Lâu Tử An cũng không phải là có ý muốn dừng lại, cậu chỉ ngừng một hồi, sau khi cảm thấy Tống Minh Trạch đã đứng lên, bỗng nhiên người dưới động một cái, chặt chẽ ấn Tống Minh Trạch lên người mình, thịt nhận giống như đóng một cái đinh vào hậu huyệt của Tống Minh Trạch.
Tống Minh Trạch cảm thấy tương phản này thật sự quá lớn, quả thật cảm giác mình cưỡi trên một con liệt mã, thân thể bị lay động điên cuồng nảy lên.
“A a ưm… ư ư cậu, cậu chậm một chút a a…”
Lâu Tử An cảm thấy kỹ thuật của mình không tốt, nhất định khiến ngài Tống bị đau, mỗi lần thịt nhận đi vào liền muốn nói một câu xin lỗi. Sau đó bị mắng càng oan ức hơn, vừa nước mắt lưng tròng vừa hung mãnh dùng thịt nhận đâm vào hậu huyệt của Tống Minh Trạch không chút lưu tình. Tống Minh Trạch bị cậu đâm mấy chục lần mới chậm rãi bắt kịp nhịp độ của cậu, lắc mông phối hợp cậu tiến thẳng vào, từng cái đâm so với từng cái càng sâu hơn, trong hậu huyệt ướt sũng một mảnh, ma sát đến thịt nhận của Lâu Tử An cũng là một mảnh nước lấp lánh.
“A ư, bảo, bảo bối cậu, cậu đừng khóc… ” Đến cùng Tống Minh Trạch vẫn không nỡ, vẻ mặt ửng hồng một mảng, cúi đầu liếm hôn giọt nước trên khóe mắt Lâu Tử An. Thứ gì đó của Lâu Tử An đâm vào cơ thể anh khiến anh vô cùng thoải mái, anh rất không chịu đựng nổi nước mắt của Lâu Tử An, cho dù là lúc này cũng theo bản năng muốn cậu thoải mái, “Ừ a ưm… a a ư, cậu, cậu khiến tôi thật thoải mái a, cậu làm… rất tuyệt a a ưm…”
Lâu Tử An bỗng nhiên dừng lại, sóng gợn lấp lánh mà mở to mắt hỏi, “Thật không?”
Tống Minh Trạch lắc eo hiến thịt của cậu khuấy lộng trong miệng huyệt của anh, khóe mắt treo lệ hung tợn cán môi cậu một cái, “Đồ lẳng lơ! Cậu đã biến tôi thành như vậy rồi! Thật, là thật… ưm a, tôi, tôi yêu cậu, Tử An a ư, tôi yêu cậu…”
“Tôi chỉ làm vậy với ngài Tống thôi.” Lâu Tử An ngừng một chút, khóe môi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ, “Tôi cũng yêu ngài Tống.”
Sau một cái chớp mắt, Tống Minh Trạch chỉ cảm thấy trước mặt một trận đảo lộn, Lâu Tử An đè anh xuống giường, chợt kéo chân anh ra, bỗng chốc hung ác dùng thịt nhận trên người đâm vào lại rút ra khỏi một mảnh dịch thể ướt dầm dề từng cái một. Tuyến lệ của LÂu Tử An trời sinh phát triển, vừa làm hậu huyệt của ngài Tống, vừa vẻ mặt ửng hồng khóc nói: “Ngài Tống, chỗ này có thoải mái không? Ngài thích tôi làm chỗ này không? Ngài Tống ngài kẹp tôi thật chặt, thật thích ngài Tống.”
“Ưm a, cậu, cậu nhanh quá, a a ư, Tử An tuyệt a a…”
“Ngài Tống, giường của chúng ta ướt hết rồi, đều do thứ bên trong ngài Tống làm ướt, chúng ta đừng làm ở trên giường.” Bỗng nhiên Lâu Tử An ôm Tống Minh Trạch từ giường lên, Tống Minh Trạch cả kinh, hậu huyệt chợt xoắn chặt thịt nhận của Lâu Tử An, Lâu Tử An hơi hơi nhíu mày, viền mắt ướt át mà hôn anh nói: “Ngài Tống, ngài kẹp tôi đau…”
Cậu ôm Tống Minh Trạch phòng ngủ tới đầu bên kia, mỗi một lần đều làm hung ác hơn so với vừa rồi, Tống Minh Trạch làm sao khống chế được bản thân nữa, gần như cảm thấy mình sắp bị giết trên người Lâu Tử An, nhưng anh cố gắng thả lỏng bản thân một chút, khuôn mặt chôn trong hõm vai Lâu Tử An lúc cao lúc thấp mà rên rỉ. Lúc này anh loáng thoáng nhận ra thật ra thì Lâu Tử An khi ở trên giường thích nghe nhưng lời nói không lịch sự như bình thường này, bắt đầu cố ý kêu phóng đãng.
“A a ư, phân thân lẳng lơ của cậu thật lớn… A a ừm ô… Bảo bối, tiếp tục, chậm chút nữa… Ưm a, cậu sắp đâm chết tôi rồi, không được, không cho khóc, xuyên vào…”
Lâu Tử An bị anh kêu đến sắc mặt một mảnh đỏ bừng, “Ngài Tống thật xấu xa.”
Nếu như không phải hai tay đang ôm Tống Minh Trạch, có thể cậu sẽ không nhịn được xấu hổ lấy tay che mặt mình.
Nhưng thật sự cậu rất vui vẻ, ngài Tống đang khen cậu nữa đó.
Ngài Tống khen rất có hiệu quả, Lâu Tử An đặt Tống Minh Trạch lên trên cửa sổ sát đất trong suốt, nắm hai cánh mông thịt đầy đặn của anh, để lộ nhục huyệt mới bị làm vừa ướt vừa đỏ bên trong ra, sau đó khi Tống Minh Trạch còn chưa kịp phản ứng, hung hăng thọc vào. Lúc trước Tống Minh Trạch đã bắn một lần, vỗn tưởng rằng vẫn có thể kiên trì lâu hơn, song lần này thịt nhận của Lâu Tử An lại thọt tới trong lúc anh không kịp đề phòng, Tông Minh Trạch kêu ra một tiếng thở dài ngắn ngủi, dịch thể phun ra, tách tách bắn vào trên cửa sổ thủy tinh.
Sau khi cao trào cả người Tống Minh Trạch xụi lơ, nhưng đúng vào lúc này, thịt nhận cắm phía sau anh đột nhiện hung ác độc địa va chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong nhực huyệt của anh kia, Lâu Tử An giống như dã thú cắn gáy anh, Tống Minh Trạch bị làm đến mắt trợn trắng, giống như thú cái của Lâu Tử An nằm dưới người cậu điên cuồng rủn ẩy, cho đến khi một dòng dịch thể nóng bỏng dũng mãnh bắn vào trong hậu huyệt.
Một đêm này trải qua vô cùng dài dằng dặc, sau đó đến khi hai người đều tỉnh lại, Lâu Tử An xấu hổ nói với Tống Minh Trạch: “Ngài Tống, chúng ta đi tắm một chút nhé, tôi giúp ngài rửa chỗ đó một chút.”
Tống Minh Trạch thở hổn hển, nheo mắt nhìn cậu một hồi, luôn cảm thấy sắc mặt người yêu nhà mình hồng hào hơn không ít, khiến cho anh lại có cảm giác.
Anh ôm lấy cổ Lâu Tử An hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Không cần, cậu tiểu ác ma này, vẫn chưa làm đủ à!?”
Thịt nhận của Lâu Tử An còn để trong hậu huyệt của Tống Minh Trạch, lúc cạn lúc sâu mà ma sát miệng huyệt.
Cậu oa một tiếng bụm mặt lại, vẻ mặt đỏ bừng.
“Xin lỗi ngài Tống!”
Ngài Tống cưng chiều hôn gò má của cậu, vừa chậm rãi ngồi xuống, nghĩ thầm ngày thường mình nên gia tăng lượng vận động mới được.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, thời kỳ thứ cứng rắn phía dưới kia có miệng mà không thể nói được cuối cùng cũng kết thúc.
Editor có lời muốn nói: edit H đúng là tổn thọ mà, lúc làm phải ngồi canh tứ phía. Tui sợ nhất là mấy chỗ rên rỉ, cứ a ưm ô ư mà làm tới, đọc lại cứ thấy buồn cười kiểu gì ấy, thiệt xấu hổ quá đi
Hết
Danh sách chương